-" Tôi còn chưa có làm gì đấy! Không bằng... tối nay chúng ta làm một chút vận động mạnh cũng được!"- Thần Bắc Minh thì thầm bên tai cô, thanh âm tràn đầy ái muội.

Không biết là do hơi nóng trong nhà bếp bốc lên hay xấu hổ mà khuôn mặt của cô đều đỏ bừng, cô dứt khoát quay mặt đi làm nốt công việc còn dang dở.

Thần Bắc Minh cười một tiếng, rất hài lòng với biểu hiện này của cô. Anh ấn một nụ hôn xuống má cô sau đó đi ra bàn ăn chờ Ngạn Băng nấu nướng xong xuôi.

Trong bữa cơm, Ngạn Băng rất kén ăn, chỉ ăn những thứ dễ nuốt. Thần Bắc Minh cau mày, anh nhớ là trước kia cô không có như vậy, chẳng lẽ cô bị gì sao?

-" Em không khỏe à?"- Nghĩ như vậy nhưng anh cũng không che dấu liền hỏi ra miệng.

Ngạn Băng không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.

Thần Bắc Minh cau mày càng chặt hơn, hay là cô có chuyện gì giấu anh sao?

-" Tôi đưa em tới bệnh viện!"- Anh kéo tay cô chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài.

-" Không cần đâu, em chẳng qua là ăn không ngon miệng thôi mà, anh làm gì phải gấp gáp vậy chứ?"

-" Có thật là chỉ ăn không ngon miệng thôi hay không?"- Anh có chút ngờ vực hỏi lại một lần nữa.

-" Thật!"- Ngạn Băng gật đầu một cái thật mạnh.

-" Ngày mai tôi mua cho em một ít đồ dinh dưỡng, em dám không ăn xem!"- Không cần nói cũng nghe ra được ý tứ uy hiếp rõ ràng của Thần Bắc Minh.

Ngạn Băng không muốn cũng không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Một ngày bình yên lại trôi qua, hôm nay, Ngạn Băng quyết định tới bệnh viện xem thử mình rốt cuộc là mình bị làm sao.

Từ sớm, Thần Bắc Minh đã chuẩn bị sẵn cho cô một chiếc xe màu đen đậu ngay trước cổng biệt thự. Hiện tại Thần Thị đang có một cuộc họp lớn không thể thiếu mặt Thần Bắc Minh nên anh chỉ đành để cô đi một mình.

Bệnh viện Tình Thương, đây là một viện tư nhân nhỏ dành cho người không có nhiều tiền. Hơn nữa đây cũng là bệnh viện mười lăm năm trước Ngạn Băng đã từng điều trị.

Lúc đó vì tránh tai mắt người khác, mẹ nuôi chỉ có thể đem cô tới đây chữa lành lại tay chân bị gãy của cô. Đó là quá khứ trước mười tuổi, còn bây giờ cô tới đây bởi vì cô thường hay xuất hiện cùng Thần Bắc Minh, rất dễ bị người khác chú ý, cũng tình cờ chọn trúng bệnh viện này để làm nơi khám bệnh.

Ngạn Băng cũng như bao người khác, xếp hàng chờ đợi. Lúc đến lượt cô thì cũng đã là giữa trưa. Người tới cũng không nhiều nữa, Ngạn Băng ngồi đối diện một nữ bác sĩ còn rất trẻ, cô cũng rất tự nhiên nói ra bệnh trạng của mình.

-" Ồ!"- Cô ta nâng mắt kính, chăm chú nghe lời Ngạn Băng nói, thỉnh thoảng lại gật gật đầu dáng vẻ hiểu rõ mọi chuyện.

-" Kinh nguyệt của cô đã bao lâu chưa tới!"

Bất ngờ bị hỏi vấn đề này, trong đầu Ngạn Băng chợt lóe lên một đáp án mà cô không ngờ tới, nhưng vẫn thành thật trả lời:-" Đã ba tuần rồi!"

-" Vậy chúc mừng cô, cô sắp lên chức làm mẹ rồi!"

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe được chính miệng bác sĩ nói ra, Ngạn Băng hoàn toàn ngây người.

-" Nếu cô không chắc chắn vậy thì dùng thử thứ này đi!"- Vừa nói, cô ta đưa cho Ngạn Băng một que thử thai.

Trái tim của cô lúc này đập thật nhanh, cảm giác rất kì lạ, cô chưa bao giờ có loại cảm xúc khác thường như vậy cả?! Ngạn Băng nhận lấy que thử thai đi vào nhà vệ sinh. Một lát sau, kết quả đã hiện rõ trên que thử, Ngạn Băng nhắm chặt mắt, từ từ hé ra nhìn.

Hai vạch màu đỏ cực kì chói mắt hiện rõ khiến hô hấp của cô chốc lát liền trở nên dồn dập. Cô... cô thế mà thực sự có thai rồi!

Ngạn Băng cắn môi, trong lòng vừa vui vẻ, lo lắng, vừa hồi hộp, đủ loại cảm xúc ngổn ngang không cách nào diễn tả được. Cô làm mẹ rồi! Chỉ là đứa bé này đến thật không đúng lúc, cô còn chưa nghĩ sẽ mang thai sớm như vậy!

Nhưng, không sao cả, nếu nó muốn tới thì cô có ngăn cũng không được, không bằng cứ nhận lấy món quà quý giá này!

Nữ bác sĩ nhìn khuôn mặt Ngạn Băng không ra cảm xúc gì còn tưởng rằng cô vẫn chưa tin liền nói tiếp:-" Que thử thai này độ chính xác rất cao, nếu cô còn không tin nữa vậy thì đi siêu âm là có thể thấy...!"

-" Được rồi! Tôi tin!"- Ngạn Băng cũng đành bất lực với sự nhiệt tình của cô ta.

Cô trả tiền sau đó cũng không đi xe mà đi bộ trên đường. Hiện tại trong đầu cô đều rối tinh rối mù không thể nghĩ ra cái gì được. Cô nhớ rất rõ mỗi lần làm chuyện kia cùng anh đều có dùng thuốc, làm sao lại mang thai được. Chẳng lẽ cô miễn dịch với thuốc tránh thai sao?!

Ngạn Băng ghé vào trung tâm thương mại mua chút đồ rồi mới trở về. Bây giờ cô nên nói gì để đối phó với Thần Bắc Minh đây nhỉ? Nói rằng cô thật sự ăn không ngon giống hôm qua sao? Anh chắc chắn sẽ không tin!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play