[Chương có H nhẹ, suy nghĩ kỹ trước khi đọc :))))]

Thiên Vũ sau khi được Cẩn Hiên đáp ứng cho ngủ lại thì liền nổi hứng lên muốn uống bia cùng anh.

“Thiên Vũ, em uống bia thật sự không sao chứ?” Cẩn Hiên vẫn là lo lắng nhìn cô. Thậm chí còn có phần lo lắng cho chính mình.

Anh sợ là nếu uống thì sẽ không kiểm soát được mất. Rồi sẽ như thế nào đây?

“Haha, không sao đâu mà!” Thiên Vũ dứt khoát lắc đầu nhìn Cẩn Hiên.

[Một lúc sau]

“Cẩn Hiên, em yêu anh. Em là yêu anh” Thiên Vũ say xỉn, mất kiểm soát chạy loạn tới ôm Cẩn Hiên nói.

“Thiên Vũ à, em là say rồi đấy!” Cẩn Hiên vô lực nhìn cô gái trước mắt đang ôm mình nói. Thật là hết nói nổi với cô rồi!

Lúc đầu cả hai chỉ giao ước sẽ uống 1,2 lon bia mà thôi. Thế nào cuối cùng lại thành ra như thế này, lon bia bị vứt tứ tung ở trên sàng cũng đã được 15,16 lon rồi chứ cũng chả ít ỏi gì.

15,16 lon thì dù tửu lượng Thiên Vũ và Cẩn Hiên có tốt thế nào cũng phải say tới quên hết trời đất thôi.

Còn giữ được tỉnh táo đã là tốt lắm rồi.

Cơ thể anh do cũng uống bia mà ngày càng nóng lên, mặt đã đỏ rựng hết cả rồi! Tay không kìm chế được đặt ở hông Thiên Vũ.

“Em không say mà” Nói rồi Thiên Vũ lập tức nhón gót chân lên hôn vào môi Cẩn Hiên.

Bên trong độ ấm so với bên ngoài cao, đến không khí cũng nóng hơn, Thiên Vũ nóng bức khó chịu, trên người giống bị lửa thiêu, ở trên người anh vặn vẹo, sau đó ánh mắt ướt át vô cùng đáng thương nhìn anh:

"Cẩn Hiên, thật là khó chịu." Thiên Vũ vẫn là không quen uống bia, cô khó chịu than nhẹ.

Nhưng Thiên Vũ nào biết, lúc cô vặn vẹo khó chịu, liền chà sát qua không ít chỗ trên cơ thể Cẩn Hiên. Càng lúc lại càng kích thích anh hơn.

“A~ Thiên Vũ, đừng loạn nữa được không?” Cẩn Hiên than nhẹ, anh sắp đã chịu không nổi nữa rồi.

“Cẩn Hiên, a, em khó chịu lắm” đáy mắt Thiên Vũ long lanh lại mang thêm vô vàn quyến rũ đến chết người. Cả cơ thể nóng rang của cô cứ không ngừng cọ sát người của Cẩn Hiên.

Giọng nói cô lại ngọt đến cực điểm, khiến ai nghe thấy đều sẽ bị thần hồn điên đảo hết cả.

Lý trí của Cẩn Hiên rốt cục hỏng mất, ôm cô ngã xuống giường, thân thể gắt gao dán trên người cô.

Cẩn Hiên dùng hai tay đè cổ tay Thiên Vũ xuống giường, cả người đều ngồi lên Thiên Vũ. Nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi của cô.

Nhìn thẳng vào đôi mắt mờ sương của Thiên Vũ, Cẩn Hiên hít hai hơi thật sâu, nhưng anh lập tức ý thức được không ổn, bởi vì thân thể của bọn họ dính sát vào nhau.

Hơi thở của anh phả vào trên ngực cô, đòi mạng, cầm thú hay là đến cầm thú cũng không bằng? Đây thật sự là vấn đề… Ngay tại lúc anh liều mạng ẩn nhẫn, Thiêu Vũ đột nhiên dán sát vào anh, ở trên môi môi anh hôn một cái:

"Cẩn Hiên, anh là của em."

Biểu tình nửa tỉnh nửa say, xinh đẹp lại mị hoặc. Gương mặt cô vì bia đã sớm đỏ hồng, quyết rũ đến mê người. Một khắc đó, anh nghe thấy cái thứ gọi là "Lý trí" trong óc anh hoàn toàn vỡ nát.

“Thiên Vũ, anh yêu em!”

Cẩn Hiên nâng tay che khuất ánh mắt cô, cùng lúc đó, đầu lưỡi tiến vào miệng cô. Mắt bị che lại, Thiên Vũ chỉ cảm thấy cơ thể trở nên càng mẫn cảm, răng cô giật giật, cắn chiếc lưỡi ở trong miệng mình làm loạn, cuối cùng lại không nhẫn tâm cắn đi xuống, nhẹ nhàng mà cắn một chút, liền buông ra.

“ Ah~”

Cảm giác hơi đau đớn cùng tiếng kêu than của Thiên Vũ nhưng thật ra càng kích tình dã tính của Cẩn Hiên, khiến anh mạnh mẽ chiếm đoạt cô.

Đơn thuần hôn kỳ thật cũng không có quá nhiều khoái cảm, nhưng cái loại hôn phát ra từ đáy lòng này khiến cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân làm cho người ta mê muội, Thiên Vũ ôm cổ Cẩn Hiên, đem toàn bộ sức nặng thân thể đặt ở trên người đối phương, cô cảm thấy chính mình thật sự đã say.

Cẩn Hiên rốt cuộc vẫn kéo lại một tia lý trí, lo lắng nhìn Thiên Vũ:

“Thiên Vũ, như vậy..”

Còn chưa để anh nói hết câu, Thiên Vũ đôi mắt nhiều thêm một phần mị hoặc. Cô ngượng ngùng mấp môi:

“Cẩn Hiên, em muốn có thể ở cùng anh suốt đời. I wanna be your lady”

Chính câu nói này đã khiến tia lý trí cuối cùng còn sót lại của Cẩn Hiên cũng liền bị cắt đứt. Anh cuối cùng từ từ giải hết quần áo trên người cả hai. Cẩn Hiên cùng Thiên Vũ đều cứ điên cuồng mà lao vào nhau, cứ mãi không buông.

Sau khi làm xong, Cẩn Hiên quay sang bên nhìn Thiên Vũ vì mệt quá liền đã thiếp đi. Lại quay lên trên mình trần nhà.

Anh vẫn chưa thể tin tưởng rằng mình đã thật sự có được Thiên Vũ. Cẩn Hiên luôn cảm thấy cô cứ như thiên thần được phái đến để cứu anh vậy.

Khi nghe được từ chính miệng Thiên Vũ nói ra rằng cô là làm nhiệm vụ để tồn tại mới gặp anh, Cẩn Hiên đã rất sợ. Anh sợ khi Thiên Vũ xong nhiệm vụ sẽ rời bỏ anh là tìm hạnh phúc khác.

Anh sợ sẽ mất đi cô mãi mãi. Cẩn Hiên vẫn không thể tin được Thiên Vũ lại quyết định muốn trở thành người phụ nữ của anh. Anh thật sự là người may mắn nhất trên đời rồi.

Cẩn Hiên tự hứa sẽ không bao giờ khiến Thiên Vũ phải buồn cả, dù chỉ là một giây cũng không!

Cẩn Hiên quay sang, sủng nịch hôn lên trán vẫn còn có vương chút mồ hôi vì “hoạt động” quá sức khi nãy.

Thiên Vũ, anh mãi mãi yêu em!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play