An Khánh trở về nhà trong tâm trạng khá vui vẻ. Anh vừa lái xe, vừa bật nhạc vui nhộn và huýt sáo theo giai điệu. Vừa tới đầu hẻm, xế hộp màu vàng chanh với biển số khá ấn tượng của Mai Ly đã đập vào mắt anh. An Khánh giảm tốc độ, đánh xe vào gara chung cư, rồi bước lên thang máy. Tiếng kính cong của thang máy vừa dứt, An Khánh đã nhìn thấy Mai Ly đang đi lại ngay trước mắt trong hành lang. Chốc chốc, cô lại ngó vào đồng hồ thở dài như đã chờ đợi từ lâu lắm. Tiếng An Khánh phía sau làm Mai Ly giật bắn:

- Mai Ly! Em làm gì ở đây thế này?

- Anh Khánh! Em không thể tới thăm anh được sao?

An Khánh gãi tai ái ngại:

- Ờ… được chứ! Nhưng em chờ tôi một lát. Tôi vào nhà trước.

Mai Ly đứng ngoài sốt ruột, cô đi lại liên tục. Một lúc thì An Khánh ra mở cửa.

- Mai Ly, em vào được rồi!

An Khánh phân bua:

- Mai Ly, thông cảm nhé, đàn ông độc thân bừa bộn lắm. Sợ em không quen mắt sẽ bị ám ảnh về đàn ông tụi tôi.

Mai Ly khẽ cười nhìn An Khánh vội đáp:

- Ôi, không sao đâu anh. Đàn ông sinh ra là để phụ nữ phải vun vén, thu dọn mà. Thế nên, người ta mới cần phải lấy vợ, mới cần bàn tay của người phụ nữ ở bên cũng chính là lý do như vậy…

An Khánh gật gù cười trừ:

- Ừ em nói phải lắm! Có lẽ tạo hóa sinh ra con người và tạo ra hai phái khác nhau là để bù đắp, giúp đỡ nhau chăng.

Mai Ly nhìn An Khánh dò xét:

- Nếu anh hiểu được điều đó rồi thì thật tốt quá. Anh không thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian cho cái sự độc thân rồi hay sao? Chẳng lẽ anh không nhận ra có một người con gái luôn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì anh. Hay anh cố tình lảng tránh tình cảm của cô ấy? Không lẽ cái đêm định mệnh hôm nào mà cô ấy hiến dâng cho anh, chỉ giống như một lần với gái làng chơi hay sao? Không lẽ anh không rung động, không có cảm xúc gì với người con gái đó? Anh nói đi An Khánh?

Những câu hỏi dồn dập đầy hờn trách của Mai Ly như một mũi tên nhọn hoắt phóng vào tâm trí của An Khánh khiến anh chóng vánh:

- Mai Ly, anh xin lỗi. Đêm đó tại anh say quá. Anh cũng không hiểu vì sao anh lại ở cùng phòng với em. Anh thật sự không thể nhớ nổi mình đã làm gì… nhưng dù sao, anh cũng là người có lỗi, là gã đàn ông chẳng ra gì khi đã tước đoạt thứ quý giá nhất của cuộc đời em và của người đàn ông của em sau này.

Mai Ly ngân ngấn nước mắt. Cô tiến lại gần An Khánh áp hai bàn tay ấm áp vào má anh.

- Khánh! Nhìn em đây này. Em không tới đây để bắt vạ anh. Em chỉ muốn nói để anh rõ em đã yêu anh nhiều như thế nào. Em có thể hiến dâng cho anh mọi thứ. Nếu được trở lại đêm ấy em cũng sẽ lại làm như vậy. Sẽ ở trong vòng tay anh, sẽ trao thứ quý giá nhất của đời mình cho anh. Không hối tiếc, không điều kiện… Nhưng, nếu anh không trân trọng những gì em dành cho anh. Nếu anh coi đó là một sự cố, thì em sẽ hận anh, hận anh suốt cả cuộc đời này.

An Khánh lắp bắp, cố gỡ tay Mai Ly ra khỏi má mình:

- Mai Ly! Tôi thật có lỗi, nhưng em hãy cho tôi thời gian. Tôi… không biết tình cảm của mình bây giờ như thế nào nữa. Tôi không muốn đến với em bằng thứ tình cảm giả dối. Tôi không muốn làm em phải đau khổ vì tôi. Được chứ Mai Ly?

Mai Ly lấy tay khẽ gạt nước mắt. Cô ôm chầm lấy An Khánh vui mừng:

- Nói như vậy là anh đã thuộc về em rồi nhé. Em sẽ cho anh thời gian, bao lâu cũng được, đủ để trái tim anh chỉ thuộc về riêng em thôi. Vì vậy, nếu anh có tình cảm với người con gái nào khác, tức là anh đã bội ước, đã quay mặt với những gì đã hứa. Khi đó, em sẽ hận anh đến tận xương tủy, khi đó em sẽ tước đoạt của anh tất cả mọi thứ. Sẽ làm cho người con gái của anh phải sống một cách đau khổ và cả anh cũng vậy biết chưa?

An Khánh muốn giải thích thêm điều gì đó nhưng Mai Ly đã gạt phắt đi. Cô ôm chặt lấy An Khánh hôn một cách cuồng nhiệt mặc An Khánh phản kháng yếu ớt. Đúng lúc đó, Minh Lê đẩy cửa bước vào. Cô hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng trước mặt. Mai Ly đã kịp tháo cà vạt và vài khuy áo của An Khánh, còn chiếc dây váy của cô thì trễ nải buông xuống khỏi vai.

Minh Lê lấy tay bịt miệng lại nhưng cũng không ngăn nổi sự ngạc nhiên đang toát lên trong câu nói không thể kiểm soát được của mình:

- Anh Khánh, hai người làm trò gì thế ạ? Cô ấy là ai?

Cả An Khánh và Mai Ly cùng giật bắn người hốt hoảng. An Khánh vội đẩy Mai Ly ra khỏi người mình. Anh xốc lại cổ áo, nhìn sang phía Mai Ly đang luống cuống chỉnh lại dây váy rồi nhìn lên gương mặt của Minh Lê đầy vẻ phật ý.

- Minh Lê, sao em tới mà không bấm chuông? Đây là Mai Ly, thư ký công ty anh. Mai Ly, còn đây là…

An Khánh chưa dứt lời thì Minh Lê đã hầm hầm lao vào giữa An Khánh và Mai Ly. Minh Lê vòng tay ôm ngang hông An Khánh, vênh mặt sang phía Mai Ly như thách thức:

- Để em tự giới thiệu với cô ấy là được rồi. Xin tự giới thiệu, tôi là người phụ nữ vô cùng quan trọng trong cuộc đời của An Khánh. Nói thế chắc là cô hiểu rồi chứ?

Minh Lê vừa dứt lời, mặt Mai Ly đã biến sắc. Mai Ly hầm hầm đứng phắt dậy. Mắt nhìn An Khánh và Minh Lê hình viên đạn.

- Rất vui được biết đến người phụ nữ quan trọng của đời anh. Tôi hiểu rồi. Có lẽ tôi nên đi ra khỏi đây nhỉ? Chúc hai người buổi tối vui vẻ và một cuộc sống bình yên.

Nói rồi Mai Ly vơ lấy chiếc túi, lao ra khỏi phòng rất nhanh mặc tiếng An Khánh gọi với theo: “Mai Ly, chờ đã”. An Khánh định đuổi theo Mai Ly giải thích nhưng Minh Lê lại kéo ghì anh xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play