Bữa tiệc tối hôm đó kết thúc rất sớm, Tuyết Chỉ đại gia mang theo hộ vệ của mình vội vội vàng vàng cáo từ, đám khách khứa kia cũng không tiện ở lại thêm, bữa tiệc xa hoa cứ thế mà tan.

Còn về Thanh Thu vô tội bỗng dưng bị thương, chắc chắn sẽ phải khó chịu một thời gian, đại phu có tốt tới đâu, thì nàng cũng vẫn bị giày vò, từng ngày từng ngày một. Nghiêm trọng hơn cả là, do quá sợ hãi, hằng ngày nàng đều đòi bọn tiểu nha đầu phải hầu mình rửa mặt gội đầu thật sạch sẽ, những thứ đồ có màu đỏ như máu, nàng chỉ liếc qua đã không chịu được. Vì chuyện này mà Thanh Thu nôn thốc nôn tháo không biết bao nhiêu lần, khiến vết thương chưa kịp khép miệng không thể hồi phục nhanh, người gầy rộc cả đi.

Phần lớn thời gian, Thanh Thu ngồi hồi tưởng lại tình hình xảy ra vào tối hôm ấy, cảm giác quá đỗi kinh sợ ấy khiến nàng không sao ngon giấc được. Vì đang bệnh nên việc của thiện phòng nàng không phải quán xuyến nữa, tất cả mọi việc ở đấy đều được giao cho thím béo xử lý. Bà là người lớn tuổi trong thiện phòng, nên đương nhiên quản được đám người kia. Ngưng Vũ và Hàm Yên ngày nào cũng kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra ở thiện phòng, bởi vì nàng bị thương, quận vương phi và nhị phu nhân tạm thời không nhắc đến chuyện mai mối cho nàng nữa. Dì Lưu Hoa – thê tử của Vệ quản gia muốn đón nàng ra ngoài sống một thời gian nhưng nàng khéo léo từ chối. Lão quản gia đành đưa vợ tới thăm nàng mấy lần, nấu chút canh bổ dưỡng cho nàng ăn.

Cứ mãi như thế, thậm chí nàng còn cho rằng đây là việc trong họa có phúc, chẳng mấy khi được nhàn nhã, thật quá dễ chịu, không cần phải dậy sớm đi mua đồ, chẳng cần lo tính toán tiền bạc. Hơn nữa nàng cũng không cần cầm xẻng muôi để mắng người khác, cuộc đời này còn cầu gì hơn! Chỉ là, đồ ăn của thế tử hằng ngày vẫn phải do nàng xem qua rồi chỉ đạo, cái gì mà ngọc cuộn cẩm tú, lương thần mỹ cảnh, tên và công thức các món ăn càng ngày càng kỳ quái. Trong thiện phòng toàn kẻ thô lỗ, nhìn không hiểu món mà thế tử muốn ăn. Trước kia đều là Thanh Thu xem thực đơn trước rồi giảng giải cách nấu cho đầu bếp nghe, giờ họ vẫn theo lệ cũ đưa thực đơn cho nàng đọc trước để quyết định. Nàng uể oải nhìn thực đơn, lại một lần nữa cầu xin thượng đế, mong cho vị thế tử có khẩu vị kỳ quái này mau mau biến mất.

Bếp trưởng trong thiện phòng phục Thanh Thu sát đất, cứ tưởng rằng nàng đã nếm hết mọi món ăn trong thiên hạ, nếu không tại sao bản thân hắn ta cả đời làm đầu bếp lại chưa từng nghe thấy những món này bao giờ? Thanh Thu bật cười, nàng đã ăn qua những món này đâu, nếu hỏi nàng làm thế nào có thể hiểu được thực đơn mà thế tử yêu cầu là những món gì, nói thẳng ra rất đơn giản. Ví dụ như ngọc cuộn cẩm tú, nàng bảo đầu bếp thái bí đao thành những lát dài, cuộn với ít trứng rán thái sợi, ức gà luộc thái sợi, củ cải trắng, củ cải hồng thái sợi, buộc lại bỏ vào canh gà nhân sâm hầm chín, vớt ra để ráo nước là xong. Theo cách suy luận ấy, lương thần mỹ cảnh cũng vậy, chọn mấy loại rau hợp với cảnh, màu sắc tươi tắn dâng lên. Thời gian đầu khi Thanh Thu làm như thế, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, nhưng thấy thế tử chỉ ăn mà không nói gì, có lẽ hắn cũng không hiểu thực đơn mà mình viết ra rốt cuộc có phải thế hay không, do vậy nàng bạo gan làm theo những gì mình nghĩ ra được.

Sau khi sự việc xảy ra nghe mọi người kể về những phút giây cuối cùng vào buổi hôm ấy, nhờ thế tử ngầm bố trí người, một mũi tên bắn chết gã áo đen. Và vào đúng lúc Thanh Thu bất tỉnh rơi xuống, thế tử đã nhảy lên ôm, cứu nàng với tư thế khiến toàn bộ nữ tử trong thiên hạ đều đắm đuối.

Thế tử cứu nàng sao? Thanh Thu không hề có chút ký ức nào về việc ấy, những gì nàng còn nhớ chỉ là dòng máu chầm chậm chảy, còn cả nỗi sợ hãi trước cái chết. Nghe nói thế tử đã giết vô số người khi còn ở biên ải… vừa nghĩ tới đó Thanh Thu liền rùng mình, biên ải đối với nàng mà nói là một nơi nồng nặc mùi máu. Nàng không sao quên được tên tiểu tử họ Cao đã không trở về, vị thế tử này, tay hắn nhất định dính không ít máu tươi.

Thanh Thu bị thương, không ít người trong phủ đến thăm nàng, ngay đến Khổng hàn lâm mà quận vương phi định làm mai cho nàng cũng cho người mang quà tới, điều này khiến Thanh Thu buồn bã ít nhiều. Khổng hàn lâm này làm thế, cứ như giữa nàng với y đã có tình ý gì mờ ám không bằng. Có trời biết, nàng chưa từng nhận bất cứ điều gì với quận vương phi, tại sao y lại biết nàng bị thương? Cũng may chỉ là tặng quà, chứ chưa có hành động nào vượt ngoài khuôn phép.

Có một người, vào ngày hôm sau khi biết tin nàng bị thương đã cho người mang quà tới hỏi thăm an ủi, rất hào phóng, toàn là đồ bổ dưỡng quý hiếm, còn cả váy áo. Chỉ trong một buổi chiều, cả quận phủ vương đều biết tin này, ai nấy đều ngưỡng mộ nàng đã kinh động đến trí nhớ của Tuyết Chỉ đại gia, còn không ngớt lời ca ngợi Tuyết Chỉ đại gia nhân hậu tốt bụng, còn nhớ vương phủ có người bị thương. Thanh Thu nhìn số quà đó im lặng không nói gì, chỉ nghĩ đến khúc đàn mà Tuyết Chỉ đại gia chơi tối đó, tại sao lại gảy hết sức khoan khoái vui vẻ như thế?

Chưa đầy mấy ngày sau nàng đã biết nguyên do, xung quanh có tin đồn, môn nhân xuất sắc nhất trong vòng năm năm lại đây của trường phái Xuân Thủy nổi tiếng khắp thiên hạ, Tuyết Chỉ đại gia, có lang quân như ý, chính là tân chủ nhân của Thiên phủ Bắc Vu.

Thiên phủ là một chi có thế lực nhất, thần bí nhất trong vương triều Bắc Vu. Tương truyền trước khi mỗi quốc chủ của Bắc Vu đăng vị, đều phải được sự thừa nhận của Thiên phủ mới xong. Ở Bắc Vu, môn nhân Thiên phủ có địa vị không hề tầm thường chút nào, Tuyết Chỉ đại gia cao quý kết hôn với chủ nhân Thiên phủ thần bí, cũng được coi là một hỷ sự.

Đương nhiên, đối với Nam Vu mà nói, đây cũng là chuyện tốt. Nghĩ tới việc Tuyết Chỉ đại gia kia sinh ra ở Nam Vu, tại thời điểm hiện tại, mối lương duyên này cũng có thể coi là thêm chút màu sắc cho việc đàm phán hòa bình giữa hai nước. Về vấn đề đàm phán, ngay đến nơi chẳng buồn tranh chấp với đời như thiện phòng cũng không ngừng bàn tán xôn xao. Những người khách tới đây vài hôm trước là đoàn sứ giả của Bắc Vu đã ở thành Việt Đô một thời gian rồi, giờ họ tới tiếp kiến trước. Còn đoàn sứ giả Bắc Vu có cả khách tử Thiên phủ lúc này đã bắt đầu xuất phát về phía nam, khoảng đầu mùa thu mới đến được Việt Đô. Còn Tuyết Chỉ đại gia sẽ ở Việt Đô đợi vị hôn phu tới đón, đến khi việc đàm phán hòa bình kết thúc, mới cùng đoàn sứ giả quay về Bắc Vu, chính thức gả vào Thiên phủ.

Từ sau hôm đó, Vệ Minh sai thị vệ thân cận của mình để ý trù nương đó, mặt khác còn sai người đi điều tra xem Tuyết Chỉ đại gia và trù nương trong vương phủ có quan hệ gì không. Sau khi thăm dò khắp nơi mới biết, thì ra nàng đầu bếp ấy cũng có xuất thân không tồi. Giống như Tuyết Chỉ đại gia trước khi rời khỏi Việt Đô, nàng cùng bái Ngũ Liễu tiên sinh làm sư phụ. Ngũ Liễu tiên sinh khai tông lập phái, tự tạo ra chỉ pháp Xuân Thủy, nổi danh thiên hạ, chỉ là giờ đã không còn trên thế gian này nữa.

Sáu năm trước khi Nam – Bắc Vu khai chiến, hai nữ tử này một rời khỏi cố quốc thành danh thiên hạ, một thân thế phiêu bạt trở thành đầu bếp, từ đó không liên lạc được với nhau. Nhưng có một điểm tương đồng, chính là cả hai đều đã qua tuổi xuất giá mà vẫn chưa thành thân. Vì Tuyết Chi đại gia ở phía bắc nên cũng chẳng có vấn đề gì lắm, hơn nữa giờ nàng ta cũng đã có hôn ước. Thanh Thu kia tuổi đã hơn hai mươi mà vẫn chưa lấy chồng, ở Nam Vu bị người đời dị nghị thị phi, chẳng trách buồn chán tủi hổ tới mức phải đi làm trù nương.

Vệ Minh có chút tò mò, không biết trù nương Thanh Thu này cầm nghệ thế nào, nhưng các món ăn do nàng nấu thật sự rất tuyệt. Hắn biết thực đơn hằng ngày của mình đưa xuống thiện phòng đều do đích thân nàng xem, đồng thời còn làm rất hợp với ý mình. Công thức của các món mà hắn nghĩ ra ban đầu đã từng ăn, cho tới sau này, tên những món mà Vệ Minh nghĩ ra ngay bản thân hắn cũng chưa ăn bao giờ, chỉ là tiện tay viết ra, thế mà thiện phòng vẫn có thể làm đúng ý. Xem ra quản gia Thanh Thu này cũng có bản lĩnh, nàng nhìn tên món ăn mà nghĩ ra công thức, không tầm thường chút nào.

Hôm nay, sau khi tới thỉnh an cha mẹ, Vệ Minh nói tới việc không lâu nữa mình sẽ chuyển tới phủ đệ mới. Quận vương phi có chút lưu luyến không nỡ, “Vừa mới về, sao lại vội vàng chuyển ra thế? Mấy năm con vất vả khổ sở, phải để mẫu thân chăm sóc con một thời gian mới đúng”.

“Chiến trận nơi biên ải, thế tử lại lập công lớn, hoàng thượng anh minh mới tặng cho phủ đệ, đấy là vinh hạnh, người khác cầu còn không được nữa là, làm gì có cái lý không về ở.” Người nói là nhị phu nhân, nàng ta làm bộ làm tịch đợi thế tử đến thỉnh an mình, nào ngờ Vệ Minh chẳng thèm coi nhị phu nhân ra gì, xem nàng ta như không khí. Nghe ý quận vương phi không muốn để Vệ Minh rời khỏi vương phủ, nàng ta liền nói xen vào, sau đó còn dịu dàng hỏi quận vương: “Vương gia, thiếp nói có đúng không?”.

Vệ Minh đã là thế tử quận vương, sau này sẽ kế thừa tước vị, vì vậy lần này hoàng thượng chỉ thưởng tiền bạc, thực ra hoàng thượng cũng không nghĩ hắn có thể tỏa sáng ở biên ải. Hiền Bình quận vương có người con trai như thế, đương nhiên rất hài lòng, không buồn để tâm tới việc đấu đá ngầm giữa hai phu nhân, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Mấy hôm trước hoàng thượng có hỏi đến hôn sự của Minh nhi, nói rõ rằng việc ban tặng phủ đệ là để chuẩn bị cho việc sau này con thành thân. Vương phi, Minh nhi sớm muộn gì cũng phải chuyển khỏi vương phủ, đã thế hà tất phải bàn cãi. Hơn nữa cùng ở Việt Đô, còn gần hơn núi Vọng Xuyên cả vạn lần, muốn gặp nó hằng ngày đâu phải chuyện gì khó”.

Quận vương phi đành phải gật đầu đồng ý, chẳng rảnh mà quan tâm tới ý đồ khiêu chiến của nhị phu nhân, lập tức chuyển sang vấn đề hôn sự của ái nhi, nói với giọng vui mừng: “Nói ra mới thấy Minh nhi đúng là phải sớm thành thân, hôm trước thiếp đã cho người tính rồi, tuổi của Minh nhi và Linh Ngọc rất hợp, vương gia, người xem chúng ta có nên thân lại thêm thân không?”.

Thấy cha mẹ có vẻ hào hứng với chuyện này, Vệ Minh lại bứt rứt đứng ngồi không yên, nghe ý mẫu thân muốn tác thành cho mình và biểu muội Linh Ngọc, hắn càng thấy bối rối.

Lúc đến Hiền Bình quận vương phủ, Huống Linh Ngọc chỉ là một cô bé chưa đầy mười tuổi, khi ấy Vệ Minh đã là một thiếu niên anh tuấn mười bảy tuổi rồi. Ngày ngày uống rượu gảy đàn cùng đám thiếu niên trong kinh thành, hắn hoàn toàn không để ý tới cô em họ nhỏ bé đột nhiên xuất hiện ở nhà mình. Hai năm sau hắn vì đại nghĩa quốc gia mà nhiệt huyết hừng hực tham chiến rời kinh, sáu năm trôi qua, Vệ Minh sớm đã quên rằng mình còn có một biểu muội. Mấy hôm trước mẫu thân hắn có sắp xếp để hai người gặp mặt, hắn chỉ cảm thấy nữ tử xinh đẹp yêu kiều trước mặt không liên quan gì tới tiểu nha đầu năm xưa, những việc khác hắn chẳng nghĩ nhiều, ai ngờ mẫu thân lại có ý này.

Nhưng hắn không phản đối ngay, chỉ một mực giữ im lặng.

Năm nay Vệ Minh đã hai mươi lăm tuổi, nam tử ở tuổi này hầu hết đã làm cha, còn hắn chưa lấy vợ, trước kia hắn rời bỏ kinh đô phồn hoa vui vẻ tới nơi biên cương sống cuộc đời đầy nhiệt huyết. Hai sự trải nghiệm hoàn toàn khác nhau, người đời không hiểu tại sao hắn lại đem những năm tháng thanh xuân đẹp nhất lãng phí trong quân trường, thậm chí đến phu thê quận vương cũng không hiểu nổi. Trong sáu năm đó, không ít lần Vệ Minh nghiêm túc suy nghĩ về nguyên nhân mình tham chiến, dường như là sau một lần say rượu đánh cuộc, cũng có thể là nhất thời cao hứng, cuộc sống an nhàn vui vẻ triền miên kia không giữ được trái tim thiếu niên sôi trào nhiệt huyết của hắn. Hắn khao khát được cưỡi ngựa lao đi trên chiến trường biên ải, về vùng đất mịt mù lang khói[1] ấy.

[1] Lang khói: Người thời xưa đốt phân của loài sói làm ám hiệu báo động.

Hiền Bình quận vương thế tử bây giờ đã không còn là người sống dựa vào cái bóng của tổ tiên nữa. Hắn dùng công trạng chứng minh cho người đời thấy sự khác biệt của mình. Còn về đề nghị của quận vương phi, im lặng không phải là đồng ý, Vệ Minh đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến mẫu thân gạt bỏ suy nghĩ này.

Không đợi hắn kịp nói ra mấy cái cớ đang nghĩ trong đầu, nhị phu nhân đã cướp lời nói trước: “Vương gia, thế tử nhà chúng ta không phải người bình thường, sao có thể nói lấy ai là lấy, người không biết chứ, các thiên kim tiểu thư trong kinh thành có ai không động lòng trước thế tử? Chỉ riêng mấy vị phu nhân của các quan lão trong triều đã vài lần cho người tới nói chuyện với thiếp, muốn gả con gái họ cho thế tử, người xem…”.

Quận vương trầm ngâm không lên tiếng, rất tự hào vì con trai mình có bản lĩnh ấy, lại nghe nhị phu nhân che miệng cười: “Linh Ngọc tiểu thư đương nhiên là tốt, nhưng sức khỏe không tốt, làm sao có thể khiến Vệ gia con đàn cháu đống đây?”.

Vương phi lại chẳng lấy đó làm giận, cầm chén trà lên điềm đạm nhấp một hớp rồi mới nói: “Chẳng có cách nào, ai bảo con trai ta xuất sắc như thế, người tới tìm ta ướm hỏi cũng không ít, chỉ là việc này phải xem ta có vui hay không đã”.

Quận vương cười méo xệch, hai bà vợ này của ông một khi đã “ra trận” thì không làm sao dẹp được, đành hỏi Vệ Minh: “Không biết trong lòng Minh nhi đã có ý trung nhân chưa?”.

“Lúc này đang chờ hai nước đàm phán hòa bình, hoàng thượng lại ủy thác cho con trách nhiệm nặng nề. Nếu để phân tâm, không tránh khỏi sơ suất, chi bằng việc này cứ lui lại một thời gian, cũng để con được suy nghĩ kỹ càng.” Vệ Minh cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng mang hoàng thượng ra làm bia đỡ. Đến tuổi đương nhiên phải thành thân, hắn không có ý định bất hiếu, chỉ là thành thân với ai thì còn phải bàn bạc.

Thanh Thu rất an phận, ngoan ngoãn ở trong phủ dưỡng thương, có điều vết thương lành quá chậm. Thời tiết nóng nực, tâm trạng buồn phiền nên nàng không ngừng bực bội, mấy ngày nay cổ họng khô khốc, thêm hai ngày nữa miệng lưỡi bắt đầu nổi nhiệt, thật sống không bằng chết. Trong tình trạng này mà gặp mặt người khác thì quả là thiếu sáng suốt.

Nhưng có vài người không thể không gặp.

Nàng chưa bao giờ cho rằng việc hai nước Nam – Bắc giao chiến có bất kỳ liên quan gì tới mình, cùng lắm là khi người trong thiện phòng nhàn rỗi ngồi tán chuyện với nhau, nàng cũng vểnh tai lên nghe. Thỉnh thoảng nàng cũng cảm khái trước tình cảnh bách tính chịu khổ trong cuộc chiến ngoài biên ải kia, thương xót nạn nhân ăn không no mặc không ấm. Ai ngờ hai nước không đánh nữa, ngược lại còn liên quan tới nàng, việc đàm phán hòa bình diễn ra ở Việt Đô, cố nhân bao năm không gặp lại đến đúng lúc này, còn khiến nàng liên lụy dính vào họa đẫm máu. Nhận ra nàng đúng vào lúc trông nàng nhếch nhác nhất, không thể không thừa nhận, Thanh Thu có chút không vui.

Lúc này nàng đang đi về phía Đông đường của vương phủ, đó vốn là nơi vương phủ tiếp đãi thân quyến. Hôm nay thảm đỏ trải dài, trăm hoa đua nở, chỉ để đón tiếp Tuyết Chỉ đại gia. Hôm trước nàng ta có gửi một tấm thiệp tới, nói muốn chính thức đến thăm cả gia đình quận vương, muốn đích thân xin lỗi vì những phiền phức mình đã gây ra cho vương phủ tối hôm ấy, tiện thể tới thăm quản gia Thanh Thu bị thương.

Cảm giác của Thanh Thu mấy năm nay càng ngày càng kém nhạy bén, chỉ biết ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc, chẳng còn chút tinh nhanh nào của thuở thiếu thời nữa. Vì vậy khi nàng vừa bước vào Đông đường, thấy Tuyết Chỉ chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thêu màu xanh biếc, nhưng vô cùng cao quý phóng khoáng, khóe miệng nàng bất giác giật giật.

Khi đến đây bọn nha đầu và mấy người phục vụ trong thiện phòng dặn nàng rằng, nhất định phải nhớ từng động tác từng câu nói của Tuyết Chỉ đại gia, khi nào về phải kể lại chi tiết cho họ nghe. Lúc này nàng đứng ở cửa phòng lớn, nheo mắt đánh giá người con gái đang quay lưng lại phía mình hồi lâu. Tuyết Chỉ nghe thấy có động tĩnh, quay đầu thấy nàng đang bước qua bậc cửa, vội vàng chạy lại đỡ, “Vết thương đã khá hơn chưa?”.

Toàn thân Thanh Thu nhất thời cứng đờ, khi tay Tuyết Chỉ chạm vào nàng, bàn tay đó cũng cứng lại, thấy mặt nàng không biểu hiện gì, vội rút tay về, khẽ gọi: “Thanh Thu tỷ tỷ…”.

Thanh Thu nghe vậy bèn cười: “Tuyết Chỉ đại gia khách khí rồi, tiếng tỷ tỷ này nô tỳ sao gánh được”.

Lúc này trong Đông đường yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Tuyết Chỉ cho đám người đi theo hầu hạ mình ra ngoài, nếu có người ở đây, nghe được những lời này của Thanh Thu, sợ họ sẽ nói Thanh Thu không biết điều.

“Tỷ gầy đi nhiều.”

Thanh Thu thận trọng sờ lên cổ mình, nhớ tới tối đó, tim bỗng run rẩy, thời gian gần đây nàng ăn không ngon ngủ không yên, làm sao mà béo lên được. Trong mắt nàng, Tuyết Chỉ mới gầy đi nhiều, những năm đó họ cùng nhau lớn lên, nói thẳng ra là bạn thanh mai. Những năm tháng cùng nhau học đàn đó có thể coi là những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời Thanh Thu.

Còn lúc này, nàng chỉ là trù nương, Tuyết Chỉ là người chơi đàn nổi danh khắp thiên hạ, sao có thể so sánh đây? Do đó nàng không nói gì.

Tuyết Chỉ hoàn toàn không để ý tới sự trầm mặc của nàng, nói tiếp: “Muội sắp xuất giá rồi”.

Họ đều là nhưng nữ tử đã qua hai mươi tuổi nhưng chưa xuất giá, về tình về lý Thanh Thu vẫn nên nói một câu: “Chúc mừng chúc mừng”.

Năm năm trước khi chia ly, Tuyết Chỉ mới chỉ vừa cập kê, thế mà giờ đã sắp lấy chồng rồi, thật đúng là vạn sự đổi dời. Chỉ là nhiều năm không gặp, vẫn chưa xóa tan được sự xa lạ của ly biệt, Tuyết Chỉ lại cố chấp hỏi: “Tỷ không hỏi tại sao muội lại được gả cho chủ nhân của Thiên phủ sao?”.

Trước kia Thanh Thu chưa bao giờ nghe tới cái tên Thiên phủ, nàng chẳng qua chỉ là một bách tính bình thường. Hằng ngày nàng chỉ nghe những chuyện về gà vịt ớt tỏi, Nhữ Dương phủ thì Thanh Thu có nghe nói, vì ở đấy có một món ăn nổi tiếng tên là cá sóc… Từ đó mới thấy, mấy năm nay, nàng càng ngày càng trì trệ, không chỉ thân phận không sao bì được với Tuyết Chỉ, mà đến sự hiểu biết cũng không sao sánh kịp được với Tuyết Chỉ bao năm bôn ba bên ngoài, chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.

Thanh Thu thầm than khổ trong lòng, nghĩ đến những chuyện mà bọn Hàm Yên muốn biết, ví dụ như chủ nhân của Thiên phủ có anh tuấn như thế tử của vương phủ không, hay có giàu hơn không? Nhìn tình hình này thì thời gian phải gặp Tuyết Chỉ không ngắn, nàng bèn kéo một chiếc ghế dài ra ngồi xuống chống đầu, hỏi: “Vậy, tại sao?”.

Thực ra nam lấy vợ nữ gả chồng, còn cần nguyên nhân gì nữa sao?

“Bởi vì nếu còn tiếp tục đợi nữa, muội sẽ chết.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Chỉ đột nhiên trở nên tuyệt vọng, thân thể với bộ y phục màu xanh biếc có chút run rẩy. Thanh Thu còn chưa kịp hỏi, Tuyết Chỉ đột nhiên cười, nụ cười tươi như hoa, đôi mắt đẹp nghiêm túc nhìn Thanh Thu: “Muội sắp lấy chồng rồi, tỷ tỷ còn đợi tiếp ư?”.

Câu nói này khiến Thanh Thu có chút hoang mang, bao năm nay nàng đợi ai? Sao nàng không biết nhỉ, thỉnh thoảng cũng cô đơn, những lúc buồn phiền mệt mỏi, nàng cũng nghĩ đến những việc như có như không ấy, chỉ ước gì có một người để mình có thể nhớ nhung, nhưng không có, thật đáng thương vô cùng.

Tính qua, Tuyết Chỉ vẫn nhỏ hơn nàng một tuổi, nhưng tâm tư lại phức tạp khó hiểu hơn nàng cả vạn lần, nàng lập tức thở dài: “Đợi? Ta chưa bao giờ đợi ai”.

Không biết tại sao, ánh mắt Tuyết Chỉ lộ vẻ kích động, không cam tâm, nặng hơn nữa thì là u buồn, giọng nói có phần run rẩy: “Tỷ tỷ còn trách muội…”.

Thanh Thu có chút bứt rứt, nếu Tuyết Chỉ và nàng chỉ như cố nhân gặp lại, mọi người cùng ngồi chuyện trò mấy câu chẳng mặn mà, cũng chẳng lạnh nhạt, hỏi thăm về cuộc sống mấy năm qua của nhau. Nàng nghĩ, nàng sẽ vui vẻ ngồi ở đây cùng nàng ta thưởng trà ngon, đàm kỳ nghệ, ai ngờ Tuyết Chỉ tuôn ra một tràng, toàn những lời kỳ lạ. Thanh Thu đang do dự không biết có nên khuyên nàng ta mấy cây không, làm người vẫn nên đặt những chuyện không vui đó xuống từ lâu thì hơn, Tuyết Chỉ sắp xuất giá rồi, nhắc tới chuyện cũ làm gì? Giờ đây hai người bọn họ mới hơn hai mươi tuổi, mấy chuyện cũ đó để năm sáu mươi tuổi nhắc sau cũng được mà.

Có lẽ nàng ta có thâm ý, nhưng Thanh Thu không muốn suy nghĩ sâu dù chỉ một từ, nàng chau mày đứng dậy: “Không ngờ đã tới giờ Ngọ rồi, chi bằng Tuyết Chỉ ở lại dùng cơm, nếm thử tay nghề của thiện phòng vương phủ, không tệ chút nào đâu”.

Tuyết Chỉ ngẩn người, hai mắt ầng ậc nước, ngơ ngác nhớ ra: “Phải, tỷ là quản gia thiện phòng trong vương phủ”.

Sao nàng ta lại không biết, Thanh Thu tỷ tỷ từ nhỏ đã có tư chất thông minh hơn mình, có tay nghề nấu ăn này từ bao giờ?

Nàng ta nghĩ đến bản thân mấy năm nay thành danh khắp thiên hạ, bất giác bước lên phía trước cầm tay Thanh Thu lên săm soi thật kỹ.

Đôi tay ấy mặc dù vẫn trắng mịn, nhưng không còn mềm mại nữa, những vết chai ở đầu các ngón tay do luyện đàn mà có vẫn còn, nàng ta buồn bã nói: “Thật không ngờ, tỷ lại vào vương phủ làm đầu bếp, Thanh Thu tỷ tỷ, đi với muội đi. Đây không phải nơi tỷ nên ở, trước kia, sư phụ luôn khen tỷ có tuệ căn, lẽ nào tỷ cam tâm ở lại đây sống mờ nhạt vất vả một đời?”.

Vốn không quen thân mật với người khác như thế này, đặc biệt là nàng ta, Thanh Thu bèn rụt tay về điềm đạm đáp: “Sống cả đời bình thường có gì không tốt, ta đã nói rồi, ta và muội không giống nhau, bây giờ, lý tưởng và nguyện vọng đã thành hiện thực, đừng nói cái gì mà ta phải đi theo muội nữa”.

“Muội biết, tỷ oán muội, nhưng…”

“Ta đã nói rồi, không oán, không trách, trước kia chúng ta đều quá trẻ, những gì cần quên ta đã quên cả rồi!” Thanh Thu bất giác cao giọng, ngắt lời nàng ta.

Nhưng Tuyết Chỉ không định buông tha nàng, vẫn tự nói: “Nhưng lẽ nào ngay cả Bình ca ca tỷ cũng quên rồi sao? Huynh ấy quan tâm tỷ như châu như ngọc…”.

Hơi thở của Thanh Thu bỗng nghẹn lại, mặt đờ ra, nói: “Cái gì mà Bình ca ca, những gì Tuyết Chỉ đại gia nói ta nghe không hiểu. Nếu cô nương ở lại dùng cơm, Thanh Thu dù đang bị thương cũng sẽ đích thân xuống bếp, không biết khẩu vị của cô nương nhạt hay mặn? Chua hay ngọt?”.

Nàng kiên quyết như vậy, Tuyết Chỉ chẳng còn gì để nói nữa, một lúc lâu sau mới buông câu: “Không cần đâu”.

Đông đường chỉ còn một mình Thanh Thu, nàng ở lại đó một mình rất lâu rồi mới đi ra. Bên ngoài phòng lớn có vài người hầu đang tập trung tò mò nhìn nàng, xem ra nàng nổi tiếng rồi, ít nhất thì trong quận vương phủ cũng sẽ bàn tán một thời gian.

Tuyết Chỉ đại gia là người Nam Vu, cho dù hoàng đế, cũng sẽ có vài người họ hàng thân thích nghèo túng, lẽ nào nàng không thể có thời hàn vi với Tuyết Chỉ đại gia hay sao? Còn về việc phải đối phó với những lời hỏi han của đám a hoàn người làm trong thiện phòng thế nào, trong lòng Thanh Thu đã có dự tính. Khi ấy nàng sẽ cầm nồi gõ cho mỗi người một cái, xem còn ai dám lắm chuyện nữa không.

Đêm đến, Thanh Thu không sao ngủ được, trường phái Xuân Thủy, Tuyết Chỉ đại gia, những chữ ấy choáng hết tâm trí nàng, thúc giục nàng nhẹ nhàng ngồi dậy. Ngẩng nhìn vầng trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ với vẻ trầm tư, cuối cùng không kìm được, Thanh Thu bèn mở tủ quần áo, ở nơi sâu nhất đặt một cây cổ cầm bằng gỗ Hông[2], sau khi lấy ra nàng không ngừng vuốt ve, tựa như rất lưu luyến.

[2] Hay còn gọi là gỗ Paulownia.

Lòng đầy tâm sự, bất giác những ngón tay nàng khẽ chạm vào dây đàn, khiến nhưng nốt nhạc trong trẻo vang lên nhẹ nhàng xa xăm. Thời gian đầu khi mới vào vương phủ, nàng không mang theo nhiều đồ đạc, trong số đó có cây “Lục Ỷ”[3] này, những lúc nhàn rỗi, nàng cũng rất ít khi mang ra chơi. Trong phủ chẳng mấy người biết nàng biết chơi đàn, nhưng chưa ngày nào nàng quên những kỹ nghệ đã được học.

[3] Lục Ỷ: Tên một cây đàn cổ.

Trầm ngâm hồi lâu mới bừng tỉnh lại, trong lúc vô tình nàng đã gảy lại khúc nhạc Lộng Mymà Tuyết Chỉ đại gia chơi tối hôm đó. KhúcLộng My này ý chỉ tình cảm nam nữ vui vẻ nơi làng quê, khi tâm đầu ý hợp sẽ tấu lên những khúc nhạc tâm tình. Năm đó chính nàng cũng thường xuyên chơi khúc nhạc ấy, chỉ là trong sáu năm nay, nàng chưa từng chơi lại.

Tấu xong khúc nhạc, Thanh Thu mới cảm thấy mình đã gảy khúc Lộng My này quá thê lương, đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có động, ai đó vỗ tay khen: “Hay, đàn hay, nhạc hay, người… hay”.

Giọng nói này nghe có chút quen quen, lại cao quý uy nghiêm, từ trong phòng nhìn ra không rõ lắm, chỉ cảm thấy dáng người đó khá cao, khi hắn xoay người đi vào phòng, nàng mới nhìn rõ thì ra là thế tử.

Hắn không biết nam nữ thụ thụ bất thân ư? Đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở đây, thực sự không được hợp lễ cho lắm.

Hiền Bình thế tử Vệ Minh đi thăm bạn về khuya, không đi đường chính mà lại trèo tường vào, vì nhớ tới sự thích thú của việc trèo tường vào nhà trong những lần đi chơi về muộn trước kia. Cửa sau lại khá gần với thiện phòng, hắn loáng thoáng nghe thấy có tiếng đàn, Vệ Minh nhớ mang máng rằng điệu nhạc này chính là khúc Lộng My mà Tuyết Chỉ đại gia đã gảy vào đêm đó. Nhưng nó lại không được vui vẻ như tiếng đàn của Tuyết Chỉ đại gia, ngược lại được tấu khá chậm và nặng trĩu, nhưng lại hay theo một cách khác.

Họ hàng thân quyến là nữ trong phủ không nhiều, biết đàn ngoài biểu mội Huống Linh Ngọc của hắn ra, thì chỉ có trù nương này thôi.

Vệ Minh vốn cho rằng nàng là một đầu bếp hay làm biếng, không ngờ Vệ quản gia nói Thanh Thu còn là quản gia trong phủ, lo việc ở thiện phòng nội phủ, giờ còn biết chơi đàn, đọc hiểu công thức những món ăn hoang đường mà hắn viết, xem ra nàng khá thú vị.

Nhất thời nổi hứng lần theo tiếng đàn tới bên ngoài phòng nàng. Côn trùng kêu râm ran trong đêm, dường như đang chế nhạo rằng hắn vẫn thật trẻ con. Cũng phải, đêm hôm thế này tới khuê phòng nữ tử, chẳng phải muốn làm việc mùi mẫn? Vệ Minh lắc đầu cười khẽ, hồi còn ở biên ải, đối mặt với cảnh đao kiếm tàn sát, hắn thường nghĩ sau khi hồi kinh phải thế nào, thế nào. Nhưng khi thật sự hồi kinh rồi, hắn lại cảm thấy cảnh phồn hoa vàng son trong thành Việt Đô cũng không thể giúp mình thư giãn. Vừa rồi ở Xuân Phong Đắc Ý lầu, nhìn đám bằng hữu quanh bàn, bất giác hắn cảm thấy bực bội khó chịu, lòng thấy chán ngán, không thoải mái bằng khi một mình đối mặt với vầng trăng lạnh lẽo ngoài biên ải.

Nơi ở của quản gia thiện phòng cũng tạm được, cách gian nhà dành cho nô bộc có vài khóm hoa, ánh đèn rọi qua rèm trúc, một bóng người ngồi trước cửa sổ, hắn vòng đến bên cạnh cửa sổ, núp ở đó nhìn vào trong.

Haizz! Tiếng đàn của nàng có chút kỳ lạ.

Trù nương này thật không đơn giản, hắn đã nhận ra cây đàn đó có tên là Lục Ỷ, là một cây cầm thượng cổ. Trăm năm trước có lời đồn đại rằng Lục Ỷ đã lưu lạc rơi vào tay chủ nhân của Thiên phủ ở Bắc Vu, nhưng chưa thấy xuất hiện lần nào, lúc này lại xuất hiện ở đây, không khỏi khiến Vệ Minh thấy nghi hoặc trong lòng. Lẽ nào nàng có quan hệ với Thiên phủ? Nghĩ tới việc hôm nay Tuyết Chỉ đại gia tới thăm quận vương phủ, lại còn gặp nàng, giữa họ thật sự chỉ có quan hệ như hắn đã điều tra, chỉ là đồng môn học nghệ? Tuyết Chỉ đại gia là vị hôn thê của chủ nhân Thiên phủ, nhưng Lục Ỷ lại không nằm trong tay nàng ta, mà thuộc về một trù nương của phủ này, thật khiến người ta khó hiểu.

Đợi nàng chầm chậm tấu xong khúc nhạc, Vệ Minh ra khỏi chỗ nấp tán thưởng. Hắn thấy sự hoảng loạn trong mắt nàng, lòng hắn thầm đắc ý, phải nhân cơ hội này điều tra cho rõ một phen.

Cho dù là quản gia của vương phủ, thì nơi ở của Thanh Thu cũng chỉ có một giường một tủ, một bàn trang điểm. Trong nhà chẳng còn người thân, trên người cũng không có đồ đạc gì quý giá, tiền lương hằng tháng nàng đều tiết kiệm để dành sau này dưỡng lão. Mỗi khi quay về phòng, nàng đều nhâm nhi chút trà lạnh ngồi ngẩn ngơ một lúc mới có thể ngủ được. Cũng may những việc lặt vặt có người giúp đỡ, cuộc sống của nàng không đến nỗi quá vất vả.

“Nô tỳ bái kiến thế tử.” Thanh Thu căn bản không muốn hành lễ, mượn cớ vết thương chưa lành cử động không tiện, nên chỉ hành lễ nửa vời.

Vệ Minh đi thẳng tới trước cây cổ cầm Lục Ỷ, giơ ta ra vuốt, quả nhiên là đàn quý, “Trường phái Xuân Thủy là trường phái xuất sắc nhất hiện nay, thứ mà họ theo đuổi chính là không màng thế sự, phong cách lãng đãng như mây. Tuyết Chỉ đại gia lại là anh tài trong số đó, nổi danh nhờ tiếng đàn trong trẻo du dương. Sư phụ của nàng ta là Ngũ Liễu tiên sinh nổi tiếng ở Nam Vu ta, ra ngoài học hỏi mới mấy năm nay, danh tiếng đã vượt xa tiên sinh Ngũ Liễu”.

Đây là những lời không đầu không cuối, Thanh Thu biết cuộc chuyện trò của nàng và Tuyết Chỉ đại gia hôm nay khiến vị thế tử này trong lòng có nhiều thắc mắc, đành thận trọng dè dặt, vờ cười đáp, “Thanh Thu được thụ giáo rồi”.

Dường như đoán nàng sẽ vờ ngốc, Vệ Minh khẽ mỉm cười, “Ai cũng biết, hôm nay Tuyết Chỉ đại gia đến vương phủ với danh nghĩa là tới thăm người bị thương, trong Đông đường hai người nói chuyện khá lâu, nhưng không biết đã nói những gì?”.

Thế tử tối nay mò tới phòng nàng, hỏi những câu nực cười giống y của bọn Hàm Yên, Ngưng Vũ, chắc hẳn trong lòng ngưỡng mộ người đẹp, nhưng cầu chẳng được ước chẳng thấy, mới nửa đêm đến đây bức cung?

“Chuyện này, nô tỳ vô cùng ngưỡng mộ Tuyết Chỉ cô nương…”

Ngưỡng mộ nàng ta cái gì? Thanh Thu nhất thời cuống quýt, nói năng lộn xộn, rõ ràng định nói rằng nếu thế tử ngưỡng mộ Tuyết Chỉ, nếu có cơ hội nàng nhất định nói tốt cho vị thế tử này trước mặt nàng ta. Chỉ có điều lời vừa thốt ra, bỗng lại thành ý khác, bản thân nàng vốn là một nữ tử, nhưng lại đi ngưỡng mộ một người con gái khác? Nàng phải nói những gì đây?

Vệ Minh phì cười, “Ngươi ngưỡng mộ nàng ta?”.

Vẫn thường nghe mọi người khen Hiền Bình quận vương thế tử rất anh tuấn, tối nay coi như Thanh Thu cũng được nhìn đã mắt. Khuôn mặt hắn phảng phất ý cười, chẳng giống bộ mặt lạnh lùng đanh thép khi thích khách đột nhập vào phủ tối hôm đó. Vừa rồi Vệ Minh bật cười, nếp nhăn nơi khóe miệng càng thêm sâu, khiến Thanh Thu đứng cùng hắn dưới ánh đèn mà trái tim bất giác như đập nhanh hơn.

Phát hiện ra sự bất thường của mình, Thanh Thu vội vàng giải thích, “Tuyết Chỉ đại gia đó cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi vẫn chưa xuất giá, việc này, nàng ấy và nô tỳ khá giống nhau. Nhưng nàng ấy thật sự là tấm gương cho đám nữ tử phàm tục như nô tỳ đáng học hỏi”.

Nàng có chút bối rối, bắt đầu thuận miệng bịa tiếp: “Nô tỳ ngưỡng mộ nàng ấy là vì cùng đã qua hai mươi, Tuyết Chỉ đại gia lại có thể tự do tự tại ngao du thiên hạ, còn Thanh Thu bị người đời chê cười, thật đáng hổ thẹn, hổ thẹn”.

Nói xong định cúi đầu bày ra bộ dạng hổ thẹn khi đối mặt với người khác, nào ngờ vết thương nơi cổ không cho phép Thanh Thu làm thế, đau tới mức khiến nàng rùng cả mình.

Vệ Minh vội vàng hỏi: “À, ta nghe nói gần đây trong phủ cũng có mấy người định làm mai cho quản gia Thanh Thu, sao ngươi đều từ chối? Có phải muốn giống như Tuyết Chỉ đại gia, tìm được một nam tử mạnh mẽ như chủ nhân Thiên phủ mới chịu gả đi?”.

Chủ nhân Thiên phủ mặt mũi thế nào, mạnh mẽ hay không nàng đâu có biết, nhưng hắn nói thế có phải là coi thường nàng không? Ám chỉ nàng muốn so bì với Tuyết Chỉ đại gia, không biết tốt xấu? Nàng tự coi thường mình thì được, nhưng không cho phép người khác coi thường nàng, chẳng nghĩ ngơi nhiều Thanh Thu buột miệng đáp: “Nô tỳ đương nhiên không thể so sánh được với Tuyết Chỉ đại gia, đời này chỉ mong tìm được một người như thế tử là đủ rồi…”.

Lời còn chưa nói hết bỗng thấy không ổn, nàng quả nhiên là định đấu khẩu với hắn, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra rằng, mình vừa nói Vệ Minh không bằng chủ nhân của Thiên phủ, lại còn ghép đôi nàng với hắn. Nếu tiếp theo đây hắn nói một trù nương bé nhỏ còn muốn sánh đôi cùng thế tử… nàng chẳng còn chỗ nào để mà chui, trong lòng vô cùng xấu hổ, hai má đỏ ửng đợi thế tử lên tiếng.

Thấy hai má nàng ửng hồng, Vệ Minh không tức giận, chỉ điềm đạm đáp: “Ta biết ngươi có quen Tuyết Chỉ đại gia, cũng nhận ra cây đàn này tên Lục Ỷ. Phải biết nó vốn là vật cũ của Thiên phủ, không ngờ lại ở trong tay ngươi, vì vậy mới định hỏi, giữa ngươi và Thiên phủ có quan hệ gì?”.

Thì ra thế tử đã sớm biết nàng và Tuyết Chỉ là cố nhân, cũng phải, trước kia họ từng sống cùng nhau ở thành Việt Đô, mặc dù đã lâu không gặp lại, nhưng chỉ cần nghe ngóng hỏi han là dễ dàng biết được. Hắn vòng vo mãi mới hỏi vào trọng điểm, e rằng đây chính là điều hắn thật sự muốn biết.

“Nói bậy, cây đàn này là… của một người bạn cũ tặng nô tỳ, sao có quan hệ gì với Thiên phủ được?”

Vệ Minh dùng ngón tay nhấc một sợi dây đàn lên, kéo căng hết mức rồi đột ngột buông tay, cất giọng hỏi lẫn trong âm thanh du dương: “Người bạn cũ đó của ngươi thật hào phóng, không biết hiện nay đang ở đâu?”.

Thanh Thu cúi đầu cụp mắt, che giấu tâm tư ẩn trong đó, giọng nói có phần bình thản: “Chàng đã chết ở biên ải, vì nước hy sinh rồi”.

Vệ Minh lập tức nhớ tới vị hôn phu của nàng đã chết trận, lẽ nào cây cổ cầm này của nhà người đó?

“Nói vậy thì, đúng là nhân sĩ trung liệt.” Bị lời nói của nàng làm cho thay đổi suy nghĩ, hắn bỗng nhớ đến những ngày ngoài biên ải của mình, “Nói thật, ngươi không giống một trù nương, Thanh Thu, ừm, ngay cả cái tên cũng không giống”.

Cái tên này cũng giống như Hàm Yên, Ngưng Vũ, chẳng có bất kỳ sự khác thường nào.

Thanh Thu đột nhiên nghĩ ra, hiện giờ hai nước đang đàm phán, mấy hôm trước một đao trên cổ nàng có liên quan tới Thiên phủ ở Bắc Vu, Tuyết Chỉ, Lục Ỷ, nàng bỗng sực hiểu: “Thế tử hỏi nhiều như vậy, phải chăng đang nghi ngờ nô tỳ?”.

Rồi nàng liền giận dữ nói tiếp: “Thế tử nghĩ nhiều quá rồi, nô tỳ chưa từng ra khỏi Việt Đô nửa bước. Thiên phủ là gì, càng chưa từng nghe tới, cây đàn này chẳng qua chỉ là lễ vật đính hôn mà đối phương tặng cho Thanh Thu ngày trước thôi”.

Từ nhỏ nàng đã học đàn, khi Cao gia tới cầu hôn, cây đàn này lẫn trong đống lễ vật, khi đó nàng chưa biết đây là thứ quý giá, chỉ chung tình với cây Lục Ỷ này. Tiểu tử họ Cao thường cười trêu nàng rằng nàng chịu lấy y chỉ vì một cây đàn. Lúc đó nàng mới bao nhiêu tuổi, mười một hay mười hai?

Bây giờ vì cây đàn này, mà nàng gặp phải phiền phức, thật sự không đáng.

Vệ Minh chau mày, đương nhiên hắn sẽ cho người đi điều tra, xem xem việc này có thật hay không, nhưng trong lòng lại đã tin lời nàng nói. Phớt lờ ánh mắt giận dữ của nàng, hắn đi một vòng quanh căn phòng nhỏ. Góc tường chất rất nhiều đồ, ngoài đồ bổ thì còn có một ít đồ chơi, xem ra nữ tử này khá may mắn, nghe mọi người kể, thời gian gần đây này nào nàng cũng có người tới thăm, đến Khổng hàn lâm cũng cho người mang quà tới.

Trong phòng phảng phất có mùi thuốc, Vệ Minh nhớ đến vết thương trên cổ nàng, bèn lấy từ trong người ra một thứ, đưa cho nàng: “Ta nghe nói vết thương của ngươi hồi phục rất chậm, đây là lọ cao Vân Hoa, rất tốt trong việc trị thương do đao, ngươi cầm lấy dùng đi”.

Thanh Thu vội vàng đón lấy. Nói đùa chắc, chuyện nào ra chuyện ấy, đồ thế tử cho, chắc chắn là thứ tốt nhất. Nàng là Thanh Thu chứ không phải Thanh Cao, việc gì phải giả vờ ngượng ngùng hay đưa đẩy từ chối, vết thương này ngày nào cũng khiến nàng cực kỳ khó chịu, mùa hè lại càng khổ tâm, vì không thể tắm rửa, bứt rứt vô cùng.

“Ngươi yên tâm dưỡng thương, phụ vương mấy lần có nhắc tới các món ăn do ngươi làm, nói rằng những món ấy rất mới mẻ. Đầu bếp ở phủ mới của ta còn chưa tìm được, quản gia Thanh Thu có muốn theo ta tới đó không?” Vệ Minh càng nói càng cảm thấy mình sáng suốt, mặc kệ nàng có cổ quái hay không, cứ bố trí nàng ở bên cạnh cũng là một cách giám sát không tệ.

Thanh Thu lại không nghĩ thế, nàng chẳng muốn thay đổi, thế tử nói vậy, rõ ràng muốn làm khó nàng. Còn chưa đợi nàng phản đối, người ấy đã khẽ cười rồi trèo ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một câu: “Ngươi cứ nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời ta”.

Nàng chịu đi mới lạ! Sao hắn không nghe ngóng xem, có kẻ nào lại không muốn làm quản gia trong vương phủ, chạy đi làm a hoàn cơm bưng nước rót cho thế tử? Xem ra không thể làm công việc này được nữa rồi, bị thương mà còn bị người ta nghi ngờ, cuối cùng cũng bị giáng chức, có lẽ ngày nàng rời vương phủ mở phường đậu phụ chẳng còn xa nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play