Ngạn Băng cô gắng mở to đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ. Cô theo bản năng quay người sang rúc rúc vào lồng ngực của Thần Bắc Minh, dường như đây đã trở thành một thói quen không thể thiếu của cô rồi.

-" Có muốn đi chơi không?"- Thần Bắc Minh cưng chiều vuốt mái tóc của cô, hỏi.

-" Có, nhưng một chút nữa, em vẫn muốn ngủ!"- Ngạn Băng vẫn giữ nguyên tư thế nằm, bộ dạng y hệt như một con mèo lười.

-" Ừm, vậy ngủ tiếp đi!"- Thần Bắc Minh dậy sớm hơn một chút, nấu cho cô một nồi cháo thịt bò vô cùng thơm ngon. Ngạn Băng vừa dậy liền một hơi ăn hết luôn nồi cháo tựa như người bị bỏ đói lâu năm vậy! Quả thực mấy hôm nay cô đều không có khẩu vị, đây là thứ phù hợp nhất mà cô có thể dễ dàng nuốt trôi được.

Đợi cô ăn xong, Thần Bắc Minh dẫn cô tới một ngọn núi rất lớn. Phong cảnh xanh tươi thơ mộng vô cùng đẹp đẽ.

Ngạn Băng rất tin tưởng lời nói của Thần Bắc Minh, cứ nghĩ rằng anh đưa cô tới đây là để ngắm cảnh hoặc có không gian yên tĩnh nhưng lại hoàn toàn không phải. Giữa đỉnh núi có hai ngôi mộ lớn được lau chùi rất sạch sẽ, khẳng định là có người thường xuyên ở đây! Có điều, vừa nhìn thấy dòng chữ trên mộ, Ngạn Băng chợt khựng người lại.

Hai cái tên vô cùng quen thuộc đập vào mắt khiến hốc mắt cô đều nóng lên. Mười lăm năm trước khi ba mẹ cô mất đi, cô cũng bị đem vứt vào rừng hoang, từ đó tất cả mọi tin tức về ba mẹ cô đều không biết gì nữa. Cô cũng từng điều tra nhưng lại không có một chút đầu mối nào cả! Không nghĩ tới đến hôm nay cô liền có thể nhìn tới hai người bọn họ!

Ngạn Băng quỳ xuống ở đó một lúc lâu, Thần Bắc Minh cũng rất chu đáo đem một tấm thảm đặt dưới đất khiến cô không bị mỏi chân.

Hai người lưu lại một tiếng sau đó thì rời đi. Thần Bắc Minh đưa cô tới công viên chơi, thậm chí còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Ngạn Băng chỉ để dỗ dành cô.

Sau khi trở về, Ngạn Băng lại tiếp tục leo lên giường ngủ tiếp. Thật sự không hiểu được, mấy hôm nay cô ngủ rất nhiều, nhưng ngủ nhiều như vậy cũng cảm thấy không đủ!

Rốt cuộc khi Mạc Quân Tịch gọi điện thoại tới, cô mới rời giường lết thân thể của mình tới Ngạn Thị.

Trong phòng tổng tài, Mạc Quân Tịch nói chuyện luôn hồi không ngừng nghỉ, không quan tâm tới Ngạn Băng sắp ngủ gật tới nơi vẫn cứ tiếp tục nói.

Thấy Ngạn Băng gần như nằm bò trên ghế salon ngủ gật, Mạc Quân Tịch mới dừng lại, thở một hơi nhìn Ngạn Băng:-" Chị, chị có nghe em nói gì hay không vậy?!"

-" Nói gì?!"- Ngạn Băng ngáp một tiếng, buộc chính mình phải tỉnh táo lại, hỏi.

-" Hờ!"- Mạc Quân Tịch ôm trán, bất đắc dĩ lắc đầu:-" Chị, mấy lão hồ ly kia bức em đến muốn phát điên rồi, chị còn không ra mặt, em nhất định sẽ phải vào viện tâm thần sớm muộn thôi!"

-" Mấy lão bất tử đó nếu còn dám làm càn, trực tiếp giết không tha!"- Ngạn Băng buồn bực đáp lại, tuy hơi buồn ngủ nhưng giọng vẫn tràn đầy uy lực.

-" Chị, vấn đề không phải như vậy!"- Mạc Quân Tịch triệt để bó tay, chẳng lẽ những gì cô nói trước đó không bay vào tai người chị này một chút sao chứ?!

-" Hình như dạo này chị lười biếng lắm rồi đó!"- Mạc Quân Tịch xịu mặt bĩu môi.

Ngạn Băng không thèm phản ứng lại, ngồi yên nhấm nháp nước trà nóng.

-" Nè, em có mua một chiếc bánh ngọt mới ra lò đấy, chị ăn không?!"- Nói gì thì nói, qua lại với Ngạn Băng nhiều năm, Mạc Quân Tịch đương nhiên cũng lây nhiễm không ít thói quen của cô, ví dụ như là rất thích ăn đồ vặt.

Ngạn Băng gật gù qua loa, Mạc Quân Tịch lấy từ trong tủ ra một cái hộp lớn, bên trong là một chiếc bánh ngọt đầy dâu tây, trang trí cực kì đẹp mắt. Ngạn Băng hé mắt nhìn, miễn cưỡng cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng.

Vị ngấy của bánh kem ngay lập tức khiến cô ôm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn khan. Mạc Quân Tịch vẫn bình thản cầm miếng bánh nhét vào miệng ăn lấy ăn để, liếc mắt nhìn Ngạn Băng:-" Ngon như vậy kia mà, có sao đâu chứ, biểu hiện cũng không cần phải lố như vậy đi!"

Đúng lúc này, Tô Ngân từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Mạc Quân Tịch, cô ta nhàn nhạt hỏi:-" Boss đâu rồi?!"- Dù sao thì đều là chỗ quen biết với nhau, thân phận của Ngạn Băng Mạc Quân Tịch đương nhiên cũng rõ ràng.

Mạc Quân Tịch không trả lời, tay chỉ hướng nhà vệ sinh.

Tô Ngân cũng không thắc mắc gì nữa, ngồi xuống ghế. Một lát sau, Ngạn Băng ra ngoài nhìn thấy Tô Ngân, cô cũng không kinh ngạc gì mấy, chỉ bình thản đi tới trước bàn thủy tinh rút khăn giấy lau miệng.

-" Chỉ ăn miếng bánh thôi mà, chị cũng không tới nỗi phải buồn nôn như vậy chứ?! Hay là chị chê em mua bánh không ngon?!"- Mạc Quân Tịch càng nói càng rưng rưng nước mắt, cắn móng tay, bộ dạng đáng thương ủy khuất.

-" Không có, chẳng qua là dạo này chị không khỏe trong người thôi!"- Ngạn Băng cũng không keo kiệt nói vài lời ngon ngọt.

Sau đó cô quay sang hỏi Tô Ngân:-" Chuyện gì?!"

-" Boss, tôi điều tra ra được Melisa đã đầu quân cho Hàn gia rồi, cô ta nhất định sẽ tiết lộ không ít tin tức cơ mật của BR, có cần thủ tiêu cô ta hay không?!"

-" Đầu quân cho Hàn gia?!"- Ngạn Băng nhắc lại, vẻ mặt trầm ngâm rồi nói tiếp:-" Không sao, chưa tới thời điểm đó, cứ chờ một thời gian, tôi còn chưa chơi chán!"

-" Dạ! "- Tô Ngân cúi đầu cung kính sau đó rời đi.

Tô Ngân vừa đi tới cửa, Mạc Quân Tịch đã quay sang trêu chọc Ngạn Băng:-" Chị tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra đi, biết đâu... trong bụng lại có tiểu bảo bảo rồi cũng nên!"- Nói xong, cô ta còn không quên đưa tay lên miệng cười gian xảo, ánh mắt xảo quyệt đảo qua đảo lại trên bụng cô.

-" Hừ, em tốt nhất nên quản kĩ cái miệng của mình một chút. Nếu như nó thật sự có, sau này nó ra đời nhất định em sẽ không yên đâu!"- Ngạn Băng trừng mắt đe dọa.

Cô ở Ngạn Thị một lúc nữa rồi trở về biệt thự. Thần Bắc Minh mặc dù rất chu đáo ân cần đối với cô nhưng cũng không phải là lúc nào cũng có thời gian. Anh là chủ của một công ty lớn, công việc hàng ngày đều có thể chất thành một ngọn núi nhỏ, còn không kể tới rất nhiều thứ khác đều cần anh một tay làm hết.

Ngạn Băng vào nhà, rồi lại xuống bếp nấu ăn. Trên thư phòng Thần Bắc Minh vẫn còn làm việc, ngửi thấy mùi hương của thức ăn bay vào vào liền cảm thấy đói bụng. Anh gác lại công việc, đi xuống dưới lầu, đập vào mắt chính là hình ảnh Ngạn Băng bận rộn qua lại trong nhà bếp. Cái bầu không khí này khiến cho anh cảm giác giống như đây là một gia đình rất hạnh phúc.

Anh sải bước đến ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô. Ngạn Băng quay đầu lại nhìn anh:-" Đừng, em còn đang bận đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play