Bây giờ nhìn kĩ
con Pikachu cô mới nhớ lại. Lúc còn nhỏ khi mẹ dẫn cô đi mua heo đất. Vào cửa
hàng thấy bên cạnh con heo đất có 1 con Pikachu có cái miệng là cái lỗ nhét
tiền. Một suy nghĩ nhỏ nhoi thoáng qua: “Heo
đất giữ tiền không an toàn bằng pikachu”.
Suy ngĩ này có
đựơc là do cô đã thấy bà Hoa đập heo đất, cô thấy heo đất rất giống cái ly ,cái
chén rất dễ vỡ. Lúc mẹ cô đập con heo đất cũng chẳng biết chạy cứ nằm lì một
chỗ thế thì tiền của cô sẽ ra sao. Còn pikachu thì biết phóng điện à nha (xem
quá nhiều hoạt hình pokemon).
Vì thế cho dù
phải nài nỉ bà Hoa đến gãy lưỡi thì cô cũng phải có được con pikachu đó,và cô
đã có được. Có 1 điều cho đến tận bây giờ cô vẫn không biết được là lúc đó bà
Hoa thấy con pikachu bằng nhựa nên khó có chuyện vỡ ra như con heo đất, có muốn
moi tiền ra cũng dễ tại vì người ta đã làm 1 cái nắp đậy ở phía dưới chỉ cần
lấy tua vít mở là được, nên mới mua cho cô.
Ngĩ đến đó cô
lại cười chính bản thân mình quá ngốc nghếch . Đang suy nghĩ miên man thì trong
tâm trí cô xuất hiện hính ảnh 1 cậu bé trai 6 tuổi, lúc ấy cô cũng bằng tuổi
cậu nên bây giờ việc nhớ lại chi tiết trên khuôn mặt cậu là hơi khó đối với cô.
Cô nhớ cậu bé ấy tên là Vũ Gia Thành, Thành rất ngoan ngoãn, tốt bụng, dễ
thương. Cô biết được cậu dễ thương là do mẹ cô thường nói với cô cậu ấy dễ
thương hơn cô nhiều. Mỗi lần như vậy là cô lại chu mỏ lên hứ.
Đây là người bạn thân đầu tiên
cũng là hàng xóm của cô. Hai đứa học khác trường nhưng mỗi lần bà Hoa chở cô và
Trí từ trường về là y như rằng cô chạy
vào phòng cô, mở cặp ra lấy 1 quyển sách nào đó, chạy sang nhà Thành với lí do
là học bài chung. Bà Hoa tưởng thật còn khen cô có tinh thần học tập nữa, sau đó nói với Trí rằng phải học tập cô,
không nên suốt ngày chỉ xem tivi. Bà hoa không hề biết rằng cô qua nhà Thành là
có mục đích khác.
Mỗi lần qua nhà cậu là cô sẽ được
ăn rất nhiều bánh kẹo ngon, uống nước trái cây do mẹ cậu ấy là bà Ngọc đem vào lúc
đó cô sẽ cảm ơn bà kèm theo hành động lật lật mấy trang sách chọn đại 1 bài hỏi
Thành này nọ. Sau khi bà Ngọc đóng cửa phòng, cô gấp sách lại vứt sang 1 bên,
nhảy tót lên giường vừa nằm vừa ăn bánh kẹo . Mặc kệ cho vụn bánh rơi đầy
giường cậu ấy, ăn kẹo ở đâu là có vỏ kẹo ở đó nên vỏ kẹo đầy trên giường dưới đất là điều khó tránh khỏi.
Vừa ăn vừa nổ với cậu về thành
tích học tập của cô ở trên trường, nói xấu bạn này bạn kia sau đó làm nổi bật
cái tốt của cô. Mặc dù ngày nào cũng thấy Tâm như vậy nhưng Thành không tỏ vẻ
tức giận, 1 chút khó chịu cũng không có. Bánh kẹo mẹ cậu mang lên cậu không hề
ăn, cô nghĩ có lẽ ở nhà cậu ăn nhiều quá nên ớn đến không ăn nổi nữa. Mỗi khi
cô kể chuyện cậu luôn lắng nghe chăm chú
nhìn cô mà chẳng rời mắt. Đợi cô nói xong cậu mới kể chuyện của cậu cho cô
nghe.
Dường như cậu rất thích cô ở đây
chơi, lúc cô về cậu vẫn không quên nhắc cô ngày mai nhớ qua chơi còn hứa hẹn là
sẽ có thêm nhiều bánh kẹo.
Sau khi Tâm đi là lúc cậu bắt tay
vào công việc thường ngày là dọn bãi
chiến trường của Tâm để lại nào là vụn bánh, vỏ kẹo, ly nước trái cây , lâu
lâu còn có cả sách của cô để lại. Toàn những thứ không ăn được cô mới để cậu
dọn còn những thứ ăn được thì cô dọn sạch sẽ ( nếu bánh kẹo nhiều mà cô ăn
không hết thì cô sẽ …. nhét túi).
Bây giờ cô vẫn không thể hiểu được
tại sao cậu lại chịu nổi người như cô. Nếu đổi ngược lại thì cô đạ cấm Thành
bước qua nhà cô rồi. Theo cô cậu ấy là người tốt nhất quả đất.
Nếu ngày nào cũng như vậy thì tốt
rồi, cậu và cô có thể trở thành bạn chí cốt. Nhưng vào ngày mà cô bị sốt phải
vào bệnh viện để truyền nước, cậu bị xe đụng. Ngày thường cậu rất ít ra khỏi
nhà ,vì cậu có quen ai ở đây ngoài cô đâu. Không biết cậu ra đường làm gì .Vì
quá đau buồn ,bố và mẹ cậu đã dọn đi nơi khác.
Sau khi ra viện cô mới biết được
chuyện này, cũng kể từ lúc đó cô hiếm khi ra khỏi nhà. Từ trường về là cô ở lì
trong phòng. Mẹ cô có mua bao nhiêu bánh kẹo cô cũng không quan tâm, thấy bánh
kẹo là cô lại nhớ về cậu. Chẳng biết tại sao nhưng cô rất buồn khi cậu mất.
Lúc Tâm đi học bà Hoa thường vào
phòng cô kiểm tra xem có gì bất thường. Bà lại thấy có 1 mảnh nhỏ của 1 tờ giấy
bị đốt còn dư lại,nó đã chuyển thành màu nâu vàng. Những ngày tiếp theo bà thấy
ít tro giấy rải rác khắp phòng. Bà thường gạn hỏi Tâm
nhưng cô không trả lời. Gần nhà lại có người mở lớp dạy chữ đẹp nên cô đã bị bà
tống đi khi đi học về,có lẽ bà sợ cô nổi điên lên đốt nhà. Cũng vì thế mà sự
nghiệp viết sổ đầu bài cho lớp bắt đầu từ cấp 2 cho đến cấp 3.
Cô đốt giấy là do cô nghe người ta
nói đốt tiền âm phủ cho người chết thì họ ở dưới cũng nhận được. Cô viết vào 1
tờ giấy rằng Thành ở dưới đó đợi cô khi nào cô chết cô sẽ xuống đó chơi với
cậu. Viết xong cô lấy quyẹt đốt mong cậu có thể nhận được.
-
Tâm xuống ăn cơm
-
Mẹ và anh hai ăn trước đi con chưa đói
-
Con đã nói rồi mà mẹ không nghe hôm nay nó không xuống
ăn cơm đâu.
Trí tưởng cô sợ anh nên không dám
xuống ăn. Thường ngày lúc bà Hoa nấu ăn cô đều ở dười bếp phụ bà tiện tay ăn
vụng đồ ăn, hôm nay gọi cũng không xuống thì chắc chắn là do sợ anh chứ sao.
\"Chắc bây giờ Thành và ba đang ở trên thiên đàng\". Nhìn lên bầu trời đầy sao, cô thầm nghĩ vậy. Ba cô mất từ khi cô còn rất nhỏ, ông là 1người lính cứu hỏa. Trong lúc cứu người trong căn nhà cháy, nhưng trần của ngôi nhà này đã đổ lên người ông. Tuy đồng nghiệp ông đã được ông ra khỏi đó nhưng ông bị bỏng nặng. Vài ngày sau thì ông mất, lúc đó cô còn quá nhỏ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra đối với ba của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT