Eragon co mình trong chăn lơ mơ ngủ tiếp, nhưng rồi một câu hỏi thoáng hiện
trong đầu, bằng cách nào mình lại nằm đây? Nó bối rối kéo chăn, cánh tay phải
cứng ngắc. Thử nhúc nhích cổ tay, nó cảm thấy đau nhói. Bầy Urgals đâu? Eragon
ngồi bật dậy.
Nó đang ở trong khoảng đất trống nho nhỏ, một nồi thịt hầm còn nóng hổi trên
bếp lửa. Một con sóc đang rúc rích trên cành. Cung tên của nó đặt ngay ngắn trên
chăn. Thân thể bải hoải, nó nhăn nhó cố đứng lên. Cổ tay phải đã được nẹp bằng
những thanh gỗ nặng chịch.
Mọi người đâu cả rồi? Nó lo lắng vì ráng liên lạc với Saphira vẫn không
được. Bụng đói cồn cào, Eragon múc thịt hầm ăn ngấu nghiến. Chưa bớt đói, nó
tìm túi yên lấy mẩu bánh, nhưng cả túi, cả yên cương đều không thấy đâu. Eragon
lo ngại nghĩ, chắc phải có vấn đề gì quan trọng ông Brom và Saphira mới bỏ nó
lại đây một mình.
Dọn dẹp chăn mền xong, nó ngồi dựa gốc cây chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, vẫn
không thấy bóng dáng ông già và Saphira trở lại.
Gần trưa, nó loanh quanh khu rừng chung quanh, rồi tới bên một cây tùng oằn
thân trên một tảng đá giống như một cái bát, chứa đầy ắp nước sương trong
vắt.
Eragon nhìn mặt nước và nghĩ đến những lời hướng dẫn của ông Brom về cách
thu những hình ảnh từ xa. Mình thử xem Saphira đang ở đâu. Tuy ông già bảo việc
này rất hao công lực, nhưng mình mạnh hơn ông ấy, lo gì.
Nó nhắm mắt, hít thật sâu. Trong trí tập trung vào hình ảnh Saphira, miệng
đọc: “Draumr kópa”, rồi nhìn mặt nước.
Mặt nước thoắt đông cứng, hoàn toàn bằng phẳng bởi một sức mạnh vô hình. Hình
ảnh Saphira từ từ hiện ra, chung quanh trống rỗng một màu trắng, nhưng Eragon
có thể thấy là Saphira đang bay. Brom ngồi trên lưng con rồng, kiếm đặt trên
đầu gối.
Nó mệt mỏi để cho hình ảnh đó mờ đi. Ít ra cũng đã được biết ông già và
Saphira vẫn an toàn, Eragon thầm nhủ, rồi tập trung trong mấy phút hồi phục
sức lực. Khi cảm thấy bình thường trở lại, nó cúi nhìn mặt nước, gọi thầm:
“Roran ơi, anh khoẻ không?” Trong tâm trí, nó thấy Roran rất rõ. Bất ngờ,
miệng nó bật ra câu thần chú.
Mặt nước không gợn chút xao động và hình ảnh Roran hiện ra. Anh nó đang ngồi
trên một cái ghế vô hình, vì cũng như hình ảnh Saphira, khung cảnh chung quanh
Roran hoàn toàn trống không. Mặt Roran thêm những vết nhăn, trông anh nó giống
cậu Garrow hơn bao giờ hết. Chắc anh đang ở nơi nào đó mà mình đã từng đi qua,
hay anh vẫn ở Therinsford?
Ráng sức giữ hình ảnh người anh họ làm trán nó đẫm mồ hôi. Một ý tưởng chợt
đến, mình có thể thu những hình ảnh trong tưởng tượng hay trong một giấc mơ
không?
Ý nghĩ đó cám dỗ thôi thúc Eragon, nó lại quì bên mặt nước, tự hỏi thầm:
“Mình sẽ gợi lại chuyện gì đây?” Rồi nhớ lại giấc mơ về người con gái trong tù,
nó gợi lại khung cảnh phòng giam nó đã thấy trong mơ, đọc thần chú, lom lom
nhìn mặt nước. Nhưng không có gì xảy ra. Bỗng mặt nước tối đen như mực hiện ra
cây đuốc bập bùng soi tỏ một bức tường bằng đá. Người phụ nữ trẻ trong giấc mơ
của nó vừa ngồi dậy trên chiếc giường vải, nơi góc phòng. Cô ta ngẩng đầu, mái
tóc đen xõa sau lưng, nhìn thẳng vào mắt Eragon. Nó bàng hoàng, như bị thôi
miên vì sức mạnh của cái nhìn đó. Ớn lạnh chạy dọc sống lưng nó, khi hai cặp mắt
như gắn vào nhau. Người phụ nữ run rẩy, rũ xuống, lịm đi.
Mặt nước trong veo trở lại, Eragon thở hổn hển. Không thể như thế được. Cô
ta không có thật, mình chỉ thấy cô ta trong mơ. Làm sao cô ta lại biết mình đang
nhìn cô ta? Và làm sao mình có thể thu được hình ảnh một phòng giam mình chưa
hề biết?
Tiếng vỗ cánh của Saphira làm Eragon ngừng suy nghĩ, nó chạy vội ra, vừa
lúc Saphira xuống tới mặt đất. Mặt ông già cau có, râu và kiếm đều dính máu.
Tưởng ông bị thương, nó hốt hoảng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ông lão gầm lên:
- Chuyện gì à? Ta mới đi thanh toán đống rác cho mi đó. Mi không biết đã làm
trò khỉ gì sao?
Ông vảy mạnh thanh kiếm cho máu văng ra bớt. Eragon sợ thót ruột:
- Cháu ngăn lũ quái khỏi bắt ông.
- Phải. Nhưng miếng ảo thuật rẻ tiền đó suýt làm cháu toi mạng, cháu biết
không? Cháu nằm như chết suốt hai ngày. Hừ, mười hai con quái thú. Vậy mà cháu
không ngần ngại tung nó trở lại thành Teirm. Phép thuật của cháu chẳng khác nào
phủi bụi chúng. Khi tỉnh lại, chúng dư sức chạy về. Ta đã phải theo dấu để tiêu
diệt chúng hai ngày nay. Vậy mà, dù có cả Saphira tiếp sực, vẫn còn để sổng mất
ba tên.
- Cháu đâu định làm thế. Lúc đó cháu không kiểm soát được nữa. Tự nhiên...tự
nhiên nó bùng ra.
- Bùng ra? Nhưng tại sao, tại sao cháu lại chường mặt ra cho chúng thấy?
- Ông bảo là chúng đã nhìn thấy dấu vết của Saphira. Nếu chúng thấy cháu, có
khác gì đâu?
- Ta chỉ bảo...có lẽ. Bây giờ cháu và Saphira đã lù lù hiện ra trước mặt
chúng rồi, không những thế, còn để chúng sống sót. Tất cả chuyện này sẽ được
thêu dệt, thổi phồng khắp nơi. Có thể giờ này triều đình đã nhận được tin rồi.
Sau chuyện này, cháu thật không đáng mang danh một Kỵ Sĩ chút nào, nhóc ạ.
Ông giận dữ cắm thanh gươm vào đống lửa, rút miếng giẻ trong áo ra, chùi
kiếm. Eragon đờ đẫn hỏi ý Saphira, cô ả đỏng đảnh: “Đừng hỏi em, hãy hỏi ông
ấy đi.”
Ngập ngừng, nó đến gần đống lửa hỏi ông già:
- Cháu xin lỗi, có thay đổi được tình thế không?
- Không, sự ân hận của cháu chẳng thể làm thay đổi những gì đã xảy ra. Việc
cháu làm sẽ gây một tiếng vang rất nguy hiểm. Chưa kể việc cháu suýt chết. Từ
nay, làm gì phải suy nghĩ. Đó là lý do vì sao chúng ta sinh ra với khối óc trong
đầu, chứ không phải là cục đá.
- Dù chúng đã biết cháu, nhưng sự việc không đến nỗi nguy như ông tưởng.
Chúng không dám giết cháu đâu, vì chúng được lệnh bắt sống cháu.
Ông Brom trợn mắt, kinh ngạc:
- Không, nếu vậy còn tệ hại hơn nhiều. Như thế là chúng có kẻ chỉ huy?
Eragon gật. Ông hỏi tiếp:
- Cháu từ chối lời mời, sỉ nhục kẻ đó và tấn công bộ hạ của hắn? Tình hình sẽ
không tệ hại hơn, nếu cháu giết hết bầy Urgals, hành động của cháu sẽ không ai
biết. Nhưng bây giờ với ba con quái thoát thân, chúng sẽ không bỏ qua chuyện
này. Chúc mừng cháu đã tạo được thêm kẻ thù.
Eragon rầu rĩ:
- Đúng là lỗi cháu.
- Phải, cháu có lỗi, nhưng điều lo ngại của ta bây giờ là kẻ nào chỉ huy bầy
Urgals này?
Eragon rùng mình hỏi:
- Giờ phải làm sao?
- Ít nhất hai tuần nữa tay cháu mới lành. Chúng ta sẽ lợi dụng thời gian này
để cháu học hỏi thêm kiến thức. Đây cũng có phần lỗi của ta, ta mới chỉ dạy cháu
cách sử dụng kiếm, phép thuật, nhưng chưa hướng dẫn cho cháu biết khi nào nên,
khi nào không. Tất cả phép thuật trên khắp đất nước này sẽ trở nên vô dụng, nếu
cháu không sử dụng đúng nơi, đúng lúc.
- Nhưng chúng ta vẫn đi tới Dras - Leona chứ?
- Đúng, vẫn tiếp tục truy lùng Ra'zac. Nhưng ta sợ rằng tìm thấy chúng thì
với cái tay bị thương của cháu cũng sẽ chẳng hay ho gì. Saphira, mi còn đủ sức
bay chứ?
- Dạ, chắc được.
- Vậy thì hôm nay chúng ta có thể tiến xa thêm vài dặm nữa.
Trên đường đi, mỗi khi bị ngựa dằn xốc, Eragon nghiến chặt răng chịu đựng.
Nếu đi một mình, chắc nó đã ngừng lại nghỉ. Nhưng có mặt ông gì, nó không dám
thở than một tiếng nào. Hơn nữa, suốt dọc đường, ông già giảng giải cho nó đủ
mọi tình huống khi gặp địch thủ, từ Urgals, Tà Thần, những trận đánh tưởng
tượng với đủ mọi đối tượng, kể cả với những con rồng khác. Eragon cảm thấy như
bị tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác. Nó mệt cả người, đưa ra những câu hỏi lẩm
cẩm làm ông lão phát bực.
Khi ngừng lại điểm nghỉ đêm, ông già càu nhàu:
- Mới chỉ là bắt đầu thôi đó.
Nó biết ông cụ “hơi bị” thất vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT