Hàn Băng Băng nhìn Thần Bắc Minh, phát hiện anh không hề nói dối mình, cô mới an tâm đi cùng Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương.

Ba người vừa rời khỏi, đột nhiên có một bóng người phụ nữ từ ngoài cửa sổ chui vào trong. Cô ta cung kính cúi người xuống trước mặt anh chờ đợi mệnh lệnh.

Thần Bắc Minh nheo mắt lại, tia sáng tà khí lóe lên trong mắt, anh nhàn nhạt mở miệng:

-" Theo dõi ba người họ, trừ khi có nguy hiểm tới tính mạng, nếu không thì không cần phải động thủ."

-" Dạ!"- Phượng Cơ đáp một tiếng, sau đó liền rời đi.

.......

Trên đường phố.

-" Lâm Tiểu Hàn, cô ăn cái này hay không, rất ngon đó!"

-" Hay là chúng ta mua nhiều kẹo này mang về một chút, lâu lâu mới ăn một lần, anh cả sẽ không mắng đâu!"

-" Chị, nhìn bên đường kìa, hay là chúng ta qua đó ăn lẩu cay a!"

Thần Bắc Song giống như một con chim sẻ vậy, không ngừng ríu ra ríu rít suốt cả chặng đường khiến Thần Bắc Sương và Hàn Băng Băng đều cảm thấy đau đầu.

-" Ừm, quán lẩu kia cũng khá được đấy, qua đó đi!"- Thần Bắc Sương xoa cằm đánh giá.

Đột nhiên, một chiếc xe màu đen lao nhanh tới, vài tên côn đồ to lớn nhảy xuống đánh mạnh vào gáy ba người rồi mang lên xe.

Cả quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, hơn nữa, chiếc xe màu đen kia cũng như là vô tình hữu ý tránh đi tầm nhìn của người khác khiến cho người đi đường đều không có một ai trông thấy màn bắt cóc này.

Tại khu công xưởng bỏ hoang cách rất xa thành phố. Chiếc xe đó dừng lại, tên cầm đầu bước xuống, trên vai hắn vác một bao tải, mà chiếc bao đó chính là đựng Hàn Băng Băng.

Hai tên côn đồ khác cũng vác hai chiếc bao y như vậy, chính là Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương.

Ba người không những bị đánh bất tỉnh mà còn được đánh thuốc mê rồi trói lại như cái bánh tét vậy, trông có chút mắc cười!

-" Lưu tiểu thư, người đã bắt được rồi!"- tên cầm đầu vứt Hàn Băng Băng xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo, sau đó nhìn người phụ nữ đã đứng sẵn ở bên trong, nói.

Lưu Mộng Ảnh nhìn Hàn Băng Băng nằm trên đất rồi nở nụ cười đầy điên cuồng.

-" Hừ, cho dù không chiếm được Thần Bắc Minh thì chỉ cần hủy hoại cô, tôi cũng sẽ chiếm được rất nhiều lợi ích đấy. Cô nên cảm thấy may mắn vì được trở thành bàn đạp cho tôi!"

Cô ta dừng một chút rồi nói tiếp:-" Đem ả ta trói ở phòng bên cạnh. Hai người còn lại đem vứt dưới sườn đồi cho tôi!"

-" Được."

Hàn Băng Băng bị trói chặt trên ghế đặt giữa nhà hoang, mí mắt của cô khẽ giật giật, có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play