Fadawar, người đàn ông da đen cao lớn,
vẫn nói với giọng nhấn mạnh và làm đổi khác những nguyên âm như Nasuada còn nhớ
từ ngày cô là đứa trẻ tại Farthen Dur, mỗi khi sứ thần trong bộ tộc của cha cô
tới đó, và cô được ngồi trong lòng thủ lãnh Ajihad, lơ mơ ngủ trong khi người
lớn vừa chuyện trò vừa hút thuốc.
Ngước lên nhìn Fadawar, Nasuada ước sao
mình cao hơn chừng mấy phân, để có thể nhìn thẳng vào mắt vị lãnh chúa và 4 gã
tùy tùng của ông ta. Dù đã quen với những người cao vượt hơn, cô vẫn cảm thấy
mất bình tĩnh giữa đám người cùng màu da đen giống mình. Cảm giác là lạ khi
không là mục tiêu trước những đôi mắt tò mò và những tiếng thì thầm bàn
tán.
Trong căn lều bạt chỉ huy màu đỏ, Nasuada đang đứng trước cái ghế chạm
trổ - cái ghế vững chãi duy nhất mà Varden đã đem theo trong chiến dịch này.
Phía bên phải, mặt trời sắp lặn rọi những tia sáng qua vải bạt như qua lớp kính
màu, làm người vật trong lều đều sáng đỏ lên. Một chiếc bàn dài chiếm gần nửa
lều phủ đầy những bản báo cáo và bản đồ. Ngay ngoài cửa lều, Nasuada biết, 6 cận
vệ của cô – 2 người thường, 2 người lùn, 2 Urgal
– đang chầu chực với vũ khí
tuốt trần, sẵn sàng tấn công nếu nhận thấy 1 dấu hiệu nhỏ là cô đang gặp nguy
hiểm. Jormundur, vị chỉ huy cao tuổi nhất và tin cẩn nhất cảu cô, đã ép cô phải
có vệ sĩ từ khi thủ lãnh Ajihad qua đời, nhưng không quá đông và kéo dài. Tuy
nhiên sau trận chiến trên cánh đồng cháy, Jormundur tỏ ra quá lo lắng cho sự an
toàn của cô, khiến ông mất ngủ. Vì 1 tên thích khách đã định giết cô tại Aberon,
và Murtagh đã giết chết vua Hrothgar chưa tới 1 tuần trước đó, nên Jormundur đề
nghị cô phải tăng cường lực lượng bảo vệ. Cô đã khước từ, nhưng không thuyết
phục nổi Jormundur. Ông dọa sẽ từ chức nếu cô không chấp nhận những gì ông nghĩ
là sự phòng xa chính đáng của ông. Sau cùng Nasuada đồng ý, nhưng cũng mất cả
tiếng mặc cả , cô sẽ có bao nhiêu vệ sĩ. Jormundur muốn ít nhất phải có 12 vệ sĩ
túc trực đêm ngày. Nasuada đề nghị chỉ 4 hoặc ít hơn. Họ đi đến thống nhất là 6,
tuy Nasuada vẫn cho là quá nhiều; cô ngại phải tỏ ra khiếp nhược, và tệ hơn nữa,
dường như có vẻ toan tính thị oai với những người mình gặp. Nhưng cô không lay
chuyển được Jormundur. Khi bị Nasuada buộc tội là ông già bướng bỉnh cả lo,
Jormundur cười ha hả trả lời: thà già bướng bỉnh lo xa còn hơn chết non vì khờ
dại.
Vì quân số bảo vệ cho cô thay ca mỗi 6 giờ, nên tổng số lên tới 34, kể
cả 10 chiến binh sẵn sàng thay thế cho những người đau ốm, bị thương hay
chết.
Chính Nasuada đã nhất định yêu cầu tuyển quân bảo vệ từ 3 loài theo phe
chống Galbatorix. Làm vậy, cô hy vọng sẽ gây đoàn kết giữa họ, và cũng để chứng
tỏ cô đại diện cho thế lực của mọi loài, chứ không chỉ riêng loài người. Nasuada
cũng sẽ phải tính tới thần tiên, nhưng ngay lúc này, mới chỉ 1 mình Arya đang
chiến đấu trong hàng ngũ của Varden, còn 12 pháp sư do nữ hoàng Islanzadí cử đi
bảo vệ Eragon vẫn chưa tới nơi. Nasuada cảm thấy thất vọng vì loài người của cô
và người lùn tỏ ra không thân thiện với những Urgal chung công tác. Một phản ứng
cô đã đoán trước, nhưng không thể tránh và làm giảm được. Cô biết, phải cần cùng
nhau dự một trận đánh, mới làm dịu sự căng thẳng giữa những loài đã xung đột,
căm thù nhau suốt nhiều thế hệ. Tuy nhiên cô cũng cảm thấy được khích lệ khi các
chiến binh đặt tên cho đội là Ó Đêm. Một cái tên kết hợp giữa màu da của cô và
sự kiện Urgal tôn vinh cô là Công Nương Thợ- săn-đêm. Dù chưa bao giờ thú nhận
với Jormundur, Nasuada sớm đánh giá cao trạng thái an toàn do nhóm vệ sĩ đem
lại. Ngoài việc là những bậc thầy với những loại vũ khí riêng – kiếm của loài
người, rìu của người lùn, những dụng cụ kì lạ của Urgal – nhiều chiến binh còn
là những pháp sư. Tất cả bọn họ đều đã thề trung thành tuyệt đối với cô bằng cổ
ngữ. Kể từ ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ, Ó Đêm chưa bao giờ để cô một mình với
người khác, trừ người hầu gái Farica của cô.
Cho đến thời điểm
này.
Nasuada đã bảo họ ra ngoài, vì cô biết cuộc gặp gỡ với Fadawar có thể
dẫn tới 1 kiểu đổ máu. Tinh thần trách nhiệm của Ó Đêm sẽ ngăn chặn vụ này. Tuy
vậy cô không hoàn toàn sơ hở. Dưới những vạt áo là một con dao găm, thêm một con
dao nhỏ hơn dưới lớp áo lót, và phù thủy tiên tri bé nhỏ Eva đang đứng ngay sau
tấm màn sau ghế của Nasuada, sẵn sàng can thiệp khi cần thiết.
Fadawar nện
cây gậy quyền trượng dài hơn một mét xuống đất. Cây gậy chạm trổ làm bằng vàng,
cũng như những trang sức dị thường của lão: vòng cánh tay vàng, giáp che ngực
vàng, những chuỗi dây vàng dài thòng quanh cổ, những phiến tròn bằng vàng trắng
xệ 2 bên tai, và trên đầu lão nghễu nghện một mũ triều thiên lớn quá khổ, bằng
vàng chói lọi. Nasuada tự hỏi làm sao mà cổ lão chịu nổi 1 trọng lượng nặng nề
như vậy, mà không cần phải ràng buộc để giữ cho vững. Hình như, đối với một công
trình cao gần cả thước như thế, người ta phải đóng chốt lên cái bệ đá bằng xương
để nó khỏi bị đổ nhào xuống. Tùy tùng của Fadawar ăn mặc cùng kiểu cách như lão,
nhưng kém xa hoa hơn. Vàng bạc không chỉ chứng tỏ sự giàu sang, mà còn cho thấy
hoàn cảnh và công việc của mỗi cá nhân, và tài năng khéo léo của thợ thủ công
danh tiếng trong bộ tộc. Dù là dân du mục hay thị dân, người da đen tại
Alagaesia từ lâu đã nổi tiếng về chất lượng đồ trang sức, họ là đối thủ ganh đua
với người lùn trên phương diện này.
Dù có nhiều nữ trang nhưng Nasuada đã
quyết định không đeo. Những món đồ nghèo nàn của cô không thể ganh đua với sự
tráng lệ của Fadawar. Hơn nữa cô tin rằng, sẽ thiếu khôn ngoan nếu cô kết thân
với bất kì nhóm nào, giàu có hay thế lực, trong khi phải thương lượng và lên
tiếng thay những thành phần khác nhau của Varden. Nếu tỏ ra đặc biệt quan tâm về
phe này hay phe kia, tư cách chỉ huy toàn thể của cô sẽ bị chối bỏ. Đó là nền
tảng để cô tranh luận với Fadawar.
Fadawar lại nện quyền trượng xuống đất,
nói:
-Huyết thống là điều quan trọng nhất. Trách nhiệm trước hết của mi là
phải dành cho gia đình, bộ tộc rồi tới lãnh chúa của mi, tới thần linh từ cao
tới thấp, rồi mới tới vua và tổ quốc của mi, nếu mi… có vua và tổ quốc. Đó là
cách Unulukuna muốn con người sống, đó cũng là cách chúng ta nên sống, nếu muốn
có hạnh phúc. Mi có đủ can đảm phỉ nhổ vào chân các bậc tiền bối không? Một con
người không giúp đỡ dòng tộc, nó sẽ dựa vào ai? Bằng hữu là giai đoạn, nhưng gia
tộc là vĩnh cửu.
- Ngài yêu cầu tôi trao những địa vị quyền lực cho họ hàng,
vì ngài là bà con của mẹ tôi, và vì cha tôi sinh ra trong bộ tộc. Tôi rất vui
lòng làm điều này, nếu họ hàng của ngài có khả năng đáp ứng bất kỳ vị trí của ai
trong Varden, nhưng cho đến lúc này, không 1 lời nói nào của ngài thuyết phục
được tôi về điều đó. Và trước khi ngài phung phí thêm những lời vàng ngọc, ngài
nên biết 1 điều: những sự kêu gọi dựa trên huyết thống là vô nghĩa đối với tôi.
Tôi sẽ cân nhắc nhiều hơn yêu cầu của ngài, nếu ngài đã làm nhiều hơn để ủng hộ
cha tôi, thay vì đã gửi những đồ trang sức rẻ tiền và những lời hứa hẹn suông
tới Farthen Dur. Chỉ đến bây giờ vinh quang và quyền lực thuộc về tôi, ngài mới
biết đến tôi. Được, tôi xin nói: cha mẹ đã chết, tôi không có gia đình. Chỉ một
mình thôi. Fadawar lim dim mắt, hất cằm nói:
-Sự kiêu ngạo của đàn bà luôn
không tỉnh táo. Không có sự hỗ trợ của chúng ta mi sẽ thất bại.
Lão chuyển
qua ngôn ngữ của bộ tộc, làm Nasuada bắt buộc phải trả lời bằng ngôn ngữ đó.
Điều này càng làm cô thêm ghét lão. Giọng ngập ngừng, sai ngữ điệu chứng tỏ cô
không quen nói tiếng mẹ đẻ, không trưởng thành trong bộ tộc mà là một ngoại
nhân. Thủ đoạn này nhằm ngầm phá uy quyền của cô.
Nasuada nói:
-Tôi luôn
hoan hỉ đón mừng đồng minh mới. Tuy nhiên tôi không thể lạm dụng sự thiên vị, dù
ngài cần điều đó hay không. Bộ tộc của ngài mạnh mẽ và có tài. Họ không cần phải
dựa vào sự bố thí của kẻ khác. Ngài đâu phải là con chó đói ve vẩy đuôi bên bàn
ăn của tôi, hay người của ngài không thể tự nuôi thân? Nếu ngài có thể, tôi sẽ
nghĩ tới việc hợp tác cùng ngài, làm vững mạnh thêm Varden và cùng chống lại
Galbatorix. Lão kêu lên:
-Ha! Đề nghị của mi giả dối như chính con người mi.
chúng ta sẽ không làm những công việc của kẻ tôi tớ. Mi lăng nhục chúng ta. Đúng
thế, mi đứng đó, tươi cười, nhưng trong tim mi chứa đầy nọc độc của loài bò
cạp.
Nén giận, Nasuada cố làm lão bình tĩnh lại.
-Tôi không có ý lăng
nhục, mà chỉ cố giải thích hoàn cảnh của mình. Đối với những bộ tộc du mục, tôi
không thù hằn, cũng chẳng thương yêu. Điều đó là một việc xấu sao?
-Còn tồi
tệ hơn cả xấu. Đó là một sự phụ bạc trơ trẽn. Nhân danh mối liên hệ gia tộc, cha
mi đã đưa ra những đề nghị rõ ràng với chúng ta, nhưng bây giờ mi làm ngơ sự
phục vụ của chúng ta, và xua đuổi chúng ta như những kẻ ăn mày.
Cảm giác nhẫn
nhục tràn ngập trong lòng Nasuada. Cô nghĩ: “Vậy là Elva đã nói đúng. Chuyện này không thể tránh khỏi. nếu bắt
buộc phải xảy ra, mình không còn lý do để duy trì trò chơi mập mờ này
nữa”.
Cô nói:
-Những đề nghị mà ngài đã không tôn trọng nửa ngày
rồi.
-Chúng ta đã tôn trọng.
-Không. Cho dù ngài nói đúng, nhưng với hoàn
cảnh của Varden hiện nay, tôi không thể cho không bất cứ điều gì. Ngài đòi hỏi
đặc ân, vậy cho tôi biết, ngài sẽ tặng gì để đáp lại? giúp Varden tiền của bằng
vàng và trang sức của ngài?
-Không hẳn thế, nhưng…
-Ngài sẽ cho chúng tôi
sử dụng miễn phí những thợ thủ công của ngài?
-Chúng ta không thể…
- Vậy
thì ngài muốn hưởng những ân huệ đó bằng cách nào? Ngài không thể trả bằng ngững
chiến binh, ngững người của ngài đã chiến đấu cùng chúng tôi, dù là trong đoàn
quân của Varden hay của vua Orrin. Hãy bằng lòng với những gì ngài đang có, Lãnh
chúa, và đừng tìm kiếm thêm những gì không thật sự thuộc về ngài.
-Mi bẻ cong
sự thật để thích hợp với những mục tiêu ích kỷ của mi. ta tìm kiếm những gì
thuộc về chúng ta một cách chính đáng. Đó là lý do ta có mặt tại đây. Mi nói
liên miên, nhưng lời lẽ của mi đều vô nghĩa, vì hành động của mi đã chứng tỏ mi
phản bội chúng ta rồi.
Những vòng tay của lão kêu lẻng xẻng, khi lão vung lên
như đang nói trước hàng ngàn cử tọa.
-Mi sẽ thú nhận chúng ta là họ hàng. Mi
còn theo phong tục của chúng ta và tôn kính thần linh của chúng ta không?
Vấn
đề đã xoay chiều. Nasuada có thể nói dối, quả quyết là đã từ bỏ tập quán cũ,
nhưng ngay sau khi nghe tuyên bố của cô, Varden sẽ mất bộ tộc của Fadawar và
những bộ tộc du mục khác. Cô tự nhủ: “ Chúng ta cần họ. Chúng ta
cần bất kì ai, dù chỉ đem lại một cơ hội nhỏ để lật đổ
Galbatorix.”
-Tôi vẫn theo phong tục và tôn kính thần linh.
-Vậy
thì ta tuyên bố: mi không đủ tài lãnh đạo Varden, và với quyền hạn của ta, ta
thử thách mi với cuộc đấu trường đao. Nếu mi thắng, chúng ta sẽ cuối đầu khâm
phục và không bao giờ đòi hỏi quyền lực của mi nữa. Nếu thua, mi sẽ đứng sang 1
bên, ta sẽ thay mi lãnh đạo Varden.
Nasuada thấy mắt lão sáng ngời, hí hửng.
Cô nghĩ: “Đây là tất cả những gì
lão muốn làm cho bằng được. Lão sẽ vẫn cầu viện tới sự thử thách, dù mình tuân
theo những đề nghị của lão”.
-Có thể tôi hiểu lầm, nhưng tôi nghĩ,
theo phong tục thì ai thắng sẽ lãnh đạo bộ tộc của đối thủ, cũng như bộ tộc của
mình. Đúng vậy không?
Cô suýt phá lên cười khi thấy vẻ hoảng hốt trên mặt
Fadawar.
-Ngài không ngờ tôi biết điều đó, phải không?
-Đúng.
-Vậy thì
tôi chấp nhận sự thách thức của ngài, với điều kiện là: nếu tôi thắng, mũ miện
và quyền trượng của ngài sẽ thuộc về tôi. Đồng ý chứ?
Fadawar lem bèm chửi
rủa, rồi gật đầu:
-Đồng ý.
Lão cắm cây quyền trượng sâu xuống đất, rồi kéo
những cái vòng trên cánh tay trái xuống cổ tay.
Nasuada lên
tiếng:
-Khoan.
Bước tới cái bàn bên kia lều, cô cầm lên cái chuông đồng
nhỏ, lắc hai hồi, ngừng lại, lắc thêm bốn hồi nữa.
Chỉ 1 lúc sau, Farica bước
vào lều. Người nữ tì nhìn mấy người khách của Nasuada, nghiêng mình chào, rồi
quay sang Nasuada:
-Thưa nữ chủ.
Nasuada gật đầu với Fadawar:
-Chúng ta
có thể bắt đầu.
Rồi cô ra lệnh cho người hầu:
-Giúp ta cởi áo. Ta không
muốn nó bị rách.
Người nữ tì giật mình:
-Ngay tại đây, trước mặt các… quý
ông này sao, thưa công nương?
-Ngay tại đây và mau lên. Đừng bắt ta phải
tranh luận với chính người hầu của mình nữa. Nasuada gay gắt,nhưng tim cô đập
thình thịch, da cô nhạy cảm khủng khiếp, vải áo lót mềm mại bỗng nhám như vải
bố. Lúc này cô không còn có thể tỏ ra phong nhã và kiên nhẫn được nữa, mà tập
trung hoàn toàn vào cuộc thử thách sắp tới.
Nasuada đứng bất động khi Farica
tháo những dải dây áo từ vai xuống cuối lưng. Khi những sợi dây đã được nới
lỏng, Farica kéo tay áo khỏi hai tay Nasuada. Vải áo rơi xuống thành 1 đống dưới
chân cô. Nasuada gần như đứng khỏa thân trong cái áo lót trắng. cô cố nén 1 cơn
rùng mình trước ánh mắt thèm muốn của bốn chiến binh. Không thèm quan tâm, cô
bước ra khỏi đống áo, và Farica thu dọn chúng khỏi mặt đất. Đối diện Nasuada,
Fadawar đang gỡ những chiếc vòng khỏi cánh tay, để lộ ra cánh tay áo thêu thùa.
Sau đó, lão nâng cái mũ miện đồ sộ, trao cho một tay tùy tùng. Tiếng nói bên
ngoài làm cho cả hai ngừng lại. Jarsha – cậu bé đưa tin – tiến qua cửa lều mấy
bước, thông báo:
-Vua Orrin của Surda, tướng quân Jumundur của Varden,
Trianna của Con Đường Lãng Du, Naako và Ramasewa của bộ tộc Inapashunna.
Hai
mắt Jarsha nhìn thẳng lên mái lều. Nói xong, cậu bé quay người bước ngay ra
ngoài, và những người cậu vừa nêu tên bước vào. Orrin đi đầu. nhà vua nhìn thấy
Fadawar trước. ông chào hỏi:
-A, Lãnh chúa, thật bất ngờ. Tôi tin là
ngài…
Khuôn mặt trẻ trung của ông chợt kinh ngạc khi thấy
Nasuada:
-Nasuada, chuyện gì thế này?
Jormundur nói như hét:
-Tôi cũng
đang muốn biết chuyện này là sao đây.
Nắm chặt chuôi kiếm, ông hầm hầm nhìn
tất cả những ai dám sỗ sàng nhìn thẳng Nasuada.
Cô lên tiếng:
-Tôi mời các
vị tới đây là để làm chứng cho cuộc Thử Thách Trường Đao giữa Fadawar và tôi, và
để sau này nói lên sự thật kết quả chung cuộc cho những ai hỏi đến. Hai người bộ
tộc tóc xám – Naako và Ramusewa – tỏ ra lo lắng, đứng sát nhau thì thầm. Trianna
khoanh tay, chiếc vòng rắn quấn quanh cổ tay thanh mảnh, nhưng không lộ ra một
phản ứng nào. Jormundur bực bội nói:
-Công nương, cô mất trí rồi sao? Đây là
một chuyện điên rồ. Cô không thể…
-Tôi có thể, và tôi sẽ làm.
-Công nương,
nếu cô làm tôi sẽ…
-Sự quan tâm của ông được ghi nhận. Nhưng quyết định của
tôi là dứt khoát. Và tôi cấm bất kỳ ai can thiệp vào.
Cô thấy rõ là ông ta
khao khát cãi lệnh cô, nhưng chỉ là vì ông muốn che chở cho cô khỏi tai họa.
Lòng trung thành là phẩm chất cao quý nhất của Jormundur.
Vua Orrin lên
tiếng:
-Nasuada, sự thử thách này có thật sự cần…
-Có.
-Thôi đi. Sao cô
không dẹp ngay cái trò phiêu lưu điên rồ này đi. Cô loạn trí rồi mới làm chuyện
này.
-Tôi đã hứa với Fadawar rồi.
Không khí trong lều còn ảm đạm hơn. Vì
cô đã hứa là không bỏ cuộc. Bỏ lời hứa nghĩa là chứng tỏ mình là một kẻ nuốt lời
thề đáng khinh, sẽ bị người đàng hoàng lảng tránh và nguyền rủa.
Lưỡng lự một
lúc, nhà vua lại cố hỏi:
-Kết cục sẽ là gì, nếu cô… thua?
-Nếu tôi thua,
Varden sẽ không tuân theo lệnh tôi nữa mà sẽ theo lệnh Fadawar. Nasuada tưởng sẽ
nghe tiếng rầm rầm phản đối. Trái lại, một sự yên lặng bao trùm. Sự yên lặng làm
sống động nét mặt nhà vua – vốn trầm tĩnh, sắc sảo và nhạy cảm. ông bảo
Nasuada:
-Trẫm không muốn sự lựa chọn của cô nương làm nguy hại đến toàn thể
công việc của chúng ta.
Quay sang Fadawar, ông hỏi:
-Ngài không xét lại mà
miễn trừ cho nghĩa vụ của Nasuada được sao? Trẫm sẽ ban thưởng cho ngài sự giàu
có, nếu ngài từ bỏ tham vọng hão huyền này.
Fadawar trả lời:
-Tôi đã giàu
có rồi, không cần đến những đồng tiền hôi hám của nhà vua. Không, không gì khác,
chỉ một cuộc thử thách trường đao mới đền bù cho những lời phỉ báng mà Nasuada
đã nhắm vào người của tôi và cả chính tôi.
Nasuada lên tiếng:
-Nhân
chứng.
Vua Orrin nắm chặt vạt áo choàng, cúi đầu nói:
-Được, trẫm sẽ làm
nhân chứng.
Bốn tùy tùng của Fadawar lấy từ tay áo lụng thụng ra 4 cái trống
bằng da dê. Ngồi xuống đất, đặt trống trên gối, họ bắt đầu vỗ dồn dập. Những bàn
tay đen như bồ hóng của họ thấp thoáng trong không khí. Tiếng nhạc dữ dội lấn át
tất cả những âm thanh khác, xóa hết những ý tưởng lạc quan trong đầu Nasuada.
Tim cô rộn ràng như bắt nhịp cùng tiếng trống đang ùa vào 2 tai.
Không bỏ lỡ
một nhịp trống, gã tùy tùng già nhất nhóm lùa tay vào áo, lấy ra hai thanh đao
cong vòng tung lên nóc lều. nasuada mê mẩn nhìn đường đi tuyệt đẹp khi hai thanh
đao đảo xuống.
Thanh đao rơi xuống đủ gần, Nasuada đưa tay lên đón bắt. Chuôi
dao chạm ngọc mắt mèo cọ xát trong lòng bàn tay cô.
Fadawar cũng nhanh chống
bắt gọn thanh đao.
Sau đó, lão vén tay áo lên khỏi khuỷu tay. Nasuada chăm
chú nhìn cánh tay lão. Cơ bắp lão cuồn cuộn, nhưng điều đó không quan trọng với
cô. Tài năng của một lực sĩ không thể giúp lão thắng trong cuộc thi đấu này.
Điều cô quan tâm là sự tiết lộ, nếu có, của những đường rạch trên bắp tay
lão.
Cô quan sát thấy 5 vạch.
Năm! Quá nhiều! nhìn bằng chứng nghị lực của
Fadawar, niềm tin của cô hơi bị lung lay. Điều duy nhất làm cô giữ vững được
tinh thần là lừi tiên đoán của Elva; con bé đã nói, cô sẽ thắng trong cuộc thách
thức này. Nasuada níu giữ lời tiên tri đó như một đứa con độc nhất. Elva đã nói mình có thể làm được chuyện này,
vì vậy mình phải có khả năng kéo dài cuộc đấu hơn Fadawar… Mình phải có khả năng
làm như thế?
Vì là người đề xướng cuộc đấu, Fadawar khởi sự trước.
Dang thẳng cánh tay trái, bàn tay ngửa lên, lão đặt lưỡi đao lên bắp tay ngay
dưới khuỷu, rồi cứa lưỡi đao sáng như gương lên thịt. Da lão toạc ra như quả dâu
chín, từ trong vết cắt máu đỏ chảy ròng ròng. Lão trừng trừng nhìn
Nasuada.
Cô mỉm cười, đặt đao lên cánh tay. Chất thép lạnh như nước đá. Đây
là cuộc thi đấu ý chí xem ai sẽ chịu đựng nổi nhiều vết cắt nhất. Họ tin rằng:
kẻ nào có tham vọng trở thành tộc trưởng – kể cả lãnh chúa – phải sẵn sàng chịu
đựng đau đớn hơn mọi người khác, vì quyền lợi của cộng đồng. Ngược lại, làm sao
bộ tộc có thể tin tưởng vào 1 lãnh đạo đặt tham vong ích kỷ cá nhân trước cộng
đồng? Theo quan điểm của Nasuada, phong tục này đã kích thích chủ nghĩa quá
khích, nhưng cô cũng hiểu năng lực hình thức cũng để thu phục lòng tin của con
người. mặc dù Thách Đấu Trường Đao là chuyện riêng của những bộ tộc da đen,
nhưng cô hy vọng sẽ vững chắc hơn Fadawar khi đứng giữa Varden và quần thần của
vua Orrin.
Nasuada vội nhẩm một lời cầu xin nữ thần Gokukara ban cho sức
mạnh, rồi đưa đao lên. Lưỡi thép sắc bén cứa lên da ngọt sớt. Cô cố không cắt
quá sâu. Rùng mình vì cảm giác làn da bị rách, Nasuada chỉ muốn ném đao đi và
gào lên, bịt chặt vết thương. Nhưng cô vẫn chỉ thả lỏng cơ bắp, vì nếu gồng lên,
sẽ càng đau hơn. Vẫn mỉm cười, Nasuada từ từ cắt thịt da mình. Chỉ kéo dài 3
giây, nhưng trong 3 giây đó thịt da cô phẫn nộ kêu gào, làm cô muốn ngừng tay
lại. Khi hạ đao xuống, Nasuada nhận thấy mấy người của bộ tộc vẫn đang đánh
trống, nhưng cô không nghe được gì ngoài tiếng đập của mạch máu mình.
Fadawar
tự cắt lần thứ hai. Tĩnh mạch cổ lão phồng lên như săp vỡ tung, khi lưỡi đao
rạch 1 đường tóe máu.
Nasuada thấy đã lại tới lượt cô. Biết là nỗi sợ hãi sẽ
tăng lên. Bản năng tự vệ - một bản năng đã giúp cô một cách đắc lực trong tất cả
những trường hợp khác – chống lại lệnh cô truyền cho cánh tay và bàn tay. Thất
vọng, Nasuada tập trung ước vọng vào sự bảo tồn Varden và lật đổ Galbatorix: 2
lý do mà cô đã hy sinh trọn đời mình. Trong tâm trí, Nasuada nhìn thấy cha cô,
Jormundur, Eragon và những chiến hữu Varden. Cô thầm nhủ: “Vì họ! Mình làm chuyện này vì họ. mình sinh ra để phục vụ, và đây
là công việc của mình”.
Cô cắt 1 vạch.
Một lát sau, Fadawar và
Nasuada cắt thêm đường thứ 3.
Rồi đến đường cắt thứ 4…
Rồi thứ
5…
Nasuada bỗng có cảm giác thẫn thờ kỳ lạ, vừa kiệt sức vừa lạnh buốt. Lúc
đó cô chợt nghĩ: sự chịu đựng đau đớn có lẽ sẽ không quyết định cuộc tranh đua,
bằng việc ai sẽ ngất trước vì mất máu hơn. Máu chảy qua cổ tay, xuống những ngón
tay, đọng vũng dưới chân cô. Tương tự, nhưng vũng máu còn lớn hơn, quanh đôi ủng
của Fadawar. Những đường rạch toang hoác, đỏ lòm trên cánh tay vị lãnh chúa, làm
Nasuada nhớ đến những cái mang của 1 con cá. Cô phải mím môi để khỏi bật cười vì
ý nghĩ khôi hài đó. Với 1 tiếng thét, Fadawar thành công trong nhát cắt thứ
6.
-Vượt qua nổi không, con phù thủy bất tài!
Tiếng thét của lão át cả
tiếng trống. lão quỵ 1 gối xuống.
Cô vượt qua.
Lão run rẩy khi chuyển đao
từ tay phải sang tay trái. Theo phong tục, mỗi cánh tay tối đa là 6 vết cắt.
trong khi Nasuad đang làm theo lão, vua Orrin xông tới giữa hai người:
-Ngừng
lại! trẫm không cho phép chuyện này tiếp tục thêm nữa. cả hai đang tự sát. Ông
tiến lại gần Nasuada, nhưng nhảy bật lại khi cô vung đao, nói:
-Đừng can
thiệp vào.
Lúc này Fadawar đã bắt đầu cắt cánh tay phải, máu phun ra từ bắp
thịt căng cứng. thấy lão nghiến răng, Nasuada hy vọng sai lầm đó sẽ làm lão thất
bại.
Cô không thể ngăn được một tiếng kêu không thành lời, khi lưỡi đao cứa
qua da. Lưỡi đao sắc như dao cạo bỏng rát mới ngập vào nửa vết cắt, những vết
thương bên tay trái chấn động, làm lưỡi đao nhấn sâu gấp 2 lần những vết cắt
trước. Cô nghẹn thở vì đau. Mình không thể tiếp tục.Không thể… không
thể… Quá sức chịu đựng rồi. Thà chết còn hơn… Ôi! Làm ơn kết thúc đi!Thầm
rên như thế làm cô bớt căng thẳng một chút, nhưng tự đáy lòng, cô biết là sẽ
không bao giờ bỏ cuộc.
Lần thứ 8, Fadawar đưa đao lên cánh tay, giữ lưỡi đao
cách da lão mấy li. Lão để mặc mồ hôi nhỏ giọt trên mắt và những vết thương của
lão thì ứa mồ hôi đỏ. Có vẻ như lòng can đảm sắp rời bỏ lão, nhưng rồi lão gầm
gừ, cứa nhanh cánh tay.
Sự ngập ngừng của lão củng cố cho nghị lực đang chao
đảo của Nasuada. Một cảm giác hăng hái mãnh liệt tràn ngập trong cô, chuyển biến
sự đau đớn thành một cảm giác gần như sảng khoái. Cô đã sánh kịp sự nỗ lực của
Fadawar, và rồi, thình lình không còn quan tâm tới sự an toàn của bản thân, cô
lại hạ đao xuống, cứa cánh tay.
Nasuada cắt lần lượt hai vết cắt một lúc –
một để cân bằng với những vết cắt của Fadawar, một để tiến trước trong cuộc đấu
– có vẻ như để thị oai với Fadawar. Lão chớp mắt, liếm môi, sửa lại thế cầm đao
ba lần trước khi đưa vũ khí lên trên cánh tay. Lão lại thè lưỡi, liếm môi lần
nữa.
Bỗng bàn tay trái lão co giật, thanh đao rời khỏi mấy ngón tay co quắp,
rơi xuống, cắm phập vào đất.
Lão cuối xuống nhặt. Dưới làn áo, ngực lão phập
phồng dồn dập. Nâng vũ khí lên, lão đặt lên cánh tay, chỉ một chút máu ứa ra.
Hàm Fadawar nghiến chặt, một cơn ớn lạnh rùng rùng dọc sống lưng, lão gập người,
ép cánh tay bị thương sát bụng, bật nói:
-Ta khuất phục.
Tiếng trống ngưng
bặt.
Sự im lặng chỉ kéo dài một thoáng trước khi vua Orrin, Jormundur và mọi
người trong lều kêu la rầm rầm.
Không quan tâm đến những nhận xét của họ,
Nasuada lần mò lùi lại tìm ghế, ngồi phịch xuống, trước khi đôi chân cô tê dại
đến không đứng nổi nữa. Cô ráng sức tỉnh táo trong khi thị giác mờ dần; cô không
muốn bị ngất đi trước mặt mấy người trong bộ tộc. Một cái bóp nhẹ trên vai, cho
cô biết Farica đang đứng kế bên với một chồng bông băng.
-công nương, tôi xin
phép săn sóc cô nương, được không?
Giọng Farica vừa ân cần vừa áy náy, như
không chắc Nasuada đủ sức trả lời. Nasuada gật đầu chấp thuận.
Trong lúc
Farica cuốn băng quanh cánh tay cô, Naako và Ramusewa tiến lại cúi đầu. Ramusewa
nói:
-Trước đây chưa từng có ai chịu đựng nổi quá nhiều vết cắt trong một
cuộc Thách Đấu Trường Đao như thế này. Cả cô và Fadawar đều chứng tỏ dũng khí
của mình. Nhưng rõ ràng cô là người chiến thắng. Chúng tôi sẽ nói với người của
chúng ta về chiến công này của cô, và họ sẽ thề trung thành với cô.
-Đa
tạ.
Nasuada nhắm mắt nói trong khi mạch máu cánh tay càng đập mạnh
thêm.
-Công nương.
Cô nghe những tiếng ồn ào lo lắng chung quanh, nhưng
không cố gắng phân biệt là tiếng ai, mà chỉ muốn rút vào chính mình, nơi sự đau
đớn không còn bất ngờ đe dọa nữa. Cô bồng bềnh trong một không gian đen tối
không giới hạn, được rọi sáng bởi những vệt không hình thể, màu sắc không đổi
thay.
Tiếng nói của nữ pháp sư Trianna làm gián đoạn sự ngơi nghỉ của
Nasuada:
-Tỳ nữ, ngừng ngay lại và tháo bông băng ra, để ta điều trị cho nữ
chủ.
Nasuada mở mắt. Vua Orrin, Jormundur và Trianna đang đứng trước mặt cô.
Fadawar và đoàn tùy tùng của lão đã ra khỏi lều. cô nói ngay:
-Không.
Mọi
người đều kinh ngạc nhìn cô. Jormundur lên tiếng:
-Nasuada, cô mê rồi. Cuộc
thách đấu đã kết thúc. Cô không phải sống với những vết thương này lâu hơn nữa.
Dù sao chúng ta cũng phải cầm máu chứ.
-Việc làm của Farica là đầy đủ rồi.
Tôi cần một thầy thuốc khâu lại những vết thương và đắp thuốc cao cho khỏi sưng.
Chỉ thế thôi.
-Nhưng vì sao?
-Thách Đấu Trường Đao đòi hỏi người tham dự
phải điều trị vết thương bằng cách tự nhiên. Ngược lại, sẽ không đủ bằng chứng
cho những đau đớn đã chịu dựng. Nếu tôi phạm quy luật đó, Fadawar sẽ được tuyên
bố là kẻ chiến thắng.
Trianna hỏi:
-Nhưng ít ra, cho phép tôi làm giảm đau
được chứ? Tôi biết nhiều câu thần chú giảm đau. Nếu tiểu thư hỏi ý tôi trước,
tôi có thể thu xếp cho chân tay tiểu thư hoàn toàn không bị đau mà không chút
khó chịu nào.
Nasuada cười lớn:
-Câu trả lời của tôi cũng sẽ giống như lúc
nãy, gian lận là điều đáng khinh. Tôi thắng cuộc không lừa gạt, để sau này không
ai thắc mắc tư cách lãnh đạo của tôi. Giọng cực kỳ nhỏ nhẹ, vua Orrin
hỏi:
-Nhưng nếu tiểu thư thua thì sao?
-Tôi không thể thua. Dù có phải
chết, tôi cũng sẽ không để cho Fadawar kiểm soát Varden.
Nhà vua nghiêm nghị
quan sát Nasuada một lúc lâu rồi nói:
-Tôi tin tiểu thư. Chỉ có điều, lòng
trung tín của bộ lạc lại đáng giá để hy sinh đến thế sao? Tiểu thư không phải là
một người tầm thường để chúng tôi có thể thay thế được.
-Lòng trung tín với
bộ tộc? không đâu. Bệ hạ nên biết rằng, ảnh hưởng của chuyện này vượt xa hơn cả
các bộ tộc. Nó giúp thống nhất lực lượng của chúng ta. Và đó là cái giá xứng
đáng để tôi bất chấp hàng loạt cái chết không vui vẻ gì.
-Chẳng may tiểu thư
chết, Varden sẽ được gì? Khi đó sẽ không còn ích lợi gì nữa. Di tang của tiểu
thư sẽ là sự thất vọng, hỗn loạn, giống như sự hủy hoại.
Mỗi khi uống rượu
nho, rượu mạch nha, đặc biệt là những loại rượu mạnh, Nasuada rất thận trọng
trong hành động và lời nói, vì dù không nhận ra ngay trong lúc đó, nhưng cô biết
rằng chất cồn làm giảm sự phán đoán và tinh thần cộng tác của cô, mà cô lại
không muốn cư xử một cách không thích hợp, hay để cho người khác chiếm ưu thế
trong những cuộc thương lượng của họ với cô.
Sau này cô mới nhận ra, trong
cơn lơ mơ vì đau như người say rượu, sự thận trọng của cô chẳng khác nào cô vừa
nốc 3 thùng rượu mật trái cơm xôi của người lùn. Nếu tỉnh táo, cô đã không trả
lời nhà vua:
-Bệ hạ cả lo như một ông già vậy. Tôi phải làm chuyện này và đã
làm rồi. Liều lĩnh. Đúng. Nhưng chúng ta không thể đánh bại Galbatorix, mà không
phải nhảy múa sát bờ vực tai họa được. Là một vì vua, bệ hạ phải hiểu: hiểm nguy
là tấm áo con người chấp nhận, khi người đó có sự cao ngạo trong quyết định số
phận của những người khác.
-Trẫm hiểu khá rõ. Trong khi hoàng gia và trẫm
hàng ngày phòng thủ Surda, chống lại sự xâm lấn của đế quốc, bằng tính mạng của
nhiều thế hệ, thì Varden chỉ trốn chui nhủi trong Farthen Dur, và ăn bám vào
lòng hào phóng của vua Hrothgar.
Vạt áo choàng xoáy tròn quanh chân khi nhà
vua hầm hầm ra khỏi lều.
Jormundur nhận xét:
-Công nương, thái độ của công
nương như vậy là không được.
Nasuada nhăn mặt khi Farica buộc chặt dây băng.
Cô hổn hển nói:
-Ngày mai tôi sẽ xoa dịu tự ái của ông ta
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT