Thế là cứ từ hôm ấy, ngày nào Thiên Vũ cũng sẽ lại qua nhà gặp Cẩn Hiên để luyện tay cho anh

Thế nhưng cũng chả phải gọi là luyện tay bình thường nữa mà là hành hạ bằng máy tính luôn rồi:

“Halo Cẩn Hiên!”

“Chào cô, Thiên Vũ. Mà cô định mỗi ngày đều đến à?” Cẩn Hiên thở dài nói. Có lẽ ngoài qua luyện tay thì cô còn vì cảm thấy nhàm chán, muốn trêu chọc anh thôi.

“Chứ thế nào nữa? Ai biểu trình độ của anh quá thấp còn gì?” Cẩn Hiên nghe xong liền ho nhẹ, đây là làn đầu tiên anh bị nói là trình độ thấp. Mà đã vậy còn là sự thật. Thật pùn nha!

Ban đầu Thiên Vũ còn dùng những Virus cô từng luyện để đưa cho Cẩn Hiên luyện tay. Tất nhiên toàn bộ đều là phù hợp với trình độ của cậu bây giờ.

Lại cộng thêm việc được Thiên Vũ chỉ quá chừng trời các tips với code mà cô tích lũy được trong 60 năm ấy. Nên cơ bản thì tầm đâu khoảng 2 ngày là Cẩn Hiên đã thạo việc diệt Virus cấp độ này rồi.

Đáng lẽ Thiên Vũ phải thấy mừng khi đồng đội của mình tăng trình độ nhưng Thiên Vũ lại khác. Cô cảm giác không thú vị khi cứ thấy Cẩn Hiên dễ dàng vượt qua hết đống Virus đó như vậy:

“Chánnnnn, quá chán!! Tôi cảm thấy không thú vị gì cả” Thiên Vũ lăn lộn trên giường Cẩn Hiên nhìn cậu giải đề cô đưa cho.

Vì quá ồn ào nên cuối cùng Cẩn Hiên vẫn phải dừng lại, quay mắt qua bên phía Thiên Vũ:

“Thế cô muốn làm gì?”

“Haha, Cẩn Hiênnnnnnn nàyyyy..” Thiên Vũ gọi cậu ngọt xớt khiến da gà da vịt Cẩn Hiên rớt đầy đất

“Haizz, có chuyện gì nói luôn đi. Tôi giúp cho, đừng dùng giọng kiểu như vậy nữa” Cẩn Hiên bất lực nhìn Thiên Vũ. Mỗi lần cô có cái giọng nói này là lại nghĩ ra ý tưởng điên khùng gì đấy mà anh sẽ là vật thí nghiệm cho cô.

“Hắc hắc, cậu hứa rồi nhé. Không nuốt lời!!” Thiên Vũ nói xong nhảy xuống giường, lấy từ trong balo ra 5 cái máy tính hạng bình thường với một cái máy tính dạng khủng bình thường cô vẫn hay sài.

“Cho cậu này” Thiên Vũ cầm hẳn 5 cái máy tính đó đút vào tay Cẩn Hiên.

“Cho tôi? Để làm gì?” Cẩn Hiên hơi loạng choạng cầm lấy cả thảy 5 cái máy tính rồi lại mờ mịt hỏi.

“Ví dụ hư thì còn cái khác. Hắc hắc, bắt đầu thôi” Nói rồi Thiên Vũ kêu Cẩn Hiên mở một cái máy tính lên. Lập một cái gmail mới rồi gửi Virus vào trong đó.

Cẩn Hiên nhún vai, bình tĩnh bấm vào file Thiên Vũ gửi cho mình. Vì biết đó là Virus nên anh cũng không bất ngờ gì cả khi máy tính bắt đầu xảy ra lỗi.

Thế nhưng việc anh bất ngờ chính là Virus lại chạy cực kỳ nhanh, hoàn toàn không thể ngăn chặn nổi. 5 phút sau, máy tính liền tự sập nguồn, không thể mở lên lại được.

“Hỏng..hỏng rồi sao..?” Cẩn Hiên bất ngờ nhìn màn hình chiếc máy tính đen như mực. Thảo này Thiên Vũ cho anh tận 5 cái.

“Ghê không? Virus tôi tự làm đấy, giết máy tính trong vòng chỉ có 5 phút thôi. Muốn ngăn chặn Virus tấn công thì phải viết 10 cái tổ hợp code trong vòng 5 phút ấy” Mắt Thiên Vũ sáng lên trông thấy.

Cẩn Hiên không thể không nể phục Thiên Vũ, Virus chỉ có một mình cô tự làm mà có sức công phá lớn đến như vậy. Quá bá đạo rồi!

“Để tôi gửi cho cậu” Thiên Vũ viết gì đó rồi gửi cho Cẩn Hiên.

“Tổ hợp thì mà dài ngoằn ngoèo thế này?” Cẩn Hiên nhíu mày, tuy nhìn vô phục nhưng lại rất thuyết lí. Chắc chỉ có Thiên Vũ mới nghĩ ra được thôi. Đã vậy rồi còn phải type xong trong 5 phút nữa mới ngầu.

Hoặc có thể nói chỉ có cô mới đủ rảnh đủ làm ba cái này thôi.

“Haha, anh thấy thế nào? Virus rất bá đúng không? Có khi sau này tôi mà lại nghèo thì dùng cái này tống tiền cũng không tệ đâu nhỉ?” Thiên Vũ hào hứng nói. Đâu ai biết được chữ ngờ đâu. Có khi cô lại trở lại như cũ thì cũng có cái Virus này.

Cẩn Hiên lại vò đầu Thiên Vũ:

“Ngốc nghếch!”

Tiếp theo, anh nhẹ nhàng chạm vào má cô:

“Nếu cô có thật sự nghèo thì tôi sẽ nuôi cô. Cần gì phải làm việc nguy hiểm ấy. Hiểu không?” Má Cẩn Hiên hơi ửng đỏ lên nhưng giọng nói lại thập phần chắc chắn mà sủng nịch.

“Anh thật sự sẽ nuôi tôi sao?” Thiên Vũ có chút buồn cười hỏi. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Cẩn Hiên.

Khiến cô có chút lưu luyến, tuy rằng hiện tại Thiên Vũ đang có một cuộc sống rất hạnh phúc, có gia đình và bạn bè yêu thương.

Thế nhưng câu nói vừa rồi, từ lẫn kiếp trước đến kiếp này, cô vẫn là lần đầu được nghe. Nó làm cho cô cảm thấy ấm áp lắm.

“Đúng vậy”

“Được! Vậy tôi nghe anh” Thiên Vũ cười cười, tuy lòng rung động nhưng vẫn không để tâm đến câu nói này nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play