“Choảng” – tiếng động phát ra ở bên ngoài. Tiếng ồn ào rộ lên. Đăng và nó vẫn đang ngồi bàn luận với nhau đến khi có giọng nói kia vang lên

- con giúp việc chết tiệt ! _ Đăng đột nhiên rời khỏi bàn và đi ra ngoài sau khi nhận ra cái giọng nói đó. Thấy vậy nó cũng đi theo. Nó lặng người khi nhìn thấy cái cảnh trước mặt nó: Gia Bảo đang nắm tóc của 1 người giúp việc. Ánh mắt nhìn cô đỏ ngầu, giận dữ. Trông cô gái kia thật nhỏ bé trước anh, miệng rối rít xin lỗi. Đăng từ từ bước tới, Bảo ném cái ánh nhìn khó chịu về Đăng…

- đã có chuyện gì xảy ra vậy anh ? _ Đăng hỏi, mặc có cái ánh mắt khó chịu kia cứ phóng điện liên tục.

- con điên này dám làm dơ bộ đồ của tao.

- Nhưng em ấy cũng bị thương !

- thật là…có phải chuyện của mày không ?

- không phải nhưng đấy cũng là người làm trong nhà, anh không thấy hành hạ 1 cô gái yếu đuối chỉ vì cô ấy làm dơ bộ đồ của anh sao ?_ Đăng nói đồng thời đặt tay lên vai Bảo như có ý khuyên nhủ.

- tao nhìn thấy mặt trời trước mày 3 năm, đừng có mà lên mặt với tao ! _ Bảo hất phăng tay của Đăng ra, mắt lưởm nguýt trong rất đáng sợ. Nó thì quay đầu bỏ đi, chỉ là xích mích nội bộ với nhau thôi, không có gì hay ho để coi cả.

- cút hết đi, đây là trước cửa phòng tôi ! _ Nó ngựng lại, giọng nói trầm ấm này không phải của Đăng, càng không phải của Bảo. Vậy là ai ? Nó quay ngoắt lại…. Cái thân hình to cao như người mẫu đứng tựa vào tường. Đôi mắt xám tro lạnh lẽo, cô độc nhìn thẳng vào đôi mắt nâu hổ phách của Gia Bảo.

- cái quái gì thế ? _ Bảo nói

- giải tán hết đi ! _ Đăng ra lệnh cho đám giúp việc

- mẹ kiếp…trễ rồi !_ Bảo chợt nhớ tới cái gì đó rồi nhìn đồng hồ, quay sang nhìn đùa cợt nhưng có tí gì đó gọi là giận dữ _ mày không có tư cách ra lệnh cho tao. _ nói rồi anh bỏ đi luôn .Huy ngước lên nhìn Bảo, đôi mắt của hắn không còn màu xám tro vốn có nữa, thay vào đó là màu mắt trắng đục cộng thêm tiếng bóp tay răn rắc nhưng gương mặt lại không biệu lộ cảm xúc.

- em về phòng đi._ Đăng quay sang nói với nó, rồi lại đi đến chỗ Huy xì xào gì đó. Nó cũng chẳng phải là người nhiều chuyện nên cũng ngoan ngoãn về phòng. Chợt nhớ tới cái gì đó, chân nó bước vội về phía phòng 84. Nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, nó từ từ tiến đến bàn làm việc của Đăng. Đưa mắt nhìn 1 lượt kệ sách, chỉ toàn sách về công nghệ thông tin và ngoại thương. Nó đi tới cạnh bàn làm việc, tay kéo hộc tủ ra. Hơi mĩm cười, nó lôi 1 tập giấy từ trong đó ra. Tay nó thoăn thoắt liên tục, nhanh như chớp. Lần này thì gương mặt nó tươi tĩnh hơn hẳng khi thấy 1 cuốn sổ. Không chần chừ nó lật cuốn sổ ra, toàn bộ là ghi chép về T.K và Gia Bảo, Gia Huy và…Hoàng Triệu. Suy nghĩ 1 hồi lâu, nó bỏ cuốn sổ vào cặp. Nhanh nhanh thu gọn mọi thứ như ban đầu, sẵn tiện thu dọn đồ đạc ra về. Nó đã tìm được thứ cẩn tìm rồi, không cần ở đây nữa.

- em về sao ? _ Đúng lúc đó Đăng bước vào. Nó không trả lời, chỉ cặm cụi gom đồ bỏ vào giỏ.

- vậy thì anh đưa em về nhé ?

- không cần._ nói rồi nó lao thẳng ra khỏi cửa. Để Đăng đứng yên nó, ánh mắt khó hiểu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play