Lưu Mộng Ảnh cảm thấy mình độc thoại như vậy thật tức cười, bởi vì Hàn Băng Băng vốn không hề nghe gì cả. Cô ta càng tức giận, đây là lần đầu tiên trong đời mình bị nhục nhã như vậy!

Lưu Mộng Ảnh chụp tới muốn kéo tóc của Hàn Băng Băng. Đột nhiên, cô xoay người né sang một bên, bàn chân hung ác đá vào bụng cô ta. Ngay cả chính Hàn Băng Băng cũng không biết là mình bị như thế nào nữa, có lẽ đây là bản năng tự vệ của cô mà thôi!

Lưu Mộng Ảnh chật vật bám vào bồn rửa tay mới không để chính mình ngã xuống, ánh mắt như muốn ăn thịt người trừng Hàn Băng Băng.

Cô ta hừ lạnh một tiếng, nói:-" Một con bé vô danh tiểu tốt như cô sẽ ở bên Thần tổng được bao lâu đây? Sau khi chơi xong thì anh ấy cũng sẽ vứt bỏ cô mà thôi, giấc mộng từ gà mái biến thành phượng hoàng của cô rất nhanh sẽ tan vỡ!"- nói xong, Lưu Mộng Ảnh bỏ ra ngoài.

Hàn Băng Băng tròn mắt nhìn, cô rốt cuộc làm gì cô ta, sao lại giống như chó điên đi cắn người lung tung thế chứ? Quan trọng nhất là cô còn chưa có gặp cô ta lần nào a! Hay là người phụ nữ này cũng uống rượu nhiều như cô cho nên mới phát bệnh?

Hàn Băng Băng lắc lắc đầu đi ra ngoài.

Lúc nãy cô còn chưa có nhìn kĩ nơi này, không ngờ lại nhiều bánh kem như vậy a! Chính giữa đại sảnh đặt một chiếc bàn toàn là bánh ngọt, nước trái cây và rượu. Vừa nhìn thấy những thứ này, hai mắt của cô liền sáng rực lên, trong đầu cũng đã sớm vứt bỏ cái người nào đó tên là Thần Bắc Minh kia mất rồi!

Hàn Băng Băng cầm vài miếng dâu tây được chét đầy kem bỏ vào miệng, mùi vị thanh thanh ngọt ngọt khiến cô vô cùng thích thú lại bỏ thêm vài miếng nữa vào!

-" Xem ra cô rất thích đồ ngọt nhỉ?!"- giọng nói tinh nghịch chợt vang lên bên tai khiến Hàn Băng Băng đang chăm chú ăn uống giật nảy mình, suýt chút nữa thì đã chết vì bị nghẹn rồi!

Thần Bắc Song không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nhìn cô.

-" À phải rồi, tên của cô là gì vậy?"- Thần Bắc Song như chợt nhớ ra cái gì đó rất quan trọng, hỏi.

Dù sao đây cũng là em gái của Thần Bắc Minh, Hàn Băng Băng cũng không giấu giếm nói ra tên của mình:-" Tôi tên là..."

-" Cô ấy tên là Lâm Tiểu Hàn."- Đột nhiên, Tiêu Ẩn lúc này không biết từ chỗ nào chui ra rồi nói một cái tên lạ hoắc.

Hàn Băng Băng hơi khó hiểu nhưng cũng không có vạch trần cậu ta, bởi vì cô biết hắn nói như vậy nhất định có chủ ý của hắn.

Thấy Hàn Băng Băng cũng không có phản ứng với cái tên mà Tiêu Ẩn vừa nói, Thần Bắc Song không một chút nghi ngờ. Rất tự nhiên đưa ly rượu tới trước mặt cô.

-" Này, cô uống thử một chút đi, rượu này rất ngon đấy!"

-" Đúng vậy, chị, chị mau uống đi rất ngon đó!"

Hàn Băng Băng đang định từ chối thì Tiêu Ẩn cũng hùa theo khiến cô không cách nào mở lời nói không được, đành phải nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play