“Không xong rồi! Hai người phải đi ngay lập tức!” Bố Na vừa nghe tin đã lập tức chạy vội đến căn nhà gỗ.
“Thím Bố Na, có chuyện gì vậy?” Mẫn Mẫn vội hỏi.
“Không phải là bọn họ phát hiện người chứa chấp chúng ta chứ?” Ân Li cũng khẩn trương hỏi.
“Không phải, không phải! Hàn Duy mới về nhà ăn cơm, nó nói với ta, vì trong
thành không tìm thấy người, nên bọn họ đang tính lục soát cả thảo nguyên và rừng rậm!”
Mẫn Mẫn và Ân Li khiếp sợ: “Cái gì?”
Bố Na
gấp gáp: “Aizz! Ta cũng không ngờ sẽ như vậy! Còn nghĩ rằng bọn họ lâu
ngày không tìm được người thì sẽ bỏ cuộc, ai ngờ Ba Đồ Lỗ lại nói không
tìm được người thì sẽ không bỏ qua!”
Nếu không thương nàng, sao
hắn lại cố gắng tìm nàng cho bằng được như vậy? Chẳng lẽ hắn còn muốn
bắt nàng để uy hiếp Nhật Hi quốc sao? Sao hắn lại có thể tàn nhẫn đối
với nàng như vậy?
Ân Li gật đầu: “Được! Vậy chúng ta đi ngay lập tức!”
Bố Na nắm chặt tay Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn! Thím Bố Na vô dụng, không giúp được con, hai con phải cẩn thận!”
“Thím Bố Na. . . Cám ơn người. . . Mấy ngày nay nếu không có người. . . chỉ e rằng. . .”
Hốc mắt Bố Na phiếm hồng: “Đừng nói nữa! Con nói nữa ta sẽ không kìm được nước mắt!”
Mẫn Mẫn ôm bà: “Thím Bố Na. . . .”
“Aizz. . .Không biết sau này có thể gặp lại con nữa không, từ nay về sau. . .
có thể sẽ không được gặp lại con nữa rồi. . . .” Bố Na vô cùng xúc động.
Ân Li lập tức mở miệng nói: “Người yên tâm! Nhất định sẽ gặp lại!” Sau khi Dương Sa đọc được thư, nàng tin tưởng tình hình sẽ thay đổi.
“Đi nhanh đi! Chậm nữa sẽ không kịp mất!” Mặc dù Bố Na rất buồn nhưng vẫn
không hy vọng các nàng bị bắt, tuy các nàng là người Nhật Hi quốc, nhưng đều là những cô gái tốt, chỉ tiếc. . . Tô Đồ vẫn cố chấp. . . .
Bố Na phất tay với các nàng: “Con cũng bảo trọng. . . Mau đi đi!”
Các nàng vừa rời khỏi nhà gỗ chưa được bao lâu thì quân lính đã kéo tới,
Mẫn Mẫn và Ân Li, một người là phụ nữ có thai, một người lại là một
thiên kim tiểu thư, bây giờ không có cách nào chạy nhanh được, hơn nữa ở trong địa hình không quen thuộc, rất nhanh đã bị lạc đường.
Mẫn Mẫn kéo Ân Li đi thẳng về phía trước: “Không được rồi. . .Chúng ta phải nghỉ một lát!”
“Nghỉ? Bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp mất!”Ân Li mang thai nên thể lực rõ ràng
kém hơn lúc trước, mới đi đường núi được một lát đã thở không ra hơi.
“Tỷ không thể đi được nữa! Toàn thân tỷ đều ướt đẫm mồ hôi, nhất định phải nghỉ ngơi!” Mẫn Mẫn kiên trì.
Ân Li dựa vào gốc cây khô thở dốc: “Ta không sao. . . ta còn đi được. . .”
“Không được! Tỷ phải nghỉ ngơi, tỷ ngồi ở đây, muội đi qua khe suối bên kia,
tỷ ở đây chờ nhé. . . .” Mẫn Mẫn không để ý tới sự phản đối của Ân Li,
tự mình chạy đến bên dòng suối.
“Mẫn Mẫn!” Kêu mà Mẫn Mẫn cũng không quay đầu lại, Ân Li chỉ còn biết ngồi trên tảng đá để nghỉ ngơi.
Sau khi lấy nước, Mẫn Mẫn trở về bên cạnh Ân Li, chỉ thấy vẻ mặt của Ân Li hình như có gì đó khác lạ: “Ân Li, tỉ làm sao vậy?”
“Chắc là đi lại nhiều quá nên bụng có chút trướng. . .” Còn mơ hồ đau đớn co rút. . .
“Cái gì?” Mẫn Mẫn hoảng hốt nhìn Ân Li. Nếu nàng hại Ân Li có gì không may
xảy ra thì cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Ân Li ngược lại trấn an nàng: “Muội đừng hoảng hốt, không có chuyện gì đâu . . . Ta nghỉ ngơi một chút là được.”
Mẫn Mẫn đứng dậy lắc đầu nói: “Không thể đi nữa! Người bọn họ muốn tìm là
ta, để ta tự đi ra là được rồi, không làm liên lụy đến tỷ. . .”
Ân Li nắm chặt tay nàng: “Không được! Vất vả lắm chúng ta mới đi được tới
đây, nếu bây giờ bị bắt lại, chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt một giờ
hay sao?”
“Kiếm củi ba năm đốt một giờ thì sao? Quan trọng là. . . Tỷ và đứa bé phải bình an trở về!” Ân Li vì nàng mà mạo hiểm, nàng là
người phản bội Nhật Hi quốc, bảo nàng lấy mặt mũi nào để đối mặt với
Dương Sa đây. . . .
Chợt, bên kia bụi cỏ truyền tới một giọng nói: “Các ngươi qua bên kia xem một chút đi!”
Ân Li và Mẫn Mẫn vội vàng núp vào bụi cây, chỉ thấy ánh đuốc sáng càng lúc càng đến gần, đốm lửa càng lúc càng nhiều. Bọn họ đã tìm đến nơi này,
để bọn họ không bị phát hiện e là rất khó.
“Chúng ta không thể
ngồi đây chờ chết được! Mẫn Mẫn, muội sang bên kia đi, ta đã chuẩn bị
cung tên rồi, tới một bắn một, tới hai bắn hai!” Ân Li gỡ mũi tên sau
lưng xuống.
Mẫn Mẫn lo lắng nhìn nàng: “Nhưng bọn họ nhiều như vậy. . . . chúng ta thắng nổi sao?”
“Muội yên tâm! Trước tiên giải quyết đám người này, sau đó chúng ta bỏ trốn,
bọn họ sẽ không thể nào đuổi theo chúng ta ngay lập tức được, vẫn còn cơ hội để bỏ chạy!” Không tới đường cùng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
“Thật sự là không có vấn đề gì sao?” Mẫn Mẫn khẩn trương nhìn Ân Li.
“Yên tâm, muội quên ta là ‘Nữ bộ khoái đệ nhất kinh thành’, bao nhiêu tên đạo tặc đã thua trong tay ta sao?”
“Ừm. . .” Mẫn Mẫn trốn vào một bụi cỏ khác, khẩn trương nhìn về phía trước.
Ân Li kéo dây cung, nhắm vào ngay người đầu tiên xuất hiện, muốn bắt được Mẫn Mẫn thì phải bước qua thi thể của nàng.
Mẫn Mẫn khẩn trương tới mức hai tay đổ đầy mồ hôi, nhìn cây đuốc càng lúc
càng đến gần, khi nàng vạch bụi cỏ ra thì cây đuốc chiếu sáng một cách
rõ ràng, nàng kinh hoảng mở to hai mắt. Người này không phải là ai xa
lạ, chính là người mà nàng ngày nhớ đêm mong – Tô Đồ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT