-"A..."- Hàn Băng Băng đưa tay muốn che lại nơi
tư mật của mình nhưng Thần Bắc Minh lại nhanh hơn một bước, anh bắt lấy
bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô. Tay còn lại kéo khóa quần lấy ra vật to lớn kia ép cô cầm lấy. Miệng vẫn không quên nói lời ngon ngọt dụ
dỗ.
-" Ngoan, cầm lấy nó!"
Hàn Băng Băng không dám cãi lời, sợ hãi vuốt nhẹ lên cây gậy thịt to lớn
hung dữ kia. Cô có thể cảm nhận rõ ràng nó to lớn hơn cả cánh tay em bé, da thịt nổi đầy gân xanh dữ tợn chĩa thẳng về phía cô. Nó rất nóng,
nóng tới nỗi sắp làm tay cô bị phỏng luôn rồi!
Thần Bắc Minh rất rất hưởng thụ sự vuốt ve của cô, cổ họng khẽ phát ra tiếng gầm nho nhỏ giống như dã thú vậy. Lúc này, Hàn Băng Băng mới chân chính cảm nhận được sự sợ hãi phát ra từ nội tâm của mình đối với người đàn
ông này.
Hàn
Băng Băng đột ngột bị anh ôm ngồi xuống ghế, vật to lớn kia cọ cọ vào
nơi tư mật của cô. Anh cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi vào
lồng ngực mình kéo kéo khóe miệng.
-" Hay là tôi cho em tự mình hoạt động có được hay không!"- Thần Bắc Minh thổi hơi vào tai của cô, nói lời mờ ám.
-"Ưm... hức..."- ngón tay anh tách hai cánh hoa tiến vào trong tiểu huyệt non
nớt của cô, càn quấy luật động. Tiểu huyệt của cô thực sự rất nhỏ, ngay
cả một ngón tay của anh di chuyển cũng thật khó khăn, Thần Bắc Minh
không hề vì như vậy mà rút ra, thậm chí còn đâm thọc càng lúc càng
nhanh.
Hàn Băng Băng thở dồn dập, có chút không theo kịp với nhịp độ của anh, bên dưới
bị kích thích càng tiết ra nhiều dịch thủy. Ngón tay của Thần Bắc Minh
đột nhiên rút ra, anh nhấc hai chân của Hàn Băng Băng giơ lên sau đó đặt cô ngồi xuống.
-"Aaa... ân... đau..."- Cây gậy thật lớn lập tức chạm vào hoa huyệt, sau đó liền từ từ chui một nửa vào bên trong của cô. Khe huyệt non nớt tuy đã đủ
ướt nhưng vẫn khó khăn để tiếp nhận được anh, bàn tay nhỏ nhắn gắt gao
níu chặt lấy áo người đàn ông. Thần Bắc Minh cũng không có vội vàng cho
cô ngồi một lát để thích ứng.
Sự đau đớn đã giảm bớt nhưng Hàn Băng Băng lại phi thường khó chịu, huyệt
động nhỏ gắt gao mút lấy vật kia như muốn cắn nuốt nốt phần còn lại của
cây gậy thô dài đó.
Hàn Băng Băng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ngập nước của mình nhìn anh tràn ngập cầu khẩn.
-"Vậy thì em có thể tự thân vận động..."- anh dừng một chút, cúi xuống cắn
vành tai mẫn cảm của cô:-"nếu biểu hiện của em khiến tôi hài lòng, tôi
sẽ thỏa mãn em."
Hàn Băng Băng ủy khuất chu cái miệng nhỏ, nhưng cuối cùng dục vọng cũng lấn chiếm chút lý trí còn sót lại của cô. Hai chân thon nhỏ khẽ nhổm lên
sau đó lại ngồi xuống, cái miệng nhỏ nhắn ở phía dưới nhịp nhàng phun ra nuốt vào vật nam tính to lớn.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô từ đầu tới cuối cũng chỉ có thể nuốt được một
nửa, căn bản là không thể nhét hết vào bên trong được. Hàn Băng Băng
cũng sớm đã mệt rũ nhưng lại không dám ngồi hẳn xuống.
Hoa huyệt bị cọ sát nhiều lần khiến vách tường thịt co rút liên tục, khoái
cảm tựa như cơn sóng lớn ập đến khiến Hàn Băng Băng khóc nấc lên một
tiếng vô lực tựa vào lồng ngực của anh. Chất lỏng trắng đục phun ra làm
ướt cả nơi giao hợp của hai người. Đây là lần cao trào đầu tiên do cô tự thân mình vận động, nhưng Thần Bắc Minh căn bản vẫn chưa có chút xi nhê gì cả, vẫn cứng rắn như vậy, hơn nữa còn chưa có bắn ra a. Hàn Băng
Băng ảo não không thôi, chẳng lẽ cô yếu như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT