Sau khi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lồng ngực
anh, Thần Bắc Minh cũng không có vì vậy mà buông tha cho cô. Lập tức ôm
cô vào phòng nghỉ ngơi của mình tiếp tục 'làm việc'.
Sáng hôm sau.
Thần Bắc Minh thoải mái ngồi trên ghế sofa trong phòng, chuyên chú xem tài liệu gì đó.
Cốc! Cốc! Cốc!
-" Vào đi!"- Thần Bắc Minh khẽ nhấp một ngụm trà nóng, mắt cũng không thèm nhấc lên, nói.
-"Anh cả!"- Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương từ bên ngoài tiến vào, thân mật ôm lấy cánh tay anh.
-" Hì hì, hôm nay anh có thể đi ăn với tụi em được hay không?"- Thần Bắc
Song nhìn anh đầy mong đợi. Dù sao thì ba người bọn họ cũng rất ít khi
có thời gian ở chung với nhau. Anh cả lúc nào cũng ngập mình trong đống
công việc, căn bản là không có thời gian quan tâm những việc khác.
Cạch!
Lời đang định nói đột nhiên nghẹn ở cổ. Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương
ngạc nhiên nhìn Hàn Băng Băng vừa mới bước ra từ trong phòng nghỉ của
anh mình.
Đôi
mắt nhanh trí đảo vài vòng, Thần Bắc Song nháy nháy mắt ra hiệu cho Thần Bắc Sương. Cô liền lập tức hiểu ý, nói:-" Anh cả, nếu như anh bận nhiều việc thì thôi vậy, cô ấy cũng có thể thay anh đi chung với bọn em!"
Bọn họ nhất định phải tìm hiểu một chút, cô gái này rốt cuộc có gì đặc biệt khiến cho anh cả giữ lại bên người lâu tới như vậy chứ?
Thần Bắc Minh làm sao lại không nhìn ra tâm tư của hai đứa em gái mình được, nhưng anh cũng không phản đối. Quay sang nhìn Hàn Băng Băng:-" Có muốn
đi hay không?!"
Hàn Băng Băng gật gật đầu, cô có cảm giác đi cùng với hai chị em này tương
đối thoải mái mà cũng không cần phải gò bó, vậy thì đồng ý cũng chẳng
sao cả!
-"...".
Nhưng, có một chuyện khiến cô tò mò, cũng đã qua một ngày rồi, mấy người bọn
họ cũng đều phải biết chuyện cô và Thần phu nhân có gây xích mích chứ,
tại sao lại không biểu hiện gì?
Hàn Băng Băng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hề giấu giếm liền hỏi ra
miệng:-" Hôm qua, em lớn tiếng với Thần phu nhân, chắc là anh đã biết?"- cô vò vò góc áo cho thấy tâm tình có chút khẩn trương về câu trả lời
của anh.
Không khí trong phòng vì ba chữ 'Thần phu nhân' mà trở nên rất kì quặc.
Nụ cười trên mặt của Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương đều hơi gượng gạo giống như là rất cố gắng nặn ra vậy!
Thần Bắc Minh cũng không có biểu hiện gì, thản nhiên như chẳng có gì xảy ra, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Thấy vậy, Hàn Băng Băng lại càng khẩn trương.
-" Anh giận em?"
-" Đoán xem tôi có giận em hay không?"- Thần Bắc Minh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Không đợi cô trả lời, anh nhếch miệng:-" Chuyện em với mẹ tôi bỏ qua đi! Xem như chưa từng xảy ra!... Được rồi, đi chơi đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT