Từ nơi Eragon bắt đầu cách cổng nam của Tronjheim chừng một dặm, nó chạy đoạn
này chỉ mất vài phút, tiếng bước chân vang lên trên nền đá. Vừa chạy nó vừa thấy
những tấm thảm lộng lẫy treo trên lối vào các hành lang hai bên, cũng đồng thời
thấy những tượng đá kỳ dị của các mãnh thú, quái vật ẩn hiện giữa các cột đá
bằng huyết ngọc thạch dựng dọc theo một đại lộ có mái che. Thông đạo bốn tầng
này thật lớn quá, Eragon dễ dàng tránh né đám người lùn cư trú ở đây, tuy vậy có
một lần một đám người lùn Knurlcarathn bước tới ngay trước mặt của nó và nó
không còn chọn lựa nào khác ngoại trừ phóng qua đầu bọn họ lúc đó vừa cúi người
né vừa la hét kinh hãi. Eragon thích thấy cái nhìn ngạc nhiên của bọn họ khi nó
phóng qua đầu người ta.
Eragon chạy nhẹ nhàng từng bước dài dưới cánh cổng gỗ
khổng lồ bảo vệ cửa nam của thành núi này, lại nghe tiếng thị vệ canh cổng hét
lên: "Dừng lại, Argetlam!" khi nó vừa lướt qua. Ra khỏi được độ hai mươi thước,
thì cánh cửa gỗ đóng sầm xuống nền móng của Tronjheim, nó lúc này chạy hết lực
giữa hai tượng quái vật sư tử đầu chim đúc bằng vàng khổng lồ đang dõi mắt nhìn
xa xăm về phía chân trời, vùng đất rộng mở đã hiện ra trước mặt.
Không khí ẩm
uớt lạnh mang theo mùi mưa vừa rơi. Mặc dù vẫn còn là buổi sáng, ánh hoàng hôn
xám đã phủ lấy khu đất bằng hình dĩa bao quanh Tronjheim, vùng đất mà cỏ không
lên nổi, chỉ có rêu, địa y và vài khoảnh nấm mũ độc sộc mùi là có thể mọc được.
Ở phía trước, Farthen Dûr cao sừng sững mười dặm với lối vào hẹp, chỉ có ánh
sáng phản chiếu yếu ớt lọt vào miệng núi lửa khổng lồ này. Eragon khó khăn lắm
mới nhận biết được mức độ to lớn của trái núi này khi nó ngước nhìn lên.
Vừa
chạy, nó vừa lắng nghe tiếng đơn điệu đều đặn của từng nhịp thở cũng như tiếng
từng bước chân vang vọng xuống đường. Ngoại trừ một con dơi tò mò đang từ trên
cao nhào xuống phát ra những tiếng chít chít lanh lãnh thì nó chỉ có một mình.
Trạng thái yên tĩnh bao trùm khu núi rỗng này khiến nó thoải mái, giải tỏa mọi
ưu phiền thường ngày của nó.
Eragon đi theo con đường lát đá trải dài từ cửa
nam Tronjheim tới tận hai cánh cổng đen cao ba mươi bộ phía nam chân núi Farthen
Dûr. Lúc nó dừng lại, hai người lùn hiện ra từ một trạm gác bí mật lanh lẹ mở
cổng, để lộ ra một đường hầm giường như vô tận ở phía trước.
Eragon tiếp tục
đi tới. Những cột đá hoa dát ngọc rubi đỏ và đá thạch anh tím xếp dọc suốt năm
chục bộ đầu của đường hầm. Qua khỏi đoạn đó, đường hầm trở nên trống trải hoang
vắng, tường xung quanh trơn tru cách mỗi hai chục thước có treo một ngọn đèn
lồng không lửa, và cách một khoảng không cố định lại có một cổng bị đóng lại hay
một cánh cửa. "Không biết lối này dẫn đến đâu nữa đây," Eragon nghĩ thầm. Và nó
lại tưởng tượng ra cảnh đá trên đầu dồn xuống đè nó khiến lúc đó đường hầm tạo
nên áp lực nặng nề không chịu được. Nó nhanh chóng xóa hình ảnh đó ra khỏi
đầu.
Đi được nửa đường hầm, nó cảm giác được cô nàng.
"Saphira!" nó hét
lên, bằng cả giọng nói lẫn ý nghĩ, tên của cô nàng dội lại từ những tường đá
xung quanh như cả tá tiếng la hét.
"Eragon!" Một lúc sau, thanh âm ầm ĩ yếu
ớt từ xa vọng tới kéo nó đi về hướng cuối đường hầm.
Eragon tăng tốc gấp đôi,
mở rộng tâm ý đón Saphira, gỡ đi mọi cấm chế quanh người để cả hai có thể liên
thông với nhau không hạn chế. Như một giòng nước lũ ấm áp, ý thức của Saphira
tràn tới nó cũng như của nó tràn tới cô nàng. Eragon thở hổn hển vấp và xuýt nữa
thì bị ngã. Cả hai quấn lấy nhau trong tư tưởng, xiết chặc lấy nhau còn hơn
những đụng chạm thực thụ, khiến thân phận cả hai lại lần nữa trở nên đồng nhất.
Niềm an ủi lớn nhất đối với bọn họ rất đơn giản: họ không còn bị lẻ lỏi nữa.
Biết được bạn đang ở bên người luôn lo lắng cho bạn, luôn hiểu cả con người bạn,
và sẽ không bao giờ bỏ bạn ngay cả trong tình huống tuyệt vọng nhất, đó là mối
quan hệ trân quý nhất mà một người có thể có được, và cả Eragon lẫn Saphira đều
quý mến điều này.
Không lâu sau Eragon thấy Saphira từ xa vội vàng tiến về
phía nó ráng không để đầu bị đụng lên trần hay cánh quẹt lên các bức tường xung
quanh. Móng vuốt của cô nàng cạ xuống nền đá xẹt lửa khi lướt tới trước mặt
Eragon.
Eragon vui mừng hét lên, nhảy tới trước cô ả, mặc kệ lớp vảy bén, mở
rộng vòng tay hết sức xiết chặt lấy cô nàng, hai chân của nó đung đưa cách mặt
đất vài gang tay. "Tiểu ca," Saphira nói, giọng cô nàng ấm áp. Cô nàng từ từ hạ
nó xuống sàn, khịt một tiếng rồi nói: "Tiểu ca, trừ khi là anh muốn xiết cổ em,
anh phải thả tay ra một chút."
"Xin lỗi," nó toét miệng cười lui ra sau một
chút rồi lấy trán ịn vào mũi cô nàng rồi bắt đầu gãi gãi hai bên hàm của
ả.
Tiếng ầm ừ của Saphira vang dội cả đường hầm.
"Em mệt rồi," nó
nói.
"Em chưa bao giờ bay xa mà nhanh như vậy. Em chỉ dừng lại một lần từ lúc
rời khỏi Varden, và em đáng lẽ cũng không dừng lại nếu không phải vì khát nước
quá." "Em nói là cả ba hôm nay em chưa ăn chưa ngủ gì cả à?"
Cô nàng đá mắt
với nó một cái, che đậy cặp mắt trong xanh như ngọc saphia trong một khoảnh
khắc.
"Chắc em đói lắm rồi!" Eragon lo lắng la lên. Nó nhìn khắp thân cô nàng
xem có vết thương tích gì hay không. Cũng may là nó không tìm thấy gì.
"Em
mệt lắm." Cô nàng thừa nhận. "Nhưng không có đói. Chưa tới lúc. Khi nghỉ ngơi
xong, thì em mới ăn. Hiện giờ, em không nghĩ là em có thể ăn ngay cả chỉ một con
thỏ… Mặt đất dưới chân thấy không chắc chắn tí nào, em cứ tưởng như vẫn còn đang
bay. Nếu bọn họ không có bị cách xa bấy lâu, Eragon có lẽ sẽ trách cô ả vì thiếu
thận trọng như vậy, nhưng như vầy, nó lại cảm thấy cảm động và dễ chịu khi thấy
cô nàng cố gắng như vậy. "Cảm ơn em," nó nói, " thiệt bực nếu còn phải đợi thêm
một ngày nữa để chúng ta được gặp nhau."
"Em cũng vậy," cô nàng nhắm mắt cạ
đầu vào bàn tay nó trong lúc nó vẫn đang tiếp tục gãi gãi nơi quai hàm. "Ngoài
ra, em cũng không nên đến trễ lễ đăng quang chứ hả? Ai sẽ là người…"
Trước
khi cô nàng hỏi xong, Eragon đã truyền hình ảnh của Orik sang.
"A!" cô nàng
thở phào, lộ rõ vẻ hài lòng. "Ông ta sẽ là một vì vua tốt."
"Anh cũng hy vọng
vậy."
"Đã chuẩn bị Tảng ngọc Hình Sao cho em tu bổ chưa?"
"Nếu người lùn
còn chưa nối cái miếng nhỏ lại với nhau, anh chắc là ngày mai họ sẽ làm
xong."
"Vậy là tốt rồi." Cô nàng mở một mí mắt ra nhìn thẳng vào mắt nó.
"Nasuada nói với em về âm mưu của Az Sweldn rak Anhûin. Anh lúc nào cũng đụng
phải rắc rối lúc em không có ở đó."
Nó toét miệng cười, "còn lúc em ở đó thì
sao?"
"Em ăn thịt phiền phức trước khi phiền phức ăn thịt anh."
"Thiệt vậy
sao. Vậy còn lần đám quái Urgals phục kích chúng ta ở Gil’ead rồi bắt giữ anh
thì sao?"
Một làn khói xả ra từ giữa hàm răng nanh của Saphira. "Lần đó không
tính. Em lúc đó còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm. Bây giờ thì không thể nào. Với lại
anh bây giờ cũng không vô dụng như vậy."
"Anh có bao giờ vô dụng đâu," nó
phản đối. "Anh chỉ có địch thủ mạnh thôi." Vì lý do gì đó, Saphira cảm thấy câu
cuối của nó rất buồn cười; cô nàng bắt đầu cười sằng sặc khiến Eragon cũng phá
ra cười. Cả hai không thể dừng cười được cho tới khi Eragon nằm lăn ra đất hả
họng ra lấy hơi, còn Saphira thì phải ráng kềm lại những tia lửa đang khịt ra từ
lỗ mũi. Sau đó Saphira đánh ra một tiếng lạ mà Eragon chưa nghe bao giờ, một
tiếng gầm gừ dựng lên kỳ cục, và nó cảm nhận được một cảm giác lạ lùng qua đường
liên hệ của hai bên.
Saphira lại làm ra tiếng đó một lần nữa, rồi lắc đầu một
cái như muốn dẹp bỏ đi cái cảm giác bồn chồn trong bụng đó. "Trời ạ," cô nàng
nói. "Hình như em bị nấc cục rồi." Eragon há họng ra giữ nguyên tướng đó một hồi
rồi mới trở mình cười dữ hơn, nước mắt chảy ra luôn trên mặt. Mỗi khi sắp nín
được, Saphira lại nấc một cái, đầu cô nàng gục gặc như quả lắc khiến nó lại cười
đến thắt ruột. Cuối cùng nó đành lấy ngón tay bịt hai tai, ráng nhìn lên nóc và
lặp lại tên các kim loại, đá quý mà nó có thể nhớ được. Sau khi đọc xong, nó mới
hít một hơi dài rồi đứng dậy.
"Đỡ chưa?" Saphira hỏi. Hai vai cô nàng rung
lên vì một cơn nấc cục nữa. Eragon ráng cắn lười trả lời, "Đỡ rồi… Thôi đi,
chúng ta đi tới Tronjheim. Em cũng cần uống chút nước rồi. Có lẽ sẽ giúp đõ được
một chút. Rồi sau đó đi ngủ đi." "Anh không chữa nấc cục bằng thần chú được
à?"
"Có thể được. Có lẽ được. Nhưng cả sư phụ Brom lẫn Oromis cũng chưa có
chỉ anh thế nào." Saphira lẩm bẩm ra vẻ hiểu, rồi lại tiếp tục bị nấc. Eragon
càng phải cắn lưỡi chặt hơn chỉ đành nhìn xuống đôi ủng, "Thôi đi
chứ?"
Saphira đưa chân trước bên phải ra mời, Eragon lanh lẹ trèo lên lưng cô
nàng rồi leo lên yên ghết ở ngay dưới cổ.
Cả hai bay qua đường hầm về hướng
Tronjheim, cả hai đều cảm thấy vui vẻ hạnh phúc vì được chia xẻ niềm vui bên
nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT