- Làm gì mà anh phải hốt hoảng như vậy. Anh yêu cô ta đấy à?
- An Khánh đành ngồi lại lắc đầu:
- Không! Nhưng em thật là…
Minh Lê thôi giận dữ và bắt đầu chọc ghẹo An Khánh:
- Không mà lại chúi mỏ vào nhau, xong rồi người thì bung cúc áo,
người thì tuột dây áo, là sao? Là sao? Giải thích hộ em cái đi hả ông
giời!
An Khánh tặc lưỡi:
- Anh đang gặp sự cố với cô gái này. Cô ấy yêu anh, theo đuổi anh. Nhưng anh không yêu cô ấy.
Minh Lê bĩu môi:
- Thật đấy! Vậy sao lại phải hôn cô ấy, vậy sao không từ chối người ta luôn đi còn vờn người ta làm gì?
- Đâu có. Anh đâu có tạo cơ hội cho cô ấy đâu, là anh bị cưỡng bức đó.
- Cưỡng bức? nghe mắc cười quá. Không phải anh là sếp của cô ta sao?
- Phải! anh là sếp của cô ta nhưng anh lại là Giám đốc làm thuê cho gia đình cô ta?
- Nói như vậy thì ba mẹ cô ta là ông bà chủ của anh đúng không?
Thảo nào mà bị cưỡng bức như vậy. Nhưng nếu không thích thì từ chối luôn được mà, sao phải day dứt. Hay tại anh cũng thích vẻ xinh đẹp, kiêu sa
của cô ta. Chắc đã quên Đan Phương rồi đó hả?
Nghe đến Đan Phương, mắt An Khánh buồn trĩu như muốn sụp xuống. Anh
đưa hai bàn tay ôm lấy mặt thở dài. Làm sao mà anh quên Đan Phương được. Cô ấy đã chiếm trọn trái tim anh rồi. Dù cô ấy còn sống hay đã chết thì cô ấy vẫn ở nguyên trong trái tim anh, trong tâm trí anh. Em nghĩ anh
có thể quên cô ấy dễ dàng mà đến với người con gái nào đó hay sao?
Minh Lê thấy mình có lỗi khi đã chạm vào nỗi đau của An Khánh. Cô khoác một tay lên vai anh an ủi.
- Như vậy là anh tôi còn yêu Đan Phương nhiều lắm! Nếu như cô ấy
trở về khi anh đã có gia đình, thì anh tính sao? Hoặc nếu như cô ấy trở
về mà đã có người đàn ông khác thì anh sẽ làm gì?
An Khánh trả lời Minh Lê trong tuyệt vọng:
- Chỉ cần cô ấy trở về, chỉ cần cô ấy còn sống như vậy là quá đủ với anh rồi. Còn tình yêu sẽ là mãi mãi. Tình yêu thì đâu nhất thiết cứ phải ở cạnh nhau, cứ phải giành giật với người khác. Em thấy đấy, ngay cả khi người ta mặc định
là cô ấy đã ở trong lòng đất thì anh vẫn cứ yêu cô ấy, mãnh liệt và
nguyên vẹn như khi xưa. Em hiểu không?
Minh Lê ngoan ngoãn trả lời:
- Vâng em hiểu rồi.
Minh Lê định nói với An Khánh về chuyện cô bồi bàn vừa được nghe từ
Tuấn Anh. Nhưng cô thấy An Khánh có vẻ mất bình tĩnh mỗi lần ai đó nhắc
đến Đan Phương, nên Minh Lê chọn cách im lặng. Cô sợ lại một lần nữa
gieo hy vọng cho An Khánh để rồi anh lại quỵ ngã vì mỗi lần tìm kiếm vô
vọng như vậy.
Minh Lê vội lảng sang chuyện khác:
- Vậy anh định tính sao với Mai Ly?
An Khánh vò đầu thở dài:
- Anh cũng không biết nữa. Anh không thấy rung động trước tình
cảm của cô ấy. Nhưng anh lại trót tước đi thứ quý giá nhất của cuộc đời
cô ấy. Anh cũng không biết tại sao anh lại ở cùng phòng với cô ấy đêm
hôm đó nữa. Và cũng không nhớ anh đã làm gì. Anh say quá.
Minh Lê thở dài ái ngại.
- Bị úp sọt rồi, nhưng còn may là chưa để lại hệ quả. Không thì
anh tèo với cô ta. Anh cứ để cô ta cho em, em sẽ giải quyết. Đừng lo gì
cả, em về đây. À mà cuối tuần này chúng ta mở tiệc nho nhỏ nhé. Xả
stress, tại nhà anh có tiện không nhỉ?
- Ồ được thôi, vậy hai đứa em tới sớm đi chợ nhé. Anh sẽ mời thêm vài người bạn nữa cho vui.
- Ok anh. Anh nghỉ đi, em về đây.
An Khánh tiễn Minh Lê ra thang máy, anh không trở lại phòng ngay mà
lang thang ra phía ban công lộng gió. Dưới kia, thành phố sáng lòa trong những ánh đèn màu. Từng cặp đôi hối hả lướt xe qua những con đường
khiến An Khánh cảm thấy lòng mình cô đơn biết mấy. Anh vẫn còn nhớ cảm
giác mỗi lần nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấm áp của Đan Phương. Đó là những
ngày tháng ngọt ngào và êm đềm quá đỗi. “Bàn tay ấy, bây giờ ai sưởi ấm? Dù còn sống hay đã chết thì có lẽ em đã phải trải qua những tháng
ngày cô đơn, lạnh lẽo lắm. Em ở đâu Đan Phương. Anh có thể tới đâu để
tìm em. Nói cho anh biết, anh sẽ đi đến cùng trời cuối đất dù chỉ để gặp lại em một lần…”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT