Từ sau đêm đó, Tô Đồ cũng không đến tìm Mẫn Mẫn nữa, lúc đầu nàng vẫn còn
hy vọng, bây giờ nàng lại không có cách nào khống chế bản thân mình đừng nhớ đến hắn. Cuộc sống không có hắn, nàng không biết trải qua như thế
nào, mỗi ngày đều đứng ở cửa ngóng trông, nhưng có chờ đợi thế nào cũng
không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Nhưng mà, nghĩ lại, cho dù
nhìn thấy hắn thì sẽ thế nào? Hắn sẽ không nghe lời nàng, kết quả còn có thể cãi nhau, vậy thì thà rằng đừng nhìn thấy. Nhìn thấy hắn nàng chỉ
cảm thấy càng lúc càng hoang mang, thế nhưng không nhìn thấy hắn lại
khiến lòng nàng càng thêm chua xót. . . .
“Chu cô nương!”
“A. . . Là huynh sao. . . Có chuyện gì không?” Mẫn Mẫn kinh ngạc, Hàn Duy vậy mà lại đến tìm mình.
“Cô đang suy nghĩ gì vậy? Ta kêu cô mấy lần rồi đấy. . . .”
“A. . . Huynh có kêu ta sao?” Sao mình lại không nghe thấy nhỉ?
Có phải là trùng hợp hay không? Gần đây Vương thượng cũng hay mất hồn như
vậy, rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì? - Hàn Duy thầm
nghĩ.
“Đúng rồi! Huynh tìm ta có chuyện gì không?” Chẳng lẽ là Tô Đồ bảo hắn đến tìm nàng?
“Lần trước Chu cô nương đến thảo nguyên, đã thêu một con huơu sao rất sống
động phải không? Mẹ ta muốn mời cô nương qua giúp một lần nữa, không
biết cô nương có rảnh rỗi hay không?”
Trên mặt Mẫn Mẫn không giấu được vẻ thất vọng: “Thì ra là. . . .” Nghĩ cũng đúng, Tô Đồ làm sao có
thể sẽ tìm nàng, là tự nàng si tâm vọng tưởng mà thôi. . . .
Thấy nàng để lộ ra vẻ mặt khó khăn, Hàn Duy nói: “Nếu Chu cô nương không rảnh cũng không sao. . . .”
“Không! Ta không bận gì cả. . . . Nhưng ta chỉ sợ Tô Đồ sẽ không đồng ý. . . .” Mẫn Mẫn cúi đầu thở dài nói.
“Ta vừa đi hỏi Vương thượng, ngài đã đồng ý cho cô đến thảo nguyên ở mấy
ngày rồi.” Hắn không hiểu rốt cuộc Vương thượng đang nghĩ gì? Đối với
bọn họ mà nói, Chu cô nương là người rất quan trọng, vậy mà ngài lại có
thể để cho nàng tùy ý đi lung tung sao?
Mẫn Mẫn mở to hai mắt:
“Hắn đồng ý?” Nàng quả thật đã khiến hắn cảm thấy chán ghét rồi sao? Hắn chỉ hận không thể tránh khỏi nàng càng xa càng tốt đúng không?
Thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, Hàn Duy tò mò hỏi: “Chu cô nương, có gì không đúng à?”
“Không . . Không có!” Nhìn Hàn Duy, Mẫn Mẫn lại nhớ đến một chuyện: “Hàn Duy. . .”
“Có chuyện gì?”
“Trước kia ta thật không lễ phép với huynh, lại còn tát huynh một cái, thật sự vô cùng xin lỗi, xin huynh hãy tha thứ cho ta!” Mẫn Mẫn thành tâm nói
với hắn.
Hàn Duy giật mình, nhìn nàng khom người nói xin lỗi với
mình như vậy khiến hắn không được tự nhiên: “Ơ. . . . Những việc trước
đây ta đã quên hết rồi!” Nàng đã thay đổi rất nhiều, không còn giống
tính cách trống đánh xuôi kèn thổi ngược như lúc đầu nữa. (nghĩ một đằng làm một nèo, hành động không giống với suy nghĩ)
“Ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói lời xin lỗi với huynh. . . Ta. . . .”
Sau khi nghe thím Bố Na nói chuyện, nàng lại càng thêm xấu hổ vì những
hành động lúc đầu của mình.
Hàn Duy vội vàng khoát tay: “Ai da! Cô đừng nói nữa . . . Cô cứ nói xin lỗi với ta, ta sẽ cảm thấy ngại. . . .”
Hàn Duy ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Này. . . Chu cô nương hãy mau thu xếp ít quần áo. . . Xe ngựa đang chờ ở ngoài cung đấy!”
“Được!” Mẫn Mẫn xoay người trở về phòng.
Hàn Duy cảm thấy có chút kỳ quái. Chu cô nương này bị hắn bắt làm con tin,
nhưng hôm nay hắn lại có cảm giác nàng giống như một người bạn thân
thiết, cái ý nghĩ này hình như không đúng cho lắm? Nhưng mẹ hắn lại nói
bà rất hợp ý với Chu cô nương, muốn nhận nàng ấy làm con gái nuôi, khiến hắn không cách nào nói sự thật này ra khỏi miệng . . . chuyện này. . .
hắn cũng không rõ . . . Rốt cuộc Chu cô nương là địch hay là bạn đây?
***
Mẫn Mẫn ở nhà của Bố Na, mỗi sáng sớm đều theo bà đi lùa dê, vắt sữa dê,
làm phomat, buổi chiều sẽ ngồi thêu thùa cùng với những người phụ nữ
khác trong Quỷ tộc, có nhiều chuyện để làm khiến nàng không còn thời
gian để tán gẫu, nhưng mỗi khi hoàng hôn đến, bọn họ sẽ xin phép Tô Đồ
dẫn nàng đi lên ngọn đồi nhỏ.
Nhìn Vương cung hùng vĩ phía xa,
trong lòng nàng nghĩ không biết bây giờ Tô Đồ đang làm gì? Có nhớ đến
nàng hay không? Có nhớ nàng giống như nàng đang nhớ hắn hay không?
Mỗi khi đứng ở nơi này, nàng vẫn luôn nhớ tới lần mình và Tô Đồ cùng cưỡi
chung một con ngựa, tay của hắn ôm nàng thật chặt, để nàng tựa vào vòm
ngực an toàn của hắn, bọn họ từ từ dạo bước trên thảo nguyên, phảng phất như trên thế gian này chỉ có hai người bọn họ, không còn những vấn đề
phiền não kia nữa. Nghĩ tới đây, nàng chỉ cảm thấy xung quanh mình thật
lạnh lẽo.
Ngồi bên ngoài, nàng nhìn bức tranh trên tấm vải. Đã
thêu xong một bức tranh phong cảnh rồi, kế tiếp nàng sẽ thêu cái gì đây? Bàn tay khẽ vuốt ve tấm vải, trong đầu hiện lên một đôi tình nhân ngồi
trên lưng ngựa đang tựa vào nhau, ngắm nhìn thảo nguyên tươi đẹp. . . .
Mẫn Mẫn nhắm mắt lại. Đó là bức tranh đẹp nhất trong lòng nàng, nàng nghĩ,
cho dù sau này có phát sinh bất kỳ chuyện gì đi nữa, thì đời này nàng sẽ không thể nào quên cảnh tượng khi đó. . . .
Nàng muốn thêu. . . . Nàng muốn đem cảnh tượng đó thêu thành một bức tranh tuyệt đẹp, đây là
lễ vật dâng lên cho Tô Đồ, nàng hy vọng hắn có thể nhìn thấy, đến lúc đó hắn sẽ hiểu được tâm ý của nàng.
Nàng vội vàng thêu, bởi vì tốc độ quá nhanh, không kịp chú ý cho nên kim đâm vào ngón tay. “A!”
Bố Na nghe âm thanh này liền vội vàng chạy tới: “Bị kim đâm sao?”
Mẫn Mẫn cười nói: “Ta thật không cẩn thận, muốn mau chóng hoàn thành cho nên tốc độ nhanh hơn, không ngờ lại. . . .”
“Làm không kịp ta cũng không trách cô, cô nhìn một chút đi, mấy ngày nay tay của cô toàn là vết kim đâm rồi!” Bố Na đau lòng nhìn bàn tay của nàng.
“Không sao đâu! Chỉ cần thêu đẹp thì mấy cái này chẳng là gì cả!” Mẫn Mẫn thêu thêm vài đường, yêu thích vuốt ve tấm vải mãi không buông. Rốt cuộc
nàng đã thêu xong rồi.
Bố Na hài lòng gật đầu. Có Mẫn Mẫn làm thê tử thì thật tốt biết bao, đáng tiếc, Ba Đồ Lỗ là người có phúc mà không biết hưởng, ở chung nhiều ngày như vậy, bà biết Mẫn Mẫn không có lúc
nào mà không nhớ đến hắn.
“Bức họa trên tấm vải này rất đẹp! Nhất là những chỗ của cô thêu, so với dùng bút vẽ thì còn tinh xảo hơn!”
“Đừng nói vậy. . . . Mọi người thêu giỏi hơn ta nhiều!”
“Trình độ thêu thùa của cô rất tốt, nếu cô là người Quỷ tộc thì nhất định sẽ có một đống người tranh nhau để cưới cô!”
“Cưới tôi? Tại sao?” Mẫn Mẫn buồn cười hỏi.
“Trong Quỷ tộc, cô gái nào vừa giỏi thêu thùa lại vừa xinh đẹp thiện lương đều được mọi người hoan nghênh nhất!” Bố Na nói. Thật ra thì, trong lòng bà rất thích Mẫn Mẫn, nếu không phải đã nhận ra người trong lòng Mẫn Mẫn
là Ba Đồ Lỗ thì bà nhất định sẽ giúp con trai mình theo đuổi Mẫn Mẫn!
“Không đâu! Là mọi người quá khen rồi. . . . Ta không giỏi như vậy đâu. . . .” Mẫn Mẫn vô cùng chột dạ. Nếu biết nàng là người của Nhật Hi quốc thì
bọn họ sẽ còn giữ vẻ mặt ôn hòa như vậy rồi nói nàng thiện lương hay
không?
“Mẹ của cô nhất định cũng là một mỹ nhân rất giỏi nữ công gia chánh đúng không?”
“Sau khi sinh hạ ta thì mẹ ta đã qua đời rồi.” Mẫn Mẫn nói xong thì ánh mắt
của tất cả mọi người đều hướng về phía nàng, nàng mỉm cười nói: “Nhưng
mà, nghe cha ta nói, mẹ của ta cũng thêu thùa rất giỏi, cho nên ta cũng
liều chết học thêu thùa, hy vọng cha có thể vui vẻ. . .”
Bố Na dùng thân thể mập mạp ôm chặt lấy Mẫn Mẫn: “Đứa bé đáng thương. . .”
“Thím Bố Na. . . .”
“Vậy sau này cứ coi ta là mẹ của cô đi! Vừa hay ta không có con gái, có một
cô con gái như hoa như ngọc thế này, thật đúng là rất tốt!” Hốc mắt của
Bố Na phiếm hồng.
“Cảm ơn! Mọi người đối với ta thật tốt. . . .”
Mọi người ở nơi này thật tốt, Mẫn Mẫn không hiểu được, người tốt như
vậy, sao ông trời lại đối xử với các nàng ấy. . . .
“Đúng rồi! Ta có nấu chè vừng, con có muốn ăn hay không?”
“Mẫn Mẫn, cô nhất định phải ăn chè vừng của Bố Na nấu, rất rất ngon đó!”
Không bao lâu sau, Bố Na bưng chè ra, múc một chén đưa cho Mẫn Mẫn, sau đó
gọi mọi người đến ăn chè, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vui vẻ, xung
quanh tràn ngập tiếng cười.
Mẫn Mẫn nhìn chén chè trong tay, húp
một ngụm ấm nóng vào trong miệng, thấm vào lòng nàng. Nàng hy vọng mọi
người nơi này vĩnh viễn sẽ vui vẻ hạnh phúc như vậy, cho dù là ai. . . . nàng cũng không muốn bị tổn thương, đau khổ, lại càng không muốn bọn họ bị liên lụy bởi ngọn lửa chiến tranh. . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT