anh đi đâu vậy ? _ Hải Đăng hỏi dù anh biết đó là 1 câu hỏi thừa.

- mày có nhiệm vụ giám sát tao à ? _ nói rồi Bảo lườm Đăng 1 cái sắc lẻm. Đi thẳng 1 mạch ra chiếc Vanquish đen bóng loáng và sành điệu đậu trước cổng. Đăng đứng đó nhìn theo, lâu lâu lại tặc lưỡi rồi lắc đầu. Hình như anh đã biết được chuyện gì vừa xảy ra.

---------------------------------------------------------------------------------------

- tôi đang trên đường về ! _ là cái giọng thánh thót lảnh lót như tiếng đàn của nó. Nó từ cửa hàng tiện lợi đi ra, vừa đi nó vừa nghe điện thoại.

- nhanh đi nhé, tôi đói bụng lắm rồi ! _ đầu dây bên kia là Ren. Nó tắt máy, cặp lông mày mảnh mai của khẽ nhíu lại. “ con trai mà càu nhau cứ y như con gái vậy ” – nó lầm bầm. Nó nhìn qua nhìn lại, đường hôm nay vắng vẻ quá ! lôi từ trong cái túi nilong mà nó mua đồ khi nãy ra 1 hộp sữa. Vừa cầm hộp sữa uống nó vừa nhảy chân sáo, lâu lâu lại ngân nga vài câu hát. Đây là cái dáng vẻ mà hiếm hoi lắm, phải nói là cả tỷ năm nó mới làm được 1 cái hành động đáng yêu và giống con nít thế này. Nhưng thật đen đủi cho nó là cái hành động của nó vừa rồi đã được 1 người chứng kiến từ đầu tới đuôi và còn được quay lại nữa

- Thiên thần lạnh lùng ở sân bay ngày nào mà cũng làm được cái hành động đáng yêu như vậy sao ? _ Bảo phì cười, mắt dõi theo nó. Chiếc điện thoại nằm trong tay anh đang tua lại khúc nó vừa uống sữa vừa nhảy chân sáo.

Giới thiệu thêm nhân vật

Lâm Hoàng Ánh Linh ( 18 tuổi – người xuất hiện ở chap 13 ) là con gái của tài phiệt Lâm Hoàng Anh , là người rất có tiểng ở tp.Hồ Chí Minh này. Tính cách rất tự tin, hơi mưu mô và rất thích những gì thú vị

trường SunShine – lớp 12A3

- Cả lớp trật tự coi nào _ bà cô chủ nhiệm lớp 12A3 bước vào, đồng thời cầm cái cây thước gõ gõ vào sách. Nom đây là 1 giáo viên rất dày dặn kinh nghiệm. Sau khi nghe tiếng cô, cả lớp đều im lặng, ai về chỗ náy…

- lớp chúng ta sẽ có thêm 1 bạn mới. Nào ! mời em _ Linh từ cửa đi vào, nụ cười tự tin đã trực sẵn trên môi cô từ lúc nào.

- xin chào các bạn, mình là Lâm Hoàng Ánh Linh. Vì là thành viên mới của lớp nên rất mong các bạn sẽ giúp đỡ ! _ tiếng xôn xao rộ lên..

- cậu là con gái của nhà tài phiệt Lâm Hoàng Anh phải không ? _ 1 HS đứng lên hỏi. Nhỏ mỉm cười, tay vuốt tóc.

- đúng vậy !

- Ồ ! _ cả lớp “Ồ” lên, phải thôi ! vì trong lớp may mắn có 2 nhân vật tầm cỡ mà. Tiếng bàn tán xôn xao, bà cô bắt buộc phải dẹp loạn 1 lần nữa.

- Trật tự ! _ cả lớp im bặt, bà cô hít 1 hơi rồi nói tiếp_ có bàn nào còn trống chỗ không ?

- sau Nhã Phương còn 1 chỗ thưa cô ! _ lớp trưởng của lớp lên tiếng. Cô gật gù rồi quay sang nói với Linh.

- em ngồi đó nhé !

- vâng _ Linh cúi chào cô rồi bước về chỗ ngồi. Nhỏ không quên quay sang nhìn Đăng nở 1 nụ cười tươi. Bắt gặp nụ cười như hoa của Linh, Đăng cũng cười đáp trả làm tim nhỏ đập bồi hồi..

Giờ ra chơi

“cộc cộc” – Linh dùng tay gõ nhẹ lên bàn Đăng

- xin chào ! _ vừa nói nhỏ vừa cười, đôi mắt híp lại trong dễ thương vô cùng. Cậu ngước lên nhìn nhỏ, nở 1 nụ cười nhẹ

- chào cậu !

- cậu có xuống căn tin không ? _ Linh hỏi. Còn Đăng thì nhìn Linh bằng ánh mắt khó hiểu.

- có nhưng sao cậu lại hỏi tôi ?_

- à, là vì mình nghe đồn cậu là hội trưởng hội học sinh với lại mình mới chuyển trường nên không biết đường tới căn tin…nếu cậu đi đến đó vậy cho mình đi chung với ! _ ?_ Nghe Đăng nói xong nhỏ giật mình ! Vừa kịp lúc nhận ra mình mới hỏi 1 câu quá ư là lộ liễu nên nhỏ đính chính lại ngay.

- à, tất nhiên là được rồi ! _ Đăng thì không thể từ chối được. Linh thừa biết điều này nên mới nhờ cậu đó chứ ! “coi như bước đầu đã thành công” – nhỏ cười thầm trong bụng

Linh với Đăng đi song song vừa trò chuyện với nhau trong rất vui vẻ, làm bao nhiêu con mắt trên hành lang đều đổ dồn nhìn cặp đôi này. Tất nhiên là sẽ kèm theo cả tiếng bàn tán không ngớt

- Ủa ? đây là dãy lớp của khối 11 mà phải không Đăng ? _ Linh nhìn ngó xung quanh, đúng là dãy lớp khối 11 rồi. Rõ ràng là đến căn tin mà tại sao Đăng lại dẫn nhỏ đi đến đây ? hàng trăm câu hỏi đang liệt kê trong đầu Linh

- phải, là khối 11. Vì tôi có hẹn gặp 1 người đó mà _ Nghe Đăng giải thích, Linh mới vỡ lẻ ra. Cà 2 đừng chân tại cửa lớp 11A6 nói đúng hơn là chỉ có mình Đăng dừng lại, còn Linh chỉ tò mò đi theo như 1 cái đuôi.

Lớp 11A6

Nó đang ngồi ghi ghi chép chép cái gì đó trong rất thận trọng và chăm chú. Không để ý là có 2 thân ảnh đang tiến lại bàn nó.

“cốc” – nó lãnh nguyên 1 cái cú đầu đau điếng mà không hề biết nguyên nhân là gì. Khựng lại, buông viết ra, nó lấy tay xoa xoa cái chỗ vừa bị cú. Ngước lên nhìn thủ phạm bằng ánh mặt lãnh đạm giết người nhưng bắt gặp nụ cười tươi hơn ánh sáng mặt trời của người con trai đối diện thì mặt nó lại dãn ra. Chính bản thân nó cũng không hiểu vì sao nữa.

- Đau ! _ nó thốt ra 1 từ, nhưng cũng đủ ý nghĩa cho tên con trai đối diện hiểu. Đăng nhe răng cười khì khì, đồng thời dùng tay vuốt ve đầu nó. Cả 2 người không để ý tới cô gái có vẻ như đang dư thừa đứng kế bên Đăng, nó và Đăng làm cho Linh từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Lần đầu là nhỏ bất ngờ vì nó, nhỏ còn lầm tưởng là nó đang nhìn 1 thiên thần chứ không phải người thường. Ấn tượng bởi đôi mắt to màu ngọc lam trong veo, lãnh đạm, gương mặt xinh đẹp. 1 vẻ đẹp tinh khôi và thuần khiết như sương mai. Đứng trước nó, Linh cảm giác mất tự tin hẳng. Từ vóc dáng đến gương mặt, mọi thứ đều hoàn hảo. Nhỏ vẫn chưa hết ngạc nhiên về nó thì hành động của Đăng còn làm nhỏ bất ngờ hơn. Khi nói chuyện với Linh cậu chỉ cười mỉm, ánh mắt của Đăng đối với nhỏ rất bình thường. Cử chỉ, lời nói và hành động của Đăng đối với nhỏ giống như những người khác mà thôi. Nhưng khi gặp nó, Đăng cứ như là 1 người khác…nụ cười tươi như nắng ấm và ánh mắt dịu dàng kia, Linh có cảm tưởng rằng, Đăng chỉ dành điều đó cho cô gái đối diện thôi…

- Đi ăn nào ! _ Đăng lên tiếng, vẻ mặt hồ hỡi hẳn ra.

- không ăn._ nó nói rồi từ tốn ngồi xuống, tiếp tục cầm bút lên viết. Đăng hơi thất vọng nhưng vẫn níu kéo nó cho bằng được

- sao vậy ? em không đói hả ? em có đói không ? hay anh mua đồ ăn cho em nhé ? _ Đăng hỏi 1 loạt mà lại hỏi nhanh nửa, làm như sợ có ai cướp mất lời anh vậy !

- không ăn _ nó lặp lại câu trả lời vừa nảy. Nhưng lần này nó gằn giọng hơn. Chộp thời cơ, Linh chen ngang

- thôi, em ấy không muốn ăn thì thôi. Chúng ta đi nào ! _ Linh kéo tay Đăng bước đi. Nhỏ chẳng muốn ở đây tí nào. Còn Đăng thì miễn cưỡng bước đi theo Linh….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play