Eragon nghiêng người về phía trước,
từng bắp thịt trên cơ thể nó căng ra, khi phụ nữ người lùn tóc trắng Hadfala,
tộc trưởng của bộ tộc Ebardac, đứng dậy khỏi cái bàn, nơi mà hội đồng thị tộc
đang tụ họp, phát biểu một dòng ngắn bằng ngôn ngữ của bà ta.
Thì thầm vào tai trái của Eragon, Hûndfast dịch lại: "Thay mặt bộ tộc của
tôi, tôi bầu cho Tộc trưởng Orik như là vị vua mới của chúng tôi."
Eragon thở phào nhẹ nhõm. Một. Điều kiện để trở thành nhà cầm quyền trong tộc người
lùn, là một tộc trưởng phải thắng đa số phiếu bầu từ các tộc trưởng khác. Nếu
không ai đạt được, thì theo luật tộc người lùn, tộc trưởng nào với số phiếu bầu
ít nhất sẽ bị loại ra khỏi vòng đấu và cuộc họp sẽ hoãn lại ba ngày trước khi
tiếp tục cuộc bầu cử. Quá trình sẽ tiếp tục diễn ra đến khi nào một tộc trưởng
chiếm được số phiếu bầu cần thiết, vào thời điểm đó, tất cả sẽ phải thề trung
thành với ông ta hoặc bà ta như là người đứng đầu mới. Tính toán khoảng thời
gian eo hẹp mà Varden cho phép, Eragon tràn trề hy vọng rằng cuộc bầu cử này sẽ
không kéo dài quá một vòng, và nếu sự việc diễn ra như thế, người lùn sẽ không
tốn nhiều thời gian hơn vài giờ. Nếu việc đó xảy ra, nó nghĩ chắc nó sẽ đập vỡ
cái bàn đá ở giữa phòng ra vì thất vọng.
Hadfala đó, tộc trưởng đầu tiên bỏ
phiếu, đã cho thấy cảm tình của bà ta đối với Orik. Hadfala, theo như Eragon
biết, đã từng theo phe Gannel của bộ tộc Quan trước khi cuộc ám sát Eragon xảy
ra. Nếu lòng trung thành của Hadfala thay đổi, thì rất có thế những thành viên
còn lại trong liên minh của Gannel, Tộc trưởng Ûndin—có thể sẽ bỏ phiếu bầu của
ông ta cho Orik.
Tiếp theo, Gálhiem của bộ tộc
Feldûnost đứng dậy khỏi bàn, mặc dù ông ta rất là lùn, ông ta vẫn cao khi ngồi
hơn là khi đứng dậy. "Thay mặt bộ tộc của tôi," ông ta tuyên bố, "Tôi bầu cho
Tộc trưởng Nado như là vị vua mới của chúng tôi."
Nghiêng đầu về một phía, Orik nhìn qua Eragon và nói với nó bằng một giọng
rất nhỏ, "Đúng như những gì chúng ta dự đoán."
Eragon gật đầu và nhìn về phía
Nado. Ông lùn mặt tròn đang vuốt chòm râu vàng của ông ta, vẻ mặt rất hài
lòng.
Sau đó Manndrâth của bộ tộc Ledwonnû
nói, "Thay mặt cho bộ tộc của tôi, tôi bầu cho Tộc trưởng Orik như là vị vua mới
của chúng tôi." Orik gật đầu cảm ơn, và Manndrâth gật đầu đáp trả, chóp mũi dài
của ông ta lắc lư.
Khi Manndrâth ngồi xuống, Eragon và
mọi người khác đều nhìn về phía Gannel, và căn phòng trở nên cực kỳ im lặng,
Eragon còn không nghe tiếng thở của các ông lùn. Như là tộc trưởng của bộ tộc
tôn giáo, Quan, và là vị pháp sư cao nhất của Gûntera, vua của các thần linh
người lùn, Gannel chiếm một vị trí quan trọng trong chủng tộc; Bất cứ gì ông ta
chọn, đám đông đều vui lòng theo sau.
"Thay mặt cho bộ tộc của tôi," Gannel nói, "Tôi bầu cho Tộc trưởng Nado như
là vị vua mới của chúng tôi."
Một làn sóng xầm xì nổ ra từ những
người lùn đang đứng xem ở ngoài vòng họp của căn phòng tròn, và vẻ mặt hài lòng
của Nado càng lộ ra hơn. Nắm chặt tay lại, Eragon im lặng nguyền rủa.
"Đừng từ bỏ hy vọng ngay bây giờ, chàng trai trẻ à," Orik thì thầm. "Chúng ta
chỉ mới chưa biết hết. Việc này đã từng xảy ra khi tộc trưởng của Quan mất phiếu
bầu."
"Vậy việc này có thường xuyên xảy ra không?" Eragon thầm thì. "Vừa
đủ."
"Vậy lần cuối xảy ra là khi nào?"
Orik chuyển hướng nhìn sang chỗ
khác. "Tám trăm hai mươi bốn năm về trước, khi mà Nữ hoàng—"
Ông ta đột nhiên
im lặng khi Ûndin của bộ tộc Ragni Hefthyn tuyên bố, "Thay mặt cho tộc của tôi,
tôi bầu cho Tộc trưởng Nado như là vị vua mới của chúng tôi."
Orik khoanh tay
lại. Eragon chỉ có thể thấy mặt ông ta từ một phía, nhưng chắc chắn là Orik đang
giận dữ.
Cắn mặt trong của má, Eragon nhìn
chằm chằm xuống sàn nhà đầy hoa văn, đếm số phiếu đã bầu, cũng như số phiếu còn
lại, cố gắng xác định xem liệu Orik vẫn còn có thể thắng cuộc bầu cử này. Cho dù
trong tình huống tốt nhất, thì việc vẫn rất cần thiết. Eragon càng nắm chặt tay
lại, móng tay của nó cắm sâu vào mặt trong của tay nó.
Thordris của bộ tộc Nagra đứng lên và
vén dải viền áo dài, mỏng của bà ta lên một tay. "Thay mặt cho bộ tộc của tôi,
tôi bầu cho Tộc trưởng Orik như là vị vua mới của chúng tôi."
"Vậy là ba phiếu so với ba." Eragon nói trong giọng hạ thấp. Orik gật
đầu.
Tới lượt Nado nói. Vuốt thẳng chòm
râu bằng một tay, vị tộc trưởng của bộ tộc Knurlcarathn cười với nhóm người của
ông ta, một tia nhìn tà đạo trong mắt ông loé lên. "Thay mặt cho bộ tộc của tôi,
tôi bầu cho chính bản thân tôi như là vị vua mới của chúng tôi. Nếu các bạn có
tôi, tôi hứa sẽ loại bỏ quốc gia chúng ta khỏi lũ ngoại tộc làm ô nhiễm quốc
gia, và tôi hứa sẽ mang lại vàng và các chiến binh để bảo vệ mọi người, và không
phải bảo vệ cổ của lũ thần tiên, lũ người, và lũ Urgal. Điều này tôi thề trước
danh dự của dòng họ tôi."
"Bốn trên ba," Eragon lưu ý.
"Đúng thế," Orik nói. "Tôi biết thế nào thì
Nado cũng sẽ không bầu cho ai cả ngoại trừ chính hắn ta."
Đặt dao và gậy qua một bên, Freowin
của bộ tộc Gedthrall nhấc thân hình nặng nề của ông ta ra khỏi cái ghế, và giữ
góc nhìn xuống, nói trong một giọng trầm thầm thì, "Thay mặt cho bộ tộc của tôi,
tôi bầu cho Tộc trưởng Nado như là vị vua mới của chúng tôi." Sau đó, ông ta hạ
mình xuống chỗ ngồi của ông và tiếp tục khắc con quạ, mặc kệ bầu khí ngạc nhiên
đang quét qua căn phòng. Vẻ mặt của Nado thay đổi từ hài lòng sang tự mãn.
"Chết tiệt," Orik gầm gừ, cơn giận
của ông tăng thêm. Cái ghế của ông ta kêu cọt kẹt khi ông ép cẳng tay xuống tay
dựa, gân tay nổi lên và căng ra. "Tên giả vờ phản bội. Hắn ta hứa sẽ bỏ phiếu
của hắn cho tôi!"
Bao tử của Eragon kêu la. "Tại sao ông ta lại phản bội
anh?"
"Hắn ta đến thăm đền Sindri hai lần
trong ngày. Đáng lẽ ra tôi phải biết là hắn sẽ không đi ngược lại ý muốn của
Gannel chứ. Chết tiệt! Tên khốn Gannel đang chơi tôi hầu hết thời gian. Tôi—"
Vào lúc đó, sự quan tâm của hội đồng thị tộc đổ về phía Orik. Che dấu nỗi tức
giận của mình, Orik để chân xuống và nhìn chung quanh bàn tới mỗi tộc trưởng
khác, và với ngôn ngữ riêng của mình, ông ta nói, "Thay mặt cho bộ tộc của tôi,
tôi bầu cho chính mình như là vị vua mới của chúng tôi. Nếu các bạn có tôi, tôi
hứa sẽ mang lại vàng và sự tự do để sống ở trên mặt đất mà không phải sợ
Galbatorix phá huỷ nhà của chúng ta. Điều này tôi thề trước danh dự dòng họ
tôi."
"Năm trên bốn," Eragon nói với Orik khi ông ta trở về chỗ ngồi. "Và không
phải có sự ủng hộ nào."
Orik càu nhàu. "Tôi có thể đếm, Eragon."
Eragon đặt khuỷu tay lên đầu gối, mắt
nó ném từ người lùn này tới người lùn khác. Lòng thèm muốn hành động đang gặm
nhấm trong nó. Bằng cách nào, nó không biết, nhưng với nhiều cách, nó cảm thấy
là nó phải tìm một cách để đảm bảo Orik sẽ trở thành vua và, vì thế, tộc người
lùn sẽ tiếp tục viện trợ cho Varden trong công cuộc đấu tranh chống lại Đế quốc.
Đối với tất cả những việc mà nó đang cố gắng, tuy nhiên, Eragon chỉ có thể nghĩ
không có gì để làm bằng việc ngồi và đợi.
Người lùn tiếp theo đứng dậy là
Havard của bộ tộc Fanhur. Với cái cằm gấp chống vào xương ức, Havard đẩy môi ra
và gõ nhẹ vào bàn với hai ngón tay mà ông ta còn trên bàn tay phải, xuất hiện
chỉnh chu. Eragon nhích tới trước trên chỗ ngồi của nó, tim nó đập thình
thịch. Liệu ông ta có giữ nguyên thoả thuận với
Orik không? Eragon tự hỏi.
Havard gõ bàn lần nữa, rồi đập lên đá với tay của ông. Nhấc cằm lên, ông ta
nói, "Thay mặt cho bộ tộc tôi, tôi bầu cho Tộc trưởng Orik như là vị vua mới của
chúng tôi."
Việc này làm cho Eragon cảm giác hài
lòng khi nhìn vào đôi mắt to rộng của Nado, và sau đó ông lùn nghiến răng mình,
cơ bắp trong má của ông ta giật giật. "Hà!" Orik thì thầm." Việc này như đặt gai
trong râu hắn ta."
Chỉ còn hai tộc trưởng chưa bỏ phiếu
là Hreidamar và Íorûnn. Hreidamar, tộc trưởng đầy cơ bắp vạm vỡ của bộ tộc
Urzhad, xuất hiện không dễ dàng với tình trạng thế này, trong khi Íorûnn—bà ta
thuộc bộ tộc Vrenshrrgn, các con sói chiến—vạch ra vết sẹo hình trăng lưỡi liềm
trên má trái của bà ta, với đầu của móng tay và nụ cười như con mèo tự mãn.
Eragon giữ hơi thở của nó và chờ nghe
những gì mà hai người họ nói. Nếu Íorûnn bầu cho chính bà
ta, nó nghĩ, và nếu Hreidamar vẫn còn trung thành với bà
ta, thì cuộc bầu cử này sẽ phải diễn ra vòng hai. Không có lý do gì cho bà ta
làm thế cả, tuy nhiên, ngoại trừ muốn sự kiện này chậm trễ, và theo xa nhất mà
mình biết, bà ta sẽ không được lợi ích gì từ sự chậm trễ này. Bà ta cũng không
hy vọng trở thành nữ hoàng trong thời điểm này; tên của bà ta sẽ bị loại bỏ
trước khi bắt đầu vòng hai, và mình đoán là ba ta sẽ không ngu ngốc đến nỗi lãng
phí quyền lực mà bà ta có bây giờ để chỉ khoe khoan cho con cháu là bà ta đã một
lần làm ứng cử viên cho ngôi vua. Nhưng nếu Hreidamar theo bà ta, như thế thì
cuộc bầu cử này vẫn phải tiếp tục diễn ra và liệu chúng ta sẽ tiếp tục vào vòng
thứ hai hay không... Argh! Ước gì mình có thể nhìn thấu tương lai được! Chuyện
gì sẽ xảy ra nếu Orik thua? Mình có nên bắt lấy cơ hội này mà điều khiển hội
đồng thị tộc? Mình có thể niêm phong căn phòng lại để không ai có thể vào cũng
như ra, và rồi... Nhưng không, mà có thể—
Íorûnn làm gián đoạn suy nghĩ của
Eragon bằng cách gật đầu với Hreidamar và rồi chiếu tia nhìn nặng nề về hướng
Eragon, làm cho nó cảm thấy như nó là phần thưởng mà bà ta đang kiểm tra. Cái
vòng của cái áo giáp của ông ta kêu lẻng kẻng, Hreidamar đứng thẳng lên và nói,
"Thay mặt bộ tộc của tôi, tôi bầu cho Tộc trưởng Orik như là vị vua mới của
chúng tôi."
Cổ họng của Eragon siết lại.
Đôi môi đỏ của bà ta cong lên như trò
đùa, Íorûnn đứng dậy khỏi ghế với một động tác uyển chuyển và nói với một giọng
thấp, khàn khàn, "Dường như đổ hết lên tôi để quyết định kết quả của cuộc họp
ngày hôm nay. Tôi đã lắng nghe rất kỹ lý lẽ của ông, Nado, và lý lẽ của ông,
Orik. Trong khi cả hai đã nêu lên những điểm mà tôi đồng ý với một số các chủ
đề, vấn đề quan trọng nhất là chúng ta phải quyết định có hay không cam kết với
chiến dịch của Varden để chống lại Đế quốc. Nếu chỉ là cuộc chiến tranh giữa các
bộ tộc, thì sẽ không thành vấn đề cho tôi nếu bên nào thắng, và tôi chắc chắn sẽ
không cân nhắc để các chiến binh của bộ tộc chúng tôi cho lợi ích của người
ngoài. Tuy nhiên, trường hợp này không phải như thế. Tính xa hơn. Nếu Galbatorix
xuất hiện chiến thắng từ cuộc chiến tranh này, thì ngay cả Núi Beor cũng không
thể bảo vệ chúng ta khỏi sự tức giận của hắn ta. Nếu chúng ta muốn sống sót,
chúng ta phải chứng kiến Galbatorix bị lật đổ. Hơn thế nữa, điều đó thúc đẩy tôi
rằng trốn tránh trong hang động và các hầm thế này trong khi những người khác
quyết định số phận của Alagaësia là không thích hợp cho một chủng tộc vừa già
vừa mạnh như chủng tộc ta. Khi sử biên niên của thời đại ghi chép, thì họ có
viết về chúng ta chiến đấu cùng với tộc người và tộc thần tiên, như là các đấng
anh hùng già dặn, hay viết là chúng ta ngồi co rúm, sợ hãi trong khi một trận
chiến đang diễn ra phía bên ngoài? Tôi, vì một điều, tôi biết câu trả lời của
riêng tôi." Íorûnn hất mái tóc của bà ta về phía sau, rồi nói, "Thay mặt cho bộ
tộc của tôi, tôi bầu cho Tộc trưởng Orik như là vị vua mới của chúng tôi!"
Các bô lão của năm nhà luật học đang
đứng tựa vào bức tường tròn bước lên phía trước và dọng đầu cuối của cây gậy
bóng láng vào sàn đá và tuyên bố, "Tất cả hãy hoan nghênh Vua Orik, vị vua thứ
bốn mươi ba của Tronjheim, Farthen Dûr, và tất cả các knurla ở trên và dưới của
Núi Beor!"
"Tất cả hãy hoan nghênh Vua Orik!"
hội đồng thị tộc gầm lên, giơ cao chân họ lên với một tiếng sột soạt ầm ỹ của
quần áo và áo giáp. Đầu nó như đang bơi, Eragon cũng làm tương tự, nhận thức
được ràng nó đang có mặt trong hoàng tộc. Nó nhìn về phía Nado, nhưng mặt của
ông lùn là một cái mặt nạ mù.
Chòm râu trắng của các nhà luật học dọng cây
gậy xuống sàn một lần nữa. "Hãy để các nhà ghi chép cùng lúc quyết định của hội
đồng thị tộc, và hãy để cho tin tức này lan truyền cho từng người trong vương
quốc. Sứ giả đâu! Thông báo cho các pháp sư với gương bói của họ tiết lộ việc gì
xảy ra vào hôm nay, và sau đó tìm người giám sát của núi và nói với họ, 'Bốn
nhịp trống. Bốn nhịp, và lắc cái vồ của nhà ngươi như ngươi chưa bao giờ lắc
trước đây trong đời, bởi vì chúng ta có vị vua mới. Bốn nhịp với hết sức mạnh,
Farthen Dûr chính nó sẽ phải rung chuyển vì tin này.' Nói với họ như thế, tôi
giao nhiệm vụ cho các anh đó. Đi!"
Sau khi các sứ giả rời khỏi, Orik đẩy
mình ra khỏi ghế và đứng dậy nhìn khắp xung quanh. Vẻ mặt của ông ta, theo
Eragon, dường như là vẫn đang sững sờ, như là ông ta không nghĩ là có thể giành
được ngôi vua. "Đối với trách nhiệm tuyệt vời này," ông ta nói, "Tôi rất cảm ơn
mọi người." Ông ta dừng lại, rồi tiếp tục, "Ý nghĩ ngay bây giờ của tôi là sự
cải thiện tốt hơn cho quốc gia chúng ta, và tôi sẽ theo đuổi mục đích đó mà
không nao núng cho đến ngày tôi trở về thành đá."
Sau đó các tộc trưởng bước lên trước,
từng người một, và quỳ trước mặt Orik và thề lòng trung thành của họ cho ông ta.
Khi đến lượt Nado thề, ông lùn biểu lộ ra không tình cảm gì ngoại trừ những từ
ngữ mà lời thề bắt buộc với không chuyển giọng, những từ thốt ra từ của miệng
ông ta như là thanh chì rơi xuống.Bầu không khí xuyên qua phòng họp có cảm giác
nhẹ hẳn khi ông ta kết thúc lời thề.
Sau khi nghi thức thề trung thành kết
thúc, Orik ra lệnh rằng lễ đăng quang của ông sẽ diễn ra vào sáng ngày hôm sau,
và rồi ông ta và nhóm người của ông rút qua phòng kế bên. Ở đây Eragon nhìn
Orik, và Orik nhìn Eragon, và không ai nói gì cho tới khi một nụ cười rộng xuất
hiện trên mặt Orik và ông ta cười thật lớn, má ông ta chuyển sang màu đỏ. Cười
với ông ta, Eragon túm lấy ông ta bằng cẳng tay và ôm chặt ông ta. Vệ sĩ và cố
vấn của Orik tập hợp xung quanh, vỗ vai Orik và chúc mừng ông với những lời thật
tâm.
Eragon thả Orik ra, nói, "Tôi không nghĩ là Íorûnn sẽ ở bên phe chúng
ta."
"Đúng vậy. Tôi mừng là bà ta ở bên
phe ta, nhưng việc này làm cho vấn đề thêm phức tạp, đúng thế." Orik nhăn mặt.
"Tôi nghĩ là tôi sẽ phải thưởng cho sự trợ giúp của bà ta bằng một vị trí trong
hội đồng của tôi, chắc là phải thế thôi."
"Nếu thế thì tốt nhất là vậy!" Eragon
nói, căng thẳng làm nó nghe như có cơn chấn động. "Nếu các con sói chiến giống
nhau về tên của chúng, chúng ta rất cần chúng trước khi chúng tới các cánh cửa
của Urû'baen."
Orik bắt đầu trả lời, nhưng rồi một
nốt nhạc dài, trầm của âm thanh kỳ lạ vang dội khắp các sàn và trần và không khí
của các phòng, làm xương của Eragon rung chuyển với mức năng lượng của chính nó.
"Lắng nghe!" Orik la lên, và giơ một tay lên. Tất cả rơi vào im lặng.
Bốn lần trong tổng số nốt bass vang
lên, làm rung động các phòng với từng âm thanh cứ lập lại, như là một gã khổng
lồ đang đập mạnh vào bên hông của Tronjheim. Sau đó, Orik cho biết, "Tôi chưa
từng nghĩ sẽ nghe tiếng trống của Derva thông báo lễ lên ngôi vua của tôi."
"Cái trống này lớn thế nào?" Eragon hỏi, run sợ.
"Khoảng năm mươi feet,
nếu tôi nhớ đúng."
Một ý nghĩ loé lên trong đầu Eragon
là mặc dù người lùn thấp nhất trong các chủng tộc, họ đã xây dựng lên cấu trúc
lớn nhất ở Alagaësia, mà dường như điều đó là kỳ lạ đối với nó. Có lẽ, nó nghĩ, bằng cách làm những vật
khổng lồ như thế, họ không cảm thấy họ bé nhỏ. Nó đã định đề cập giả thuyết của nó cho Orik
nhưng quyết định là điều đó có thể xúc phạm đến ông lùn, do đó nó giữ lưỡi
lại.
Bao vây xung quanh, nhóm người của
Orik bắt đầu hỏi ý kiến ông về tương lai của tộc người lùn, thường xuyên khi
người này đang nói người khác xen ngang với giọng lớn, và Eragon, nó đang muốn
hỏi Orik một câu khác, nhận ra nó đang bị bỏ rơi vào một góc. Nó cố gắng kiên
nhẫn chờ đợi để có một cuộc trò chuyện im ắng, nhưng sau vài phút, có vẻ nhóm
người lùn này không ngừng tiếp tục chất vấn Orik với hàng ngàn câu hỏi và lời
khuyên, vì thế, nó cho rằng, đó là bản chất của họ.
Vì vậy, Eragon nói, "Orik Könungr
(Tâu vua Orik)," và nó nhúng ngôn ngữ cổ vào, chia một phần năng lượng, như vậy
nó có thể thu hút được sự quan tâm của tất cả mọi người hiện tại. Căn phòng trở
nên im lặng, và Orik nhìn về phía Eragon và nhướng một lông mày lên. "Tâu bệ hạ,
tôi có thể có sự cho phép của ngài để lui ra không? Có một số . . . vấn đề mà
tôi muốn tham gia vào, nếu như không quá trễ."
Lông mày của Orik sáng ra. "Bằng mọi
cách, nhanh lên! Nhưng cậu cũng không cần phải gọi tôi bằng bệ hạ, Eragon, cũng
không gọi bằng ngài, cũng không gọi bằng các danh hiệu khác. Dù gì, chúng ta là
bạn bè và cũng là anh em kết nghĩa."
"Vâng, thưa bệ hạ." Eragon trả lời,
"nhưng với thời gian sắp tới, tôi tin chắc điều này thích hợp hơn khi tôi nên
gọi giống mọi người khác. Anh là vua của chủng tộc anh bây giờ rồi, và cũng là
vua của tôi, vì tôi là một thành viên của bộ tộc Ingeitum, và điều này tôi không
thể không để ý."
Orik suy ngẫm một chút, như là một khoảng cách xa xăm, và sau đó gật đầu và
nói, "Theo ý cậu vậy, Kỵ sĩ rồng."
Eragon cúi chào và rời khỏi phòng.
Theo sau là bốn vệ sĩ, nó đi xuyên qua đường hầm và lên cầu thang dẫn tới tầng
mặt đất của Tronjheim. Khi bọn nó tới nhánh phía nam của bốn hành lang chính
chia thành-phố-núi, Eragon quay qua Thrand, đội trưởng đội cận vệ của nó, và
nói, "Tôi muốn chạy hết con đường còn lại. Vì ông sẽ không thể theo kịp tôi, tôi
nghĩ ông nên dừng lại và đi tới cửa nam của Tronjheim và chờ tôi trở lại."
Thrand trả lời, "Bàn-Tay-Bạc à, xin
ngài đừng đi một mình. Tôi không thể thuyết phục ngài giảm tốc độ để chúng tôi
có thể theo ngài sao? Chúng tôi có lẽ không nhanh như thần tiên, nhưng chúng tôi
có thể chạy từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, và trong lúc áo giáp vẫn
còn trên người."
"Tôi hiểu sự quan tâm của ông." Eragon nói, "nhưng tôi sẽ không chần chừ lâu
hơn một phút, ngay cả khi nếu tôi biết có kẻ ám sát đang ẩn mình đằng sau mỗi
cột đá. Tạm biệt!"
Và ngay lập tức, nó chạy xuống hành lang rộng, lắt léo né
các người lùn đang cản đường nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT