Trong hoa viên của Hàn gia, Hàn Như Tuyết ngồi
thảnh thơi uống trà. Nghĩ tới Ngạn Băng bị Thần Bắc Minh bỏ rơi, cô ra
không nhịn được bật cười đắc ý.
-" Chị, con tiện nhân đó bây giờ thế nào rồi!"- Một giọng nói cay nghiệt tràn đầy căm hận vang lên từ phía sau.
Hàn Như Tuyết thong thả buông chén trà trong tay xuống bàn, cười vui vẻ:-"
Thần Bắc Minh mà nhìn thấy ả và Bạch Vu Mặc mây mưa với nhau, chắc chắn
hắn sẽ khiến ả sống không bằng chết!"
Hàn Như Kiều đi tới, ngồi xuống đối diện với Hàn Như Tuyết cười lạnh:-" Hừ, như vậy là đã quá tiện nghi cho ả ta rồi!"- Hàn Như Kiều cắn răng
nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Từ lúc xảy ra chuyện kia, cô ta luôn bị Hàn Ngô Huy nhốt trong phòng cả
ngày không được ra ngoài, có ra thì cũng chỉ trong phạm vi cái hoa viên
này thôi!
Nghĩ
tới Ngạn Băng, ánh mắt của cô ta đều lóe lên sắc lạnh cùng cừu hận. Cho
dù Ngạn Băng có bị Thần Bắc Minh ruồng bỏ đi nữa thì vẫn không thể giải
được mối hận mà Ngạn Băng đã gây ra cho cô ta. Nếu bắt được con tiện
nhân đó, cô ta nhất định phải dày vò để cho ả sống không bằng chết!
Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo đen chạy tới, vội vàng nói thầm vài câu vào tai Hàn Như Tuyết. Nghe xong, cô ta nắm tay lại, giận giữ đập mạnh
xuống bàn:-" Cái gì cơ, con tiện nhân đó không những không bị Bạch Vu
Mặc làm nhục mà còn khiến Bạch Vu Mặc bị phế?!"- Lồng ngực của cô ta tức giận phập phồng không ngừng, con tiện nhân kia sao lại may mắn tới như
vậy cơ chứ?!
-" Cái gì?!"- Hàn Như Kiều ở phía đối diện cũng tức giận không kém.
-" Ta không tin, vận may của ả ta lúc nào cũng nghịch thiên tới như vậy!"- Hàn Như Tuyết âm trầm mở miệng.
-" Chị, vậy bây giờ chúng ta phải làm cái gì?!"- Hàn Như Kiều lạnh giọng hỏi.
-" Tất nhiên là phải đi thăm Bạch Vu Mặc rồi, hắn còn rất nhiều giá trị để chúng ta lợi dụng!"- Cô ta nhếch miệng cười âm hiểm.
........
Màn đêm buông xuống, ánh đèn neol mờ ảo từ đèn đường và các tòa nhà cao
tầng rọi xuống tạo nên một khung cảnh lung linh huyền ảo. Ngạn Băng đứng bên cửa sổ sát đất tại văn phòng của Thần Bắc Minh, đôi mắt của cô sâu
thẳm nhìn bao quát toàn bộ thành phố.
-" Sao thế?!"- Thần Bắc Minh ôm lấy cô từ đằng sau, áp mặt vào cổ cô hít lấy hương thơm thanh nhã tỏa ra trên người cô.
-" Không có gì cả, chỉ là ở đây nhìn xuống quả thực rất đẹp!"
-" Đẹp vậy thì sau này tôi sẽ cho em tới ngắm thường xuyên luôn!"
Ngạn Băng bật cười vì lời nói đó, xoay người ôm lấy cổ anh. Hơi thở của hai
người hòa quyện vào nhau, chốc lát không khí trong phòng cũng vì vậy mà
có chút kì lạ. Ngạn Băng cảm nhận được sự khác lạ đó đành tự nghĩ cách
giải vây cho mình:-" Em buồn ngủ rồi, hai chúng ta về nhà đi!"
-" Ừm!"
Vừa về tới Ngạn Băng đã leo lên giường ngủ luôn, chỉ có Thần Bắc Minh vẫn còn thức để sắp xếp một số việc.
-" Lão Tứ, Tiêu Ẩn, hai người rất thích đi gây chuyện với người ta nên tôi có một chuyện rất thích hợp dành cho hai người đó!"- Hai tay của anh
đan vào nhau chống trên cằm mình, cười gian tà nhìn lão Tứ và Tiêu Ẩn.
Lão Tứ không có biểu hiện gì nhiều, Tiêu Ẩn ngược lại có vẻ rất hứng thú, hăng hái bừng bừng hỏi:-" Chuyện gì vậy?"
-" Làm khó dễ Bạch gia. Hai người muốn chơi đùa thế nào cũng được, chỉ cần đừng đì chết đám người Bạch gia đó là được rồi, tôi còn có việc cần tới bọn chúng!"
Anh dừng một chút, sau đó lại nói tiếp:-" Còn nữa, chuyện điều tra về ba mẹ tôi như thế nào rồi!"- Trước kia anh đã cho người đi tìm rất nhiều lần
nhưng cũng không có tin tức của hai người họ, anh còn nghĩ hai người họ
có thể đã không còn nữa rồi. Từ sau lần Bạch gia muốn anh giao ra thế
lực, Bạch lão gia đã từng nói tới điều kiện chính là ba mẹ mình. Lúc đó
anh mới biết, hai người họ vẫn còn sống, vậy nên anh lại tiếp tục sai
người điều tra.
-" Lão đại, vẫn không có tin tức gì cả!"- Vài lần trước anh cũng hỏi nhưng đều không tra ra được, lần này cũng vẫn là kết quả đó.
Thần Bắc Minh thở dài một hơi, phất tay cho thuộc hạ lui ra ngoài. Anh tự
rót cho mình một ly rượu màu hổ phách, dốc một ngụm uống hết, ánh mắt
sâu xa không gợn sóng không nhìn ra được bất cứ tâm tình gì cả!
Thần Bắc Minh đi về phòng ngủ, Ngạn Băng ngoan ngoãn nằm yên lặng thở đều
đều. Chiếc chăn trên người bị cô đạp lung tung lệch sang một bên, anh tỉ mỉ đắp ngay ngắn lại cho cô, ngón tay còn không quên xoa nhẹ lên gương
mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm nay hình như chính là ngày mất của ba mẹ cô, cho nên cô mới có cái biểu cảm kia sao?
Vậy ngày mai anh phải đem cô đi viếng mộ của hai người họ một chút rồi! Nhân tiện còn phải ra mắt con rể tương lai là anh chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT