Tuấn Anh về đến nhà, Minh Lê đã chờ sẵn ngoài cửa. Vừa trông thấy Tuấn Anh, Minh Lê đã nhảy chân ba lên ôm lấy cổ anh:
- "Con chuột chíp này, anh đi đâu cả chiều nay thế hả?"
Tuấn Anh hơi bất ngờ về sự xuất hiện đột ngột của người yêu. Anh sững người lại vài giây rồi với lấy hai tay Minh Lê kéo ra khỏi cổ mình.
- "Thôi nào con mèo nhắng nhít, vào trong đi anh có chuyện này muốn nói với em!"
- "Ôi! Nay còn muốn tâm sự với con mèo này nữa cơ đấy. Có lẽ trời sắp đổ bão" - Minh Lê bắng nhắng trả lời.
Tuấn Anh lôi tay Minh Lê ngồi xuống ghế sô pha, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi bắt đầu thốt ra từng lời chắc chậm:
- "Nghe này! Em biết chiều nay anh đã ở đâu không?"
Minh Lê chau mày:
- "Ô hay cái con chuột đáng ghét này. Em mới phải hỏi anh câu đó mới đúng chứ? Mà anh đã ở đâu thế hử?"
- "Ở quán cà phê quen thuộc của tụi mình! Tuấn Anh nhanh nhảu đáp!"
Minh Lê chẹp miệng một cái rồi quay người ra khỏi hướng đối diện Tuấn Anh. Cô với tay vào ngăn kéo bàn, nhặt lấy cái bấm rồi chăm chú sửa mấy chiếc móng dài ngoằng của mình.
Tuấn Anh thấy Minh Lê có vẻ hững hờ với câu chuyện thì vội vã giật tít:
- "Và rồi… chuyện gì xảy ra… Minh Lê có biết không?"
Minh Lê không nhìn lên, cô vừa bấm móng kêu tí tách, vừa trả lời một cách hững hờ…
- "Nếu anh không có chuyện gì hay hơn ngoài chuyện về mấy cái cô
bồi bàn teen teen ấy thì anh có thể nấu cho em ăn thứ gì đó được không?
Em đang đói bụng. Đói thật ấy!"
Tuấn Anh xích lại người yêu xuýt xoa:
- "Ôi con mèo ú ham ăn. Làm anh mất cả hứng. Được rồi, anh sẽ
phục vụ cái dạ dày của em ngay khi anh được giãi bày hết cái sự hốt
hoảng của mình".
Vậy anh giãi bày nhanh lên, giãi bày hết đi. Anh có nghe thấy bụng em đang sôi sung sục như cái lò tôi vôi đây không hả?
- "Rồi rồi, để anh kể tiếp em nghe nhé! Khi anh và An Khánh đang ngồi với nhau thì một cô bồi bàn xinh đẹp xuất hiện".
Nghe đến đây, Minh Lê phá lên cười, vơ lấy chiếc gối sau lưng đập túi bụi vào người Tuấn Anh:
- "Con chuột chíp đáng ghét này, em biết ngay mà, lại khoe thành tích thả dê chứ gì. Thôi không nghe nữa đâu, nghe chán lắm… AAAAAA".
Minh Lê vừa kêu lên vừa lấy hai tay bịt tai lại, mặc Tuấn Anh đang cười sặc sụa, lôi tay Minh Lê muốn thanh minh:
- "Con mèo ú í giàu trí tưởng tượng thật! Còn dám cho mình ăn đòn nữa cơ đấy. Nghe nốt đã nào, chưa gì đã la toáng cả lên"
- "Thì anh kể đi"
- "Nghe này, khi cô ấy bưng cà phê ra cho tụi anh. Khi anh nhìn lên thì…"
- "Anh kể nhanh lên, làm gì là ngắt quãng dữ vậy".
- "Thì… tèn tén ten…"
- "Bộ, cô ấy bị lộ hàng hả? Minh Lê hỏi một cách châm chọc"
- "Không! Không phải"
- "Thế là gì mà khiến con chuột dê của em có hứng thú đến vậy?"
- "Anh không hứng thú, là anh bất ngờ, thảng thốt"
- " Vì sao?"
- "Vì cô ấy giống Đan Phương như hai giọt nước"
Nghe thấy hai từ Đan Phương, Minh Lê giật bắn người, tròn mắt, nắm lấy vai Tuấn Anh.
- "Thật sao? Là sao? Anh không đùa em đấy chứ?"
- "Không, là thật mà."
- "Vậy anh có nói chuyện với cô ấy không?"
- "Không! Cô ấy quay vào trong ngay. Nhưng lúc về anh có hỏi
thông tin về cô ấy, thì cô ấy tên Mimi cơ. Mà… không hiểu sao, anh cứ có linh cảm về Đan Phương em ạ".
Minh Lê thở dài…
- "Thì người anh yêu đơn phương một thuở mà.
- "Tuấn Anh khoác vai Minh Lê dỗ dành:
- Thôi nào… em đang ghen với Đan Phương đấy à?
- Không! Rảnh miệng em chỉ nói thế thôi mà. Em đang nghĩ về Đan
Phương, đang muốn biết tung tích về cô ấy. Không biết bao năm nay cô ấy
còn sống hay đã chết. Nếu còn sống, không biết mấy năm qua cô ấy đã ở
đâu, cô ấy sống ra sao? Chắc cô ấy cô đơn và đau khổ lắm anh nhỉ? Nhưng
nếu còn sống, sao cô ấy không tìm về với gia đình?
- Ừ, anh cũng đang thắc mắc như vậy. Nhưng nếu Mimi là cô ấy thì
tốt quá rồi. Chỉ cần cô ấy còn sống, thì nhất định cô ấy sẽ về với gia
đình của mình, sẽ về với An Khánh và cả chúng ta nữa.
Minh Lê đỏ hoe mắt, cô vòng tay ôm lấy cổ Tuấn Anh thở dài:
- Phải rồi, chỉ cần cô ấy còn sống. Nhất định cô ấy còn sống. Chúng ta hãy cứ tin như vậy anh nhé…!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT