Không đợi cô ta nói hết, Thần Bắc Minh đã phất tay ý bảo cô lui ra ngoài. Cô bé này tới đây rồi lại đi đâu?

Anh cau mày, gọi một cuộc điện thoại phân phó cho thuộc hạ tìm kiếm vị trí của cô.

Quả nhiên, hiệu suất làm việc của bọn họ rất tốt, chưa đầy ba phút liền có kết quả.

-" Thần Tổng, lúc nãy lão Tam đã kêu cô ấy tới khách sạn Thiên Đường rồi!"- Lão Nhị cung kính hồi báo lại với Thần Bắc Minh. Chỉ là hắn thắc mắc một chút, lão Tam bị điều đi làm việc ở tận châu Phi, chẳng lẽ hắn về lại không thông báo cho mọi người sao?

Anh không nói gì, cởi chiếc áo vest quăng lên ghế, mở cửa rời đi. Lão Nhị vẫn đứng đó ngây người nhìn theo hướng của anh, trên đầu hiện vài dấu chấm hỏi to đùng.

Thần Bắc Minh lái xe tới khách sạn Thiên Đường, quãng đường xa khoảng vài chục phút nhưng bị anh rút ngắn lại chỉ còn 8 phút.

Anh không thèm lái xe vào bãi đậu mà vứt ngay bên lề đường, bước nhanh vào thang máy.

Trong khi đó, tại căn phòng tổng thống của Thần Bắc Minh.

Ngạn Băng chỉ là liếc mắt nhìn qua thứ kia của Bạch Vu Mặc, cũng không có biểu hiện gì cả. Trí thông minh của cô cũng có hạn, có một số phương diện với cô lại hoàn toàn trong sáng như tờ giấy trắng, không hề nghĩ tới Bạch Vu Mặc làm như vậy là có mục đích gì?!

Bạch Vu Mặc đứng đó, biểu tình đắc ý nhìn Ngạn Băng.

Chỉ là Ngạn Băng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, ngoài ra còn bĩu môi khinh thường nhìn cái "vật nhỏ" nằm hiên ngang giữa hai chân Bạch Vu Mặc, nôn ra một câu:-" Hừ! Nhỏ như vậy mà còn dám khoe khoang. Không biết là nên nói mặt ngươi quá dày hay là do dây thần kinh xấu hổ của ngươi đã bị đứt rồi nữa!"

Bạch Vu Mặc đơ người, khuôn mặt đen sì không diễn tả được nổi. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn bị nữ nhân khinh thường vì quá nhỏ! Biết bao nhiêu nữ nhân bị hắn làm cho dục tiên dục tử ở trên giường, nhưng đến cô gái này thế nhưng lại chê hắn quá nhỏ! Đây là cỡ nào sỉ nhục!

Lồng ngực của hắn phập phồng lên xuống cho thấy sự tức giận cực độ của hắn.

Dường như Ngạn Băng còn chưa nhìn thấy được sự phẫn nộ đó. Cô lại đưa ngón tay nhỏ nhắn của mình lên so sánh một chút:-" Nha! Đúng là quá nhỏ rồi, chỉ mới bằng hai ngón tay thôi sao?"

Nói xong, cô lại lắc lắc đầu tỏ vẻ tiếc hận:-" Thật không bù cho Thần Bắc Minh, ít nhất của anh ấy cũng phải bằng bốn ngón tay của mình!"

Bên kia, Ngạn Băng vẫn đang chăm chú bàn luận về cậu nhỏ của Bạch Vu Mặc. Phía bên này, Bạch Vu Mặc khuôn mặt đều sa sầm, hắn cảm thấy cổ họng mình có gì đó tanh tanh ngọt ngọt trào lên nhưng lại bị hắn cưỡng chế nuốt xuống.

Nữ nhân này, mồm miệng đều có thể giết người không cần dao! Nhưng mà... rất nhanh thôi hắn sẽ đòi lại được sỉ nhục mà hôm nay cô đã tặng cho hắn! Ha ha... Bạch Vu Mặc cười âm hiểm một tiếng.

Ngoài hành lang, một đám phóng viên ồn ào náo nhiệt kéo đến, nghe nói là có tin tức rất hot của Thần Bắc Minh - tổng tài của Thần Thị, tất nhiên là bọn họ không thể bỏ qua dù chỉ là một chi tiết gì đó nhỏ nhất!

-" Ha, nếu người ngoài nhìn thấy bộ dáng này của hai chúng ta thì sẽ có cảm tưởng gì đây?! Nhất là người đàn ông yêu thương cô - Thần Bắc Minh!"- Bạch Vu Mặc nuốt xuống tức giận, mở miệng châm chọc.

-" Sẽ có cảm tưởng gì được chứ! Dù sao quần áo của tôi vẫn còn rất nguyên vẹn nha!"- Ngạn Băng nhún vai, không cho là đúng.

-" Vậy sao?!"- Nói đoạn, hắn vồ tới muốn đè cô dưới thân. Dù sao thì hắn đang muốn ly gián quan hệ giữa Thần Bắc Minh và người phụ nữ này, có giả vờ thì cũng phải thật một chút người ta mới tin chứ!

Ngạn Băng nhíu mi khó chịu, né người sang một bên. Cái tên tiểu bạch kiểm này chẳng lẽ muốn cưỡng ép con gái nhà lành sao?

Không bắt được Ngạn Băng, Bạch Vu Mặc đành phải dùng bạo lực để giải quyết. Nói gì đi nữa, hắn cũng là một công tử thế gia, đương nhiên phải có võ thuật phòng thân, nếu ngay cả cô gái chân yếu tay mềm đều không bắt được thì hắn biết giấu mặt vào đâu đây?

Hắn vung tay, muốn chụp lấy bả vai của cô, lại chụp trúng không khí. Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi, Bạch Vu Mặc ngay cả một sợi tóc của Ngạn Băng đều không sờ được nói gì tới bắt cô.

-" Không ngờ cô cũng rất linh hoạt đấy!"- Nói xong hắn lại tiếp tục vồ tới, chỉ là lần này Ngạn Băng cũng không tránh né nữa, đứng yên nhìn hắn sắp chạm vào người mình.

Cô thật nhanh dùng tay xoa lung tung trên người mình khiến quần áo tóc tai đều có chút lộn xộn. Sau đó....

-" Oa, hu... ô ô ô..."- Cô khóc thật lớn, khuôn mặt lúc nãy còn rất nhởn nhơ giờ đã lật nhanh hơn lật sách, nước mắt nước mũi tùm lum đầy đáng thương.

Cô khóc lớn, thậm chí là hét lên giống như sợ người ta không nghe thấy vậy! Quả thực, căn phòng này được cách âm vô cùng tốt, người ngoài căn bản không nghe thấy, vậy rốt cuộc cô khóc cái gì?!

Bạch Vu Mặc ngây ngẩn dừng lại động tác đứng hình nhìn cô, cô gái này rất thông minh, chỉ sợ như vậy chắc chắn là không có chuyện tốt gì rồi!

Quả nhiên... Ầm!

Cánh cửa đột nhiên bật mở, phóng viên giống như lũ từ bên ngoài tràn vào chụp ảnh tách tách không ngừng. Hình ảnh lúc này chính là: Ngạn Băng ngồi một góc tường khóc thút thít, quần áo xộc xệch đáng thương, ngay trước mặt là Bạch Vu Mặc hoàn toàn trần trụi không có gì che đậy! Da thịt còn lấm tấm mồ hôi, nhìn như thế nào cũng chính là muốn cưỡng ép con gái nhà lành!

Bạch Vu Mặc rốt cuộc cũng lý giải được hành động của cô, nhưng đều đã muộn. Hắn cũng không nhịn được đỏ mặt, luống cuống cầm chiếc khăn trắng trùm trên người mình.

Đáng chết! Hắn làm chuyện này đều là cho Thần Bắc Minh xem, như thế nào tất cả thế cục đều thay đổi do chính người phụ nữ bị hắn tính kế đây!

Đúng lúc này, Thần Bắc Minh bước vào, anh không thèm nhìn đến Bạch Vu Mặc và mọi người, chỉ đi tới trước mặt Ngạn Băng ôm cô vào lòng.

-" Ngoan, không khóc nữa!"- Anh cẩn thận dỗ dành, bàn tay sửa sang lại quần áo trên người cô. Vẻ ngoài là như vậy, nhưng thực chất anh cũng nhịn cười đến muốn nổ phổi. Anh đương nhiên biết kẻ nào dám có gan bắt nạt cô tuyệt đối không có kết cục gì tốt. Cô như này cũng là giả bộ, nhưng anh chính là muốn bênh vực cho cô, dù cô có giả bộ đi nữa thì anh vẫn sẽ như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play