Tối hôm đó, Roran ngủ không được sâu giấc.
Anh không thể nào nghỉ ngơi hoàn toàn dù biết tầm quan trọng của trận chiến săp
tới và rằng anh có thể bị thương đầy mình trong trận chiến như trước kia. Hai ý
nghĩ đó khiến anh căng thẳng, tỉnh dậy khỏi giấc mộng đen tối, kỳ
lạ.
Thế là, anh tỉnh giấc dễ dàng khi một âm
thanh uỵch nho nhỏ vang
lên ngoài lều
Anh mở mắt và nhìn lên nóc lều. Trong lều tối om chỉ trừ tia sáng yếu ớt
hắt vào từ ngọn đuốc qua cửa vào. Không khí lạnh lẽo và chết chóc như thể anh
đang bị chôn trong lòng đất. Anh không biết đã mấy giờ nhưng anh biết đã rất,
rất khuya. Kể cả những sinh vật của ban đêm cũng đã trở lại ổ và đi ngủ. Không
ai nên thức, trừ những lính canh mà quanh lều anh đâu có người lính
nào.
Roran cố thở từ từ và hít thật sâu khi
nghe ngóng. Âm thanh lớn nhất anh nghe được là tiếng đập của con tim, càng lúc
càng lớn hơn, nhanh hơn vì anh cảm thấy căng cứng như dây
đàn.
Một phút trôi
qua.
Lại một phút nữa
Rồi ngay khi anh nghĩ không có gì phải lo
lắng và nhịp tim dần ổn định thì một bóng đen vút qua cửa lều, che đi ánh sáng
bên ngoài.
Nhịp tim của Roran đập nhanh gấp ba lần
như khi anh chạy lên đỉnh núi vậy. Nhưng mục đích của người kia không thể là gọi
anh dậy chuẩn bị chiếm Aroughs hay hiến kế cho anh vì nếu có, họ sẽ không ngần
ngại mà gọi tên anh.
Một bàn tay đeo găng đen – đen hơn cả màn
đêm – thò vào qua cửa lều.
Roran định mở miệng tri hô nhưng lại thôi.
Không nên ngu ngốc đánh mất lợi thế ngạc nhiên. Hơn nữa, nếu kẻ đột nhập biết
hắn đã bị phát hiện, hắn sẽ hoảng loạn và hoảng loạn sẽ khiến hắn nguy hiểm
hơn.
Roran cẩn thận dùng tay phải nắm lấy con
dao đặt dưới áo choàng anh đang gấp gọn thành gối và giấu vũ khí dưới chăn. Cùng
lúc đó, anh dùng tay trái nắm chặt cạnh chăn.
Ánh sáng vàng khắc họa đường nét tên đột
nhập. Roran thấy hắn mặt một áo da chần bông nhưng không mang áo giáp. Sau đó,
cửa lều đóng lại và bóng tôi một lần nữa bao chùm lấy
họ.
Người lạ mắt rón rén tới nơi Roran
nằm.
Roran cảm thấy như anh sắp ngất vì thiếu
không khí nếu cứ cố nín thở để tên kia không biết anh đã
thức.
Khi kẻ đột nhập bước được nửa đường tới
võng, Roran kéo chăn ra ném lên người gã và, với một tiếng hét kinh hoàng, anh
lao lên người hắn, nắm lấy con dao định moi ruột hắn.
“Đừng!” người đàn ông hét lên. Roran ngạc
nhiên ngừng tay và cả hai ngã nhào xuống đất. “BẠn mà! Tôi là
bạn!”
Nửa giây sau, Roran thở hắt ra vì hai cú
đấm vào bụng. Cơn đáu gần như hạ gục anh nhưng anh cố lăn ra tránh hắn và cố đẩy
xa khoảng cách giữa hai người.
Roran gượng đứng dậy, rồi một lần nữa lao
tới tên đột nhập đang lăn lộn trong đống chăn.
“Đợi đã, tôi là bạn anh!” người đàn ông
hét lên nhưng Roran không định tin hắn thêm lần nữa. May mà anh không tin hắn,
vì khi anh chém hắn, hắn qua lớp chăn tóm lấy tay phải và con dao của Roran sau
đó dùng một con dao hắn lấy ra từ áo da chém vào Roran. Roran cảm thấy đau nhói
nhưng cơn đau quá nhẹ nên Roran không để ý nhiều.
Roran rống lên và kéo mạnh chăn, kéo gã
đàn ông đứng dậy và dộng hắn vào lều khiến lều đổ sập, nhốt họ bên trong. Roran
vứt chăn sang một bên rồi lần mò tìm gã kia.
Tay trái Roran sờ thấy một đế giày cứng và
đầu ngón tay anh lạnh cứng.
Anh lao lên, nắm lấy cổ chân hắn khi hắn
cố quay lại. Gã quẫy đạp như một con thỏ khiến Roran tuột tay, nhưng anh nào bỏ
cuộc. Roran nắm chặt cổ chân hắn và bóp vào gân chân hắn cho tới khi hắn kêu oai
oái.
Trước khi hắn kịp trấn tĩnh, Roran leo lên
người hắn và ấn bàn tay cầm dao của hắn xuống đất. Roran cố đâm hắn nhưng anh
quá chậm; kẻ thù của anh nắm được cổ tay anh và dùng bàn tay như gọng kìm bóp
chặt tay anh.
“Ngươi là ai?” Roran lồng
lên.
“Bạn anh,” người đàn ông nói phả hơi thở
vô mặt anh. Nó có mùi rượu táo hỏng. Sau đó hắn lên gối Roran ba phát liên
tục.
Roran đập trán vào mũi hắn, khiến nó kêu
đánh rắc. Gã rên rỉ và
quẫy đạp bên dươi nhưng Roran không chịu thả hắn ra.
“Ngươi... không phải bạn ta,” Roran gầm
trong họng khi cúi xuống và từ từ hạ con dao xuống người hắn. Khi cả hai đang
căng người lên thì Roran nghe thấy có tiếng người la hét bên ngoài cái lều
sập.
Cuối cùng anh khóa được tay hắn và đâm
xuyên qua lớp áo và da thịt. Hắn co giật. Anh đâm nhanh thêm mấy nhát sau đó cắm
nguyên con dao trên ngực hắn.
Qua cán dao, Roran cảm nhận được trái tim
rung lên lần cuối khi bị cắt thành từng mảnh. Gã co giật hai lần nữa sau đó nắm
đó, thở hắt ra.
Roran tiếp tục giữ hắn cho tới khi sự sống
rời bỏ hắn. Họ ôm nhau thân mật như một cặp tình nhân. Dù gã kia định giết anh
nhưng Roran không biết gì về hắn và anh không thể nào không thấy sợ hãi. Đây là
một con người – một mạng sống, một sinh vật biết suy nghĩ – đã ra đi vì hành
động của anh.
“Ngươi là ai?” anh nói thầm. “Ai gửi ngươi
tới?”
“Ta đã... suýt giết được ngươi,” gã cất
tiếng nói, nghe có vẻ hài lòng. Sau đó hắn thở hắt ra, cơ thể mềm oặt. Hắn
chết.
Roran gục đầu lên ngực hắn và hít thở,
người anh run lên vì bị tấn công.
Mọi người bắt đầu lôi lớp vải bố phủ lên
người anh ra. “Kéo nó ra!” Roran hét, không thể chịu nổi sức nặng kinh khủng
đang đè lên cũng như không gian đen thẳm, tù túng và không khí ngột
ngạt.
Một kẽ hở xuất hiện vì ai đó đã cắt thủng
lớp vải. Ánh đuốc ấm áp nhảy múa lan tỏa qua lỗ hổng.
Anh điên cuồng muốn thoát khỏi phòng giam.
Anh đứng lên, nắm lấy lỗ hổng mà chui ra. Anh loạng choạng đi về phía có ánh
sáng, trên người không mặc gì ngoài khố và nhìn xung quanh với vẻ bối
rối.
Balodr đang đứng đó cùng Carn, Delwin,
Mandel và mười người lính khác. Tất cả cầm vũ khí sẵn sàng chiến đấu. Không ai
mặc quân trang đầy đủ, trừ hai người mà Roran nhận ra là lính gác đêm
nay.
“Chúa ơi,” ai đó hét lên và Roran quay lại
nhìn người lính đang hé mắt nhìn qua căn lều thấy xác kẻ đột
nhập.
Gã nhỏ thó, tóc dài bóng dầu buộc thành
đuôi ngựa và đeo bịt mắt trái. Mũi hắn gẫy và tím đỏ - hậu qua từ những cú đấm
của Roran – và máu be bét trên nửa dưới khuôn mặt hắn. Máu tràn ra trên ngực hắn
và trên mặt đất xung quanh. Quá nhiều máu đối với một con
người.
“Roran,” Baldor lên tiếng. Roran tiếp tục
nhìn kẻ ám sát không thể rời mắt. “Roran,” Baldor lại nói nhưng lớn hơn. “Roran,
nghe tôi nói này? Anh có bị thương không? Chuyện gì xảy ra?...
Roran?”
Cuối cùng Roran cũng nghe thấy. “Cái gì?”
anh hỏi.
“Roran, anh có bị thương
không?”
Sao anh ấy lại nghĩ thế nhỉ? Roran bối rối nhìn xuống. Lông ngực anh bê
bết máu khô, những vệt máu dính trên tay anh và trên
khố.
“Ổn,” anh nói dù khó lòng mở miệng. “Có ai
bị tấn công nữa không?”
Đáp lại, Delwin và Hamund bước sang một
bên để lộ một thân hình không còn sự sống. Đó chính là cậu thiếu niên đã chạy
truyền tin cho anh.
“Ôi!” Roran rên rỉ, nỗi buồn dâng lên
trong anh. “Sao lại thế này?”
Một trong những chiến binh bước lên phía
trước. “Tôi ở cùng lều với cậu ấy, thưa Chỉ huy. Cậu ấy luôn ra ngoài đi dạo mỗi
tối, vì cậu ấy đã uống nhiều nước chè. Mẹ cậu ấy bảo làm thế để phòng ốm đau...
Cậu ấy tốt tính lăm thưa Chỉ huy. Cậu ấy không nên bị vài tên hèn hạ chỉ biết
đánh len chém thành nhiều mảnh thế này.”
“Không,” Roran thì thầm. Nếu cậu ta không ở ngoài đó thì người chết phải là mình. Anh chỉ tên thích khách. “Trong trại
còn tìm thấy tên sát thủ nào không?”
Những người đàn ông thì thào nói chuyện;
sau đó, Baldor cất giọng, “Tôi không nghĩ có.”
“Kiểm tra chưa?”
“Chưa.” “Vậy thì đi kiểm tra đi! Nhưng đừng đánh thức những người khác.
Họ cần ngủ. Từ lúc này hãy cho lính gác ở lều của các tướng lĩnh. Đáng nhẽ mình phải nghĩ tới chuyện
này.
Roran đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy mình
thật ngu ngốc và đần độn khi Baldor ra lệnh. Mọi người, trừ Carn, Delwin và
Hamund đều tản đi. Bốn người lính cáng xác cậu nhỏ đi chôn, trong khi những
người còn lại đi kiểm tra khu đóng quân.
Hamund tiến tới nhìn tên thích khách, và
dùng mũi giày đẩy con dao của hắn. “Chắc sáng nay anh đã khiến mấy tên lính sợ
hơn chúng ta tưởng.”
“Chắc rồi.”
Roran run lên. Anh thấy lạnh toàn thân đặc
biệt ở tay và chân như dính đá. Carn nhận ra và mang cho anh cái chăn. “Đây,”
Carn nói và choàng lên vai Roran. “Ra ngồi cạnh đống lửa kìa. Tôi sẽ mang cho
anh ít nước nóng mà tắm rửa. Thế nhé?”
Roran gật đầu vì không nghĩ mình còn nói
được.
Carn định đi, nhưng được vài mét, anh dừng
lại khiến Roran cũng phải ngừng bước. “Delwin, Halmund, lấy cho tôi cái võng,
cái gì để ngồi cũng được, một vại rươu mật ong và ít vải băng bó tới đây. Nhanh
nhé.”
Hai người kia giật mình bỏ
đi.
“Sao?” Roran bối rối hỏi. “Sao
thế?”
Nét mặt anh nghiêm trọng và chỉ lên ngực
Roran. “Nếu anh không bị thương thì gì đây?”
Roran nhìn xuống và thấy bên dưới lớp lông
ngực và lớp máu khô là một vết cắt dài và sâu chạy ngang xương ức và kết thúc ở
đầu ngực. Chỗ hở rộng nhất khoảng 0,6cm và trông giống một nụ cười quỷ quái
không có môi. Vết cắt không hề chảy máu. Roran có thể thấy lớp mỡ vàng dưới da
và dưới đó và dưới đó là mô cơ ngực đỏ sậm sống màu thịt nai
sống.
Anh đã quá quen với những vết thương do
giáo mác, gươm kiếm và những vũ khí khác đem đến nên không lấy gì làm lo lắng.
Anh đã bị thương không biết bao nhiêu lần trong cuộc đấu tranh chống lại Triều
đình – vết thương khiến anh tự hào nhất là vết cắn của Ra’zac trên vai phải khi
chúng bắt Katrina tại Carvahall – nhưng chưa bao giờ anh lãnh một vết thương lớn
hoặc không bình thường thế này.
“Đau không?” Carn
hỏi.
Roran lắc đầu. “Không.” Cổ họng anh cứng
lại và tim anh – vẫn đang đập thình thịch vì trận đánh lộn – đập nhanh gấp
đôi. Dao có độc chăng? Anh phân vân.
“Rora, anh phải thả lỏng người,” Carn nói.
“Tôi nghĩ tôi có thể chữa trị cho anh, nhưng anh sẽ làm cho mọi chuyện khó khăn
hơn nếu ngất đi.” Anh ta đỡ lấy vai Roran, dẫn anh tới cái võng Hamund mang ra
từ lều và Roran ngoan ngoãn ngồi xuống,
“Nghỉ ngơi thế nào?” anh hỏi kèm một tiếng
cười giòn ngắn ngủi.
“Hít sâu và tưởng tượng anh đang chìm sâu
trong lòng đất khi thở ra. Tin tôi đi, anh sẽ thấy thoải
mái.”
Roran nghe theo nhưng khi anh thở ra lần
thứ ba, vết thương mở rộng, máy chảy ra từ vết thương, bắn lên mặt Carn. Pháp sư
lùi lại và nguyền rủa. Máu nóng chảy xuống bụng Roran.
“Giờ thì đau rồi,” Roran nghiến răng
nói.
“Này!” Carn hét và vẫy Delwin đang chạy
lại chỗ họ, tay cầm đầy băng gạc và những vật dụng khác. Khi anh ta đặt chúng
xuống một đầu võng, Carn cầm một ít vải lên ấn vào vết thương của Roran để cầm
máu. “Nằm xuống,” anh ra lệnh.
Roran nghe theo và Hamund đưa cho Carn một
cái ghế đẩu. Carn ngồi xuống trong khi vẫn bịt chặt miệng vết thương. Anh mở tay
phải và nói, “Mở chai rượu ra và đưa cho tôi.”
Delwin đưa chai rượu cho Carn. Anh nhìn
thẳng vào Roran và nói. “Tôi sẽ phải sát trùng vết thương trước khi dùng phép
thuật làm khép miệng nó. Hiểu không?”
Roran gật. “Đưa cho tôi thứ gì để cắn
nào.”
Anh nghe có tiếng cởi thắt lưng và một
trong hai người, Delwin hoặc Hamund đưa thắt lưng vô miệng anh, anh anh dùng hết
sức cắn. “Làm đi!” anh nói rõ ràng nhất có thể.
Trước khi Roran có thời gian phản ứng lại,
Carn bỏ vải ra và rưới rượu lên vết thương, lên lớp lông ngực và máu khô cùng
những vết bẩn khác dính trên đó. Roran rên rỉ và cong người lên, cào lên
võng.
“Rồi, xong rồi,” Carn nói và đặt chai rượu
sang một bên.
Roran nhìn những vì sao, những cơ bắp trên
người anh run rẩy. Anh cố quên đi cơn đau khi Carn đặt tay lên vết thương và bắt
đầu lầm rầm nói bằng ngôn ngữ cổ.
Sau vài giây, dù đối với Roran nó phải kéo
dài tới vài phút, anh thấy không thể chịu nổi cơn ngứa bên trong lồng ngực khi
Carn chữa trị vết thương do con dao của tên thích khách gây ra. Cơn ngứa lên cao
dần, tới lớp da và cơn đau biến mất. Nhưng, anh vẫn thấy khó chịu muốn gãi rách
da rách thịt.
Khi làm xong, Carn thở dài và cúi xuống,
dùng tay đỡ đầu.
Roran buộc những cơ bắp cứng đầu làm việc
theo ý mình, quăng chân sang một bên và ngồi thẳng dậy. Anh đưa tay lên sờ ngực.
Ngoại trừ lớp lông, da anh mềm mại tới hoàn hảo. Bình thường. Không một vết sẹo.
Y như cũ.
Pháp thuật.
Delwin và Hamund vẫn đứng nhìn. Họ mở to
mắt hơn một chút dù anh nghĩ ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ thế
thôi.
“Đi nghỉ đi,” anh nói và vẫy tay. “Chúng
ta chỉ còn vài giờ, và tôi muốn hai người tỉnh táo.”
“Anh chắc chắn mình ổn rồi chứ?” Delwin
hỏi.
“Ừ, ừ,” anh nói dối. “Cám ơn sự giúp đỡ
của các anh, nhưng giờ đi đi. Làm sao tôi ngủ nôi khi hai anh cứ cục ta cục tác
như gà mẹ được chứ?”
Sau khi họ rời đi, Roran xoa mặt và ngồi
nhìn bàn tay run rẩy, dính đầy máu của mình. Anh thấy khó chịu. Trống rỗng. Như
thể anh đã làm việc công việc cả tuần trong vòng vài
phút.
“Anh còn chiến đấu nổi không?” Anh hỏi
Carn.
Pháp sư nhún vai. “Không tốt bằng
trước...đó là cái giá phải trả. Nhưng chúng ta không thể vào trận mà không có
anh.”
Roran không muốn cãi. “Anh cũng nên đi
nghỉ thôi. Sắp bình minh rồi.”
“Anh thì sao?”
“Tôi sẽ đi tắm, tìm áo mặc và cùng Baldor
xem xét xem có phát hiện sát thủ nào của Galbatorix
không?”
“Anh không định nghỉ ngơi
à?”
“Không.” Anh vô thức gãi ngực. Anh dừng
lại khi nhận ra mình vừa làm gì. “Lúc trước tôi cũng không ngủ được, và
giờ...”
“Tôi hiểu.” Carn từ từ đứng dậy. “Tôi sẽ ở
trong lều nếu anh cần tôi.”
Roran nhìn anh ta nặng nề bước vào bóng
tối. Khi không còn thấy anh ta nữa, Roran nhắm mắt và nghĩ tới Katrina để bình
tĩnh lại. Anh dùng hết sức mạnh ít ỏi còn lại, đi vào căn lều sập, tìm quần áo,
vũ khí, giáp và khăn. Trong một lúc lâu anh tránh nhìn xác tên thích khách dù
đôi khi thoáng thấy trong lúc bới tìm đô dùng.
Cuối cùng, Roran quỳ xuống, ngoảnh đầu,
rút con dao khỏi xác chết. Anh vẩy con dao và nghe tiếng máu nhỏ giọt xuống
sàn.
Trong cái im lặng lạnh lẽo của ban đêm,
Roran từ từ chuẩn bị tinh thần cho trận chiến. Sau đó, anh đi tìm Baldor – người
đã khẳng định với anh rằng không có thêm tên thích khách nào lọt qua tầm mắt của
lính gác – và đi quanh trại, nghĩ ngợi về kế hoạch tấn công Aroughs. Sau đó, anh
thấy nửa con gà nướng đã nguội ngắt từ bữa tối. Anh ngồi xuống ăn và ngắm nhìn
các vì sao.
Nhưng, cho dù anh làm gì, anh vẫn nghĩ tới
cậu nhỏ nằm chết ngoài lều anh. Ai là người có quyền quyết định ai được
sống và ai phải chết? Mạng sống của mình đâu có đáng giá hơn cậu ấy nhưng cậu ấy
là người nằm sâu dưới ba tấc đất trong khi mình còn ít nhất vài giờ tận hưởng
cuộc sống dương thế. Đó là cơ hội, là định mệnh hay tội ác, hay đây là do một
thế lực trên kia sắp xếp?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT