Một khi Thiên Vũ đã bình tĩnh lại rồi thì khi cô ấy thấy được thử thách thì sẽ cứ bất chấp mà lao vào.
Bất cứ lúc nào cũng vậy, giống như lúc này đây. Thiên Vũ cùng Cẩn Hiên mỗi
giây mỗi khắc đều điên cuồng bấm bàn phím để nhập code. Cứ 2-3 phút lại
diệt một top 5-6 cái Virus.
Lúc ban đầu vì nằm ở trong góc khá khuất tầm mắt nên không ai để ý đến hai
người. Thế nhưng càng về sau, số người thất bại càng nhiều. Gần như mọi
người, kể cả thầy giám thị, tầm đâu 40 người đều rời mắt khỏi màn hình
máy tính của mình để nhìn cặp của Thiên Vũ và Cẩn Hiên.
“Có một con chạy ngầm kìa. Nhanh lên, nhanh lên Cẩn Hiên”
“Virus tương tự con cô từng chỉ kìa, để cho tôi”
“Con này để tôi, haha!!”
Chỉ có mấy câu thôi nhưng Thiên Vũ và Cẩn Hiên đã khiến mọi người đều muốn
ngất xỉu, người ta cầu đừng xuất hiện nữa còn không kịp mà cả hai người
lại giành nhau diệt Virus là thế làoooo.
Sau 10 phút thì hai người đã diệt được thêm thêm 35 con nữa. Cộng với 27
con lúc trước nữa đã nâng tổng điểm của hai người lên tận 3.100 điểm.
Vượt xa con điểm trung bình sau chỉ 25 phút. [Tự nhiên viết xong thấy
khúc này như kiểu bình luận chơi game dễ sợ :)))]
“Aaa, quái..quái vật con ** nó rồi. Không thể hiểu được!!” Một tên nam sinh hét lên khi thấy số điểm của Thiên Vũ và Cẩn Hiên.
“Điên! Cái này là điên thật rồi!”
“Không phải điên. Mà là thiên tài! Thiên tài trong thiên tài”
“Sao có thể không cần nói chuyện với nhau một câu nào mà vẫn ăn ý đến mức đó cơ chứ?”
“Sư phụ xin thu nhận đồ đệ” Có một người chỉ kém không có quỳ xuống cầm cây nhang bái sư mà thôi.
Thiên Vũ cũng không quá quan tâm đến lời nói của những người đó. Cảm giác như phần thi của hai người đã dần dần ổn định lại rồi, cũng đã quen tay hơn mới quay sang nhìn Cẩn Hiên:
“Vượt qua được điểm trung bình rồi. Làm chậm lại, chủ yếu bảo vệ máy tính chủ. Chờ ông già hiệu trưởng kia tới”
Cẩn Hiên gật đầu, mắt vẫn nhìn màn hình:
“Được thôi, không có gì khó!”
Trong lòng lại nghĩ chắc trong trường này cũng chỉ có một mình cô dám gọi thầy hiệu trưởng bằng ông già thôi mất.
Ngay sau đó thì hiệu trưởng tông của chạy vào:
“Thế nào rồi?! Còn bao nhiêu học sinh hả?” Phi Lạc, cũng chính là thầy hiệu trưởng la hét bước vào.
“Thầy hiệu trưởng?! Chỉ..còn có..2 người mà thôi” Tiếng nói của thầy giám thị càng lúc lại càng nhỏ hơn.
“Còn tới hai người à?” Thầy hiệu trưởng đôi chút ngạc nhiên hỏi, ông không
nghĩ học sinh của mình có trình độ tới mức này. Nhưng ông lại nghĩ đến
cuộc gọi hồi nãy.
“Ai? Là ai?” Phi Lạc khá chắc rằng một trong hai người còn lại cuối cùng này là người đã gọi điện cho ông.
“Ở bên đó..thưa hiệu trưởng” Thầy giám thị chỉ về phía của Thiên Vũ cùng Cẩn Hiên.
Ông Phi Lạc liền đi qua bên đó nhìn xem. Ban đầu khi tới, ông liền bất ngờ
bởi tài năng ở Thiên Vũ và Cẩn Hiên. Tuy trong trường hợp này, ông vẫn
có thể giống như hai người. Hoàn toàn làm chủ tình huống.
Chính là bây giờ Thiên Vũ cùng Cẩn Hiên mới chỉ có 19 tuổi mà thôi. Thế nhưng trình độ đều đã đạt đến đẳng cấp của ông. Hơn thế nữa là Thiên Vũ, cô
gái này tốc độ tay rất nhanh, hoàn toàn có khả năng đã vượt qua ông.
Phi Lạc nhịn không được liền cất giọng hỏi:
“Ai trong hai cậu là người đã gọi điện cho tôi”
“Oi, ông tới rồi đấy à?” Thiên Vũ quay đầu lại nhìn thầy hiệu trưởng Phi Lạc, trong giọng nói còn ẩn ẩn một chút tức giận.
“Là cô sao?” Tuy giọng nói đã khác nhưng thầy hiệu trưởng vừa nghe giọng
điệu của Thiên Vũ liền xác định người gọi điện thoại chính là cô.
“Ông tới bây giờ còn quan tâm đến chuyện đó sao? Muốn chúng tôi bị đuổi học
à? Máy tính bên kia tôi mở sẵn ra phần dữ liệu cuộc thi hôm nay rồi đó,
nhập cái pass rồi xóa phần bị hack giùm tôi cái” Thiên Vũ thiếu kiên
nhẫn nói, thiếu chút nữa là đã hét lên rồi.
“Được rồi, ta đi làm ngay” Phi Lạc cũng hiểu được tầm quan trọng của việc
này. Không so đo nhiều với thái độ của Thiên Vũ, liền đi qua bên chỗ
ngồi xuống tắt đi phần Virus bị nhiễu loạn.
“Ta tắt xong rồi đấy!”
“May cho ông là tôi còn muốn học ở cái trường này đấy. Không thì tôi đã đánh sập ** nó cái server luôn rồi. Bảo mật như cái ***” Sau khi bị tắt thì
đống Virus sinh ra chậm lại rất nhiều, Thiên Vũ thậm chí vừa nói chuyện
cùng thầy hiệu trưởng Phi Lạc vừ ngồi diệt Virus.
Skill của Thiên Vũ khiến cho vô số người phải há hốc mồm.
“Còn có thể làm được như vậy à?!”
Nếu là bình thường có người nói vậy, Phi Lạc ông chắc chắn sẽ nổi điên lên
nhưng sự thật chính là như vậy. Trình độ của Thiên Vũ đã trên ông rất
nhiều, đánh sập cái server mà ông đã đập vào gần cả tỷ mỗi quý (3 tháng) để bảo mật cũng chỉ dễ như ăn bánh thôi.
Thậm chí nếu Thiên Vũ có ý định như vậy thì dù cho ông có phát hiện cũng
không thể ngăn cô lại được. Thậm chí có khi còn phải nhìn cái server của mình bị đánh sập nữa ấy chứ.
Nên Phi Lạc làm sao mà giận được cơ chứ, ông còn thấy mừng vì Thiên Vũ
không làm vậy. Tiền đó, toàn bộ đều là tiền đó. Mà nếu thật sự làm vậy
thì ông cũng không thể bắt đền Thiên Vũ được đâu. Càng nghĩ, thầy hiệu
trưởng Phi Lạc.. lại càng cảm thấy may mắn hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT