Hai ông cháu ăn trưa tại Fasaloft, một ngôi làng rất dễ thương nằm ven hồ.
Ngồi trong lữ quán, vừa ăn, Eragon vừa lắng tai nghe các thực khách những bàn
bên tán gẫu. Nó yên tâm vì không có tiếng đồn thổi nào về nó và Saphira.
Sau đó, qua khỏi lối mòn, hai người tiến lên con đường cái nham nhở vết bánh
xe và dấu móng sắt của ngựa khoảng vài ngày trước. Người đi đường càng đông,
Saphira càng phải ẩn mình, chỉ gặp lại Eragon và ông già vào ban đêm.
Nhiều ngày tiếp theo vẫn đi men bờ hồ rộng mênh mông. Eragon cảm giác như
không bao giờ có thể đi hết vòng hồ, nên nó hớn hởn hẳn, khi một người đi đường
cho biết chỉ còn một dặm nữa là tới Dras - Leona.
Buổi sáng, Eragon dậy thật sớm, chân tay nó ngứa ngáy, chứa chan hy vọng, vì
cuối cùng thì nó đã tìm ra kẻ thù. Nhưng Saphira bảo: “Hai người phải thận
trọng. Tụi Ra'zac chắc phải có lũ mật thám dòm ngó khách phương xa, để tìm xem
có ai giống hình dạng anh không.”
“Anh sẽ ráng không để lộ diện đâu.”
“Nhưng nên nhớ là em không ở gần để có thể tới kịp, nếu anh bị Urgals tấn
công, mà từ xa em có bay về, cũng không sống nổi trong mấy đường phố chật chội
yêu quí của anh đâu. Bám sát ông Brom. Làm theo lời ông ấy, ông già tinh ý lắm
đó.”
“Biết rồi, nói mãi.”
“Anh có đi với ông ấy tới phe Varden không? Ngay sau khi thanh toán được tụi
Ra'zac, ông ấy rất muốn đưa anh tới với họ. Nếu tụi Ra'zac bị chúng ta giết, nhà
vua sẽ nổi cơn thịnh nộ, chỉ còn cách theo họ là an toàn nhất.”
“Anh không muốn suốt đời tranh đấu với triều đình. Đời sống đâu chỉ để triền
miên trong chiến tranh.”
“Đừng quả quyết thế. Hãy đợi đấy!”
Hôm sau, đường đi chật ních dân làng đem nông sản tới chợ Dras - Leona. Ngựa
của hai ông cháu Eragon, chậm chạp len lỏi giữa những xe chở hàng và nông
dân.
Tuy nhiên, trước buổi trưa, họ đã nhìn thấy khói, nhưng vẫn phải đi thêm một
dặm mới vào tới thành phố. Dras - Leona không được tươm tất như Teirm. Thành phố
trải dài từ bờ hồ Leona, với những ngôi nhà xập xệ nằm dọc con đường lồi lõm và
trung tâm thành phố được bao bọc bởi một bức tường trát đất lem nhem. Nhiều dặm
về hướng đông, là ngọn núi với những tảng đá nhọn hoắt đâm thẳng lên trời, trông
hắc ám như một con tàu ma. Những vách núi thẳng đứng như xương xẩu từ lòng đất
mọc lên.
Ông già chỉ tay, bảo:
- Đó là Helgrind. Nó là lý do chính để Dras - Leona được xây dựng tại nơi
này. Nó mê hoặc mọi người, mặc dù nó là một thứ ghê tởm độc ác. Chúng ta vào
trung tâm thành phố trước đã.
Trên đường vào Dras - Leona, Eragon thấy ngôi nhà cao nhất trong thành phố
là một thánh đường vươn cao khỏi những bức tường. Ngôi thánh đường trông tương
tự mỏm Helgrind, nhất là những chóp nhọn, khung tò vò. Eragon hỏi:
- Họ thờ ai vậy?
Ông già nhăn nhó ghê tởm:
- Họ cầu nguyện Helgrind. Họ theo một tôn giáo tàn nhẫn, man rợ. Uống máu
người và dâng đồ tế lễ bằng thịt tươi. Các giáo sĩ của họ, thân thể mất từng
phần, vì họ tin tưởng càng dâng hiến nhiều da thịt càng lánh xa thế giới chết
chóc. Cả đời họ tranh cãi về ba ngọn Helgrind, ngọn nào cao và quan trọng nhất.
Nhưng ngay cả ngọn thấp nhất, ngọn thứ tư, cũng được họ tôn thờ.
Eragon rùng mình:
- Kinh tởm quá.
- Phải, nhưng đừng nói thế trước mặt các giáo dân. Cháu sẽ mất ngay một bàn
tay trong buổi lễ “giải tội.”
Qua khỏi cổng thành khổng lồ, mỗi bên có mười lính gác, mắt sắc lẻm nhìn
người qua lại, hai ông cháu đi qua những dãy nhà cao nghễu nghện, nhưng bề ngang
rất hẹp vì thiếu đất. Hầu hết nhà cửa đều bằng gỗ đen ngòm ngòm, làm thành phố
càng thêm u ám. Đường phố đầy rác rưởi, không khí nồng nặc mùi cống rãnh. Một lũ
trẻ con rách rưới, nhếch nhác tìm nhặt từng mẩu bánh mì. Từng đám ăn mày, dị
dạng, tàn tật lê la gần cổng thành khóc than rên rỉ xin tiền bố thí. Tiếng van
xin như một bản đồng ca từ địa ngục. Eragon thầm nhủ, ở quê mình, thú vật còn
được đối xử đàng hoàng hơn. Ông già bảo:
- Vào gần trung tâm, tình trạng sẽ khá hơn. Bây giờ chúng ta phải tìm một
quán ăn, lên kế hoạch. Nơi này đầy nguy hiểm, dù thận trọng đến đâu. Không nên ở
ngoài đường lâu quá.
Vào một khu giàu có hơn, Eragon nghĩ, sao những người này có thể sống thoải
mái giữa những con người đau khổ thế kia. Hai ông cháu vào Quả Cầu Vàng, một
quán trọ rẻ tiền nhưng không đến nỗi xập xệ quá.
Một cái giường hẹp kê sát tường, một cái bàn ọp ẹp và thau rửa mặt. Nhìn
thoáng cái khăn trải giường, Eragon nói ngay:
- Cháu ngủ dưới sàn. Cái giường đầy rệp kia ăn tươi nuốt sống cháu mất.
- Được. Bây giờ chúng ta đi ăn và uống chút bia, rồi về làm một giấc. Sáng
mai khởi sự tìm tông tích tụi Ra'zac.
Trước khi đi, ông dặn:
- Dù chuyện gì xảy ra cháu phải giữ mồm miệng, nhớ không?
Món ăn quá tệ, nhưng bia rất tuyệt. Khi hai ông cháu loạng choạng về phòng,
đầu Eragon bừng bừng hưng phấn. Nó trải chăn lên sàn, rồi chui vào. Ông già
cũng lăn ra giường ngáy khò khò. Trước khi ngủ, Eragon liên lạc với Saphira:
“Chúng ta sẽ ở lại đây mấy ngày, nhưng không lâu như ở Teirm đâu. Khi nào tìm ra
tông tích của Ra'zac, em phải ra tay giúp anh. Mai sẽ nói thêm, lúc này đầu óc
anh lung tung quá.”
“Xỉn rồi chứ gì?”
“Ôi dào, ông già còn uống gấp đôi anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT