“Ông già, mấy cái Virus này ông lụm ở đâu thế?” Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi.
“Lấy từ một nhóm hacker mũ trắng nổi tiếng, rất khó phải không?” Phi Lạc hơi tự cao nói, Một con ông phải bỏ ra vài chục triệu để có đó nha.
“Cảm thấy nhạt nhẽo quá, cần không thì để tôi bán cho”
“Nhạt-nhạt nhẽo?”
“Tôi bán cho ông mười ngàn một con, bao khó luôn. Chứ mấy con này nhàm chết đi được”
Thầy hiệu trưởng triệt để câm nín..nhưng giá 10 ngàn cũng không tệ nha!
Thiên Vũ nhìn lên đồng hồ, còn khoảng 5 phút nữa mới hết giờ. Nhưng cô vẫn còn một số chuyện quan trọng cần làm:
“Thầy, còn 5 phút nữa. Để đồng đội con làm một mình được không ạ?” Thiên Vũ quay sang nhìn thầy giám thị hỏi.
“Hả? À, đư-được, được chứ!” Tuy ông không biết cô gái này là ai nhưng kỹ
năng này thì không cần thi cũng biết qua vòng. Số điểm 3 ngàn mấy gần 4
ngàn ka cũng dư sức để team của cô được nhất rồi.
Chưa kể đến việc cô gái này coi bộ cũng nhận biết thầy hiệu trưởng. Đã vậy lại còn không kiêng nể gì ông ấy nữa.
Đối với một người sống đã lâu như thầy giám thị, ông đủ biết cô gái này
không phải dạng dễ chọc gì. Bấy nhiêu là dư sức để ông phải nghiêm túc
đối xử với cô gái này rồi.
“Này, 5 phút chơi một mình được không đấy, Cẩn Hiên?” Thiên Vũ tin tưởng vào
khả năng của Cẩn Hiên, chưa kể tới 2 tuần cô tự tay luyện tập (có thể
nói là hành hạ) Cẩn Hiên thì mấy thứ này là quá dễ dàng với cậu.
“Hắc hắc, để bữa nào cho cậu thử mấy cái Virus tôi tự chế. Để xem cậu cười được không?” Thiên Vũ cười xấu xa.
“Ách, để tôi mua thêm mấy cái máy tính nữa đã. Mấy cái trước mới mua về dính
Virus của cô đều hỏng hết rồi” Cẩn Hiên tuy vẫn cười nhưng nụ cười hơi
sượng sượng lại.
“Thầy tên gì ấy nhỉ. Phi Lạc phải không? Thầy đi theo em tí” Thiên Vũ xoay
sang thầy hiệu trưởng nói đúng mấy câu rồi bước ra ngoài.
Kế tiếp đó ông Phi Lạc liền bước ra, không một tiếng tức giận.
Việc này khiến ai cũng phải bất ngờ. Được biết ở trường, thầy hiệu trưởng
nổi tiếng tính khí bất thường. Cứ như quả bom vậy, đụng cái liền nổ.
Vậy mà hôm nay lại bị một học sinh nói một câu liền nghe theo ra ngoài. Mọi người cứ tưởng Thiên Vũ kiếp này coi như bỏ rồi chứ?!
“Có người đang muốn giở trò xấu đã từ quý trước đến quý này rồi, chẳng lẽ
ông lại không biết?” Thiên Vũ dựa lưng vào tường, nhìn thầy Phi Lạc
nói.
“Chắc em cũng biết đó là ai nhỉ?”
“Cả hai lần đều là Tần gia à?” Thiên Vũ híp mắt nguy hiểm hỏi.
“Ừm, trong hội đồng của trường. Có quyền truy cập server chỉ có 5 người
thôi. Mà hôm nay chỉ có đúng một người họ Tần ở trường nhưng lại không
có lịch làm việc hôm nay.”
“Hừm..” Chuyện Tần gia làm vậy khiến Thiên Vũ có chút không hiểu. Thiên Vũ
tưởng rằng sau khi cô cho mấy cái bù nhìn của Tần gia vào hội đồng quản
trị của công ty thì họ phải án binh bất động trong thời điểm này chứ.
Đáng lẽ Tần gia không nên cho bất cứ một tác động nào đến cô mới đúng. Động cơ của Tần gia là gì?
Không đúng! Có lẽ chỉ là của Tần Khải thôi. Tần gia chủ chắc chắn sẽ không
ngốc đến mức này. Tần Khải à? Rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì cơ chứ?
[Thích má nên làm dị đó, động cơ gì nữa má :)))]
Nhưng dù thế nào thì đợi đến khi Lam Ngân cùng Lưu Nam và gia đình cô đều đã ổn định cuộc sống rồi.
Chắc chắn Tần gia sẽ phải trả giá thôi, rồi cô cũng sẽ biết thứ cô cần biết.
“Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn ông”
“Không có gì, nếu có người vẫn vượt qua được bài kiểm tra thì cũng dễ ăn nói hơn”
“Ừm, tôi vào trước đây”
------------------------------------------
Khi Thiên Vũ bước vào lần nữa thì trong phòng chỉ còn lại đúng một mình Cẩn Hiên mà thôi, kiểm tra đã kết thúc được 10 phút trước rồi.
Lúc Thiên Vũ bước vào, cô trông thấy vẻ mặt của những người từ trong phòng
đi ra đều rất xấu. Có lẽ cũng là hiển nhiên cả thôi, cuối cùng người
“sống sót” bước ra phòng thi cũng chỉ có cô cùng Cẩn Hiên.
Cẩn Hiên hiện tại đang đứng dựa vào góc phòng, Thiên Vũ bước tới kế bên Cẩn Hiên, vỗ vai anh hỏi:
“Thế nào rồi?’
“Vượt qua dễ dàng, 4000 điểm”
“Há há, không tồi không tồi” Thiên Vũ cười tươi.
“Thiên Vũ, cảm..ơn cô đã giúp tôi.Hai tuần qua đã giúp tôi diệt Virus nhanh hơn rất nhiều.”
“Ò..vậy sao? Tôi đã giúp anh rất nhiều sao?” Thiên Vũ tươi cười nghiêng đầu.
“Ừm, đúng vậy” Cẩn Hiên gật đầu.
Thiên Vũ lại càng tiến tới gần hơn nữa. Nhẹ nhàng chạm vào, hạ cằm anh xuống. Áp sát mặt cô vào, sát tới mức môi gần như chạm môi:
“Vậy anh định thế nào? Lấy thân báo đáp được không?” Thiên Vũ liếm nhẹ môi mình, nói khẽ.
“Thi-Thiên Vũ, cô định làm gì vậy?” Cẩn Hiên có chút hoảng nhìn Thiên Vũ. Cô gái
này luôn khiến đầu anh xoay như chong chóng vậy.
“Anh nghĩ tôi định làm gì hả” Ánh mắt Thiên Vũ trở nên mê người đến cực điểm.
“Đừng..làm..vậy” Cẩn Hiên có chút khó khăn nói.
Thiên Vũ chịu không nổi nữa, phụt cười:
“Haha, được rồi! Không chọc anh nữa. Dễ thương thật” Thiên Vũ cười to, buông
tay lùi lại. Mỗi lần thấy anh như thế này cô lại thấy rất giải trí.
“Cô..haizz” Cẩn Hiên cảm thấy bất lực, bị lừa nhiều lần vậy rồi mà anh vẫn bị cô chọc đến ngu rồi.
Thế nhưng anh..còn cảm thấy có chút thất vọng khi mọi chuyện bị chỉ là giả. Có lúc ta nghĩ lời thật lòng chỉ là câu nói đùa, cũng có lúc ta lại
mong những câu nói đùa là lời thật lòng.
“Thôi, hôm nay thi nên cũng không học. Tôi về đi shopping với bác gái đây. Bye bye!!” Thiên Vũ
“Khoan đã, bác gái? Mẹ tôi sao?” Cẩn Hiên bắt lấy tay Thiên Vũ, cản cô lại.
“A, đúng rồi nha. Bác gái nói muốn đưa tôi đi shopping. Coi như cảm ơn tôi
chiếu cố anh rồi lại còn làm đồ ăn cho nhà anh hai tuần qua ấy mà. Mẹ
anh nói hai vợ chồng bác đều vui lắm”
“Vậy..à?” Cẩn Hiên thở dài. Anh còn chưa được ba mẹ yêu thương đến vậy đây a. Đáng buồn, đáng buồn.
“Thôi bye bye”
“Ừ bye bye”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT