Nhìn thấy cô uống hết ly rượu, Thần Bắc Song và Tiêu Ẩn nhìn xéo qua nhau nở một nụ cười đầy âm hiểm và gian xảo.(>. -" A, tôi nhớ ra là chị mình vẫn còn đang đi tiếp đón khách quý a, mà đây
cũng là sinh nhật của tôi nên tôi..."- giọng nói lấp lửng nhưng lại biểu lộ ý tứ rõ ràng của Thần Bắc Song.
-" Ừm, cô cứ đi đi!"- Hàn Băng Băng không có một chút nghi ngờ xua xua tay.
Thấy Thần Bắc Song đã tìm được đường lui cho mình, Tiêu Ẩn cũng không chịu
yếu thế:-" Tôi đi cùng chị có được không."- Vừa nói, Tiêu Ẩn vừa làm
động tác ra hiệu với Thần Bắc Song.
-" Được, cậu đi cùng với tôi đi!"- Thần Bắc Song mỉm cười nhìn Tiêu Ẩn, ngoắc ngoắc tay.
Hai người vừa đi xa liền tìm một chỗ để núp vào.
-" Này, cậu nói khi nào thuốc mới có tác dụng đây hả?!"
-" Cứ chờ một chút..."- Tiêu Ẩn khoát khoát tay.
Nhưng, mười phút trôi qua: không có động tĩnh.
Mười lăm phút tiếp theo: không có hiện tượng gì xảy ra.
Hai mươi phút,... cũng không có gì cả!
Hàn Băng Băng vẫn chăm chỉ đứng đó vùi đầu vào đống đồ ăn, hoàn toàn không biết mình bị người ta hạ thuốc.
-" Hừ, chắc chắn là thuốc của cậu có vấn đề rồi! Tại sao lại không thấy gì như vậy?"- Thần Bắc Song nhéo một cái vào tay của Tiêu Ẩn, gằn từng
tiếng.
Tiêu Ẩn
đúng là có khổ mà không thể nói, thuốc của hắn rất bình thường à nha,
hắn thử nghiệm trên người ai cũng đều có tác dụng, như thế nào đến lượt
cô liền mất hiệu quả a!
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau chụp lấy bả vai của Thần Bắc Song làm cô giật nảy mình, quay phắt đầu lại.(T/giả: làm chuyện xấu có tật giật
mình nè, hí hí)
-" Em làm cái gì mà rình rình mò mò như vậy, thật là mất thể diện mà!"-
chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng nói trách cứ của Thần Bắc Sương.
-" Chị..."
Thần Bắc Song đưa tay lên miệng làm động tác "suỵt, suỵt" với Thần Bắc Sương.
-"Chuyện gì vậy?"- Thần Bắc Sương khó hiểu, hỏi.
Thần Bắc Song dùng cái rèm cửa che lại, sau đó mới cẩn thận nói ra ý định của mình.
-" Chị hai, chị không thấy kì lạ sao? Trước giờ chưa từng có bất kì cô gái nào ở bên cạnh anh cả mà còn nguyên vẹn cả, nhưng chị xem, cô ấy vẫn
còn nguyên đai nguyên kiện( T/giả: ví dụ như là món hàng chưa bóc ra,
vẫn còn nguyên vẹn đó ạ) đó!"- Thần Bắc Song chỉ chỉ về phía Hàn Băng
Băng.
-"Em... hạ thuốc cô ấy?"- Thần Bắc Sương mơ hồ hỏi.
Tiêu Ẩn cùng với Thần Bắc Song đồng loạt gật gật đầu.
-" Chỉ là, không hiểu sao thuốc không có tác dụng."- Thần Bắc Song thành thật trả lời.
Lần này, ngay cả Thần Bắc Sương cũng không nén nổi sự tò mò, nhìn Hàn Băng Băng.
-" Thật là ngốc, nếu với cô ấy không có hiệu quả thì hạ thuốc cho anh cả cũng được!"
Thần Bắc Sương nhận ra mình bị lỡ lời, lập tức che miệng mình lại nhưng cũng không còn kịp nữa. Phía bên cạnh, Thần Bắc Song và Tiêu Ẩn quay sang
nhìn nhau đồng thời nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt của đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT