Ngạn Băng giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn
nép vào lồng ngực của Thần Bắc Minh. Cái bộ dạng lúc ở cùng Bạch Vu Mặc
và anh hoàn toàn khác xa một trời một vực.
Thần Bắc Minh đem cô ngồi xuống giường, còn mình thì đứng đó lạnh mặt nhìn Bạch Vu Mặc.
-" Bạch thiếu gia, chắc cậu cũng biết, cô gái này chính là người phụ nữ của tôi?!"
Hắn nhếch mép, ánh mắt trêu tức nhìn Thần Bắc Minh:-" Thì sao?"
-" Thì sao?!"- Anh lặp lại câu hỏi của Bạch Vu Mặc, sau đó xoay người hỏi đám phóng viên xung quanh:
-" Nếu như có người đụng vào vợ/chồng mấy người thì mấy người sẽ làm cái gì?"
Tất cả đều ngơ ngác không biết làm sao cho đúng. Cái này thật sự là khó xử
cho bọn họ a, một bên là Thần gia, một bên là Bạch gia. Cả hai đều không phải là kẻ dễ trêu chọc!
Bạch Vu Mặc thấy được sự do dự trong mắt bọn họ, vẻ mặt càng thêm đáng đánh đòn.
Một đám người ngây ra như phỗng khiến Thần Bắc Minh cảm thấy rất tiêu tốn
thời gian của mình. Anh nhíu mày kiếm chuẩn bị mở miệng.
Đột nhiên, một người có vẻ rất sáng suốt, quyết định chọn Thần Bắc Minh,
hắn ta la lớn lên:-" Thần Tổng, nếu có người dám đụng tới vợ tôi, tôi
nhất định sẽ phế hắn!"- Nói xong, hắn còn nuốt một ngụm nước miếng, hai
chân run rẩy đứng không vững. Trái tim trong lồng ngực cũng sắp nhảy ra
đến nơi, xong rồi xong rồi, lần này hắn đã đắc tội Bạch gia rồi, mong là lựa chọn này sẽ là một quyết định đúng đắn!
Thấy có người cầm cờ đi trước, đám phóng viên còn lại cũng nhao nhao theo
hắn về phe Thần Bắc Minh, tỏ ra đồng ý với ý kiến của hắn.
Bạch Vu Mặc cắn răng nghiến lợi, tức giận siết chặt nắm tay. Chó săn thì vẫn là chó săn, nếu thấy chỗ nào có lợi đều sẽ lao vào, quả nhiên không
sai!
Thần Bắc
Minh rất thưởng thức cái bộ dạng tức giận này của hắn, trong mắt đều là
tràn đầy ý cười:-" Bạch thiếu gia, cậu cũng đã thấy rồi đó! Một kẻ thứ
ba chuyên phá hoại hạnh phúc của người khác thì nên, phế!"
Dứt lời, bước chân của anh lấy tốc độ sét đánh đá mạnh vào hạ bộ của Bạch
Vu Mặc, vẻ mặt hung thần ác sát. Bạch Vu Mặc mặc dù đã có chuẩn bị nhưng đối với chiêu thức mạnh mẽ của Thần Bắc Minh, hắn đỡ không được!
Ngay lập tức, thân mình hắn bay về phía sau đập vào thành giường, gương mặt
tái nhợt không chút huyết sắc, đau đến không nói nên lời. Hai tay hắn ôm chặt lấy hạ thân, dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn chằm chằm vào Thần Bắc
Minh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Anh bỏ qua ánh mắt đó, xoay người đi tới chỗ Ngạn Băng, cô từ nãy tới giờ
đều đứng một bên xem kịch vui, khóe môi còn treo nụ cười tinh nghịch.
Thấy anh đi về phía mình, nụ cười trên môi tắt đi, thay vào đó là bày ra dáng vẻ nghiêm túc đạo mạo. Thần Bắc Minh đúng là hết chịu nổi với bộ
dạng kia, cưng chiều nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của cô.
-" Đi thôi!"- Anh ôm ngang cô hiên ngang bước ra ngoài trước ánh mắt trầm trồ của mọi người.
Đám phóng viên còn không quên chụp lại tất cả hình ảnh mà họ thấy được,
ngay cả hình lúc Thần Bắc Minh đá Bạch Vu Mặc cũng được lưu lại. Sự kiện ngày hôm nay nhất định sẽ lên trang nhất của tờ báo ngày mai cho mà
xem!
Bạch Vu
Mặc vẫn ngồi ở đó, khuôn mặt càng ngày càng tái đi, hắn vươn tay về phía đám phóng viên, dùng hết sức lực của mình phun ra một câu:-" Xóa... xóa đi!"- Sau đó liền té xỉu, nếu đám người này không xóa đi, việc hắn bị
phế nhất định toàn bộ thành phố đều biết, đến lúc đó hắn còn biết giấu
mặt vào đâu cho đỡ nhục đây!
Có một số người nhát gan ngay lập tức gọi điện cho xe cứu thương, nhưng
lời nói của hắn lại hoàn toàn bị bỏ ngoài tai. Dù sao thì họ đã đắc tội
với Bạch gia rồi, đã làm thì làm cho trót, hơn nữa Thần Tổng cũng sẽ bảo vệ cho họ, cần gì phải sợ Bạch gia nữa chứ!
...........
Thần Thị.
Ngạn Băng tới quầy tiếp tân nhận lại đồ mà cô đã gửi, đây chính là bình cách nhiệt đựng súp gà. Trước lúc đi, cô biết thế nào cũng có chuyện nên đã
âm thầm để lại ở đây, nhân viên tiếp tân cũng rất nhiệt tình đem trả cho cô.
Ngạn Băng
xách chiếc bình cùng với Thần Bắc Minh đi tới phòng làm việc của anh. Cô ngồi trên ghế sofa, cẩn thận múc ra một chén đưa tới cho anh:-" Cái này được để trong bình cách nhiệt vẫn còn nóng, anh ăn đi!"
Thần Bắc Minh cũng lấy thêm một chén nữa đặt trước mặt cô:-" Em cũng phải ăn!"
-" Nhưng mà em đã ăn sáng rồi!"- Biết anh sẽ cố chấp bắt cô ăn cùng, Ngạn
Băng đành phải nói dối. Thực ra mấy ngày hôm nay cô đều không có một
chút khẩu vị ăn uống gì cả, cho dù đói cô cũng chỉ ăn qua loa một chút
đồ ăn vặt mà thôi!
Thấy cô vẫn không muốn ăn cùng mình, anh đành phải miễn cưỡng nhanh chóng
uống hết chén súp. Còn để lại một nửa trong bình đẩy sang chỗ cô:-" Ở
đây chỉ còn một chút thôi, nếu em dám không ăn hết tôi nhất định sẽ "xử
lý" em!"- Thần Bắc Minh đe dọa.
Ngạn Băng không dám phản bác, chỉ có thể gật đầu đồng ý, dù sao cũng chỉ là
một chút thôi, cô nhắm mắt bịt mũi uống một hơi cũng không có vấn đề!
-" Tôi đi họp, lát nữa về sẽ kiểm tra, em tốt nhất thành thật cho tôi đấy!"- Anh khoác lại áo vest vào người, mở cửa rời đi.
Ngạn Băng nhìn chén súp trước mặt có chút chán nản, cô một tay bịt mũi, một
tay cầm chén lên đặt trên miệng chuẩn bị uống. Rõ ràng mùi vị của nó vô
cùng ngon, nếu là lúc trước cô nhất định uống không chỉ nhiêu đây, chỉ
là bây giờ với cô thật có chút khó khăn.
Cảm giác ấm nóng tràn vào cổ họng, đột nhiên một trận khó chịu từ dạ dày
cuồn cuộn trào lên. Cô bỏ lại chiếc chén trên bàn, chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn khan.
-" Kì lạ, tại sao muốn ói nhưng không ói được!"- Cô nhíu mày khó chịu, cầm ly nước súc miệng.
Có thai! Hai chữ này vô duyên vô cớ nảy lên trong đầu cô. Trước kia cô có
đọc qua tạp trí dành cho phụ nữ mang thai nhưng lại không có lưu tâm
nhiều lắm, hiện tại bị như vậy nên cô mới nghĩ tới.
Không thể nào! Ngạn Băng lại lắc đầu bác bỏ ý niệm đó. Rõ ràng mỗi lần cùng
anh xảy ra quan hệ cô đều dùng thuốc tránh thai, làm sao có khả năng
mang thai được chứ? Chắc chắn là do cô ăn uống không điều độ hoặc bị
bệnh gì đó về dạ dày rồi. Sau này nếu có thời gian rảnh cô phải đi bệnh
viện xem xét một chút!
Ngạn Băng rời khỏi nhà vệ sinh, nhìn chén súp trên bàn liền có cảm giác dạ
dày cuộn lên. Cô nhắm mắt, bịt mũi tiếp tục thực hiện "nhiệm vụ" ăn uống vĩ đại thêm một lần nữa.
Lúc Thần Bắc Minh trở về phòng thì đã là hơn hai tiếng đồng hồ. Ngạn Băng đã sớm ngủ gục trên ghế sofa.
Anh nhếch môi, ôm cô mang vào phòng nghỉ ngơi của mình. Cẩn thận trùm chăn
lên người cô, Ngạn Băng giống như một chú mèo lười biếng dán lên cánh
tay của anh.
Thần Bắc Minh lắc đầu cười khổ, cảm giác được dục vọng trong người muốn trỗi dậy. Anh đúng là đã đánh giá cao khả năng kiềm nén dục vọng của mình
với cô rồi mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT