“Đúng rồi! Ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay con ở lại ăn tối đi!” Bố Na cười nói.
“Nhưng buổi tối con phải trở về cung. . .” Tuy không nỡ rời xa những người
này, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng, Mẫn Mẫn phải trở về rồi.
“Bởi vì Ba Đồ Lỗ sao? Yên tâm, tối nay hắn cũng tới đây ăn cơm, ăn xong thì hai người trở về cung!”
“Hắn cũng tới sao?” Biết hắn sẽ tới, trong lòng Mẫn Mẫn đột nhiên căng
thẳng, quên mất chén chè trong tay, nàng vội vàng đứng dậy, chè nóng hắt lên người, cánh tay lộ ra bên ngoài trong nháy mắt đỏ lên.
Bố Na hô lên: “Ôi trời! Tay của con sẽ bị phỏng mất!”
Một đám người ba chân bốn cẳng vội vàng đi lấy nước lạnh giúp nàng rửa tay.
“Đều tại ta! Chè quá nóng mới khiến con bị phỏng!” Bố Na tự trách.
“Không! Là do con không cẩn thận! Không liên quan đến người. . . .” Mẫn Mẫn nói.
“Ôi ôi! Nhìn đôi tay này, lúc đầu trắng tinh như ngọc, bây giờ lại đỏ như
vậy. . . Có đau hay không?” Bố Na khẩn trương giống như một bà mẹ đang
đau xót cho con gái mình.
“Không đau, thật sự không đau chút nào đâu!”
“Quần áo của con cũng đã dơ rồi, mau theo ta vào trong thay đi! Trong nhà ta có quần áo đấy!” Bố Na kéo Mẫn Mẫn vào trong phòng.
Bố Na lấy ra bộ quần áo quý giá nhất lúc còn trẻ của mình, giúp Mẫn Mẫn mặc vào.
“Trời ạ! Rất vừa đấy! Con thật giống như ta lúc còn trẻ. . . đẹp quá! Mau đi ra ngoài cho mọi người giật mình nào!”
Mẫn Mẫn mặc bộ quần áo đặc biệt của Quỷ tộc, hai bên đầu có hai lọn kim
tuyến lượn quanh tạo thành hai bím tóc, còn lại đều rũ xuống sau vai,
trên đỉnh đầu đeo món trang sức hình trăng lưỡi liềm mà các cô gái trẻ
của Quỷ tộc thích nhất, trên áo treo thêm chiếc chuông nhỏ, trên tai đeo một chiếc khuyên tai bằng bạc, tất cả tạo nên một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp của Quỷ tộc.
Mẫn Mẫn nhìn mình trong gương, cảm thấy trang
phục như vậy hình như quá mức tươi đẹp: “Con không cần phải mang nhiều
đồ trang sức như vậy đâu. . . .”
“Cần chứ! Nhìn làn da của con
xem, vô cùng mịn màng, rất hợp với những món trang sức này, thoạt nhìn
cứ như tiên nữ giáng trần vậy!” Bố Na hưng phấn cười nói.
Mẫn Mẫn do dự: “Nhưng mà. . . .”
“Đừng có nhưng mà, con phải trông như thế này! Bình thường con đều ăn mặc đơn giản, các cô gái ở Quỷ tộc đều ăn mặc thế này, trông con như vậy, tùy
tiện đứng ngoài đường, nhất định sẽ có rất nhiều chàng trai nhìn con đăm đăm, nước miếng chảy ròng ròng nha!”
“Thím Bố Na. . . .”
Bố Na không để ý đến lời kháng nghị của Mẫn Mẫn, kéo tay nàng ra khỏi
phòng: “Này! Các người mau đến đây xem con gái xinh đẹp của ta!”
Quả nhiên, Mẫn Mẫn vừa bước ra, xung quanh lập tức trở nên xôn xao, tất cả mọi người đều chen nhau bình phẩm.
“Ai da! Thật là đẹp!”
“Dĩ nhiên rồi! Giống như ta lúc còn trẻ vậy!”
“Ngươi bớt tự kỷ đi! Giống ta mới đúng!”
Mọi người ngươi một lời, ta một lời, khiến cho Mẫn Mẫn cảm thấy buồn cười.
Những người này giống như đang nhìn thấy bảo bối vậy, nàng thật sự đẹp
đến thế sao? Chẳng qua là. . . . Dù nàng có thật sự trẻ tuổi xinh đẹp
thì thế nào? Cũng không lọt được vào mắt người mình yêu mến. . . .
“A! Ba Đồ Lỗ! Ngài đến lúc nào vậy?”
Lời nói của Bố Na làm Mẫn Mẫn đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải đôi con ngươi xanh thẳm của hắn.
Tô Đồ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mẫn Mẫn. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà nàng so với trong tưởng tượng của hắn đẹp hơn rất nhiều.
Bố
Na cố ý đẩy Mẫn Mẫn tới trước mặt hắn, giống như đang dâng hiến bảo vật, nói: “Ba Đồ Lỗ, ngài thấy Mẫn Mẫn của chúng ta có đẹp hay không?”
Tô Đồ chăm chú nhìn Mẫn Mẫn, ánh mắt như thể muốn xuyên thấu tâm hồn nàng. Đã bao lâu rồi hắn không nhìn nàng như vậy? Thật lâu, giống như đã trải qua một đời. . . .
“Đẹp. . .Thật sự. . .Rất đẹp. . . .” Trước kia tại sao hắn lại không phát hiện ra quần áo của Quỷ tộc bọn họ lại đẹp như vậy?
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn tựa như một dòng suối mát len lỏi vào
trong lòng nàng, khiến tim nàng đập rộn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mặt cũng không tự chủ mà đỏ lên. Không ngờ đã lâu không gặp nhau mà sức ảnh hưởng của hắn đối với nàng vẫn còn lớn như vậy. . . . Nếu không phải là ngại xung quanh đông người thì nàng thật sự muốn chạy như bay vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, không bao giờ buông ra.
“Tốt lắm! Ba
Đồ Lỗ đã tới, chúng ta mau vào trong chuẩn bị đi!” Bố Na hô hào mọi
người, không lâu sau, bốn phía xung quanh trở nên im lặng.
Ánh
mắt của Mẫn Mẫn vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tô Đồ, nàng không chớp mắt,
hoặc cũng có thể là nàng không nguyện ý dời đi. Chỉ đứng im nhìn như
vậy! Không cần nói, cứ để cho nàng lẳng lặng nhìn. . . .
Khóe mắt Tô Đồ trông thấy cánh tay của Mẫn Mẫn ửng hồng, hắn bước một bước thật
dài đến trước mặt nàng, kéo tay của nàng: “Sao tay của nàng lại bị
phỏng?”
Mẫn Mẫn kéo ống tay áo che lại: “Là do ta không cẩn thận
để bị phỏng. . . .” Bàn tay của hắn thật ấm áp, bị hắn bắt được, nàng
mới cảm giác tay mình lạnh đến thế nào. Bàn tay này đã lâu rồi không
được ai đó nắm chặt, thân thể lạnh lẽo này đã lâu rồi không được ai đó
ôm vào lòng, nhìn vào mắt hắn, nàng hiểu. . . Thì ra, nàng đã yêu người
con trai trước mắt này, yêu thật đậm sâu!
Tô Đồ cau mày nhìn cánh tay đỏ hồng của nàng: “Như vậy không được!”
Mẫn Mẫn nhìn hắn khẽ vuốt ve mu bàn tay của nàng, “Không sao đâu. . . .”
Chỉ cần hắn có thể nắm tay nàng lâu hơn một chút, ánh mắt dừng trên
người nàng lâu hơn một chút, thì cho dù nàng có bị bỏng đến trầy da sứt
thịt, nàng cũng cam lòng.
“Sao có thể không sao được?!” Nói xong, hắn liền kéo nàng ra ngoài.
“Đợi một chút! Ngươi định làm gì? Thím Bố Na còn đang chờ chúng ta dùng cơm đó!”
Tô Đồ quay lại nói với Mẫn Mẫn: “Ăn cơm không quan trọng, nàng mới quan trọng!”
Mẫn Mẫn nghe vậy thì sững sờ tại chỗ. Hắn vừa nói gì? Nàng mới quan trọng. . . Nàng mới quan trọng sao. . . .
Tiếp đó, hắn ôm nàng trèo lên lưng ngựa, hai người cùng nhau chạy về hướng ngược lại.
Bố Na hài lòng nhìn hai người rời đi. Một phụ nhân đang bê đồ ăn ra ngoài, hỏi: “Bọn họ đâu rồi? Không phải là muốn ăn cơm sao? Bây giờ lại chạy
đi đâu rồi?” Bố Na cười nói: “Ăn cơm thì có gì mà quan trọng? Haha!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT