Trên đường về, đầu óc Eragon rối bời suy nghĩ. Nó chạy hết sức lực, không
kịp ngừng để thở. Ra khỏi đường cái, nó phóng tư tưởng tới Saphira, nhưng cô
rồng đang ở quá xa, không liên lạc được. Eragon tự nhủ, sẽ phải nói ra sao với
cậu Garrow đây? Không còn chọn lựa nào khác, ngòai việc cho cậu biết hết sự
thật về Saphira.
Về tới nhà, tim đập thình thịch, thở hổn hển, nó thấy cậu Garrow đang đứng
gần mấy con ngựa trong chuồng. Eragon bối rối nghĩ, mình có nên nói với cậu lúc
này không? Không thấy Saphira làm sao cậu có thể tin? Tốt hơn, mình đi tìm nó
trước đã.
Eragon lẻn ra sau trại, vào rừng. “Saphira”, nó thầm kêu lớn.
“Em tới đây.” Tiếng trả lời mơ hồ. Nó cảm thấy Saphira đang có điều lo lắng.
Rồi tiếng vỗ cánh vang trên không, sau đó Saphira đáp xuống giữa một đám khói,
hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Eragon vuốt vai Saphira, nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, rồi tóm tắt những gì
đã xảy ra. Nó vừa nói đến những kẻ lạ, con rồng chợt co rúm người lại, đứng dựng
lên gầm rú. Rồi nó quất đuôi qua đầu Eragon. Eragon vội nhảy lùi lại, hụp đầu
xuống, trong lúc đuôi rồng đập chan chát lên đống tuyết. Saphira gào thét:
“Lửa! Kẻ thù! Chết chóc! Sát nhân!”
Eragon dồn hết sức lực vào ý nghĩ: “Chuyện gì không ổn vậy?” Nhưng như có
một bức tường thép bít quanh tư tưởng Saphira, nó lại gào lên, xoè móng vuốt
cào xé tan nát mặt đất đóng băng.
“Lời thề bị phản bội, người bị giết, trứng vỡ tan tành! Máu đổ khắp nơi. Sát
nhân!”
Eragon xông tới, nắm một cái gai trên lưng rồng, leo lên lưng, ôm chặt cổ
Saphira khi nó lại đứng dựng lên.
- Đủ rồi, Saphira. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi mà.
Con rồng thu mình, vươn hai cánh, bay lên. Lơ lửng trên khoảng không một lúc,
rồi chúi xuống lấy đà, nó bay vút lên bầu trời.
Eragon la lên, mặt đất xa dần, gió quất rào rào đến ngộp thở. Saphira làm
ngơ trước sự khiếp đảm của Eragon, nó nghiêng cánh thẳng tiến về dãy núi
Spine.
Eragon thoáng thấy trang trại nhà nó và dòng sông Anora phía dưới. Bụng dạ
như lộn tùng phèo cả lên, nó ôm chặt cổ Saphira, nhìn lom lom cái vảy ngay
trước mặt, ráng không ói mửa, khi con rồng tiếp tục vút mãi lên. Saphira bay
với mức thăng bằng, Eragon mới đủ can đảm nhìn quanh.
Không khí lạnh tới độ sương đọng trên mí mắt nó. Tới vùng núi nhanh đến không
ngờ. Từ trên không, những đỉnh núi nhọn hoắt như những mũi dao đang chờ cắt thịt
cả người lẫn rồng ra từng mảnh. Bất ngờ Saphira chao đảo, làm Eragon phải
nghiêng mình sang bên, nôn thốc tháo. Nó liếm môi, đắng nghét, rồi vùi đầu lên
cổ ả rồng.
Eragon năn nỉ: “Chúng ta phải trở về. Những kẻ lạ đang tìm đến trại. Phải
báo cho cậu Garrow ngay. Quay lại đi.”
Không thấy ả trả lời. Nó ráng tiến sâu vào tư tưởng Saphira, nhưng một rào
chắn đầy khiếp đảm và giận dữ bao kín ý nghĩ của con rồng. Nhất quyết phải bắt
bằng được nó quay trở lại, Eragon thu hết ý chí, phóng tư tưởng qua lớp giáp
tinh thần của Saphira, nhưng không thể được.
Lúc này núi non bao quanh, như những bức tường trắng khổng lồ nứt nẻ bởi
những vực đá hoa cương. Giữa hai đỉnh núi, băng đóng xanh ngăn ngắt như một dòng
sông đông cứng. Dưới chân núi, phơi bày những suối khe, thung lũng chạy dài.
Phía dưới, khi bóng Saphira xoè cánh bay qua, Eragon nghe tiếng chim chóc hãi
hùng kêu thét. Nó cũng thấy cả bầy dê núi hốt hoảng nhảy qua những mỏm đá.
Gió lồng lộng từ những cú vỗ cánh của Saphira làm Eragon chóng mặt và mỗi
lần ả xoay trở cổ, nó lại bị chao đảo cả người. Hình như ả không biết mệt là gì.
Eragon lo sợ ả cứ tiếp tục bay suốt đêm nay.
Sau cùng, màn đêm xuống, Saphira mới là là hạ cánh. Eragon nhận ra một
khoảng trống nhỏ trên thung lũng. Con rồng phải bay vòng trôn ốc trên những ngọn
cây, vỗ cánh nhè nhẹ đáp xuống mặt đất bằng hai chân sau. Những bắp thịt mạnh mẽ
của nó gồng lên khi chạm đất, rồi mới tới hai chân trước rướn lên một bước để
giữ thăng bằng. Eragon, không đợi ả kịp xếp cánh, nhảy ngay xuống.
Chạm mặt đất, đầu gối nó khụy xuống, má đập trên tuyết. Giật bắn người vì
chân đau rát đến ứa nước mắt, bắp thịt nó run lên vì gò bó quá lâu. Nó nằm bật
ngửa, dang rộng chân tay. Rồi ráng nhìn xuống, những đốm dơ lớn, loang lổ trên
vải quần nơi bắp vế. Rờ thử, thấy ướt, nó vột lột quần ra, nhăn mặt vì đau đớn.
Hai bắp vế da bị lột, vì vảy rồng cọ xát, máu chảy ròng ròng. Kéo quần lên,
Eragon bật kêu, khi vải quần chạm phải vết thương. Nó đau đến không thể nào
đứng nổi.
Đêm tối mịt mùng che phủ chung quanh, bóng núi tối tăm trở nên xa lạ. Mình
đang ở trong rặng núi Spine giữa mùa đông, với một con rồng hóa rồ, chân không
bước nổi, chẳng một chỗ trú thân. Mai phải trở về, mà bay trên lưng nó thì không
chịu nổi nữa. Ôi, ước gì Saphira phun được lửa lúc này.
Eragon thở dài, quay nhìn con rồng đang thu mình nằm bên cạnh. Nó đặt tay
lên Saphira, thấy nó run bần bật. Hàng rào tư tưởng của Saphira không còn nữa,
nên nỗi sợ của con rồng truyền sang nó. Nó truyền ý nghĩ làm cho Saphira nguôi
ngoai và hỏi: “Vì sao những kẻ lạ kia làm em sợ thế?”
“Những kẻ sát nhân”
“Cậu Garrow đang gặp nguy hiểm. Em lại bắt cóc anh đi. Em không đủ khả năng
bảo vệ anh sao?”
Ả gầm gừ, nghiến chặt hàm tức giận.
“A, nếu em nghĩ bảo vệ được anh, tại sao phải chạy trốn?.Cái chết đến bằng
thuốc độc.”
“Nhìn coi, Saphira. Trời thì tối, chuyến bay là lột da đùi anh như anh vẫn
đánh vảy cá vậy. Em thích lắm sao?”
“Không.”
“Vậy thì tại sao em lại gây ra chuyện này?”
Qua mối giao cảm, nó biết Saphira ân hận vì sự đau đớn của nó, nhưng không
ân hận vì hành động của ả. Ả quay đi, tránh trả lời. Trời trở lạnh như nước đá,
vết thương cũng bớt đau, nhưng Eragon biết tình trạng của nó không khả quan
hơn. Nó đổi phương pháp:
“Anh gần đóng băng rồi, nếu em không tìm cho anh một túp lều, cái hang để
sưởi ấm. Hay một ổ lá thông cũng được, nếu không anh chết cóng mất.”
Saphira có vẻ nhẹ lòng vì Eragon không căn vặn nữa.
“Khỏi cần. Em sẽ cuốn quanh và che cho anh bằng đôi cánh. Lửa trong thân em
sẽ làm anh bớt lạnh ngay.”
Saphira dùng đuôi dẹp bằng phẳng một ụ tuyết. Eragon chán ngán nhìn đống
bùn trước mặt bảo:
“ Em phải giúp, anh không bước qua nổi đống bùn này đâu.”
Cái đầu lớn hơn cả thân hình Eragon, đặt ngay bên cạnh nó. Nó nhìn thẳng đôi
mắt to, màu xanh ngọc, rồi nắm chặt một cái gai trắng như ngà. Saphira nhấc
bổng nó lên, nhẹ nhàng đặt trên khoảng đất vừa dọn sạch sẽ. Eragon vẫn đau đến
hoa mắt, nhưng ráng chịu đựng.
Đặt Eragon xuống xong, Saphira cuộn mình nằm xuống, xoè cánh phải che kín
Eragon như một cái lều. Hơi ấm từ trong bụng nó tỏa ra, ngay lập tức không còn
chút lạnh lẽo nào nữa.
Eragon choàng áo khoác, cột hai cánh tay áo quanh cổ. Lúc này nó mới thấy
bụng đói cồn cào. Nhưng đói bụng không làm nó bận tâm bằng mối lo nghĩ chính: Nó
có kịp về nhà trước những kẻ lạ kia không? Nếu không kịp thì chuyện gì sẽ xảy
ra? Dù mình cố nhịn đau để lại cỡi rồng về, sớm nhất thì trưa mới tới. Lúc đó,
những kẻ kia đã tới nhà mình từ lâu rồi.
Nó nhắm mắt và cảm thấy một giọt nước mắt lăn trên mặt. Nó thầm hỏi: “Mình đã
gây ra cơ sự gì đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT