Ngạn Băng thở hắt ra một hơi, mệt mỏi xoa xoa mi
tâm. Cô đi tới gần Hàn Ngô Huy, ánh mắt âm trầm nhìn hắn. Cô nắm tay móc lên trên, đấm mạnh tới nỗi cằm của hắn gần như muốn lệch sang một bên
vậy.
Hàn Ngô Huy bị đánh đột ngột, sao trời bay vòng vòng trên đỉnh đầu, mơ mơ màng màng rồi hộc ra một ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.
-" Yếu quá đi mất!"- Melisa khinh thường bĩu môi, dùng chân đá hắn.
Tô Ngân đứng kia không thể làm gì. Lúc nãy Ngạn Băng vứt khẩu súng xuống
đất cũng nhân tiện rắc thêm một chút độc dược lên người cô ta để đề
phòng, cho nên hiện tại cô ta bị bất động, cơ thể cứng ngắc đứng đó.
Ngạn Băng đi tới chỗ Thần Bắc Minh đang đứng, chủ động ôm lấy cổ anh. Thật
sự trước giờ điều cô mong muốn nhất chính là báo thù rửa hận cho cha mẹ. Nhưng đến ngày hôm nay cô chợt phát hiện ra, báo thù không phải là tất
cả, cô có rất nhiều lý do để chính mình có thể tiếp tục sống tốt hơn
nữa, chẳng hạn như người đàn ông trước mắt này!
Thần Bắc Minh không cần nói cũng hiểu ý cô. Cô cũng mệt rồi, còn lại đều giao cho anh xử lý.
Anh ôm cô đặt lên ghế salon để cô nghỉ ngơi, còn mình lại tiếp tục chỉ
đạo:-" Dội nước cho hắn tỉnh lại, còn một bất ngờ nữa, hắn không xem sẽ
rất đáng tiếc!"
Lão Tam lão Tứ mỗi người một xô nước đá đem đến, dội thẳng vào mặt Hàn Ngô
Huy. Bị nước tạt vào người, vừa đau lại vừa lạnh, hắn lập tức vùng dậy.
Thần Bắc Minh nhếch mép, ra lệnh cho lão Nhị:-" Đưa bà ta ra đây!"
Lão Nhị nhận lệnh lui ra, một lát sau, hắn đi vào, bàn tay hung hăn vứt
người nào đó xuống sàn nhà. Người đàn bà ăn đau réo lên một tiếng, hung
tợn trừng mắt nhìn đám người bu kín xung quanh mình. Đầu tóc quần áo của bà ta lộn xộn rách rưới, trên người còn bốc lên một "mùi thơm" chết
người!
Bà ta
trừng to mắt tò mò nhìn Hàn Ngô Huy, từ từ bò đến gần hắn. Hàn Ngô Huy
sợ hãi lùi ra phía sau, cánh tay quờ quạng vớ được chiếc ghế liền đập
vào đầu bà ta.
Đôi mắt của người đàn bà kia có chút điên cuồng, cười ré lên, chuẩn xác bắt được chiếc ghế. Bà ta cười to không ngừng, biểu tình trên mặt chỉ người điên mới có.
-" Hahaha, Hàn Ngô Huy, là ông hại tôi ra nông
nỗi này, hiện tại ông bị như vậy đúng là rất đáng, hahaha...!"- Bà ta
vừa gào thét vừa cười lớn, âm thanh khiến mọi người đều sởn hết gai ốc.
Hàn Ngô Huy sợ hãi nhưng vẫn đáp lại bà ta:-" Kế hoạch này còn không có phần của bà sao? Bị điên như vậy cũng đáng đời!"
-" Gừ...!"- Bà ta bị lời nói kia chọc giận, vồ tới cào xé Hàn Ngô Huy. Hai người cứ vật lộn tới lui không ngừng, phút chốc trên người đều rách da
rách thịt, chảy đầy máu tươi.
Thần Bắc Minh không có hứng thú nhìn hai con vật đang đánh lộn, xoay người
đi về phía Ngạn Băng. Cô nhắm hờ mắt nằm gọn trên ghế, chiếc váy cưới
màu trắng tinh cũng bị nhàu nát, đen đen bẩn bẩn.
Anh cười nhẹ, ôm cô đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò thuộc
hạ xử lý nốt tàn dư của Hàn gia, nhất là hai đứa con gái của ông ta.
...........
Ngày hôm sau, một lễ cưới sang trọng và xa hoa lại diễn ra lần nữa. Lần này
còn lộng lẫy hơn hôm qua rất nhiều, khách khứa không một ai dám vắng mặt vì sự kiện ngày hôm qua.
Từng đoàn xe sang trọng nối tiếp đi vào cửa lớn Thần gia. Không khí vui vẻ
hạnh phúc tràn ngập y như việc kia chưa từng xảy ra vậy.
Hôn lễ kết thúc trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Trong khi ai nấy
đều vui mừng vì cặp đôi trai xinh gái đẹp này thì Ngạn Băng đang cực kì
phiền não, đêm nay sẽ là đêm tân hôn, cô chắc chắn sẽ bị anh hành cho
không thể xuống giường được mất! Phải nghĩ cách gì để "giảm nhẹ hình
phạt" đây nhỉ?
--HOÀN--
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT