- Tại sao tôi phải làm theo lời anh? - Mai Ly nói trong tiếng nấc.
An Khánh trả lời gọn lỏn:
- Để đổi lấy cái xác của tôi. Không lẽ em không thấy lời quá sao?
Mai Ly trả lời trong đôi mắt vô cảm đến đáng sợ. Cô phá lên cười lớn:
- Tôi biết mà, làm sao mà tôi lại không thể có anh trong tay được.
An Khánh khẽ nhếch miệng cười đầy oán hận rồi cài số lao đi. Trong
suốt quãng đường trở về anh và Mai Ly không nói với nhau một lời nào.
Hai con người đều đã thu được kết quả từ cuộc đàm phán của mình, nhưng
dường như cả hai đều cảm thấy ê chề và đau đớn đến cùng cực.
Trong một thời gian ngắn, Tuấn Anh liên tiếp vấp phải những cú sốc tâm lý
khiến anh cảm thấy mệt mỏi rã rời. Từ lúc bỏ đi khỏi khách sạn Tuấn Anh
gần như không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ về mọi chuyện. Dường như sự
hiểu lầm về An Khánh và Minh Lê đã khiến lòng tin của anh suy sụp hoàn
toàn. Điều duy nhất có thể xoa dịu vết thương của anh lúc này chỉ có thể là những ký ức đẹp đẽ cùng Đan Phương mà thôi.
Sau một đêm bước đi như người vô hồn, trời trở sáng Tuấn Anh quyết
định trở về nhà tắm táp rồi lao vội tới quán cà phê quen thuộc. Điều đầu tiên anh muốn nhìn thấy ở nơi này có lẽ là gương mặt xinh xắn của Mimi. Tuấn Anh tự an ủi mình, chuyện tồi tệ ngày hôm qua biết đâu lại là ý
trời muốn giúp anh tiến lại gần người con gái ấy. Trên đường đi anh đã
ghé xuống mua một bó hoa tươi tắn dành tặng Mimi. Xe vừa tới nơi, Tuấn
Anh chầm chậm bước vào trong sự bảnh bao và nét mặt vui vẻ khác hoàn
toàn với anh của đêm hôm trước. Tuấn Anh vừa chạm cửa cũng là lúc Mimi
đang hớt hải chạy tới nơi làm việc. Thoáng nhìn thấy Tuấn Anh Mimi
ngượng ngùng cúi chào. Tuấn Anh nở nụ cười ấm áp rồi đặt vào tay cô bó
hồng rực rỡ. Mimi nhận lấy món quà, trong lòng cô cảm thấy bối rối vô
cùng.
- Cảm ơn anh! Anh thật tốt với tôi quá!
Không có gì Mimi! Đây là món quà chúc mừng em đã khỏe lại. Từ bây giờ hãy cho phép anh được quan tâm tới em như một người thân của em được
chứ?
Mimi chưa hết ngạc nhiên Tuấn Anh đã bước vội vào chỗ ngồi quen thuộc trong nụ cười dịu dàng:
- Cho anh một ly như mọi khi em nhé!
Mimi gật đầu vui vẻ:
- Vâng, được ạ!
Tuấn Anh mở điện thoại lướt web như thường lệ. Một tin nhắn lạ tới cách đó vài tiếng: “Tôi có thể xin anh một cuộc hẹn tại quán quen của anh sáng nay không? Tôi
cần nói cho anh biết một chuyện quan trọng. Đừng từ chối tôi nhé!”
Tuấn Anh chẳng còn tâm trí nào để tò mò về người nhắn tin, anh cảm
thấy phiền phức vì cho rằng đó có thể là Minh Lê. Tuấn Anh bực bội tắt
nguồn rồi quẳng chiếc điện thoại sang một bên, anh với lấy tờ tạp chí
trên sạp chăm chú đọc chờ Mimi mang cà phê tới. Một lát, chợt Tuấn Anh
giật bắn người khi có ai đó gọi tên mình:
- Xin lỗi, Tuấn Anh, chúng tôi có thể ngồi cùng anh được chứ?
Tuấn Anh vội hạ tờ tạp chí xuống ngẩng đầu lên nhìn. Mai ly, An Khánh và Minh Lê đang đứng trước mặt chờ một cái gật đầu của anh. Tuấn Anh
bực bội gắt lên:
- Các người cần gì ở tôi nữa?
Mai Ly ôn tồn:
Bình tĩnh đi Tuấn Anh, chúng tôi sẽ không làm phiền anh lâu đâu. Tôi
chỉ muốn giải thích về sự hiểu lầm ngày hôm qua giữa anh, An Khánh và
Minh Lê thôi.
- Được! Để xem các người còn vẽ ra được mấy trò hươu vượn gì nữa.
Khi tất cả vừa ngồi xuống thì cũng là lúc Mimi mang ly cà phê bước
tới. An Khánh đã không khỏi sững sờ khi vừa thoáng nhìn thấy gương mặt
của cô. Ba người còn lại, tất cả đều cảm thấy vô cùng lo lắng vì sự xuất hiện của Mimi lúc này. An Khánh run run đứng dậy khẽ gọi Mimi: “Đan
Phương! Đan Phương!” rồi nắm lấy tay Mimi giật mạnh kéo cô vào lòng
khiến Mimi hốt hoảng không hiểu chuyện gì. Mimi vội đẩy An Khánh ra, cô
lắp bắp trong sự sợ hãi:
- Anh… anh làm cái trò gì thế?
An Khánh không kiềm chế được sự vui mừng đến tột độ của mình anh lại
tiến tới nắm chặt lấy tay Mimi thốt ra từng tiếng đầy hồi hộp:
- Đan Phương! Là anh, là An Khánh của em này, em hãy nhìn vào mắt anh đi
- Xin lỗi! Tôi không biết anh là ai hết, có lẽ anh đã nhìn lầm tôi với ai đó chăng? – Mimi ngượng ngùng
An Khánh đưa hay bàn tay áp lên má Mimi cố gắng tìm lại người mình yêu:
- Đan Phương! Em đừng nói đùa anh nữa được không? Em hãy nhìn thẳng vào mắt anh đây này. Làm ơn!
- Xin lỗi, có lẽ anh đã nhìn lầm người rồi – Mimi nói trong sự sợ hãi
An Khánh tuyệt vọng cố tìm mọi cách để người con gái trước mặt có thể nhận ra mình. An Khánh ôm ghì lấy Mimi mặc cô phản kháng như thế nào.
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn dài trong sự sững sờ của Mai Ly, Tuấn Anh
và Minh Lê. Khi nụ hôn kết thúc, bàn tay Mimi đáp lên mặt anh một cách
không thương tiếc. Mimi đỏ bừng mặt, nước mắt bắt đầu lã chã, giọng nói
cô lúc này đã lạc đi:
- Anh… anh bị điên rồi hả?Tránh xa tôi ra.
Nói rồi Mimi vội chạy lao ra phía cửa, Tuấn Anh cũng vội vã chạy theo cô để mặc An Khánh sững sờ đứng đó như kẻ mất hồn, còn Mai Ly và Minh
Lê nhìn nhau đầy sự lo lắng.
Mimi băng qua các con phố, cô chạy rất nhanh về phía bãi trống ven
hồ. Mimi dừng chân trên một vệt cỏ dại đã úa vàng vì heo may để khóc. Cô ôm mặt nức nở như đứa trẻ vừa bị ai đó bát nạt. Những cảm giác sợ hãi,
xấu hổ đan xen khiến Mimi không thể nào ngăn được nước mắt của mình. Cô
cảm thấy mình lẻ loi và cần được chở che hơn bao giờ hết. Mimi đứng lặng nhìn ra phía xa buồn bã. Từng làn gió khẽ lướt qua cuộn tóc gần như đã
xổ thõng buông phủ gần hết một bên má khiến gương mặt cô dịu dàng vô
cùng. Tuấn Anh đứng lặng từ phía xa dõi theo Mimi và cảm thấy lòng mình
nhói buốt. Cả hai cứ đứng như thế không biết trong bao lâu cho tới khi
những hạt mưa ướt lạnh bắt đầu rơi xuống. Tuấn Anh tiến lại gần Mimi,
nhẹ nhàng khoác lên vai cô chiếc ves của mình và bật ô ngăn những giọt
mưa rơi xuống mái tóc Mimi lúc này đã lấm tấm đầy hạt nước. Mimi quay
người lại phía Tuấn Anh, cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt thầm cảm
ơn anh bằng đôi mắt đang lưng tròng nước. Miệng cô muốn thốt ra lời nào
đó nhưng cứ mếu xệch đi. Tuấn Anh xót xa khi phải đối diện với đôi mắt
ấy. Anh vòng tay nhẹ nhàng ôm Mimi vào lòng thở dài buồn bã.
- Ổn rồi Mimi! Không sao đâu, không sao đâu!
Mimi đứng ngoan trong vòng tay Tuấn Anh như một chú mèo. Cảm giác
được chở che khiến Mimi thấy mình bé nhỏ. Mimi tủi thân bỗng khóc nức nở trở lại. Tuấn Anh áp từng nhịp tay lên tấm lưng mảnh của Mi Mi vỗ về:
- Ngoan nào cô bé! Có anh ở đây rồi, em sẽ không phải sợ điều gì nữa.
Chốc chốc, Tuấn Anh lại cúi xuống đưa ngón tay gạt từng hàng nước mắt đang hối hả trên má Mimi thầm thì: “Ổn rồi, ổn rồi Mimi bé nhỏ!”.
Kể từ giây phút đó, trái tim Tuấn Anh đã hoàn toàn thuộc về người con gái bí ẩn kia. Có đôi lúc anh nghĩ tới Minh Lê nhưng không hề cảm thấy
mình có lỗi. Còn Mimi, từ giây phút được Tuấn Anh ôm xiết trong lòng,
trái tim cô cũng ấm áp trở lại và phần nào không còn cảm thấy mình cô
độc nữa. Nhưng không hiểu vì sao, như có một sự ngăn cản vô hình nào đó
mà ngay cả khi sánh bước cùng Tuấn Anh qua ngày tháng nhưng trái tim cô
cũng không thật sự có cảm giác đó là người đàn ông của đời mình. Có lẽ,
Mimi đã ở bên Tuấn Anh như một kẻ đi lạc trong sa mạc lâu ngày bỗng dưng tìm được quán trọ. Tuấn Anh đã khiến kẻ đi lạc bớt trùn chân mỏi gối và xua cảm giác hoang hoang trong bóng tối cô độc. Chính sự lầm tưởng đó
của Mimi một lần nữa khiến Tuấn Anh lại sống trong ảo vọng về một cuộc
tình viên mãn với người con gái trong mộng năm xưa.
Còn An Khánh, sau giây phút Mimi chạy đi, kể từ đó ngày nào anh cũng
tới quán quen dò hỏi thông tin về cô nhưng những thông tin quá ít ỏi để
có thể giúp anh gặp lại người con gái ấy. Mimi cùng Tuấn Anh đã biến mất khỏi thành phố không một tung tích. Năm tháng sống trong sự kiếm tìm vô vọng An Khánh đã vô cùng đau khổ và mệt mỏi. Cuối cùng trước áp lực sự
nghiệp, An Khánh đành xuôi theo số phận kết duyên cùng Mai Ly. Cuộc sống chỉ có tình yêu từ một phía khiến lứa đôi cơm không lành, canh chẳng ngọt. Một năm sau, họ chia tay. Mai Ly cũng nhận ra sẽ chẳng thể chiếm hữu một người nào
đó khi trái tim họ không hề thuộc về mình. Rất nhanh sau cô cũng tìm cho mình một nơi nương tựa về tình cảm. Còn An Khánh, anh lại tiếp tục chờ
đợi người con gái của mình ngay cả trong vô vọng.
An Khánh quyết định bay tới Pháp để làm việc và tìm hiểu chuyến bay
định mệnh đã mãi mãi mang theo người con gái của anh năm xưa. Trong cùng thời gian đó, Mimi và Tuấn Anh cũng đã có một đám cưới nho nhỏ cùng
nhau. Có lẽ, dù không thật sự yêu Tuấn Anh bằng cả trái tim mình thì
Mimi cũng đã có thể sống một cuộc đời bình dị bên Tuấn Anh nếu như anh
không yêu Mimi đến ghen tuông mù quáng. Vốn là người nhạy cảm nên Tuấn
Anh cũng sớm nhận ra trái tim Mimi không hoàn toàn thuộc về mình. Dường
như Mimi luôn hướng về một bóng hình nào đó kể từ sau vụ cãi vã với
chồng. Cô đã bỏ chạy rồi trượt ngã lăn dài từ cầu thang xuống. Và cũng
kể từ đó cô như biến thành người con gái khác với trí nhớ không hề ổn
định và luôn muốn đi tìm quá khứ của mình. Tuấn Anh đã phát điên lên với sự bất ổn của Mimi và sự xáo trộn trong cuộc sống gia đình. Cuối cùng
họ chia tay nhau khi bỗng một ngày Mimi nhớ ra tất cả mọi chuyện. Một
lần nữa, Đan Phương khiến Tuấn Anh thật sự bị sốc và suy sụp hoàn toàn
khi anh phải đối diện với sự thật rằng Đan Phương không hề thuộc về mình và dù có cố gắng như thế nào cũng không thể khiến Đan Phương quay lại
là Mimi và chung sống hạnh phúc bên anh nữa. Tuấn Anh quyết định rời đến một thành phố khác để quên đi tất cả và bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Một năm kể từ khi phục hồi trí nhớ, Mimi đã quyết định quay lại thành phố năm xưa tìm người đàn ông đã từng thuộc về mình. Thành phố trống
trơn chẳng còn người quen nào hết. Gia đình cô cũng đã định cư bên trời
Âu ngay khi cuộc tìm kiếm con gái rơi vào vô vọng. An Khánh cũng không
còn ở nơi này nữa, người đàn ông của cô đã rời đi nơi khác sau cuộc hôn
nhân đổ vỡ… Những thông tin rõ ràng khiến Mimi buồn bã vô cùng. Mimi
bước đi như người vô hồn qua các con phố. Đôi mắt cô nhòa đi vì con
đường phía trước quá dài mà không thể có lấy một nơi thân thuộc để trở
về nương tựa. Một lần nữa Mimi rơi vào cảm giác cô độc và tuyệt vọng đến khôn cùng. Trong lúc bơ vơ tưởng như cánh bèo lạc giữa dòng chảy vô
định, bất chợt Mimi nhớ tới quán quen năm xưa vội rảo bước trở về.
Mimi bước vào nơi thân thuộc ấy, năm năm sau mọi thứ dường như vẫn
chẳng hề có sự đổi thay. Quán vắng bình yên trong những ánh đèn vàng lấp lóa. Một chút hương Ngọc Lan từ khu vườn thoáng qua khiến Mimi cảm thấy lòng mình êm ái lạ thường. Mimi gọi một tách cà phê rồi bước vào góc
bàn quen thuộc. Dường như chỗ ngồi này đã thuộc về một người nào đó,
Mimi không thích sự chung chạ này nhưng cô cũng không muốn phải ngồi ở
một chiếc bàn nào khác. Mimi tiến lại gần lịch sự mở lời:
- Xin lỗi anh! Tôi có thể ngồi ở chiếc bàn này mà không phiền tới anh được chứ?
Vị khách lạ đang mải miết nâng cuốn tạp chí che gần hết khuôn mặt chỉ còn lộ ra vầng trán cao rộng ngừng đọc, hạ cuốn tạp chí xuống nhìn
Mimi. Cả hai cùng nghẹn ngào ngay khi giây phút mắt chạm mắt ấy. Mimi
không kiềm chế nổi cảm xúc của mình cô bỏ mặc những giọt nước mắt lăn
dài trên gương mặt đã điểm nét mặn mà qua năm tháng thăng trầm. An Khánh run run đôi môi cất lời, anh cũng không dấu được sự bất ngờ và vô cùng
xúc động:
- Đan Phương! Là em phải không?
Ánh mắt Mimi sáng lên niềm hạnh phúc, cô không nói khẽ mỉm cười trong nước mắt gật đầu đáp lại Khánh. An Khánh nhanh chóng vòng qua phía Mimi ôm cô vào lòng:
- Đan Phương! Em đã ở đâu bấy lâu. Anh đã tìm em như thế nào em có biết không?
Mimi ôm chặt lấy An Khánh nức nở:
- Em biết! Em biết! Em đã cảm nhận thấy anh ở rất gần nhưng trí nhớ của em không cho em tìm lại được anh.
Mimi bắt đầu kể về những tháng ngày nằm bất động vô thức bên xứ
người, rồi khi cô hồi tỉnh nhưng không thể nhớ nổi quá khứ. Khi cô là
Mimi và trở về nước nhưng không thể nhận ra người mình yêu. Rồi cuộc hôn nhân với Tuấn Anh đổ vỡ… Mimi cứ miên man trong những giọt nước mắt lăn dài. An Khánh ôm Mimi vào lòng xót xa. Anh luôn tay gạt nước mắt mặn
ướt hối hả trên đôi má cô rồi cũng kể về những năm tháng cô đơn của
mình.
Khi những câu chuyện cứ nối tiếp nhau dài mãi, An Khánh biết sẽ chẳng có một kết thúc nào tại nơi này. Anh đã đưa Mimi trở về căn hộ năm xưa
của mình. Ngay khi vừa bước lên hành lang chung cư, Mimi đã nhận ngay ra tòa nhà năm xưa cô đã từng giúp việc cho một căn hộ trên đó. Mimi chạy
lại phía ban công lộng gió. Cô dang tay cười lớn vì tìm lại được nơi
từng gắn bó với mình. An Khánh chạy theo, nhẹ nhàng vòng tay qua eo ôm
lấy Mimi ghé vào tai cô hỏi nhỏ:
- Còn có điều gì mà khiến em mừng rỡ hơn gặp lại anh thế hả Đan Phương?
Mimi nhìn An Khánh đầy yêu thương, cô đưa tay chỉ sang căn hộ bên tòa nhà đối diện trả lời:
- Anh có nhìn thấy ban công sáng đèn với những giỏ hoa bên phía kia không?
- Thấy rồi!
- Nó là hoa mười giờ đó, nhiều năm nay mà chủ nhà vẫn chỉ quen trồng một loại hoa đó.
- Ủa! Sao em biết hay vậy Đan Phương? – An Khánh giọng đầy ngạc nhiên.
- 5 năm trước, khi em còn là Mimi, em từng giúp việc cho gia đình bên đó. Và ban công kia là nơi em thường đứng hóng gió hàng đêm. Mỗi
lần như thế, em đều nhìn về phía đối diện. Chính nơi em và anh đang đứng đây luôn có một người con trai cũng có thói quen ra ban công hóng gió.
Em và người ấy chỉ đáp lại nhau qua việc vẫy tay. Thậm chí cả hai còn
chưa từng nhìn thấy nổi gương mặt của nhau một lần. Nhưng không hiểu
sao, hình bóng người con trai đó lại khiến trái tim em ấm áp và mong ngóng đến vậy. Em cũng không biết nó là thứ tình cảm gì nữa.
Trong khi Mimi nói, An Khánh lặng lẽ cười nhìn sang phía bên kia.
“Thì ra người con gái bên ban công đó năm xưa chính là em sao, thảo nào
mà anh cũng từng thổn thức và mong mỏi bóng dáng ấy đến vậy”. Thấy An
Khánh lặng im, Mimi chợt cảm thấy mình có lỗi:
- An Khánh! Em không làm anh buồn chứ?
An Khánh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc buông dài qua vai Mimi đáp lời:
Sao anh lại buồn được cơ chứ? Vậy là anh biết, cảm giác của anh đã
không sai. Em chính là người con gái phía bên kia. Người đã khiến anh
xao xuyến và mong ngóng mỗi đêm về.
Mimi bỗng quay người lại phía An Khánh. Đôi mắt cô mở to vì quá ngạc nhiên:
- Ý anh là, người từng đứng nơi ban công này mà em thường mong mỏi chính là anh sao An Khánh!
- Em còn nghi ngờ gì nữa đồ ngốc!
An Khánh khẽ trả lời rồi cúi xuống đặt lên môi Mimi một nụ hôn sâu.
Hai người cứ đắm chìm trong sự si mê và hạnh phúc đến bất tận mặc làn
sương mỗi lúc càng thêm buốt lạnh. Dưới kia, những ngọn đèn vàng phủ
bóng nhạt nhòa, hàng cây im lìm trong giấc ngủ, mọi thứ yên tĩnh đến lạ
thường nhưng dường như không còn khoác lên mình sự buồn bã, cô độc đáng
sợ như năm xưa nữa.
Họ đã tìm thấy nhau sau quá nhiều tháng ngày lưu lạc. Có lẽ, giờ đây
sự ấm nóng của hai trái tim xa cách đang dần lan tỏa nơi này. Rồi hạnh
phúc của họ cũng sẽ nở rực rỡ như những giỏ mười giờ trong sương lạnh.
Chỉ có điều, sớm mai sẽ chẳng thể vội phai tàn mà còn tươi đẹp và bền bỉ mãi mãi như ánh mặt trời trước biển. Hai con người đi lạc cuối cùng
cũng tìm về được nhịp yêu. Và họ sẽ đi bên nhau đến hết cuộc đời này…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT