Hiện giờ nó vẫn đang yên vị trên tay Đăng, nó thì ngồi im nhưng đôi mắt của nó lại nhìn láo liên. Có lẽ là nó đã lấy lại tinh thần và típ tục công việc thăm dò. Đăng đừng lại căn phòng số 84, nhẹ nhàng đặt nó xuống để mở cửa. Việc đầu tiên nó làm khi bước vào phòng Đăng là đưa mắt tìm xem có camera hay không ? Không có ! sau 1 lúc căng mắt ra tìm kiếm, nó đưa ra kết luận. Nảy giờ nó cũng để ý đến bức ảnh to treo ở phòng khách. Bước lại gần để nhìn kỹ hơn, là 1 người phụ nữ rất đẹp chụp cùng 3 cậu nhóc.

- đây là…

- là mẹ và anh _ Đăng đã đứng kế bên nó từ khi nào. Tay cậu vuốt lấy khung ảnh. Nó gật gật, Đăng không nói thì nó cũng biết. Nó có thể nhận ra gương mặt của Bảo và Đăng lúc nhỏ. 3 cậu nhóc, 3 sắc thái biểu cảm khác nhau. Gia Bảo thì cười rõ tươi, mắt híp lại. Đăng chỉ cười mỉm, gương mặt con nít ngây ngô còn…cậu bé có đôi mắt xám kỳ lạ kia…nụ cười của cậu là 1 nụ cười ấm áp, ấm áp hơn cả nụ cười của Đăng bây giờ. Ngón tay của nó bất giác đưa lên, chạm vào hình của cậu bé có đôi mắt xám tro.

- Đó là anh hai, lúc đó trong anh thật hạnh phúc _ Đăng cười buồn, ánh mắt xót xa nhìn người trong hình.

- còn bây giờ …?

- bây giờ, rất tệ !

- như thế nào ? _ Nó hỏi, phải cứ như thế đi, từ từ Đăng sẽ khai hết ra cho nó. Cậu quay lại nhìn nó làm nó hơi nhột gáy, nó biết là lợi dụng Đăng như vậy là không tốt, dù sao Đăng cũng giúp nó rất nhiều nhưng nó biết làm sao được…bất chấp làm người xấu thôi !

- em muốn biết à ?_ nghe cậu hỏi, nó gật cái rụp không suy nghĩ.

- anh hai đã khác xưa rất nhiều. Chuyện bắt đầu từ ngày hôm đó _ hít 1 hơi Đăng nói típ _ Mẹ là người phụ nữ có thể nói là đẹp nhất, là người duy nhất mang lại tình yêu thương cho tụi anh vì từ nhỏ, ba không quan tâm tới con cái gì cả. Chính vì vậy nên chúng anh yêu mẹ rất nhiều.Trong ba người, anh hai là người yêu mẹ hơn cả tụi anh. Ngay từ nhỏ, anh ấy đã bám theo bà không rời, không bao giờ xa bà nửa bước. Lúc đó, có thể nói là khoảnh khắc mà anh ấy trân trọng và hạnh phúc nhất. Nhưng rồi vào đêm đó, 8 năm trước, bà ấy qua đời vì căn bệnh tim…và tất nhiên là người shock nhất là anh hai. Từ lúc đó, anh ấy đã không còn cười nữa nhưng đó vẫn không là vấn đề lớn. Mãi đến khi mẹ mất 2 tháng, tụi anh vô tình phát hiện ra 1 sự thật. Lúc cơn bệnh tim của bà đến thời kỳ nguy hiểm và cần được phẫu thuật thì bị từ chối…Em có biết ai đã từ chối cho bà ấy phẫu thuật không ? Là cha của anh đó…Rồi ông ấy lại để cho mẹ anh trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện, là cái nơi lạnh lẽo không người thân thích. Ông ấy thật tàn nhẫn ! Lúc biết được sự thật, anh hai và anh cả đã rất tức giận. Anh hai giận đến nỗi đập bể đồ đạc trong nhà như 1 con thú hoang. Còn anh cả thì đánh đập hành hạ người giúp việc trong nhà để thỏa mãn cơn giận của mình...Rồi sau việc đó, anh hai trở nên lạnh lùng, bất cần và chỉ biết vùi đầu vào học. Anh cả cũng thay đổi, thay vào 1 con người trầm tính hiền lành là một người tàn nhẫn, nóng tính và rất hung hãn bây giờ_ Đăng thở dài thườn thượt. Nó im lặng, nó cảm thấy có 1 chút gì đó thương cảm cho cả Gia Huy và Gia Bảo…vì 2 người giống nó chăng ? Chỉ có trời mới biết nó đang nghĩ gì !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play