Một khoảng trống xuất hiện trong trí
nhớ Nasuada giác quan hiểu biết hoàn toàn không có, cô chỉ nhận thức được khi
Jormundur lay vai và nói lớn một điều gì đó, nhưng mất một lúc sau, cô mới nhận
ra tiếng ông đang nói:
-“… cô nhìn tôi này. Điều đó rất quan trọng. Đừng ngủ
lại nữa. Cô sẽ không tỉnh lại nổi nếu cứ ngủ như thế này đâu.
Nở nụ cười yếu
ớt, Nasuada nói:
-Ông đi được rồi đó, Jormundur. Tôi ổn rồi.
-Hừ, cô ổn
rồi. Chẳng khác nào bảo ông chú Unset của tôi là thần tiên vậy.
-Ông ấy là
thần tiên à?
-Ôi, giống hệt cha cô. Không lo gì đến sự an toàn của thân mình.
Tôi e là bộ tộc sẽ suy đồi trong những tập quán cổ hủ của họ. Hãy để một thầy
thuốc chăm sóc cho cô. Tình trạng này cô sẽ không thể quyết định được chuyện gì
đâu.
-Vì thế tôi mới chờ tới chiều tối. Thấy chưa, mặt trời sắp lặn rồi. Tôi
sẽ nghỉ ngơi đêm nay, ngày mai tôi sẽ đủ khả năng giải quyết công
việc.
-À, bây giờ thì tôi khỏe rồi. Jormundur, ông hãy nói
lại với Fadawar, khi nào còn thề là lãnh chúa trung thành với tôi, ông ta còn là
trưởng bộ tộc của mình. Farica, trên đường trở lại lều, làm ơn báo cho bà lang
Angela là tôi cần bà ấy giúp. Angela đã đồng ý pha chế thuốc nước và thuốc cao
cho tôi.
Jormundur tuyên bố:
-Tôi sẽ không để cô một mình với tình trạng
này đâu.
Farica cũng gật đầu, nói:
-Xin lỗi công nương, tôi đồng ý với ông
ấy. Công nương ở lại đây một mình là không an toàn.
Liếc ra cửa lều, để biết
chắc nhóm Ó đen không nghe được, Nasuada thì thầm:
-Tôi không bao giờ một
mình. Hiểu chưa?
Jormundur hỏi:
-Tiểu thư đã có…biện pháp đề
phòng?
-Có
Cả hai đều có vẻ không yên tâm với lời quả quyết của Nasuada,
Jormundur nói:
-Nasuada, sự an toàn của cô là trách nhiệm của tôi. Tôi cần
được biết, cô có gì để bảo vệ và chính xác ai là người kề cận bên cô.
-Không
được.
Nasuada nhẹ nhàng nói, nhưng thấy vẻ đau khổ và phẫn nộ thoáng trong
mắt họ, cô nói tiếp:
-Không phải tôi nghi ngờ lòng trung thành của hai người,
trái lại tôi rất tin tưởng. Chỉ là vì tôi muốn được ở một mình, cho tâm trí được
yên tĩnh. Nếu có thể, tôi chỉ cần một con dao găm giấu dưới áo. Cứ coi như một
sự trái tính của tôi, nhưng hai người đừng tự dằn vặt mình và tưởng rằng tôi
khắc nghiệt với bổn phận của hai người.
Jormundur cúi đầu trịnh trọng hơn bao
giờ hết:
-Tuân lệnh công nương.
Nasuada đưa tay ra hiệu cho hai người rút
lui, Jormundur và Farica vội vàng ra khỏi nhà bạt đó.
Trong mấy phút, âm
thanh duy nhất Nasuada nghe được chỉ là tiếng tru tréo của bầy quạ lượn quanh,
trên doanh trại Varden. Rồi, từ phía sau cô, có tiếng sột soạt như một con chuột
đang lần mò kiếm ăn. Quay lại, Nasuada thấy Elva lách khỏi chỗ ẩn núp giữa hai
lớp vải, tiến ra gian chính của nhà bạt.
Cô ngắm nhìn con bé
Nó vẫn đang
tiếp tục lớn lên một cách khác thường. Mới gần đây, lần đầu gặp nó, Eva chỉ như
một đứa trẻ ba, bốn tuổi. Bây giờ trông nó như một đứa lên sáu. Áo đơn giản màu
đen, với những dải màu tía quanh cổ và vai. Tóc nó đen hơn. Khuôn mặt tam giác
của nó trắng bạch vì ít khi ra ngoài. Dấu ấn màu bạc của rồng trên lông mày. Mắt
nó, đôi mắt màu tím, chất chứa một vẻ mệt mỏi, chua cay – hậu quả lời chúc phúc
của Eragon thành lời chúc dữ. Lời chúc đã bắt nó phải vừa gánh chịu đau khổ của
người khác, vừa phải cố gắng ngăn chặn mọi nỗi khổ đau. Nó đã suýt chết trong
trận chiến trên Cánh đồng Cháy vừa qua, vì sự kết hợp thống khổ của hàng mấy
ngàn con người hành hạ tâm trí nó, dù đã được một thành viên trong Con Đường
Lãng Du làm nó chìm vào giấc ngủ giả tạo, để bảo vệ nó trong thời gian xảy ra
cuộc chiến. Gần đây, con bé mới bắt đầu nói và quan tâm tới những gì chung
quanh.
Nó đưa lưng bàn tay lên chùi miệng chúm chím như nụ hồng. Nasuada
hỏi:
-Em bệnh hả?
Nó rùng mình:
-Em đã quen với sự đau đớn, nhưng không
bao giờ cảm thấy dễ dàng cưỡng lại câu thần chú của Eragon… Nasuada, em khó bị
ấn tượng, nhưng tiểu thư quả là một phụ nữa mạnh mẽ mới chịu đựng được nhiều vết
cắt như thế.
Dù Nasuada đã nghe câu đó nhiều lần, nhưng giọng nói của Elva
vẫn làm cô rùng mình sợ hãi, vì đó là giọng cay đắng, cợt đùa của một người
trưởng thành bận tâm tới toàn thế giới, chứ không phải là của một đứa trẻ
con.
Cô trả lời nó:
-Em mạnh mẽ hơn. Ta đã không phải chịu đựng sự đau đớn
của Fadawar truyền qua. Cảm ơn em đã ở lại với ta. Ta biết em đã phải trả giá
chuyện đó đến thế nào, ta rất biết ơn em.
-Biết ơn? Công nương Thợ Săn Đêm
ơi, câu đó hoàn toàn vô nghĩa với em. Môi Elva vặn vẹo thành một nụ cười dị
dạng:
-Tiểu thư có gì ăn không? Em đói chết được.
-Farica có để lại chút
bánh và rượu nho sau mấy cuộn giấy đó.
Chỉ tay về phía bên kia lều, rồi nhìn
con bé tiến lại, cầm bánh mỳ ngồm ngoàm ăn, cô nói:
-Em sẽ không phải sống
thế này lần nữa đâu. Ngay khi Eragon trở lại, anh ta sẽ giải lời nguyền.
-Có
thể
Ngấu nghiến hết nửa ổ bánh, nó ngừng lại, nói:
-Em đã nói dối về cuộc
Thách Đấu Trường Đao.
-Ý em là sao?
-Em đã thấy trước là tiểu thư sẽ
thua
-Sao?
-Nếu em để cho những sự kiện xảy ra đúng chiều hướng, tinh thần
tiểu thư sẽ sụp đổ trong lần cắt thứ bảy, và Fadawar đã ngồi ngay chỗ tiểu thư
đang ngồi rồi. Vì vậy em đã nói điều tiểu thư cần nghe để….chiếm được ưu
thế.
Nasuada buốt lạnh khắp người. Nếu những gì Elva nói là đúng sự thật, cô
còn mang nợ đứa trẻ phù thủy này nhiều hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, cô không muốn
bị điều khiển, cho dù vì lợi ích của cô:
-Ta hiểu rồi. Vậy là ta càng phải
cảm ơn em nhiều hơn nữa.
Elva cười giòn tan:
-Và….tiểu thư không thích
chuyện đó một chút xíu nào, đúng không? Không sao, tiểu thư đừng sợ mất lòng em.
Nasuada, chúng ta có ích cho nhau, thế là đủ.
Nasuada cảm thấy nhẹ lòng khi
một người lùn trong nhóm Ó đen, một đại úy trong đội bảo vệ đặc biệt, gõ búa lên
khiên, thông báo:
-Bà lang Angela xin ra mắt Công nương Thợ Săn Đêm.
-Cho
vào
Sau câu nói của Nasuada, bà Angela tiến vào, ôm đầy tay những cái bao và
giỏ. Như mọi khi, mái tóc quăn, phồng lên như đám mây trong bão, phủ quanh mặt.
Nối sát gót bà là con ma mèo Solemnbun, trong hình dạng một….con mèo. Nó rẽ
thẳng tới Elva, uốn cong lưng, dụi đầu vào chân con nhỏ.
Đặt đống bao, giỏ
xuống dưới đất, bà Angela nhìn nó:
-Thật tình, kẹt giữa mi và Eragon, gần như
suốt ngày ta phải điều trị cho những kẻ ngu ngốc tới nỗi không biết tránh khỏi
bị băm vụn ra từng mảnh.
Vừa nói bà vừa bước lại gần Nasuada, bắt đầu tháo
lớp băng cuốn quanh cánh tay phải của cô:
-Thường thường, trong những vụ này
thầy thuốc hỏi bệnh nhân cảm thấy sao, bệnh nhân nghiến răng nói dối “ồ, không
đau lắm đâu”, thầy thuốc bảo “vui lên, nó sẽ mau lành thôi mà”.
Nasuada
hỏi:
-Vết thương của cháu sẽ lành chứ ạ?
-Sẽ lành, nếu ta có thể sử dụng
phép thuật để điều trị. Vì ta không thể, nên hơi khó nói trước. Cháu lại còn sẽ
phải bận rộn cùng những người khác nữa, ta chỉ mong không vết thương nào bị
nhiễm độc.
Bà ngừng tay, nhìn thẳng Nasuada:
-Cháu biết những vết này sẽ
thành thẹo chứ?
-Chuyện gì đến phải đến thôi.
-Đúng thế.
Nasuada cố nén
một tiếng rên, nhìn thẳng lên trên trong khi bà Angela khâu từng vết thương, rồi
phủ lên một miếng cỏ nghiền nhão nhẹt. Từ khóe mắt, cô thấy Solemnbun nhảy lên
bàn, ngồi bên Elva. Vươn bàn chân to lớn, con ma mèo móc một miếng bánh mỳ khỏi
đĩa của Elva, rồi nhe nanh trắng ởn, nhấm nháp. Chùm lông đen trên hai cái tai
quá khổ của nó rung rung, khi nó nghiêng ngả hai bên, nghe ngóng tiếng thép lanh
canh của các chiến binh đi qua nhà bạt.
Bà Angela lẩm bẩm:
-Barzul. Chỉ
đàn ông mới nghĩ ra cái trò cắt thịt da của mình để xác định kẻ nào đáng mặt làm
thủ lĩnh. Đồ ngu!
Biết cười là đau nhưng Nasuada không thể nhịn
nổi:
-Chính xác.
Đúng lúc Angela buộc lại dải băng cuối cùng, đại úy người
lùn bên ngoài lều kêu lớn:
- Đứng lại.
Lập tức, Nasuada rút ra con dao
trong cái túi may trong áo. Những ngón tay cô phồng lên, cứng đờ, và cơ bắp cánh
tay gần như không điều khiển nổi. Dường như tứ chi đều say ngủ, để mặc cho những
dòng lửa bỏng rát len lỏi vào trong thịt của cô. Bà Angela cũng lấy một con dao
từ trong áo, rồi đứng chặn trước Nasuada, lẩm nhẩm một tràng cổ ngữ. Nhảy xuống
đất, Solemnbun nằm sát chân bà Angela, lông dựng ngược làm nó còn to lớn hơn cả
mấy con chó. Nó gầm gừ trong cổ họng.
Elva tiếp tục ăn, như không hề bận tâm
vì sự huyên náo chung quanh. Nó quan sát miếng bánh cầm giữa hai ngón tay, như
quan sát một loài côn trùng lạ, nhúng vào cốc rượu nho, rồi bỏ lọt thỏm vào
miệng.
Một người đàn ông la lên:
-Công nương, Eragon và Saphira đang tiến
đến đây từ hướng đông bắc.
Đút lại dao vào túi, Nasuada đứng bật dậy khỏi
ghế, bảo bà Angela:
-Giúp cháu mặc áo.
Bà Angela cầm tấm áo, mở rộng trước
Nasuada vội nhẹ nhàng tròng tay áo vào tay cô. Elva phụ với bà lang thòng dây
lưng áo vào cho Nasuada. Cô đã gọn gàn, tề chỉnh. Nhìn cánh tay không có dấu vết
nào của bông băng, cô hỏi bà lang:
-Cháu nên che giấu hay cứ để lộ những vết
thương này?
-Che vào. Khoe ra những vết thương là để làm tăng địa vị của
cháu, hay là để kích thích kẻ thù của mình, nói với chúng là cháu đã yếu đuối,
đã bị tấn công? Đây là vấn đề phải khôn ngoan tính toán. Dự đoán xem, khi nhìn
một người bị mất một ngón chân cái, cháu sẽ nói “ồ, một kẻ tàn tật”, hay “ồ, ông
ta thật mạnh mẽ, thông minh và may mắn nên đã tránh được vết thương trầm trọng
hơn”?
-Bà đưa ra một sự so sánh rất thuyết phục.
-Cảm ơn.
Elva lên
tiếng:
- Thách Đấu Trường Đao là một cuộc so tài nghị lực rất nổi tiếng trong
nội bộ Varden và người dân. Tiểu thư có hãnh diễn về nghị lực của mình không,
Nasuada? Nasuada nói ngay:
-Cắt hai cánh tay áo đi
Thấy họ ngập ngừng, cô
thúc giục:
-Cắt đi, đừng lo cái áo, sau này tôi sẽ sửa lại mà.
Với vài
động tác khéo léo, bà Angela tháo bỏ hai cánh tay áo, thả xuống mặt bàn. Nasuada
ngửng cao cằm, nói:
-Elva, nếu em cảm nhận thấy ta sắp bị ngất, làm ơn báo
cho bà Angela để bà ấy đỡ ta nhé. Chúng ta đi được rồi chứ?
Ba người đi thành
hàng sát nhau, Nasuada dẫn đầu. Mèo ma đi một mình. Ba người vừa ra khỏi nhà
bạt, đại úy người lùn hô lớn:
-Vào hàng.
Sáu nhân viên của Ó đen sắp hàng
quanh nhóm của Nasuada. Người và người lùn đứng trước và sau, Kull-Urgal nặng nề
thô kệch đứng hai bên.
Hoàng hôn trải màu hoàng kim và đỏ tía trên doanh trại
Varden, tạo nên một cảm giác bí ẩn trên những dây lều bạt trải dài khỏi tầm nhìn
của Nasuada. Vô vàn ngọn đuốc và các đống lửa canh phòng rực sáng, cùng những
bóng tối đen thẫm báo trước đêm đã gần kề. Phía đông trời trong vắt. Hơn một dặm
về hướng nam, khói đen là đà che phủ chân trời và Cánh đồng Cháy. Phía tây, hàng
dương liễu và dẻ gai ghi dấu dòng sông Jiet. Bồng bềnh trên mặt sông là Cánh
Rồng – con tàu đã bị Roran, ông Jeod và dân làng Carvahall đánh cướp. Nhưng đôi
mắt của Nasuada chỉ dõi về hướng Bắc, chăm chăm nhìn bóng dáng lấp lánh của
Saphira đang xuống thấp dần. Ánh sáng thoi thóp của mặt trời chiếu rọi sáng thân
hình Saphira. Cô rồng xuất hiện như chùm sao sa xuống từ trời. Một hình ảnh quá
uy nghi, làm Nasuada đứng lặng người, cảm thấy mình có diễm phúc được chứng kiến
cảnh này. Thở ra nhẹ nhõ, cô thầm nhủ: Họ an toàn
rồi. Người lính – anh chàng gầy
guộc, râu ria xồm xoàm, đã thông báo tin Saphira tới – cúi đầu chỉ tay,
nói:
-Công nương thấy đó, tôi nói thật mà.
-Phải. Người khá lắm. Phải rất
tinh mắt mới phát hiện ra họ sớm như vậy. Tên ngươi là gì?
-Fletcher, con của
Harden, thưa công nương.
-Ta cảm ơn ngươi nhiều, Fletcher. Hãy trở về vị trí
đi.
Cúi đầu lần nữa, Fletcher chạy trở lại rìa doanh trại.
Vẫn chăm chú
nhìn lên Saphira, Nasuada tiến bước giữa những dãy lều, tới khoảng đất trống
dùng làm nơi hạ và cất cánh cho Saphira. Vệ sĩ và các chiến hữu tháp tùng theo,
nhưng cô chỉ nóng lòng gặp Eragon và Saphira. Những ngày qua cô đã rất lo lắng
cho họ, nỗi lo của một thủ lãnh Varden, và điều ngạc nhiên hơn, đó còn là nỗi lo
của một người bạn.
Saphira bay nhanh như bất kỳ con ó hay chim ưng nào mà
Nasuada từng thấy, nhưng nó vẫn còn cách xa doanh trại khoảng mười dặm và phải
mất chừng mười phút nữa mới có thể tới nơi. Trong thời gian đó, đám đông xúm xít
quanh khoảng trống gồm người, người lùn, kể cả nhóm Urgal da xám ngoét do Nar
Gargvog dẫn đầu. Trong đoàn người có cả vua Orris và triều thần của ông. Họ đứng
phía đối diện Nasuada cùng Narbeim – sứ giả người lùn thay thế Orik đã tới
Farthen Dur, Jormundur cùng những thành viên trong Hội Đồng Tiền Bối và
Arya.
Arya vượt qua đám đông tiến lại Nasuada. Mặc dù trên đầu họ, Saphira
đang tới gần, đàn ông đàn bà đều rời mắt khỏi bầu trời, để nhìn theo Arya. Một
hình ảnh thật ấn tượng. Mặc toàn màu đen, cuốn xà cạp như đàn ông, gươm đeo bên
hông, cung tên trên lưng. Da mặt màu sáng. Mặt có góc cạnh như mặt mèo. Cô bước
đi với những cơ bắp chuyển động đầy duyên dáng, chứng tỏ một tài năng kiếm thuật
và một sức mạnh phi thường. Toàn thể trang phục kỳ cục của Arya luôn làm Nasuada
bất ngờ, vì có vẻ hơi không…..đứng đắn, phơi bày quá nhiều cơ thể. Nhưng Nasuada
phải thú nhận, dù Arya mặc một cái áo rách bươm, cô ta vẫn có vẻ vương giả và
cao quí hơn bất cứ một con người quý tộc nào.
Ngừng lại trước Nasuada, Arya
đặt một ngón tay thanh nhã lên vết thương của cô, nói:
-Như thi sĩ Earne đã
nói: tự đặt mình vào con đường nguy hiểm vì lợi ích nhân dân và quê hương mà
mình yêu dấu, là một việc làm cao quý nhất. Tôi từng biết tất cả lãnh đạo
Varden, các vị đó đều là những bậc anh hùng và anh thư vĩ đại. Dù không ai sánh
bằng thủ lãnh Ajihad. Tuy nhiên, trong vụ này, tiểu thư đã vượt qua cả chính
ông.
-Công nương quá khen. Nhưng tôi e rằng, nếu tôi quá tỏa sáng, sẽ chẳng
còn bao nhiêu người nhớ đến những gì cha tôi đã cống hiến.
-Thành quả của con
cháu là bằng chứng giáo dục thừa hưởng từ cha mẹ. Hãy tỏa sáng như mặt trời,
Nasuada. Cô càng rực sáng, mọi người càng sẽ tôn trọng Ajihad đã dạy dỗ cô phải
gánh vác trách nhiệm chỉ huy như thế nào, đối với tuổi đời còn quá trẻ như thế
này.
-Tuổi đời quá trẻ?
Tôi đã là một phụ nữ trưởng thành rồi.
Đôi mắt màu ngọc của Arya long lanh
thú vị:
-Đúng vậy. Nhưng tính bằng năm tháng, chưa tính tới sự từng trải, thì
không người thường nào được coi là trưởng thành trong nòi giống chúng tôi. Ngoại
trừ Galbatorix. Bà lang Angela xen vào:
-Và ta nữa.
Nasuada nói
ngay:
-Thôi nào, bà không thể lớn hơn cháu quá nhiều đâu.
-Ha! Mi đang bị
bối rối với ngoại hình của tuổi tác rồi. Phải tỉnh táo hơn sau thời gian sống
gần Arya quá lâu chứ.
Chưa kịp hỏi bà ta bao nhiêu tuổi, Nasuada cảm thấy tà
áo sau của mình bị giật mạnh. Quay lại nhìn, cô thấy Elva đang ngoắc gọi. Cúi
xuống, Nasuada kề tai sát Elva. Con bé thì thầm:
-Không có Eragon trên lưng
Saphira.
Ngực Nasuada thắt lại đến ngộp thở. Cô ngước nhìn lên: Từ trên cao
cả ngàn mét, Saphira đang lượn vòng trên doanh trại. Đôi cánh đen khổng lồ giống
như cánh dơi nổi bật trên nền trời, màu trắng của móng vuốt tương phản với lớp
vảy bụng, nhưng không thể nhìn thấy ai đang cưỡi trên lưng nó.
Nasuada hạ
thấp giọng, hỏi Elva:
-Sao em biết?
-Em không cảm giác được sự lo lắng hay
nỗi sợ hãi nào của anh ta. Roran ở trên đó, và một cô gái, em đoán là Katrina.
Ngoài ra không còn ai khác nữa.
Đứng thẳng lên, Nasuada vỗ tay gọi:
-Ông
Jormundur
Đang đứng cách xa hơn mười mét, Jormundur vừa chạy vừa xô đẩy người
trước mặt, vì ông đã có kinh nghiệm khi nào có chuyện khẩn cấp:
-Thưa công
nương
-Dọn bãi. Dẹp mọi người khỏi đây trước khi Saphira hạ cánh.
-Cả vua
Orrin, Narheim và Garzhvog?
Nasuada nhăn mặt:
-Không. Nhưng đừng cho người
khác ở lại. Lẹ lên.
Trong khi Jormundur ra lệnh, Arya và bà lang Angela lại
gần Nasuada. Cả hai đều tỏ ra lo lắng như cô, Arya nói:
-Nếu Eragon bị thương
hay chết, Saphira không tỏ ra quá bình tĩnh thế.
Nasuada hỏi:
-Vậy thì anh
ta ở đâu? Anh ta đang gặp phải chuyện gì?
Tiếng xôn xao lan khắp sân khi
Jormundur và người của ông ra lệnh mọi người trở vào lều, họ vung vẩy những cây
gậy mỗi khi ai trù trừ hay phản đối. Nhiều vụ xô đẩy xảy ra, nhưng đại úy dưới
quyền Jormundur mau chóng trấn áp thủ phạm nên tránh được bạo động lan rộng. Rất
may, Urgal rút lui ngay khi có lệnh của Garzhvog – chiến tướng của chúng – mặc
dù bản thân Garzhvog thì liến lại gần Nasuada cùng vua Orrin và người lùn
Narheim.
Nasuada cảm thấy đất dưới chân cô rung động khi tên Urgal cao hơn
hai mét tiến lại gần. Nó ngửa cổ, đưa cuống họng ra theo phong tục của dòng
giống Urgal, rồi nói:
-Chuyện này là sao, thưa Công nương Thợ Săn Đêm?
Cái
hàm và những cái răng nhọn hoắt, cộng với lối phát âm của nó làm Nasuada càng
thêm khó hiểu nó nói gì.
Mặt đỏ bừng, vua Orrin nói:
-Trẫm cũng rất đang
muốn được nghe lý do đây.
Narheim tiếp ngay:
-Tôi nữa.
Nhìn họ, Nasuada
chợt nghĩ: có lẽ đây là lần đầu tiên, trong mấy ngàn năm , thành viên của nhiều
giống nòi tại Alagaesia đã tụ tập trong hòa bình. Chỉ còn thiếu Ra’zac và cha mẹ
chúng, nhưng cô cũng biết, không người sáng suốt nào lại mời những sinh vật ghê
tởm đó tham dự vào những cuộc họp bí mật của mình. Nasuada chỉ tay lên cô
rồng:
-Saphira sẽ có câu trả lời cho các vị.
Người cuối cùng vừa ra khỏi
bãi đất trống, một trận cuồng phong lướt qua Nasuada khi Saphira nghiêng cánh từ
từ đáp xuống bằng hai chân sau. Khi cả bốn chân của ả rồng nện xuống mặt đất,
một âm thanh đùng đùng dội khắp trang trại. Gỡ những dây buộc mình vào yên,
Roran và Katrina cùng leo xuống.
Xải chân lại gần, Nasuada quan sát Katrina.
Cô tò mò muốn biết: người con gái này như thế nào mà có thể xui khiến một gã đàn
ông tạo nên những chiến công phi thường đến thế để cứu cô ta. Cô gái trẻ đứng
trước Nasuada rắn rỏi, da xanh xao như người bệnh, tóc dài màu đồng, quần áo tả
tơi bẩn thỉu. Mặc dù mới trải qua những ngày bị giam hãm khốn khổ, Nasuada cảm
thấy cô ta khá quyến rũ, nhưng không phải loại nhan sắc để thi nhân ca tụng là
sắc nước hương trời được. Tuy nhiên, cô ta có một ánh mắt và sức chịu đựng mạnh
mẽ, làm Nasuada phải nghĩ: nếu Roran là người bị bắt, Katrina cũng sẽ có khá
năng kích động dân làng Carvahall và đưa họ tiến về nam, để tới Surda chiến đấu
trong Cánh Đồng Cháy, rồi tiếp tục tới Helgrind, tất cả chỉ vì người yêu dấu của
cô. Thậm chí khi nhận ra Garzhvog, Katrina cũng không hề nao núng hay sợ hãi,
vẫn đứng tại chỗ, bên Roran.
Roran cúi chào Nasuada và vua Orrin, nghiêm nghị
nói:
- Tâu bệ hạ, thưa công nương, thần xin được giới thiệu đây là Katrina,
hôn thê của thần. Katrina nghiêng mình cúi chào.
Nasuada nói:
-Chúc mừng
đã tới Varden, Katrina. Ở đây, tất cả chúng ta đều nghe đến tên cô, vì tấm lòng
tận tụy vô bờ của Roran. Những bài ca về mối tình của anh ấy, đã lan rộng khắp
nơi. Vua Orrin nói thêm:
-Trẫm chào đón hai ngươi với tình cảm nồng hậu
nhất.
Nasuada cảm thấy nhà vua – cũng như mọi người có mặt, kể cả người lùn –
chỉ chú ý tới Katrina. Cô tin chắc, họ sẽ kể lại với các chiến-hữu-yêu-thương về
vẻ quyến rũ của Katrina tới sáng. Những gì Roran đã làm vì cô, nâng cô vượt trội
hơn những người phụ nữ bình thường khác, làm cô thành một đối tượng bí ẩn, mê
hoặc, làm các chàng chiến binh ngây ngất. Họ cho rằng, một cô gái phải quý giá
vô cùng mới làm người khác hy sinh đến thế.
Katrina thoáng hồng đôi má, nhỏ
nhẹ nói:
-Đa tạ.
Cùng với sự bối rối vì mọi người chú ý, mặt cô thoáng nét
hãnh diện, như biết rằng Roran đặc biệt biết bao, và cô mừng vì, với tất cả phụ
nữ tại Alagaesia, cô đã chiếm được trái tim anh. Chàng là của cô. Đó là tất cả
những gì quý báu mà cô hằng mong ước. Nasuada bỗng cảm thấy mình bơ vơ quá. Cô
thầm nhủ: “Ước gì mình có được
những gì hai người đang có”. Trách nhiệm đã không cho cô được hưởng mộng
mơ con gái về một mối tình lãng mạn hay một cuộc hôn nhân, nhất là con cái. Trừ
khi cô thu xếp được một cuộc hôn nhân vì lợi ích cho Varden. Cô vẫn thường cân
nhắc về một cuộc hôn nhân với vua Orrin, nhưng lý trí luôn chiến thắng cô. Tuy
nhiên cô hài lòng với hoàn cảnh của mình, không hề ganh tỵ với hạnh phúc của
Roran và Katrina. Lật đổ Galbatorix quan trọng hơn những chuyện vặt vãnh như hôn
nhân nhiều. Hầu hết mọi người đều lập gia đình, nhưng bao nhiêu người có cơ hội
thấy được sự ra đời của thế hệ mới? Nasuada nhận xét: “Chiều hôm nay mình không còn là mình
nữa. Những vết thương làm đầu óc mình vo vo như một tổ ong”.
Lắc đầu,
Nasuada nhìn qua Roran và Katrina, về phía Saphira. Cô mở rào cản vẫn bao quanh
tâm trí, để có thể lắng nghe được những gì Saphira nói, rồi hỏi:
-Eragon
đâu?
Tiếng xào xạc lướt qua lớp vảy, Saphira bò tới, hạ thấp cổ để đầu nó
xuống ngang tầm Nasuada, Arya và bà lang Angela. Mắt trái con rồng lóe lên ngọn
lửa màu xanh. Nó hít hà hai lần, cái lưỡi đỏ lòm thè ra khỏi miệng. Hơi thở nóng
hổi, ẩm ướt làm lay động dải áo Nasuada.
Nasuada cố chịu đựng khi ý thức của
Saphira chạm vào ý thức cô. Cảm nghĩ của Saphira không giống bất kỳ sinh vật nào
mà Nasuada từng đụng độ: cổ xưa, lạ lùng, vừa dã man vừa dịu dàng. Điều đó, cùng
ngoại hình đầy đe dọa của ả rồng, luôn nhắc nhở Nasuada nếu Saphira muốn ăn thịt
cả đám, ả dư sức làm được. Không thể tự mãn khi đứng gần một con
rồng.
Saphira nói: “Tôi đánh
hơi thấy máu. Kẻ nào đã làm tiểu thư bị thương? Nói đi, tôi sẽ xé chúng từ cổ
tới hông, rồi đưa đầu cho tiểu thư làm kỷ niệm”
-Mi không cần phải xé ai hết. Ít ra là
chưa đâu. Ta tự cắt bằng dao đó. Tuy nhiên, đây không phải là lúc bàn chuyện
này. Ngay bây giờ, ta chỉ quan tâm tới một vấn đề: Eragon đang ở đâu?
“Eragon
đã quyết định ở lại đế quốc”
Trong mấy giây, Nasuada không thể nhúc
nhích hay suy nghĩ được. Rồi cảm giác phải lên án thay thế cho cảm giác bàng
hoàng vì tiết lộ của Saphira. Mấy người chung quanh đều có những phản ứng khác
nhau. Do đó, Nasuada đoán Saphira đã cho mọi người cùng biết. Cô
hỏi:
-Sao…..sao mi để anh ta ở lại đó?
Saphira khụt khịt, hai lỗ mũi nó
nhấp nhô những tia lửa:
-Eragon tự quyết định. Tôi không ngăn được. Anh ấy
khăng khăng làm điều đó mà anh cho là phải, bất chấp hậu quả xảy ra cho anh hay
toàn thể Alagaesia….Tôi có thể túm anh mà lắc như một con chim non, nhưng tôi
hãnh diện vì anh ấy. Đừng sợ, Eragon có thể tự lo liệu được. Cho đến lúc này,
không có gì bất hạnh xảy ra. Vì nếu anh ấy bị thương, tôi sẽ biết ngay.
Arya
lên tiếng hỏi:
-Nhưng vì sao Eragon lại quyết định như vậy, Saphira?
Để
các vị thấy sẽ nhanh hơn bằng lời, được không?
Tất cả đều tỏ ra đồng
ý.
Một dòng sông ký ức của Saphira tràn vào Nasuada. Cô thấy Helgrind đen
ngòm nhô lên từ lớp mây; cô nghe tiếng Eragon, Roran và Saphira bàn luận cách
nào là tốt nhất để tấn công; thấy họ khám phá hang ổ của Ra’zac; trận đánh hào
hùng của Saphira và Lethrblaka. Hàng loạt hình ảnh làm mê mẩn Nasuada. Cô sinh
ra trên đế quốc, nhưng không còn nhớ được chút nào về nơi đó. Đây là lần đầu
tiên cô, một người trưởng thành, được nhìn thấy những gì ngoài vùng hoang dã
thuộc Galbatorix.
Sau cùng là vụ bất đồng ý kiến giữa Eragon và Saphira.
Saphira đã cố gắng, giấu phần này, nhưng sự đau khổ của nó - vì phải để lại
Eragon - còn quá mới và nhức nhối, Nasuada phải đưa cánh tay cuốn băng lên lau
má.
Tuy nhiên, những lý do Eragon - ở lại để giết Ra’zac cuối cùng và khảo
sát phần còn lại của Helgrind – cô nghĩ là không thuyết phục.
Cô nhíu mày suy
nghĩ: “Có thể anh ta khinh suất,
nhưng chắc chắn không ngu dại tới nỗi gây nguy hiểm cho bất cứ những gì chúng ta
cố đạt tới, chỉ để thăm dò mấy hang động và trả bằng được mối thù riêng. Chắc
phải có lý do nào khác nữa”. Cô tự hỏi, có nên thúc giục Saphira nói ra
sự thật không? Nhưng cô biết Saphira không giấu thông tin tổng thể vì tính khí
bất thường của nó. Có thể nó muốn bàn riêng với cô thôi.
Vua Orrin kêu
lên:
- Không tin nổi! Eragon chọn đúng thời điểm này mà lo chuyện riêng. Một
Ra’zac có đáng gì trong khi toàn thể lực lượng của Galbatorix đóng quân chỉ còn
cách chúng ta mấy dặm?.....Chúng ta phải kéo cậu ta về.
Angela cười lớn. Bà
đang đan bít tất với năm cây kim bằng xương, tiếng kim lách cách chạm nhau với
một nhịp đều đều.
- Bằng cách nào? Eragon đi ban ngày, còn Saphira không dám
bay khi mặt trời lên, vì sợ có kẻ trông thấy, sẽ báo cho Galbatorix.
- Đúng,
nhưng cậu ta là kỵ sĩ của chúng ta. Không thể cứ ngồi ì tại đây, trong khi cậu
ta đang ở lại giữa lòng kẻ thù của chúng ta.
Narheim nói:
- Tôi đồng ý.
Bằng mọi cách, chúng ta phải bảo đảm sao cho Eragon trở về an toàn. Đức vua
Hrotgar đã nhận Eragon là một thành viên của hoàng gia và thị tộc – như các vị
biết, đó là thị tộc của tôi – và chúng tôi đã thề trung thành với Eragon bằng
luật pháp và máu của chúng tôi.
Arya quỳ xuống và trước sự ngỡ ngàng của
Nasuada, bắt đầu cởi dây buộc ủng, rồi thắt chặt lại. Giữ một sợi giữa hai hàm
răng, cô hỏi:
- Saphira, chính xác thì lần cuối cùng mi giao tiếp bằng tư
tưởng, Eragon ở đâu?
“Trong lối vào Helgrind”
- Mi có biết anh ta định đi theo
lối nào không?
“Chính anh ấy
cũng chưa biết”
Đứng bật dậy, Arya nói:
- Vậy thì ta phải tìm tất
cả những nơi có thể.
Như một con nai, cô phóng tới, chạy qua bãi đất trống,
rồi biến sau những lều bạt khi chuyển hướng về phía Bắc, mất hút như một ngọn
gió.
- Arya.
Nasuada kêu lên, nhưng không kịp. Tiên nữ Arya đã đi rồi.
Chìm trong tuyệt vọng, cô trừng trừng nhìn theo, thầm nhủ: “Đầu não tan rã rồi”.
Nắm chặt áo
giáo như muốn bứt tung ra, Garzhvog nói với Nasuada:
- Công nương Thợ Săn
Đêm, tiểu thư có muốn tôi đuổi theo không? Có thể tôi không chạy nhanh bằng vị
thần tiên bé nhỏ kia, nhưng tôi có thể theo kịp.
- Không, không. Ở lại đây,
Arya có thể vượt qua con người một khoảng cách, nhưng nếu mi bị nông dân phát
hiện, lính triều đình sẽ truy sát mi ngay.
- Tôi quá quen bị truy đuổi
rồi.
- Nhưng không phải ngay trong lòng đế quốc với mấy trăm người của
Galbatorix luôn lảng vảng ngoài vùng quê. Không. Arya phải tự lo liệu. Ta cầu
xin cô ta tìm được Eragon và bảo vệ an toàn cho anh ấy, vì không có Eragon,
chúng ta sẽ chết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT