Trên đường về, Ro­ran bảo:

- Hôm nay nhà chú Horst có khách đến từ Therins­ford.

- Tên ông ta là gì?

Er­agon hỏi. Nó bước lẹ, tránh những luống tuyết. Hai má nó lạnh rát. Ro­ran thúc bước đi xuống tuyết, như những đường cày, nói:

- Demp­ton. Ông ta đặt chú Horst làm mấy chân để cối xay.

- Ở Therins­ford không có lò rèn sao?

- Có, nhưng không khéo. Ông ta bảo tao đến Therins­ford làm cho ông. Nếu đồng ý, thì khi nào ông ấy trở về, sẽ cùng đi luôn.

Thợ xay làm việc quanh năm. Mùa đông xay ngũ cốc của khách hàng mang tới, mùa gặt mua ngũ cốc xay thành bột, bán ra. Đó là công việc vừa cực nhọc vừa nguy hiểm. Nhân công thường bị những tảng đá khổng lồ của máy xay nghiến nát cả bàn tay. Er­agon hỏi:

- Anh định cho cậu biết không?

- Có chứ.

- Để làm gì? Anh quá biết cậu sẽ nghĩ sao, nếu chúng mình bỏ đi xa mà. Nói gì thì cũng không tránh khỏi um xùm. Quên đi, đừng nói gì hết, để tối nay còn được yên ổn ăn cơm.

- Không nói sao được. Vì tao sẽ đi làm mà.

- Sao?

Er­agon ngừng bước. Hai anh em đối diện nhau, hơi thở tỏa khói trong không khí. Er­agon nói:

- Em biết tiền bạc khó khăn, nhưng nhà ta vẫn sống được, tại sao anh phải đi.

- Vì tao cần tiền cho riêng tao.

- Để làm gì?

- Anh muốn lấy vợ.

- Ka­tri­na? Anh hỏi ý chị ấy chưa?

- Chưa. Nhưng mùa xuân tới, khi anh dựng được căn nhà, anh sẽ nói.

- Việc nhà ê hề mà anh lại bỏ đi. Sao không đợi cấy trồng xong đã?

- Không được. Mùa xuân người ta mới cần tao nhất. Chờ đến khi cày bừa, xuống giống xong thì biết bao giờ đi được. Tao đi lúc chuyển mùa này là hay nhất. Mày và cậu có thể làm mà không cần tới tao. Nếu công việc tốt đẹp, tao sẽ trở về....cùng với vợ.

- Em chỉ còn biết chúc anh may mắn. Nhưng cậu sẽ không để yên đâu.

Hai đứa lặng lẽ đi bên nhau. Er­agon lo lắng nghĩ, khó lòng cậu chấp nhận chuyện này. Nhưng khi về tới nhà, Ro­ran không nói gì với cha về kế họach làm ăn xa. Er­agon biết chắc, trước sau gì anh nó cũng sẽ nói.

Kể từ khi con rồng “nói” với nó, đây là lần đầu tiên Er­agon trở lại. Vừa lo ngại vừa đề phòng, nó rón rén tiến lại...Một âm thanh vang trong đầu nó: “Er­agon!”

- Mi chỉ biết nói vậy thôi sao?

“Ừa”

Nó trợn mắt bất ngờ. Con rồng biết giỡn sao? Rồi còn gì nữa đây? Nó đạp gãy mấy cành khô, vì quyết định ra đi của Ro­ran làm nó vẫn chưa hết bối rối. Một câu hỏi từ con rồng truyền sang tư tưởng Er­agon. Nó kể lại chuyện Ro­ran. Cuối cùng nó gào lên:

- Mình không muốn anh ấy đi.

Con rồng nghiêm trang lắng nghe. Er­agon dụi mắt bảo nó:

- Em cần một cái tên, rồng ạ. Hôm nay anh đã được nghe nhiều tên rồng hay lắm. Có lẽ em sẽ chọn được một tên em thích.

Nó nhớ lại hàng lọat tên ông già Brom đã nói, rồi hai cái tên nghe rất vui tai và quí phái chợt hiện ra. Nó hỏi:

- Vanilor hay Eri­dor được không? Cả hai đều là những chàng rồng danh tiếng đó.

“Ứ, Er­agon cơ”, con rồng õng ẹo trả lời. Er­agon nói ngay:

- Không được. Er­agon là tên anh. Được, còn nhiều tên khác nữa đây.

Nhưng nó đề nghị tên nào, con rồng đều “ứ”, nó còn tỏ ra tức cười vì hình như còn điều gì đó Er­agon không hiểu. Er­agon làm lơ, tiếp tục:

- Hay In­gothold, con rồng đã giết....

Nhưng chợt nó nhớ ra, khựng lại:

- Ngốc thật! Anh chọn toàn tên các chàng, em là nàng phải không?

Ả rồng xếp cánh, hãnh diện “Dạ” rất ngoan. Bây giờ Er­agon đã hiểu vì sao cô nàng từ chối hàng chục cái tên. Nó nghĩ đến Miremel, không được, vì đó là một chị rồng nâu. Opheila hay Leno­ra cũng bị loại bỏ. Nó gần như buông tay, thì chợt nhớ một cái tên ông già Brom đã thì thầm như hơi thở. Er­agon rất thích tên đó, nhưng liệu cô nàng đỏng đảnh này có chịu không. Nó hỏi:

- Em là Saphi­ra nhé?

Cô nàng nhìn Er­agon với đôi mắt rất thông minh. Nó hiểu ngay là ả đã hài lòng. Tiếng “dạ” như từ xa xôi vọng lại. Er­agon mỉm cười và Saphi­ra bắt đầu ư ử hát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play