Khi gia đình ăn cơm, mặt trời đã lặn. Bên ngòai gió lồng lộn từng cơn, rung chuyển cả căn nhà. Er­agon lom lom nhìn Ro­ran, chờ đợi những lời nói không thể nào tránh được. Cuối cùng Ro­ran lên tiếng:

- Con được mời đến làm tại một nhà máy xay ở Theris­nford. Con định nhận lời.

Ông Gar­row thủng thỉnh nhai nuốt, đặt cái nỉa xuống, ngả lưng ra sau ghế, khô khan hỏi:

- Vì sao?

Ro­ran cắt nghĩa trong lúc Er­agon đi lấy thêm đồ ăn. Khi trở lại, nó nghe cậu phán một câu gọn lỏn:

- Hiểu rồi.

Rồi ông im lặng ngó lên trần. Hai anh em không nhúc nhích, chờ đợi. Sau cùng Gar­row chỉ hỏi:

- Bao giờ con đi?

- Sao ạ?

Ro­ran ngạc nhiên hỏi. Ông bố nghiêng về phía nó, mắt long lanh.

- Con tưởng cha ngăn cản con sao? Cha vẫn mong con sớm lấy vợ. Gia đình này đông vui trở lại là điều đáng mừng. Ka­tri­na có phước mới lấy được con.

Ro­ran thoáng kinh ngạc, rồi toét miệng cười. Ông bố lại hỏi:

- Vậy chừng nào con đi?

- Chừng nào ông Demp­ton trở lại lấy hàng thì con đi luôn.

- Như vậy là khoảng...hai tuần.

- Tốt. Mình sẽ đủ thời gi­an để sửa soạn. Nhà còn lại cha và Er­agon mọi chuyện sẽ khác đi. Nhưng công việc trôi chảy, thì con cũng sẽ sớm về thôi. Er­agon, cháu đã biết vụ này rồi chứ.

- Dạ, cháu mới biết hôm nay thôi....Anh ấy khùng quá.

Gar­row vuốt mặt rồi xô ghế đứng dậy, nói:

- Đó là chuyện tự nhiên trong đời. Rồi đâu vào đấy cả. Thời gi­an sẽ thu xếp mọi chuyện yên ổn hết. Thôi, dù sao cũng phải rửa chén đĩa đi chứ.

Hai anh em lẳng lặng dọn dẹp.

Những ngày sau đó, là cả một sự thử thách. Er­agon cau có như muốn sinh sự. Trừ những câu trả lời cụt ngủ, nó chẳng chuyện trò với ai. Biết bao điều nhở việc Ro­ran sắp đi xa: cậu Gar­row làm cho anh ấy một cái ba lô, trên tường thiếu vắng nhiều thứ, sự trống trải tràn ngập khắp nhà. Cả tuần lễ trước, Er­agon cảm thấy sự xa cách giữa nó và Ro­ran. Hai đứa chuyện trò không còn thoải mái như xưa nữa.

Saphi­ra là bùa giải sầu cho Er­agon. Nó chuyện trò thỏai mái, cởi mở hết nỗi niềm và Saphi­ra hiểu nó hơn tất cả mọi người. Trong tuần lễ trước ngày khởi hành của Ro­ran, cô nàng mọc thêm một cái cựa, và đứng cao hơn cả Er­agon. Nó nhận thấy khoảng trống, không có gai, trên cổ vai của Saphi­ra là một chỗ ngồi rất tuyệt. Mỗi buổi chiều, nó thường leo lên ngồi và vừa cắt nghĩa những từ ngữ khác nhau vừa gãi cổ cho cô ả. Saphi­ra hiểu rất nhanh và cũng rất nhiều ý kiến ý cò.

Với Er­agon, đây là đoạn đời đầy vui sướng, Saphi­ra là một thực thể phức tạp như một con người. Cá tính nó rất nhậy bén, nhiều khi mâu thuẫn, nhưng nó và Er­agon rất hiểu nhau. Hành động và tư tưởng của nó biểu lộ những cá tính mà Er­agon không ngờ. Có lần nó bắt được một con phượng hoàng, thay vì ăn thịt, nó đã trả tự do cho con chim và nói: “Không một thợ săn trên bầu trời nào phải chết như một con mồi. Thà chết trên đôi cánh vẫy vùng, hơn là chết vì mũi tên ghim thân mình trên mặt đất.”

Er­agon đã định khoe Saphi­ra với gia đình, nhưng chuyện ra đi của Ro­ran và những lời can ngăn của chính Saphi­ra, làm trì hoãn ý định đó lại. Nó không muốn ai nhìn thấy. Một phần cũng do tính ích kỷ của Er­agon. Vì một khi sự tồn tại của Saphi­ra được tiết lộ, những lời la mắng, kết tội, sợ hãi đều đổ cả lên đầu Er­agon. Nó tự nhủ sẽ chờ cho tới khi có những dấu hiệu thuận tiện hơn.

Đêm trước hôm Ro­ran lên đường, Er­agon định gặp anh để nói chuyện. Đứng ngoài cửa phòng bỏ ngỏ, nó nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, rọi ánh sáng chập chờn ấm cúng lên tường, Ro­ran quay lưng lại, đang cuốn tấm chăn ra ngòai áo quần và vật dụng. Anh ta ngừng lại, lấy một vật dưới gối, nắm trong tay. Đó là một viên đá bóng lộn, Er­agon tặng từ mấy năm trước, Ro­ran vừa nhét viên đá vào gói đồ, bỗng ngừng tay, rồi đem đặt lên trên kệ. Cổ họng Er­agon như nghẹn lại. Nó trở về phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play