Tại biệt Thư Rolex, nói là biệt thự nhưng thật chất là 1 lâu đài đúng nghĩa. Nó nằm sau trong khu rừng ven thành phố Chicago
- Chúng ta sẽ về Việt Nam , ngươi mau gọi 3 cậu chủ vào phòng 41 gặp ta! _ Hoàng Triệu ra lệnh, thái độ uy nghiêm và sự tàn ác của ông luôn làm người khác khiếp sợ.
Phòng 41
- ông ấy đang toan tính gì thế ? _ thằng nhóc trong lớn tuổi nhất vừa nói, tay cầm 1 bàn phím cảm ứng nhỏ, xăm soi.
- ba luôn biết làm điều gì tốt nhất, anh cả _ người con trai trong có vẻ lịch thiệp và nhỏ tuổi hơn lên tiếng, tay vẫn đang lật qua lật lại những trang sách
- như ba đã thấy, anh hai vẫn chưa có mặt ạ _ cậu nhóc lịch sự đó đáp lại câu hỏi của ông, đôi mắt nhìn sang chiếc ghế trống kế bên…vừa lúc đó, có 1 thân ảnh tiến vào phòng. Đôi mắt màu tro xám lạnh lẽo liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
- cuối cùng thì tên Jay đó đã được xử lý xong. Quay trở về Việt Nam sẽ tránh được con mắt dòm ngó của bọn Cơ Động quốc tế. Các con hiểu ý ta chứ.
- Còn căn biệt thư ai sẽ trông nom thưa ba ?
- Hải Đăng, con chu đáo như vậy ta rất vừa ý _ ông gật gù _ ta vẫn còn công việc ở đây nên chưa thể về Việt Nam ngay được.
- hà…hà cuối cùng cũng được về Việt Nam ! tuyệt làm sao _ người con cả của ông lên tiếng, nét mặt tỏ vẻ vui hẳn và cảm thấy rất phấn chấn
- trong 4 tiếng nửa, các con phải có mặt ở trường bay, đã rõ hết chưa ?
- Rõ thưa ba _ cả 2 đồng thanh đáp
- tất cả thu dọn hành lý đi...Gia Huy, con không có ý kiến gì sao ? _ Hoàng Triệu quay sang nhìn thằng nhóc đã yên lặng trong suốt cuộc trò chuyện. cậu đứng lên, quay lưng bỏ đi. Cậu kệ câu hỏi của Hoàng Triệu. Có lẽ việc này đã quá quen rồi nên cũng chẳng ai bất ngờ làm gì về thái độ dửng dưng của cậu hai nhà họ Trần – Trần Gia Huy.