Khi Er­agon mở mắt vào buổi sáng, nó tưởng trời đã sập. Cả một tấm màn phẳng màu xanh, nghiêng nghiêng mặt đất, phủ trên đầu nó. Chưa tỉnh ngủ hẳn, nó đưa tay rờ thử. Những ngón tay nó chạm phải một lớp màng mỏng. Ngẩn ra một lúc, nó mới nhận ra vật đó là gì. Nó cúi đầu nhìn cái đùi có vảy nó đã gối suốt đêm qua. Chậm rãi, Er­agon duỗi thẳng hai chân, lớp vảy cứng trên vết thương nứt ra. Không còn đau nhức như hôm qua, nhưng nghĩ đến chuyện phải đi bộ, nó thấy ớn quá. Đấm nhẹ vào sườn Saphi­ra, nó kêu lên:

- Này. Dậy thôi chứ.

Cô rồng trở mình, nâng cao cánh, đón nắng vàng rực rỡ. Tuyết trắng xóa làm Er­agon lóa mắt. Saphi­ra, vừa ngáp vừa duỗi người như một con mèo, khoe hàm răng trắng nhởn. Hết lóa mắt, Er­agon thử quan sát xem nơi này là đâu. Những ngọn núi sừng sững đổ bóng trên mặt đất. Một đường mòn cắt mặt tuyết, dẫn vào rừng. Từ phía đó vọng ra tiếng róc rách nhẹ nhàng của những dòng suối nhỏ.

Nó khập khiễng tiến tới một thân cây, vịn một cành ráng bẻ. Tuốt bỏ lá và những cành nhỏ, Er­agon lò dò chống gậy đến bên khe nước đóng băng, đập vỡ lớp băng cứng, làm tung toé những giọt nước trong lạnh ngắt. Nghịch ngợm với dòng nước một lúc, Er­agon quay trở lại, và nó chợt nhận ra nơi đây, chính giữa nơi u tịch này, quả trứng rồng đã xuất hiện. Không thể nào lầm được, trước mắt nó là thân cây, cháy đen tơi tả trong vụ nổ. Tại sao Saphi­ra biết được chỗ này? Chắc ký ức của mình đã cung cấp cho nó đầy đủ thông tin để kiếm ra.

Er­agon lắc đầu kinh ngạc. Nó tiến lại Saphi­ra hỏi: “Em đã chịu đưa anh về chưa?”

Nó gật đầu, Er­agon nói tiếp: “Dù không muốn em cũng phải làm, vì cả hai chúng ta đều có trách nhiệm với cậu Gar­row. Cậu đã săn sóc anh, do đó anh mới săn sóc được cho em. Em có thể làm ngơ món nợ đó ư? Nếu chúng ta không quay về, những năm sau này, người ta sẽ nói sao? Những kẻ hèn nhát lẩn trốn, trong khi cậu ruột lâm nguy? Ngay từ bây giờ anh tưởng như đã nghe thấy chuyện rêu rao về một Kỵ Sĩ và con rồng nhát gan của anh ta. Em là rồng, đến Tà Thần gặp em cũng chạy. Nếu phải chiến đấu, hãy hiên ngang chiến đấu. Tại sao em chui rúc trong núi này như một con thỏ khiếp nhược thế?”

Chủ tâm Er­agon chọc tức Saphi­ra, và nó đã thành công. Cô ả đưa cái đầu khổng lồ sát mặt Er­agon mà gầm gừ. Nanh nhe ra, mắt trợn trừng, hai lỗ mũi ả phì ra làn khói. Tư tưởng Saphi­ra giận sôi sùng sục truyền sang nó: “Máu trả máu. Tôi sẽ chiến đấu. Số phận đã ràng buộc tôi với anh. Nhưng đừng khích tướng. Vì mang nợ, tôi sẽ bay về cùng anh. Tuy nhiên tôi báo trước, đây là một chuyện điên rồ, ngu ngốc đó.”

“Ngốc nghếch gì cũng không còn lựa chọn nào khác nữa. Chúng ta bắt buộc phải về.”

Nó xé áo sơ mi làm hai, rồi nhét vào hai ống quần, đệm nơi vết thương. Nó gượng nhẹ leo lên, ôm chặt cổ Saphi­ra, căn dặn: “Lần này ráng bay thấp hơn và nhanh hơn. Thời gi­an cấp bách lắm rồi.”

“Coi chừng té.” Saphi­ra bảo, rồi vút lên không, sau đó nó chỉ bay ở độ cao trên những ngọn cây. Er­agon mừng vì bụng trống rỗng, chẳng còn gì mà ói mửa.

“Mau lên, mau nữa lên!” Nó thúc dục. Saphi­ra làm thinh, xoải cánh. Er­agon nhắm nghiền hai mắt. Nó tưởng hai mảnh áo sẽ giữ cho vết thương được yên, nhưng chỉ một lúc sau, máu nhỏ giọt ướt hai bắp vế. Saphi­ra cảm thấy điều đó, nên càng ráng bay nhanh hơn. Mặt đất vùn vụt trôi ngược về phía sau. Nếu có ai từ dưới kia nhìn lên, Er­agon nghĩ, cũng chỉ thấy một vệt thoáng qua bầu trời. Mây phủ mịt mùng hướng nam, nhưng Er­agon có thể nhìn thấy Car­va­hall nằm về hướng bắc. Saphi­ra lượn thấp xuống cho Er­agon tìm kiếm mảnh đất nhà nó.

Vừa nhận ra khu nhà, Er­agon hốt hoảng thấy khói lửa ngùn ngụt bốc cao. “Saphi­ra, hạ cánh xuống đó.”

Nó khép cánh lao vun vút xuống, rồi nhẹ xoay chiều, tiến thẳng về phía rừng. Er­agon gào lên: “Hạ xuống cánh đồng.” Chờ cánh mặt đất mấy chục thước, Saphi­ra nặng nề hạ cánh. Er­agon lăn đùng xuống, ráng gượng dậy, thở hổn hển.

Ngôi nhà tan nát từng mảnh. Cột kèo, tường mái tung toé khắp nơi. Gỗ vụn ra như bị một người khổng lồ nghiền nát. Bếp lò còn sót lại vài miếng sắt cong queo. Tuyết trắng lẫn lộn với gạch vụn của ống khói. Khói dày đặc bốc lên từ chuồng ngựa chỉ còn là đống tro tàn. Gia súc không còn một con, không biết bị giết hay đã hoảng loạn bỏ chạy.

- Cậu ơi!

Er­agon băng qua đống đổ nát, lùng kiếm cậu nó. Không chút dấu vết nào của ông. Nó lại lên tiếng gọi. Saphi­ra đi vòng qua ngôi nhà, đến bên nó: “Sự khốn khổ phát sinh tại đây rồi.”

“Nếu em không đem anh đi, làm sao chuyện này có thể xảy ra.”

“Nếu ở lại đây, anh đã chết rồi.”

“Đáng lẽ chúng ta phải báo cậu. Vì lỗi em mà cậu không thoát được.”

Er­agon gào lên. Nó giận dữ đấm tay vào một cây cột đến toạc da. Nó bước ra khỏi nhà, máu chảy ròng trên những ngón tay. Lần mò dọc con đường mòn dẫn ra lộ lớn, Er­agon cúi mình quan sát mặt tuyết. Nhiều dấu vết hiện ra, nhưng mắt nó mờ đi chẳng nhìn rõ gì nữa. Mình bị mù rồi sao, Er­agon tự hỏi. Đưa bàn tay run rẩy lên dụi mắt, nó mới biết mình đang khóc.

Saphi­ra mon men lại gần, xoè cánh phủ nó dưới bóng râm, thì thầm an ủi. Er­agon ngước nhìn lên con rồng tìm chút hy vọng: “Anh chỉ nhìn thấy hai cặp dấu chân. Chắc chúng không đưa cậu Gar­row đi qua ngả này.”

Nó chăm chú nhìn những dấu ủng da lờ mờ trên tuyết hướng về ngôi nhà, trên những vết mờ đó là những dấu chân đi trở ra, cũng chỉ là hai đôi ủng. Đúng rồi, cậu Gar­row còn kẹt trong nhà. Nó chạy vội vào, bảo Saphi­ra: “Anh sẽ đi quanh nhà và trong rừng.”

Er­agon lục lọi những tàn tích còn lại trong bết, đào xới đống gỗ vụn. Một tủ chén gần như còn nguyên vẹn làm nó sững nhìn kinh ngạc, rồi quăng cái tủ sang một bên. Nó vừa kéo lên một tấm ván, chợt nghe sau lưng tiếng thở nặng nề. Er­agon quay phắt lại.

Một bàn tay chới với thò ra từ đống mái nhà đổ. Nó nắm bàn tay đang yếu ớt rờ rầm, kêu lên:

- Cậu ơi! Cậu nghe được cháu không?

Không tiếng trả lời. Er­agon xé những miếng vách gỗ chặn bên trên, không còn biết tay bị cứa từng đường. Một cây đà nặng tới nỗi, Er­agon ráng sực bình sinh dùng cả vai và tay vẫn không lay chuyển nổi. Nó gọi: “Saphi­ra, giúp anh.”

Saphi­ra tiến lại ngay, gỗ gãy răng rắc dưới bốn chân nó. Nó ép mình vào cây đà, quặp móng sâu vào đất, gồng mình nâng cây đà lên. Er­agon nhào xuống. Cậu Gar­row của nó nằm sấp, quần áo tả tơi. Sau khi Er­agon kéo ông ra khỏi đống đổ nát, con rồng buông cây đà đổ sập xuống.

Er­agon đưa cậu ra khỏi ngôi nhà tan hoang, đặt ông nằm trên đất. Da mặt ông xám ngoét, khô khốc, như da người chết. Môi hé mở, một vết trầy dài trên gò má. Nhưng tệ hại nhất là gần như toàn thân ông cháy bỏng, phồng lên những bọng trắng như phấn, ri rỉ nước trong, bốc lên mùi hôi như trái cây thối ủng. Hơi thở ngắn, nặng nề như từng cơn nấc cục.

Saphi­ra rít lên: “Quân giết người.”

“Cậu còn có thể cứu được. Phải đưa cậu tới nhà bà lang Gertrude ở Car­va­hall, nhưng anh không thể đưa cậu đi nổi.”

Saphi­ra đề nghị, treo ông ta dưới thân hình nó, để cùng bay tới Car­va­hall. Er­agon hỏi: “Em chở nổi cả hai người không?”

“Phải ráng chứ sao.”

Er­agon tìm trong đống đổ nát được một tấm ván và mấy sợi dây da. Saphi­ra đục bốn lỗ trên bốn góc bằng móng sắt. Er­agon luồn dây vào bốn góc rồi buộc thành một mối. Kiểm tra lại các mối buộc, nó lăn Gar­row lên tấm ván. Một miếng vải đen rơi ra từ bàn tay cậu nó. Miếng vải giống như vải áo của hai kẻ lạ. Giận dữ nhét miếng vải vào túi, Er­agon leo lên Saphi­ra, thân thể đau nhức đến phải nhắm mắt cố chịu đựng.

Saphi­ra nhảy dựng lên, hai chân bám chặt mặt đất, hai cánh chấp chới, gân cốt nổi cuồn cuộn, một giây kéo dài đau đớn nó vẫn không cất được thân mình, rồi nó nhào về trước, ráng sức bay lên. Vượt trên khu rừng, Er­agon nói: “Theo đường cái. Anh sẽ cho em biết chỗ nào đủ đất hạ cánh.”

“Bay trên đường, em sẽ bị phát hiện ngay.”

“Điều đó không thành vấn đề nữa.”

Saphi­ra không bàn cãi gì thêm, nhắm hướng đường cái bay thẳng tới Car­va­hall. Gar­row đong đưa phía dưới chỉ bằng mấy sợi dây mỏng manh.

Chở nặng làm Saphi­ra bay chậm. Chẳng bao lâu, đầu nó chúi xuống, mép sủi bọt. Nó ráng phấn đấu nhưng còn cách Car­va­hall cả dặm, nó đành phải hạ cánh xuống đường.

Hai chân sau của nó làm tuyết tung bay mịt mù. Er­agon ngã nghiêng mình xuống đất nhưng vẫn cố đứng dậy, tháo sợi dây khỏi chân Saphi­ra. Thấy nó thở như đứt hơi, Er­agon bảo: “Tìm nơi an toàn nghỉ ngơi đi. Chưa biết anh sẽ đi bao lâu. Em ráng thận trọng.”

“Em sẽ đợi.”

Er­gon nghiến răng kéo cậu Gar­row lê trên đường. Mấy bước đầu tiên, sự đau đớn như nổ tung trong thân thể, nó cảm thấy một nỗi thống khổ tràn trề. Ngửa mặt nhìn trời, Er­agon gào lên: “Tôi không làm được đâu.” Rồi nó nhìn xuống hai chân đang cố đứng cho vững vàng. Đây là cuộc chiến với chính bản thân, Er­agon quyết không thua thân xác bướng bỉnh của nó. Mỗi phút trôi qua, mỗi đoạn đường như dài dằng dặc. Trong cơn khốn khổ, nó tự hỏi Car­va­hall còn không, hay cũng đã bị những kẻ lạ kia thiêu đốt hết rồi. Một lúc sau, nghe mơ hồ như có tiếng gọi, nó ngước lên nhìn.

Ông già Brom đang chạy về phía nó, mắt mở lớn, tóc rối bù và một bên đầu bê bết máu khô. Ông đưa tay rối rít vẫy, rồi mới quăng gậy, nắm vai Er­agon, nói oang oang những câu gì đó. Thình lình, mặt đất như dâng lên sát mặt nó. Er­agon thấy trong miệng có vị máu, rồi ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play