Ra về - trường Sunshine – Đăng đã đứng trước cổng chờ nó. Cậu liếc mắt tìm kiếm cái dáng người mảnh khảnh quen thuộc luôn xuất hiện trong tâm trí của cậu mỗi đêm trước khi ngủ…
- hey ! _ Đăng chặn đường nó. Nó ngước lên nhìn anh, cứ mỗi lần nói chuyện với anh nó đều phải ngước đầu lên như vậy. Thật mỏi cổ !!
- cho anh đi chung với nhé.
- tùy !_nó trả lời, xong rồi bước đi một mạch. Đăng chỉ mĩm cười bước đi phía sau..
- người hôm qua…là ai vậy, Băng ? _ cậu hỏi. Nó khựng lại, người hôm qua ? là Ren sao ? Đăng hỏi vậy là ý gì ? Nó im lặng, không trả lời. Không đơn giản vì nó thấy câu này không đáng trả lời mà là vì nó không biết nói sao cho Đăng hiểu. Còn Đăng nảy giờ thì đứng yên đó, chờ đợi câu trả lời từ nó.
- sao không trả lời ?_ không chịu được nữa, cậu vọt lên phía trước. 2 tay vịnh vai nó.
- không phải chuyện của anh ! _ âm điệu nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt lạnh băng kia lại làm cho đối phương chùn bước. Ngạt tay của Đăng ra, nó bước đi..chậm rãi. Để lại Đăng đứng đó, ánh mắt khó chịu nhìn xuống đất.
Chuông vừa reo, Đăng đi ra khỏi lớp. Thấy vậy Linh cũng hớt hải đuổi theo.
- Á !!_ nhỏ chạy đụng phải 1 bạn học sinh đang đi ngược chiều lại làm đổ đống sách cô bạn kia cầm trên tay. Bắt buộc nhỏ phải cúi xuống nhặt sách giúp.
- xin lỗi bạn !
- không sao._ nhỏ trả lời, rồi sựt nhớ tới Đăng. Linh cuống cuồng chạy theo mong đuổi kịp Đăng. Kia rồi, nhỏ đã thấy anh nhưng nụ cười của Linh đã vụt tắt khi nhìn thấy nó. Nhỏ khựng lại, rồi tìm 1 chỗ để quan sát…và tất nhiên, nhỏ đã chứng kiến hết đầu đuôi của câu chuyện. Ánh mắt không giấu vẻ ganh ghét với nó.
- con nhỏ chết tiệt ! sao Hải Đăng lại quan tâm nó tới mức độ như là…_ Linh im bặt, 1 ý nghĩ đang lóe lên trong đầu nhỏ_ …không lẽ..
- hey, bị sao vậy, Băng ? _ Ren hươ hươ tay trước mặt nó. Nảy giờ nó cứ ngồi thừ 1 chỗ như pho tượng vậy. Nó giật mình khi nghe tiếng của Ren, hơi quay sang nhìn anh, hơi nhíu mày
- Gì ?
- sao nảy giờ cậu cứ ngồi thừ ra vậy ? Lại suy nghĩ gì nửa à ?
- [im lặng] _nó không trả lời, chỉ ngồi im. Nó cúi đầu xuống, mắt nhìn cái chân đang đá nhẹ vào chân bàn. Ren chỉ thở dài, nhưng rồi hơi mỉm cười vì nhìn nó giống những người tự kỉ quá..
- kế hoạch đã đi được bước nào chưa ? _ lần này là nó hỏi
- đang chờ bên T.K đồng ý để chúng ta làm nhà đầu tư của họ _ Ren dựa người ra phía sau, 2 tay chấp lên đầu, mắt nhìn lên trần nhà, anh nói tiếp_ Gia Huy quả là không dễ xơi với hắn ta !
- Gia Huy ? _ Nó hỏi ngược lại, nhíu mày khó hiểu nhìn Ren.
- là người con thứ 2 của ông ta
- tôi không có thông tin về người này ?
- Nghe đồn là anh ta rất kỳ lạ, chỉ xuất hiện ở những sự kiện lớn thôi. Còn năng lực làm việc phải nói là rất xuất sắc, người ta gọi người đó là vị vua không ngai _ Ren nói, đó là bấy nhiêu thông tin mà anh biết về người tên là Gia Huy
- muốn đánh bại Hoàng Triệu, chỉ cần đánh bại người đó ?
- đánh bại được người đó không phải là dễ, nhưng nếu được thì Hoàng Triệu sẽ mất đi 1 cánh tay đắc lực…_ Nghe Ren nói, nó chỉ gật gù. Bây giờ nó chỉ suy nghĩ đến Gia Huy ! Người đó là ai chứ ?
- Tôi nghĩ cậu đã quá lo xa rồi ! _ là giọng nói của Kyo. Hắn ngồi ngay bàn làm việc, hình như là đang đọc gì đó. Nghe Kyo nói, hắn gấp quyển sách dày cộm lại. Quay lại phía sau nhìn Kyo, thấy vậy nên tên quản lí nói tiếp
- có lẽ PLUS muốn làm nhà đầu tư của chúng ta vô điều kiện thật !_sự im lặng từ hắn lại bao trùm cả căn phòng một lần nữa.
- đây là tài liệu, thông tin về những nơi mà PLUS đã đầu tư. Lợi nhuận rất cao. Cậu xem ! _ Kyo đặt tập tài liệu lên bàn. Hắn nhanh chóng lật ra xem, xem 1 cách tỉ mỉ..
- tạm thời vẫn quan sát thái độ của PLUS và đừng để ba ta biết chuyện này ! _ hắn nói nhưng mắt vẫn dán vào những dòng chữ dày dặc trên trang giấy ấy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT