Tô Đồ thúc ngựa chạy thẳng vào trong rừng, sau khi ghìm ngựa, hắn ôm Mẫn Mẫn nhảy xuống, ban đêm ở trong rừng giơ tay cũng không thấy rõ năm ngón.

“Rốt cuộc ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

“Xuỵt! Đừng nói chuyện, cứ theo ta là được!” Hắn vững vàng nắm tay nàng đi về phía trước, giống như là rất quen thuộc với nơi này.

Mẫn Mẫn nhìn tay của hắn rồi lại nhìn về phía hắn. Nàng nghĩ, nếu là hắn, nàng nguyện ý. . . . Cho dù hắn muốn dẫn nàng đến địa ngục, nàng cũng nguyện ý đi cùng hắn.

“Đến rồi!”

Đi đến bên cạnh một dòng suối nhỏ, Tô Đồ nắm tay nàng đưa vào bên trong khe suối.

Dòng nước mát lạnh kích thích vùng da bị bỏng khiến Mẫn Mẫn cảm thấy đau nhói: “A!”

“Đau à? Cố gắng một chút sẽ dễ chịu ngay thôi!” Hắn cũng vươn tay vào trong khe suối, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Trong bóng tối, Mẫn Mẫn nhìn hắn gần mình trong gang tấc, đôi mắt màu xanh long lanh sáng ngời, giống như hai ngọn đuốc thiêu đốt trái tim nàng, vết thương nơi mu bàn tay có thể dễ dàng nhìn thấy, lại không thấy được ngọn lửa đang rực cháy trong trái tim nàng.

Nếu hắn còn giận nàng thì tại sao lại quan tâm nàng như vậy? Rốt cuộc hắn coi nàng là gì? Nàng không chịu nổi nếu hắn lại tiếp tục đùa giỡn trái tim nàng, nàng cảm giác trái tim mình đang ở giữa ranh giới giữa ‘yêu’ và ‘không yêu’ của hắn, hắn thật sự giống như đã đem trái tim nàng đặt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, nàng sắp bị hắn làm cho phát điên rồi!

Mẫn Mẫn dùng sức rút tay lại: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Trong mắt ngươi, ta rốt cuộc là gì?”

Là gì sao? Cái vấn đề này Tô Đồ cũng luôn tự hỏi mình. Trông thấy nàng, tâm tình của hắn sẽ trở nên phức tạp. Hắn ép mình coi nàng là một con tin, nhưng trong lòng hắn lại nhớ nàng đến ngày đêm mất ngủ, hắn thật sự rất sợ mỗi khi nhắm mắt lại. . . . Chỉ cần hắn vừa nhắm mắt thì sẽ nhìn thấy nàng đang mỉm cười, điều này khiến hắn khó chịu không thôi, hắn chưa bao giờ trải qua tình trạng như thế này . . . .

“Tại sao lại không nói? Rốt cuộc ta chỉ là một con tin, là đối tượng để cho ngươi đùa giỡn đúng không?” Thấy hắn vẫn im lặng, chẳng qua chỉ dùng đôi mắt xanh thẳm để nhìn nàng, trái tim Mẫn Mẫn cảm thấy tức giận xen lẫn bi thương. “Nếu như ta chỉ là con tin, xin ngươi hãy đối xử với ta như một con tin, cho dù tay của ta có bị chặt đứt cũng không cần ngươi lo!”

Mẫn Mẫn đứng dậy quay đầu rời đi, lại bị hắn ngăn lại, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: “Mẫn Mẫn. . . .”

Mẫn Mẫn bịt tai lại: “Đừng kêu tên ta! Đừng đối xử tốt với ta nữa!” Nàng điên cuồng hét lên, nước mắt cứ thế tuôn trào.

“Mẫn Mẫn!” Hắn ôm lấy nàng đang cuồng loạn, giữ nàng thật chặt vào trong lòng mình.

Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: “Đừng đối xử tốt với ta nữa! Ta thật sự rất sợ. . . Ta thật sự rất rất sợ. . . Ta càng lúc càng không khống chế được mình. . . .”

Tô Đồ nâng mặt nàng lên, đau lòng nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng: “Nàng không thích ta đối xử tốt với nàng sao?”

Mẫn Mẫn nhìn hắn: “Không! Ta rất thích. . . Ta sợ mình sẽ không kìm chế được mà yêu ngươi. . . . Ta không kìm chế được mình như vậy. . . .”

“Mẫn Mẫn. . . .” Hắn hôn lên môi nàng, hôn thật sâu.

“Ôm ta . . . Ôm chặt ta được không? Đừng buông ta ra. . . .” Mẫn Mẫn ôm chặt lấy hắn.

Đã lâu rồi Tô Đồ không hôn nàng, đôi môi nàng thiêu đốt tâm hồn tối tăm của hắn, thân thể lập tức nóng lên, nàng không biết hắn đối với nàng có bao nhiêu khát vọng, hắn nhớ nàng biết bao!

“Tô Đồ. . .Ưm. . . .” Nàng ôm cổ đáp lại nụ hôn của hắn.

Tô Đồ rên lên một tiếng, hôn càng sâu hơn, bàn tay không an phận, dao động ở trên người nàng, tiếp đó, hắn khó khăn rời khỏi đôi môi nàng: “Mẫn Mẫn. . . . ngăn ta lại. . . mau ngăn ta lại. . . .”

Mẫn Mẫn lắc đầu, nhón chân lên, học hắn dùng đầu lưỡi liếm yết hầu của hắn.

Tô Đồ thống khổ thở dốc: “Mẫn Mẫn. . . .” Hắn gầm nhẹ một tiếng, đem nàng đè xuống thảm cỏ, điên cuồng hôn nàng, đưa tay vén áo của nàng lên cao, dùng sức mút hai đỉnh tròn trịa.

“A a. . .” Mẫn Mẫn rên rỉ, vui sướng đón nhận sự nhiệt tình của hắn.

“Mẫn Mẫn . . . Nàng thật đẹp. . . .” Sau khi bú hai đỉnh tròn trịa, hắn lại cởi quần của nàng ra, dùng lưỡi liếm vào nhụy hoa của nàng.

“A a. . .Ưm. . .” Mẫn Mẫn dạng chân, để cho hắn thưởng thức mật ngọt của nàng.

“Mẫn Mẫn. . .Ừm. . . .” Hắn cởi quần, động thân để cho khát vọng đã lâu thẳng tiến vào trong tiểu huyệt.

“A a . . .” Theo những lần đưa đẩy, Mẫn Mẫn cao giọng rên rỉ.

“A h ~ Mẫn Mẫn. . . .” Hắn muốn nàng đến toàn thân trướng đau, đã nhiều lần hắn vô cùng hối tiếc đã để nàng rời khỏi Vương cung để đến thảo nguyên, hắn nhớ nàng. . . rất nhớ nàng!

“Tô Đồ. . a . .” Mẫn Mẫn kích tình ôm hắn gào thét. Nàng thật thích cảm giác này, chỉ có thời khắc này, nàng mới có cảm giác mình ở gần hắn, cùng hắn hòa làm một. . . .

Tô Đồ nâng chân nàng, dùng sức thúc mạnh về phía trước, mật huyệt của nàng bởi vì động tác của hắn mà co rút lại, khiến hắn vô cùng thoải mái.

“A. . .Ưm. . .” Mẫn Mẫn nằm trên cỏ, cùng hắn đong đưa thân thể.

“Mẫn Mẫn. . . .” Tô Đồ nhắm mắt lại, chuyên tâm ra vào cơ thể nàng, giống như con rắn nhanh nhẹn chui ra chui vào ở trong hang nhỏ.

“Tô Đồ. . A a a. . .” Mẫn Mẫn sung sướng rên lên, bàn tay nhỏ bé cũng sờ loạn ở trên ngực hắn.

Bốn bề xung quanh dòng suối nhỏ cũng chỉ có tiếng thở dốc và rên rỉ của hai người, Mẫn Mẫn khẽ mở mắt, nhìn dáng vẻ say mê của Tô Đồ, nàng càng thêm vong tình, đưa bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt hắn, để cho hắn hôn lên từng ngón tay của nàng.

“Tô Đồ. . . yêu ta. . . dùng sức yêu ta. . . .” Mẫn Mẫn nói trong làn nước mắt.

Tô Đồ cúi người, đỡ lấy đầu nàng, dịu dàng hôn nàng: “Mẫn Mẫn. . . Mẫn Mẫn . . .”

“A a a. . .”

Hắn tăng nhanh tốc độ, tiến vào thật sâu rồi lại rút ra, khiến thân thể nàng càng thêm sung sướng mãnh liệt.

“A h ~ . . . Mẫn Mẫn. . .” Sau khi mạnh mẽ tiến sâu vào trong, cuối cùng, hắn đem toàn bộ tinh hoa nóng bỏng của mình bắn vào trong cơ thể của nàng. . . .

Mẫn Mẫn nằm trên cỏ thở dốc, Tô Đồ tự trách bản thân, ôm lấy thân thể nàng, vô cùng săn sóc, mặc quần áo cho nàng: “Ta không nên ở chỗ này mà muốn nàng. . . .”

“Tô Đồ. . .” Nàng tựa vào trong ngực hắn, nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, nàng không quan tâm mặt đất lạnh lẽo thô ráp thế nào, bởi vì nàng thương hắn.

“Nàng nên ngăn cản ta. . . .” Hắn chỉnh lại mái tóc trên trán nàng.

Nàng ôm chặt lấy hắn, tựa như chỉ sợ hắn biến mất: “Ta thích chàng đối với ta như vậy!”

“Mẫn Mẫn. . . .” Tô Đồ nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Tô Đồ . . . ta yêu chàng, không phải là thương hại, mà là thật sự yêu chàng! Mấy ngày nay ta rất nhớ, rất nhớ chàng. . .” Mẫn Mẫn rưng rưng nói.

Tô Đồ ôm chặt lấy nàng: “Mẫn Mẫn, ta vẫn cho là mình sẽ không bao giờ dính đến chuyện tình cảm nữa. . . .”

Nàng không hiểu nhìn hắn: “Chàng có ý gì?”

“Ta nghĩ nàng cũng đã nghe Bố Na kể về quá khứ của ta, ta là một gã nam nhân thất bại, không có cách nào bảo vệ nữ nhân của mình, còn khiến cho nàng ấy vì ta mà chết. . . .Ta có lỗi với nàng ấy!”

Mẫn Mẫn tựa vào ngực hắn, cảm giác trái tim của hắn đang đập rất nhanh: “Đó không phải là lỗi của chàng. . . .” Nàng thật sự đau lòng vì hắn. . . .

“Ban đêm, khi ta nhìn sóng biển trắng xóa vỗ vào bờ, lúc trước ta đều nhớ về thê tử đã qua đời, nhưng từ khi nàng đến đây, ta lại phát hiện, trong tâm trí mình đều là hình bóng của nàng!” Trong đôi mắt xanh thẳm có chút đấu tranh.

“Tô Đồ. . . .” Nói vậy, hắn và nàng đều có chung một cảm giác? Điều này khiến Mẫn Mẫn thật cao hứng, trên đời này, chuyện tốt đẹp nhất chính là người mình yêu cũng yêu mình.

Tô Đồ lấy ra một chiếc vòng ngọc, sau đó đeo lên tay nàng.

Mẫn Mẫn nhìn vòng ngọc: “Cái này . . .”

“Đây là vòng ngọc của mẫu thân trước khi qua đời đã đưa cho ta, là Thiên châu, có thể bảo vệ nàng bình an.” Đeo trên tay nàng thật sự rất hợp.

“Nàng ấy. . . . cũng đã từng đeo cái này sao?” Mẫn Mẫn thật tò mò, không biết thê tử đã qua đời của hắn là người thế nào.

Tô Đồ lắc đầu: “Nàng ấy không thích đeo trang sức, vậy nên chiếc vòng này vẫn luôn đặt trong tủ.”

Mẫn Mẫn nhìn hắn: “Hôm nào có cơ hội, chàng dẫn ta đi thăm mộ nàng ấy được không? Ta muốn đem hoa đến cho nàng ấy!”

Tô Đồ có vẻ kinh ngạc: “Nàng muốn đến gặp nàng ấy?”

Mẫn Mẫn lồng năm ngón tay mình vào tay hắn: “Dĩ nhiên là ta muốn đến gặp nàng ấy, một nữ nhân trung trinh tiết liệt như nàng ấy, đáng được tôn kính, càng đáng giá để chúng ta vĩnh viễn nhớ nàng!”

Lời nói này của Mẫn Mẫn khiến Tô Đồ xúc động: “Mẫn Mẫn. . . .” Hắn ôm chặt lấy nàng rồi lại nghĩ mình may mắn cỡ nào mới có thể gặp được nàng, cảm giác hạnh phúc đã lâu không có, giờ phút này lại một lần nữa tràn ngập trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play