Eragon rên rỉ và tựa lưng lên Saphira. Nó
vòng tay quanh đầu gối, trườn qua lớp vảy rắn chắc của cô rồng cho tới khi ngồi
sụp xuống, duỗi thẳng chân về phía trước.
“Anh đói quá!” Nó rên
rỉ.
Nó và Saphira đang ngồi ở trảng trống cách
xa những người đang dọn dẹp chiến trường – dẹp đá vụn sang một bên và đặt những
xác chết vào trong xe ngưa – và cách xa dòng người đang đi đi vào vào lâu đài.
Họ hiện diện trong buổi gặp mặt giữa Nasuada và Vua Nửa vuốt và giờ họ phải về
làm những nhiệm vụ khác. Blödhgarm và bốn tiên khác đứng gần họ, quan sát xem có
nguy hiểm gì không.
“Ối!” một ai đó kêu
lên.
Eragon nhìn lên và thấy Roran đang từ lâu
đài biết về phía nó. Angela đi sau đó vài bước, những sợi tua áo bay phấp phơi
khi bà cố đuổi kịp theo những sải chân dài hơn của anh.
“Anh định đi đâu đây?” Eragon hỏi khi
Roran dừng trước mặt nó.
“Đi giúp bảo vệ thành phố và sắp xếp tù
nhân.”
“À...” ánh mắt Eragon lang thang trên
trảng trống bận rộn trước khi nhìn vào khuôn mặt bầm tím của Roran. “Anh chiến
đấu cừ lắm.”
“Em cũng thế.”
Eragon nhìn Angela, lại đang đan đan móc
móc, ngón tay di chuyển rất nhanh khiến cậu không thể nhìn kịp. “Chiếp chiếp?” cậu hỏi.
Trên mặt bà thể hiện sự tinh quái, bà lắc
đầu, những sợi tóc xoăn tít mù nhảy lên. “Một câu chuyện lâu
rồi.”
Eragon chấp nhận sự trốn tránh mà không
phàn nàn gì; nó không hy vọng bà tự mình giải thích. Thường bà ta ít khi làm
thế.
“Còn em,” Roran nói. “Em định đi
đâu?”
Bọn em định đi kiếm ăn Saphira nói, và dùng mũi đẩy nhẹ Eragon, hơi
thở của cô nàng làm nóng nóng mặt nó.
Roran gật đầu. “Tốt nhất hai em nên làm
thế. Tối nay anh sẽ gặp lại em vậy.” Trước khi quay người bỏ đi, anh nói thêm.
“Nói với Katrina là anh yêu cô ấy nhé.”
Angela bỏ tác phẩm của mình vào chiếc túi
mềm đeo trên thắt lưng. “Tôi nghĩ mình cũng nên đi. Tôi đang nấu thuốc trong lều
và cần phải để ý, tôi cũng cần theo dấu một con mèo
ma.”
“Grimrr à?”
“Không, không – một người bạn già thôi. Mẹ
của Solembum. Nếu bà ấy vẫn còn sống. Tôi mong là vậy.” Bà đưa tay lên ngón trỏ
và ngón cái chạm vào nhau thành một hình tròn, vui vẻ nói. “Gặp lại cậu sau!”
Sau đó bỏ đi mất.
Lên lưng em đi, Saphira nói và đứng dậy, kệ Eragon tự
xoay xở.
Nó trèo lên yên ở cổ cô nàng, và Saphira
sải rộng đôi cánh. Cử động đó tạo ra một cơn gió lốc tỏa ra như sóng trên mặt
hồ. Mọi người trên chiến trường ngừng lại ngắm nhìn cô
nàng.
Saphira nâng cao đôi cánh khiên Eragon có
thể thấy những đường gân tím đang đập truyền máu khắp cơ thể từ từng nhịp đập
của trái tim.
Cùng một cú xóc, cả thế giới quay cuồng
điên đảo quanh Eragon khi Saphira nhảy khỏi trảng trống lên bức tường thành cao
nhất, đứng đó lấy thăng bằng. Vài tảng đá nứt ra dưới móng vuốt của cô nàng. Nó
nắm chắc dây cương để ngồi cho vững.
Thế giới lại một lần nữa nghieng đi khi
Saphira phóng mình khỏi bức tường thành. Mùi vị cay sè tấn công Eragon, mắt nó
nhức nhối khi Saphira bay xuyên quá đám khói dày trên bầu trời Belatona như một
tấm chăn chứa đầy nỗi đau, giận dữ và buồn thương.
Saphira vỗ cánh hai nhịp mạnh rồi bọn họ
bay lên trên đám khói tắm mình trong ánh mặt trời và bay liệng phía trên những
con đường thi thoảng lại có một đám cháy. Saphira mở rộng cánh chao một vòng
trên trời, để cho những cơn gió nóng nâng cô nàng lên cao hơn bao giờ
hết.
Dù mệt mỏi nhưng Eragon vẫn ngắm nhìn cảnh
vật hùng vĩ trước mắt: cơn bão như chuẩn bị trút một trận mưa trắng xóa xuống
Belatona trong khi ở đằng xa, những tiếng sấm vang rền trong bầu trời tối đen
như mực khỗng để lộ bất cứ điều gì chỉ trừ những tia sét xét qua xẹt lại. Ở đằng
kia hồ nước sáng như gương và những trang trại nhỏ xíu trải ngút tầm mắt khiến
nó nhìn không dứ, nhưng không cái gì có thể so sánh nổi với những núi
mây.
Eragon luôn cảm thấy như mình đươc hưởng
một đặc ân khi có cơ hội chiêm ngưỡng thế giới từ độ cao này, đó là chưa kể đâu
có nhiều người có cơ hội được bay trên lưng một con
rồng.
Saphira chao cánh nhắm về phía lều bạt của
Varden mà lao xuống.
Một cơn gió mạnh thổi tới từ phía tây báo
hiệu cơn bão đang tới. Eragon rạp mình và bám chặt hơn vào dây cương trên cổ cô
em. Nó nhìn thấy những gợn sóng lúa trên đồng ruộng. Những ngọn cỏ phất phơ làm
cậu liên tưởng tới lông trên mình một con quái vật xanh to
lớn.
Ngựa hí lên khi Saphira lượt sát nóc lều
tới một khu đất trống dành riêng cho nó. Eragon nửa đứng trên yên khi Saphira
xòe cánh giảm tốc trước khi chạm mặt đất. Cú hạ cánh khiến Eragon nhào lên phía
trước.
Xin lỗi, cô nàng nói. Em cố hạ cánh nhẹ nhàng nhất rồi
Anh biết.
Khi ngã xuống, nó nhìn thấy bóng dáng
Katrina đang hớt hải chạy về phía nó. Mái tóc màu nâu vàng ôm lấy khuôn mặt chị
khi chị chạy qua khu đất trống và sức ép của gió làm lộ bụng đang lớn lên từng
ngày sau lớp váy áo.
“Có gì mới không?” chị gọi lớn vẻ lo lắng
hiện lên trên từng thớ thịt.
“CHị đã nghe tới ma mèo
chưa...?”
Chị gật đầu.
“Thế thì không còn gì mới hơn đâu. Roran
vẫn ổn; anh ấy nói anh ấy yêu chị.”
Trông chị đã nhẹ nhõm hơn nhưng nét lo
lắng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. “Anh ấy ổn chứ?” Chị vân vê chiếc nhẫn trên
bàn tay trái, một trong hai chiếc nhẫn đã được Eragon phù phép để chị và Roran
biết người kia liệu có gặp nguy hiểm. “Chị nghĩ chị đã cảm nhận thấy gì đó, cách
đây khoảng một tiếng, và chị sợ rằng...”
Eragon lắc đầu. “Roran có thể nói chuyện
đó với chị. Anh ấy bị trầy xước và bầm tím đôi chỗ nhưng nói chung là ổn. Anh ấy
làm em sợ suýt chết.”
Katrina càng lo lắng hơn. Sau đó, cô cố
lắm mới nở được một nụ cười. “Ít nhất là hai người vẫn an
toàn.”
Họ chia tay, Eragon và Saphira đi tới một
trong những cái lều gần khu nấu ăn của Varden. HỌ tự phục vụ đồ ăn thịt thà vho
mình tỏng khi những cơn gió điên cuồng thổi qua và những mưa bắt đầu rơi xuống
lều.
Eragon đang ngoạm một miếng thịt lợn lớn
thì Saphira nói Ngon không? Ngon tuyệt cú mèo
nhỉ?
“Ừmm,” Nước thịt chạy xuống cằm
nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT