Nam tử nhị thập nhi quan, hữu vi nhân phụ
chi đoan. Nữ tử thập ngũ hử giá, hữu quát nhân chi đạo; vu thử nhi vãng, tắc tự hôn hỉ[1]. Đây là một định luật tự cổ chí kim, ngàn đời không
đổi.
[1] Theo
Khổng tử: Nam tử hai mươi tuổi làm lễ Gia Quan (lễ trưởng thành) xong có thể làm cha được. Nữ tử mười lăm hiểu đạo lý, có thể gả đi. Từ đó về
sau, có thể kết hôn.
Là nước giàu có nhất vùng Vọng Xuyên, Nam Vu thịnh hành tảo hôn, bất luận là nam hay nữ, chưa đến tuổi thích hợp để kết hôn, họ đã sớm định đoạt hôn ước.
Đợi tới khi nam tử trưởng thành, nữ tử cập kê, liền tổ chức hôn sự, cứ
như thể sợ không lấy được vợ không gả được chồng sẽ bị người đời cười
chê vậy. Kiếm một nương tử đẹp tựa hoa cũng được, gả cho một lang quân
như ý cũng xong, nhà nào có điều kiện thì còn được chọn đông chọn tây,
điều kiện không tốt, đành ngồi trơ ra đấy đợi người ta đến chọn thôi.
Nam tử đơn giản hơn, chỉ cần ngũ quan cân đối, tứ chi đầy đủ, cho dù đã
qua tuổi kết hôn, cuối cùng vẫn có thể lấy được vợ. Nữ tử lại khác, một
khi qua tuổi xuất giá, liền thành dưa chuột mùa thu, không còn ai thèm
nhòm ngó nữa.
Thanh Thu cảm thấy mình thật oan uổng, mỗi lần nghĩ tới việc gả chồng này lại khó chịu tới mức không thể diễn tả bằng lời.
Là quản gia
thiện phòng[2] của phủ Hiền Bình quận vương, hằng ngày ngoài việc lo ba
bữa ăn cho mọi người trong phủ ra, thời gian còn lại nàng rất nhàn rỗi.
Nhưng nàng không vui nổi, ai bảo nàng là một cô nương già ế chồng chứ?
Những lời bàn ra tán vào, chê cười thì cũng có thể cho qua, nhưng năm
nàng mới vào vương phủ, từng có một lão quản gia ở tiền viện muốn lấy
nàng về làm thiếp. Nhiều lần cầu thân nàng trước mặt mọi người khiến
Thanh Thu không nhẫn nhịn được hơn nữa, cầm cả cái nồi đập vào đầu lão
già không có mắt kia khiến ông ta ngất xỉu, từ đó nàng mới được yên
thân.
[2] Quản gia thiện phòng: Người quản lý chăm lo bếp ăn.
Theo lý thì
cho dù tất cả nữ tử trong thành Việt Đô này không lấy được chồng, thì
cũng không nên có nàng trong số đó. Từ nhỏ nàng đã là một tiểu tiếu giai nhân trong mắt mọi người, khuôn mặt tròn như trăng rằm giống hệt những
hài nhi trong bức tranh Tết. Lớn thêm một chút, mặt mũi như được tạc, ai cũng nói cô bé này khi trưởng thành nhất định sẽ có dung mạo khuynh
quốc khuynh thành. Vì vậy còn chưa tới tuổi cập kê, nàng đã đính hôn với nam nhân nhà họ Cao – phú thương giàu có nổi tiếng trong thành Việt Đô.
Nhưng đó chỉ là lúc nhỏ thôi, lớn lên chưa chắc nàng đã thành giai nhân. Con gái nhà người ta mười tám tuổi sẽ thay đổi, càng lớn càng xinh đẹp, Thanh Thu
hoàn toàn ngược lại, nhưng không phải trở nên xấu xí. Nếu đem gương ra
ngắm rồi tự đánh giá, nàng cũng được coi là dung mạo không tầm thường,
chỉ có điều không còn xuất chúng như thời thơ ấu mà thôi. May mà nàng đã đính hôn từ nhỏ, chỉ đợi sau khi làm lễ cập kê[3] sẽ thành thân với vị
hôn phu, rồi ba năm sinh hai đứa, thành thiếu phu nhân. Ai ngờ Nam – Bắc hai nước giao tranh xảy ra chiến sự, hoàng đế hạ chiếu yêu cầu các nam
tử trong độ tuổi trưởng thành phải tòng quân. Vị hôn phu của nàng là con cháu nhà giàu, bỏ ra ít bạc thì mấy chuyện tòng quân vất vả ấy sẽ không tới lượt chàng, nhưng tiểu tử nhà họ Cao kia tại sao nhất định đòi ra
chiến trường chứ? Lẽ nào là vì chê nàng không còn xinh đẹp như trước, sợ khi nàng tới tuổi cập kê phải cưới nàng về làm vợ?
[3] Lễ cập kê: Là lễ trưởng thành của nữ tử thời đó.
Khi danh
sách tướng sĩ tử trận chuyển về Việt Đô đã là cuối thu, Thanh Thu vừa
tròn mười lăm tuổi, cũng là lúc nàng nhận được tin báo tử của người đó.
Cao gia mất đứa con trai độc nhất, tâm nguội ý lạnh nên chẳng buồn quan
tâm tới nàng, lặng lẽ rời khỏi Việt Đô, nghe nói về quê sống. Đúng khi
ấy người cha là chỗ dựa cuối cùng của Thanh Thu lâm trọng bệnh qua đời,
nàng buồn bã đau khổ để tang ba năm, thế là qua tuổi đẹp nhất để xuất
giá.
Thời ấy khi
gả con gái phải có nhiều hồi môn, nhà Thanh Thu vốn chỉ là tiểu phú gia, cha là văn nhân không biết quản lý tiền bạc, gia cảnh sớm đã sa sút,
lấy đâu ra hồi môn để lấy chồng, nên rất ít người tới hỏi. Thỉnh thoảng
có bà mối đến nhưng cũng là muốn làm mai cho mấy người mất vợ hoặc những nam tử tàn tật mà thôi. Thấy cảnh nhà sa sút lụn bại, Thanh Thu không
nương tựa vào bạn bè hay họ hàng thân thích, nàng cho nô bộc trong nhà
về quê, bất ngờ vào phủ Hiền Bình quận vương làm trù nương[4].
[4] Trù nương: Đầu bếp.
Thực ra từ
nhỏ Thanh Thu cũng được người nhà nuôi nấng cưng chiều như một thiên kim tiểu thư. Hằng ngày chỉ biết làm thơ gảy đàn, chưa từng làm những việc
này bao giờ, họ hàng bạn bè đều chờ ngày nàng bị đuổi khỏi phủ, ai ngờ
nàng lại làm rất tốt. Vì nàng có bản lĩnh, phàm những món mà nàng thích
ăn, chỉ cần nếm qua, nàng có thể nấu lại với mùi vị giống đến tám chín
phần. Trước kia chỉ làm cho vui, chưa từng nghĩ có ngày lại phải dựa vào tài nấu ăn này để kiếm sống. Sau khi nàng vào vương phủ, món canh cá lư rau rút của nàng khiến quận vương và quận vương phi luôn miệng tấm tắc
khen ngợi không ngớt lời, giữ lại thiện phòng của vương phủ, từ đó cũng
coi như có chỗ nương tựa. Bổng lộc trong vương phủ cũng tương đối nhiều, một năm sau còn được lên làm quản gia của thiện phòng, hằng ngày nhàn
nhã rảnh rang, nên nàng bèn quên phắt chuyện xuất giá lấy chồng gì gì đó của mình.
Có điều,
phàm những nữ tử tên Thanh Thu, mới nghe thôi cũng khiến người ta có cảm giác yêu kiều diễm lệ, thanh thoát nhẹ nhàng. Thật chẳng thể liên tưởng được cái tên đó với bếp lò cùng nồi niêu xoong chảo đầy dầu mỡ. Thế mà
một trù nương như nàng lại tên Thanh Thu, năm nay đã hai mươi hai tuổi,
bị coi là một đại nương không thể già hơn, chỉ e rằng đời này muốn xuất
giá cũng vô vọng. Nghĩ đến chuyện ấy, Thanh Thu cảm thấy miệng mình đắng ngắt, giờ đây nàng không thân không thích, đơn độc một mình. Những lúc
nhàn rỗi nàng thường nhìn hoa trôi nước chảy mà than thở, cảm thấy cuộc
đời quá dài, làm người quá khổ, không biết lúc nào mới được giải thoát.
Gần đây
chuyện kinh động nhất thành Việt Đô chính là việc hai nước Bắc – Nam
đình chiến, chuẩn bị đàm phán hòa bình. Nam Vu – Bắc Vu vốn chung một
gốc, thiên hạ trước kia chỉ có một Vu quốc, ba trăm năm trước trong cung xảy ra một biến cố, Vu Nguyên đế khi ấy đột nhiên băng hà, kinh thành
trở nên hỗn loạn, nguyên thái tử dẫn theo người ngựa giận dữ rời kinh,
đi thẳng về phía bắc, cấu kết với những kẻ không phục tân đế, được sự
ủng hộ trợ giúp của Thiên hạ đệ nhất Kỳ Môn thiên phủ, lấy núi Vọng
Xuyên làm ranh giới, dấy cờ tạo phản. Từ đó Vu quốc bị chia cắt làm hai
phần, những tiểu quốc khác quanh biên thùy nhân loạn khoanh tay đứng
nhìn, hoặc đi theo Nam Vu, hoặc trợ giúp Bắc Vu. Nam Vu binh tốt ngựa
khỏe, còn Bắc Vu dũng mãnh hiếu chiến, cứ vài năm lại xảy ra chiến sự
một lần, chẳng ai chịu ai. Hai tháng trước, trên núi Vọng Xuyên khói lửa mịt mùng, Nam Vu thắng trận, đoạt được mấy tòa thành trì của Bắc Vu.
Nam – Bắc Vu bao lâu nay vẫn không nước nào chịu nước nào, chẳng mấy khi Bắc Vu rơi vào tình cảnh phải nhún nhường. Hai nước chuẩn bị tiến hành
lần đàm phán đầu tiên sau hàng trăm năm gây chiến, đây đúng là hỷ sự lớn nhất trừ trước tới nay.
Công lớn của trận chiến trên núi Vọng Xuyên lần này thuộc về thế tử Vệ Minh của Hiền Bình quận vương, tháng trước từ biên ải về kinh, mang công trạng tới
gặp thiên tử, nhận thiên ân, được ban thưởng ngàn vàng. Do hắn là thế
tử, cha là Hiền Bình quận vương, có thể thăng quan, nhưng thăng quan
tiến tước lại là việc sau này. Hoàng thượng thậm chí còn tặng riêng cho
hắn một phủ đệ, chỉ là tòa phủ đệ này chưa xây xong, nên hắn phải ở
trong phủ của Hiền Bình quận vương nửa năm.
Hôm đó, hắn
chiến thắng trở về, đám nữ tử trong thành Việt Đô đổ hết ra phố, đều
muốn nhìn xem thế tử Vệ Minh trong kinh sau sáu năm không gặp giờ mặt
mũi ra sao. Cũng may hắn đã không khiến đám nữ tử đó thất vọng, thiếu
niên ưu tú năm năm trước giờ đã trở thành một dũng tướng, khí chất dịu
dàng nho nhã, trên mình mặc chiến giáp màu trắng bạc khiến người người
lóa mắt.
Sau khi hồi
phủ, Thanh Thu cũng từng đứng từ xa nhìn một cái, ai bảo danh tiếng của
hắn quá lớn, trước khi ra biên thùy, cũng là nhân vật phong lưu có tiếng ở Việt Đô. Sáu năm sau vừa trở về còn nổi hơn cả nhân vật tiếng tăm
nhất của Xuân Họa Đường.
Nàng đứng
quá xa, chỉ nhìn thấy hắn toàn thân quân trang, nghĩ chắc được hoàng
thượng thụ phong, vinh hiển vô cùng. Nhưng khôi giáp sáng rỡ đó lại
khiến nàng nhớ đến cảnh mấy năm trước tiễn kẻ đoản mệnh kia rời kinh.
Còn chưa kịp nhìn rõ xem thế tử xấu hay đẹp, nàng đã kinh hãi chạy về
thiện phòng, thề rằng không bao giờ tò mò xem náo nhiệt nữa.
Thế tử Vệ
Minh nhân tài xuất chúng, lại là công thần, nhà nào chẳng muốn được
“dính dáng” tới hắn. Đến phủ dâng lễ kết thân, thiết yến gửi thiệp mời,
ngày nào cũng thấy thiệp mời dự tiệc, hoặc cùng đám huynh đệ năm xưa ôn
lại chuyện cũ, thưởng thức cảnh đêm, uống rượu ngắm hoa… say rượu về
phủ. Không chỉ đám nô bộc hầu hạ hắn vất vả, mà người của thiện phòng
cũng chẳng được nghỉ ngơi, thường xuyên phải chuẩn bị canh giải rượu,
hoặc làm ít điểm tâm đêm. Tóm lại, toàn bộ người trên kẻ dưới khắp vương phủ đều xoay quanh phục vụ mình hắn. Quận vương ngược lại còn rất vui
mừng, liên tục tổ chức mấy lần yến tiệc trong phủ. Mấy ngày nay, khắp
nơi chỗ nào cũng nhắc tới việc này, người trong phủ quận vương ai nấy
đều được thơm lây, dường như vinh quang của chủ nhân chính là vinh quang của chúng nô tài họ vậy. Quận vương phi còn đích thân tới thiện phòng
mấy lần, muốn tự tay nấu canh, an ủi đứa con trai mấy năm không gặp của
mình. Thanh Thu tính tình lười nhác, ghét nhất là bận rộn, chủ nhân
trong quận vương phủ không nhiều, thiện phòng này của nàng chỉ phải lo
cơm nước cho các chủ nhân. Khi thế tử chưa trở về, cuộc sống của nàng có thể được coi là ung dung tự tại, nhưng từ khi thế tử trở về, nàng chẳng được nghỉ ngơi ngày nào. Nghe nói tướng sĩ biên ải ăn gió nằm sương,
không quá cầu kỳ, nhưng vị thế tử này thì lại rất cầu kỳ. Một ngày ba
bữa ăn gì đều phải có thực đơn, món nào cũng phải ngon phải đẹp, hắn
tưởng thiện phòng của phủ quận vương giống như ngự thiện phòng trong
cung chắc?
Thanh Thu
giận nhưng không dám nói, cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của vị thế tử đó,
nóng nguội mặn chay đều phải gắng hết sức trổ tài. Ai bảo người ta là
thế tử, còn Thanh Thu nàng chỉ là quản gia của thiện phòng chứ, số phận
do trời định.
Sáu năm
trước là thời gian nàng đang đợi để xuất giá, trong lòng nghĩ rằng từ
đây đã tu thành chính quả, kết tóc xe tơ với mối duyên trời định, bên
nhau như hình với bóng không rời. Ai ngờ cô nương xấu xí nhà hàng xóm đã xuất giá sinh con trai mũm mĩm từ lâu, còn nàng lại trở thành đứa trẻ
mồ côi. Cái danh quản gia thiện phòng nghe thì hay, nhưng cũng chỉ là lo việc ở thiện phòng mà thôi, không xứng xách dép cho thế tử anh dũng uy
phong, thân phận tôn quý kia.
Một ngày
tháng Sáu, còn chưa đến giờ Thìn, trời đã sáng bảnh, xe của Hiền Bình
quận vương phủ đi mua đồ về đỗ gần cửa nhà bếp. Mấy sai dịch đang dỡ rau thịt hoa quả xuống, hai nha đầu nhanh nhẹn cầm sổ, một người ghi một
người tính, mặc dù đã quen việc, nhưng mặt trời chưa ló dạng, trên trán
hay người bọn họ đã lấm tấm mồ hôi.
Hằng ngày
vào giờ Mão ba khắc là phải dậy đi chợ sáng, đấy là quy định của quận
vương phủ, đến nước cũng được vận chuyển từ núi Hạ Giang gần Việt Đô về
từ sáng sớm, nước suối ở đấy vị ngọt, pha trà rất ngon. Nghe nói những
hộ giàu có trong thành đều được các hộ nông dân gần đó đưa rau tới đúng
giờ đúng ngày. Hằng ngày những nhà phải dậy sớm đi chợ không nhiều,
nhưng quận vương phủ thì khác, khi lão quận vương còn sống một mực tin
rằng cần kiệm thì nhà vững, quy định bao năm nay truyền lại, ăn bao
nhiêu, dùng bao nhiêu đều phải tính chính xác.
Trong không
khí vẫn còn vương hương thơm của sương sớm, cách đó không xa sau mấy cây hoa phù dung, Thanh Thu trốn ở nơi này ngủ nướng trên chiếc ghế trúc.
Để cho mát mẻ, nàng chỉ mặc một chiếc áo bằng vải thô mỏng, nghiêng đầu
nằm ngủ say sưa, hoàn toàn không biết gì tới tiếng ồn ào huyên náo chỉ
cách mình một bụi cây kia. Tối qua nàng trực, lại đúng vào hôm thế tử
bày tiệc rượu trong phủ, thiện phòng vì thế phải thức cùng cho tới tận
quá nửa đêm. Thời gian gần đây cuộc sống thật chẳng dễ chịu chút nào,
không có nổi một giấc ngủ yên ổn, Thanh Thu chỉ mong thế tử sớm chuyển
về phủ của mình ở, như thế nàng lại có thể ung dung tự tại mà sống.
“Thanh Thu tỷ tỷ, Thanh Thu tỷ tỷ, đây là những khoản mục của ngày hôm nay.”
Một trận
những tiếng léo nhéo gọi khiến nàng đau đầu vô cùng, cố gắng chống đôi
mắt đang đờ ra vì buồn ngủ, hai khuôn mặt xinh đẹp như hoa đập ngay vào
mắt. Đương nhiên, hai tiểu nha đầu này dung mạo không có gì đặc biệt,
chẳng thể so sánh với những đại a hoàn lả lướt cao quý trong quận vương
phủ kia, nhưng đang ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn, khuôn mặt căng mọng
như có thể vắt ra nước.
“Ngưng Vũ, Hàm Yên, để đó đi.”
“Không được, lão quản gia dặn rồi, phải để tỷ xem qua một lượt mới được.” Hai nha
đầu này bình thường rất biết nghe lời, chỉ là có chút thiên về phía lão
quản gia. Nếu giờ nàng không xem, nhất định sẽ vứt sang một bên để đến
ngày mai, ngày mai lại lần khần đến ngày kia, và cứ thế kéo dài cho đến
tận cuối tháng mới có thể thanh toán.
Trong phủ có lời đồn đại rằng giữa nàng và lão quản gia có chuyện khuất tất không để người khác biết, nên nàng mới có được cái chức quản gia thiện phòng
này, lời đồn tới tai nàng, nàng chỉ cười cười. Ai bảo nàng là một bà cô
già chứ, trong mắt mọi người, nàng cũng chỉ còn nước đi làm vợ kế người
ta, bị người khác chỉ trỏ nói sau lưng là chuyện bình thường. Vốn lão
quản gia đối xử với mọi người rất nghiêm khắc, nhưng không biết vì sao
lại rất thân thiện với nàng. Thậm chí ngay cả những kẻ tiểu nhân bỉ ổi
từng tới cầu hôn nàng, đều đặt điều nói rằng Thanh Thu có được chức quản gia thiện phòng là nhờ đã lên giường với lão quản gia.
Thanh Thu
vẫn im lặng, mấy kẻ đó chẳng chịu động não mà nghĩ, lão quản gia tuổi
tác đã gần sáu mươi, một ông già liệu có thể lực tốt như thế không? Chân tướng sự việc rất đơn giản, bà vợ già của lão quản gia – Lưu Hoa là bà
con xa của người mẹ mà Thanh Thu chưa từng biết mặt, rất quan tâm nàng,
nếu không lấy đâu ra sự khác biệt lớn như thế chứ. Lấy ngay việc mua bán hằng ngày làm ví dụ, đây là công việc béo bở, mỗi ngày nhà bếp của
vương phủ phải mua một xe rau củ quả thịt cá các loại. Mặc dù nhân khẩu
của Hiền Bình quận vương phủ ít, một thê một thiếp hai phòng bốn người,
thêm cô cháu họ, tính số chủ nhân không nhiều, nhưng dùng không ít người hầu, văn có, võ có, gảy đàn, thổi sáo đều có cả. Thậm chí còn có một
xưởng thêu nho nhỏ, chuyên thêu khăn tay cho các chủ nhân trong phủ, còn cả đám đàn ca sáo nhị, cả môn khách[5] được nuôi trong phủ… Chỉ riêng
người hầu kẻ hạ của mấy vị chủ nhân cũng đã phân ra vài tầng lớp rồi.
[5] Môn
khách: Người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và
nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thiết thì dùng đến.
Bao nhiêu
người hầu như thế đều phải ăn, số bạc trắng mỗi ngày được tiêu từ tay
nàng chi ra không biết đã khiến bao kẻ đỏ mắt vì ghen tỵ. Bọn họ đều
mong một ngày nào đó được cai quản việc mua bán của nhà bếp này, để có
thể ăn bớt một chút cũng được.
Nàng chẳng
bao giờ có suy nghĩ đó, năm ngoái nàng còn vào bếp động tay làm mấy món
tinh tế, giờ đã thăng chức thành quản gia, nàng rất nhàn nhã. Cho dù
thỉnh thoảng có cầm nồi cầm xẻng thì cũng chỉ để khua khua trong tay
mắng người mà thôi. À, mắng người là không đúng, nhưng nếu nàng không
ghê gớm như thế, thì đám nam tử kia lại tưởng nàng dễ bắt nạt.
“Thanh Thu tỷ tỷ, bọn muội viết có đúng không?”
Nàng cầm lại xem qua loa một lượt, khi nhìn thấy thịt dê non, gân hươu, khóe mắt
nàng giật giật, lại mua những thức ăn đắt thế này. Sau khi thế tử trở về từ biên ải, hai món này thường xuyên xuất hiện trong danh sách mua hàng của thiện phòng, hắn không sợ ăn nhiều mắc bệnh sao? Hôm nay còn chưa
đến cuối tháng, nàng đã phải tới phòng thu chi lấy bạc, không chừng lão
Lưu quản sổ sách của phòng đấy sẽ lại trách móc nàng cho xem. Cầm quyển
sổ ghi chép cộng nhẩm một lượt, số liệu chính xác, Thanh Thu hài lòng
gập sổ lại. Hai nha đầu này ngày trước còn không biết chữ, tất cả những
việc tính toán đối chiếu sổ sách đều do một mình nàng làm, hằng ngày
phải tính toán cân đối khiến Thanh Thu mất hết kiên nhẫn. Nàng liền chọn ra hai nha đầu nhanh nhẹn nhất, bỏ chút công sức, dạy họ nhận biết mặt
chữ và cách ghi chép đơn giản, những việc như thế này, Thanh Thu giao cả cho họ làm, còn mình thì trốn đi ngủ nướng. Ở nhà bếp không chê vào đâu được, chỉ có điều sáng sớm phải đi mua mua bán bán thực quá vất vả, rõ
ràng là muốn lấy cái mạng già của nàng mà.
Hằng ngày
sau khi đi mua bán về, Thanh Thu đều phải nghỉ một lát, đợi tới phút
cuối cùng mới vào bếp, hai tiểu nha đầu biết thói quen của nàng, bèn kẻ
này cấu người kia một cái, người kia đẩy kẻ này một cái kéo nhau bỏ đi.
Thanh Thu lại nằm xuống ghế chẳng buồn nhúc nhích, thấp thoáng nghe thấy hai người bọn họ đang tranh luận về việc thế tử lúc cười đẹp hay lúc
không cười thì đẹp.
Tuổi trẻ
thật là tuyệt, nõn nà phơi phới như có thể vắt ra nước, chỉ để hai bím
tóc đơn giản thôi cũng tạo ra một cảm giác bức người rồi, nắng sớm mai
chiếu xuống hai người họ, giống như dát một lớp ánh sáng bên ngoài. Đâu
giống nàng, mặc dù mới hai mươi mốt tuổi tròn, nhưng được tính là hai
mươi hai. Từ hai năm trước nàng đã không còn thắt hai bím nữa, mà chỉ
tết thành một bím dài thả sau lưng, nói một cách hoa mỹ thì là để như
thế lúc làm việc sẽ thoải mái và đỡ rườm rà hơn. Nói cũng phải, cả ngày
bận rộn bên lò than, chẳng mấy khi mặc đồ mới, đầu tóc có chải đẹp tới
mấy cũng ích gì đâu?
Nàng phải ngủ thêm một khắc nữa[6]…
[6] Một khắc bằng mười lăm phút.
Không biết
một con chim họa mi từ đâu bay tới, đậu trên cành cây cất tiếng hót véo
von, quấy rầy giấc mộng đẹp của nàng. Mơ màng mở mắt, Thanh Thu thấp
thoáng thấy có bóng một người đứng nấp ở bức tường phía tây. Đấy là cái
gì? Vì vẫn rất buồn ngủ, nàng chưa kịp nghĩ sâu thêm, đã lại nhắm mắt
chìm vào mộng mị.
Đột nhiên, nàng sợ run bắn cả người, cuối cùng cũng choàng tỉnh dậy.
Bên bờ tường không một bóng người, nàng thở dài, ngoài người của thiện phòng ra,
chẳng ai dậy sớm thế này làm gì, lúc này đang rất yên tĩnh, là thời gian tốt cho giấc ngủ! Nàng an tâm chuẩn bị giở người nằm xuống ngủ tiếp,
nhưng động tác đó lập tức khựng lại – bên trái nàng, cạnh cây hoa phù
dung, có một nam tử đang đứng. Cách ăn mặc của người đó, không cần nói
nàng cũng nhận ra chính là vị quận vương thế tử đại nhân trong phủ rồi.
Nàng nghĩ, cuối cùng nàng cũng đã lĩnh hội được Phan An, Tống Ngọc[7] trong các vở kịch đẹp tới mức nào rồi.
[7] Phan An: Tên khác là Phan Nhạc, người Hà Nam sống vào thời Tây Tấn. Đây là một
kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại, sở hữu dung mạo khôi ngô phi
phàm, vì thế trong dân gian có câu “mặt tựa Phan An”.
Tống Ngọc: Là một trong hai đại mỹ nam nổi tiếng nhất ngang hàng với Phan An trong lịch sử Trung Quốc.
Thanh Thu nhảy khỏi ghế dựa, quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến thế tử”.
“Ngươi là ai?” Giọng hắn trong trẻo, chẳng có vẻ gì giống người từng dầm mưa dãi nắng, phơi mặt ngoài sương gió nơi biên ải cả.
“Ta… tiểu nữ làm việc ở nhà bếp.” Có lẽ nàng nên xưng là nô tỳ? Bình thường nàng ít
khi gặp mấy vị chủ nhân, thậm chí nàng còn không biết nên xưng hô thế
nào, nàng không giống những kẻ hầu người hạ bán thân trong phủ kia.
Vệ Minh ở
biên ải đã lâu, quen dậy sớm luyện binh, trời vừa sáng hắn khó có thể
ngủ tiếp được, bèn cầm lồng chim thong thả bước quanh vương phủ đã cách
biệt nhiều năm. Đột nhiên nghe thấy tiếng lao xao ở góc này, thì ra
người của thiện phòng đi mua thức ăn về. Hắn nhìn người con gái trước
mặt một lượt, chiếc áo vải nàng mặc chẳng thể che được thân hình đẹp của mình, vì thế mới nhìn qua diện mạo của nàng, đã thấy quả thật là rất
vừa ý.
Trong sáu
năm qua, rất ít khi nhìn thấy nữ tử ở gần núi Vọng Xuyên, chứ đừng nói
gì đến mỹ nữ, hắn cùng ăn cùng ngủ với tướng sĩ, nên thường được nghe kể những câu chuyện tục tĩu, nữ tử được nhắc đến nhiều nhất. Cho dù lần
này hồi kinh, khôi phục lại tác phong nho nhã nhưng thực bên trong đã
biến chất mất rồi, chẳng ai biết được rằng, Hiền Bình vương thế tử anh
tuấn, nhưng trong đầu lại toàn những hình ảnh hoang dã điên cuồng.
Thấy trên
đầu Thanh Thu không cài trâm, mái tóc đen bóng mượt được tết thả gọn
gàng trên vai, vắt trước ngực, Vệ Minh khẳng định đây là một trù nương
trốn việc làm biếng, nhưng không giống với đám đại a hoàn xinh đẹp như
hoa trong phủ. Hắn cảm thấy rất thú vị, nên không tính toán với nàng,
chỉ giơ tay gọi họa mi của mình về. Đợi nó ngoan ngoãn chui vào lồng
xong, hắn nhàn nhã nói: “Ngươi đang ngủ?”.
Nàng không biết phải trả lời thế nào, cúi đầu ấp úng: “Tiểu nhân…”
Thật ra nàng muốn nói là: Nếu không phải tại thế tử người hôm qua ăn uống say sưa cả đêm, thì ta cũng không cần phải trốn ở đây để ngủ bù.
Đây chẳng
phải chuyện nghiêm trọng gì, Vệ Minh không nhất định phải bắt Thanh Thu
phải nói rõ lý do, nên khẽ cười một tiếng, rồi cất bước bỏ đi.
Đợi hắn đi
xa, Thanh Thu mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng hắn. Người Nam Vu
thường thích mặc áo xẻ bốn vạt, dây lưng thắt áo trong đều dùng loại dây kết màu sắc, thông thường hoa văn trang trí khá phức tạp, hoặc treo
ngọc. Vị thế tử này sau lưng thắt một dải lụa màu xanh, mỗi lần chuyển
động lại đong đưa theo bước chân hắn, phía cuối là một miếng ngọc kỳ
lân, thoắt ẩn thoắt hiện trong tay áo.
Cả buổi sáng Thanh Thu ảo não vì việc này.
Buổi sáng,
thiện phòng trong phủ là nơi bận rộn nhất, lồng hấp nghi ngút khói, cháo thơm trong nồi, những chiếc bánh điểm tâm đẹp mắt tinh tế trên đĩa. Các đầu bếp bận rộn từ sớm chỉ để đợi mấy vị chủ nhân ngủ dậy là lập tức có bữa sáng dùng ngay. Quận vương và quận vương phi thích nhất cháo mạch
nấu đặc, ăn với bánh rán, một ít dưa chua là xong. Bánh bao nhân đậu
trong lồng hấp là làm cho tiểu thư của nhị phu nhân, khó nhất là phải
làm sao hâm sữa dê để không quá nóng, cũng không quá nguội, đấy là đồ
uống mà cô cháu gái được quận vương phi vô cùng yêu quý thường dùng hằng ngày. Vì muốn thực hiện theo phương châm “cần kiệm sẽ giữ được nhà” mà
lão quân vương để lại, bình thường trong phủ Hiền Bình quận vương ăn
uống rất đạm bạc, nhưng đơn giản tới đâu, cũng không thể qua loa. Còn nô bộc quản gia trong phủ, việc ăn uống lại do thiện phòng của tiền viện
phụ trách, thiện phòng trong phủ chỉ nấu cơm cho chủ nhân.
Thanh Thu là nữ quản gia duy nhất trong phủ, chuyên lo liệu mọi việc trong bếp. Hôm
nay, như thường lệ nàng bước vào bếp đúng vào khắc cuối cùng, tay và mặt đã rửa sạch, thay sang bộ quần áo phải mặc khi vào bếp, chậm rãi đi
đến. Nhìn căn bếp ngăn nắp gọn gàng một lượt, nàng hài lòng gật đầu.
Thím béo phụ trách bữa sáng đã chuẩn bị xong bát đĩa trước mặt, đưa thực đơn cho nàng, trên thực đơn liệt kê những món mà từng người trong phủ
sẽ dùng sáng nay.
Tất cả đều
không có sai sót, nàng đang định nói thì bỗng ngoài cửa vang lên một
giọng nói the thé, “Thanh Thu có trong đó không?”.
Thanh Thu
khẽ chau mày, đây là a hoàn Lục Châu hầu hạ bên cạnh nhị phu nhân, một
vị chủ nhân thích gây sự, thường kén chọn đồ ăn trong thiện phòng, sao
sáng sớm đã đến thế này?
“Lục Châu cô nương, có ta.”
Lục Châu vén mành trúc bước vào cửa, bộ quần áo mới khiến người ta chói mắt, trâm
hoa trên đầu lúc lắc không ngừng. Nữ tử này tự cho mình là xinh đẹp,
trong phủ chỉ có nhị phu nhân mới có thể sánh với cô ta. Ai ngờ từ sau
khi Thanh Thu vào quận vương phủ, danh tiếng còn vượt trội hơn cô ta,
khiến Lục Châu thường coi Thanh Thu như cái gai trong mắt. Cô ta rất xem thường nàng, cũng phải, ai bảo Thanh Thu tuổi hơi lớn, sinh ra lại còn
thấp hơn cô ta một cái đầu.
Cô ta là đại a hoàn trong phủ, lúc nào cũng cho mình cao hơn người khác một bậc, nên chẳng buồn liếc mắt tới những người xung quanh, chỉ nhìn Thanh Thu dặn: “Cô ở đây thì tốt rồi, nhị phu nhân hôm nay muốn ăn canh ếch, phiền cô
vất vả đích thân làm một tô”.
“Việc này…”
Thanh Thu nhất thời có chút bối rối, gần đây thế tử tiêu tốn khá nhiều,
nhị phu nhân cũng tới góp vui, mà thôi mặc kệ, tiền của vương phủ cũng
chẳng phải của nàng, ai thích tiêu thì tiêu.
Chỉ là một
chút do dự, khiến Lục Châu không vui, “Quản gia có gì khó nghĩ? Phải
biết rằng tối qua quận vương nghỉ ở Xuân Lê viện, cổ họng nhị phu nhân
đến giờ vẫn hơi khàn, ta đang định nói bỏ dưa chua trong bữa sáng đi,
thay bằng lưỡi vịt ngâm hoặc ức gà thái sợi mới tốt”.
Cô ta nói
tới đây, động tác của mọi người trong bếp đều như đang dừng lại, chỉ có
tiếng nồi nóng sôi sùng sục. Trên mặt lão Hồ chuyên phụ trách chẻ củi
gánh nước và hai đầu bếp nam không hẹn mà cùng để lộ ý cười cổ quái, mấy a hoàn đang đứng phụ bếp cũng xấu hổ đỏ bừng mặt, không khí đột nhiên
trở nên quái dị.
Thanh Thu
không biết là giận hay buồn cười, mặt lạnh tanh nói: “Không phải có gì
khó, chỉ là ếch trong nhà bếp hai hôm nay đã dùng hết, giờ phải đi mua,
về phải hầm thêm hai canh giờ nữa mới dùng được. Sợ làm lỡ giờ dùng cơm
của nhị phu nhân, muốn nhờ Lục Châu cô nương thay thiện phòng bẩm lại
với nhị phu nhân một tiếng, có được không?”.
Lục Châu chăm chú nhìn nàng mấy cái, rồi mới nói: “Thế cũng không hề gì, chỉ cần đừng tới tận tối mới bưng canh lên là được”.
Đợi cô ta
hài lòng mang hai bữa sáng đòi đổi lại là lưỡi vịt và ức gà thái sợi rời đi, thím béo lập tức to nhỏ thì thầm với mấy bà mới đến: “Nhìn thấy
chưa hả, sau mỗi lần quận vương nghỉ đêm lại Xuân Lê viện, Lục Châu chắc chắn sẽ đến, thanh quản của nhị phu nhân không biết tại sao lại yếu
thế”.
Có tiểu nha
đầu không hiểu chuyện, nghe xong cứ muốn hỏi lại cho rõ: “Từ lâu đã nghe các thím nói chuyện này rồi, rốt cuộc cổ họng của nhị phu nhân thì liên quan gì đến việc quận vương nghỉ lại Xuân Lê viện? Là hát kịch cho quận vương nghe sao?”.
Mọi người
phá lên cười, người trong thiện phòng hay nhiều chuyện, chuyện lớn
chuyện nhỏ trong quận vương phủ đều được bàn tán ở đây, việc này từ lâu
đã chẳng còn là bí mật nữa. Tất cả vì nhị phu nhân kia trước khi vào phủ vốn là người học kịch ở Lê Viên[8], còn chưa lên biểu diễn đã bị quận
vương đón về. Chắc vì không có cơ hội thể hiện tài năng của cái giọng
hay, trong lòng nuối tiếc, bèn chuyển sang nũng nịu véo von trên giường. Ngược lại cũng có cái thú vị của nó, mỗi lần như thế nhị phu nhân đều
phải dưỡng họng, sợ bị tổn thương, nơi của nhị phu nhân cũng bị quận
vương đổi thành Xuân Lê viện.
[8] Lê Viên: Là cách gọi khác của kịch khúc thời cổ đại. Theo thói quen gọi các đoàn kịch là Lê Viên, còn các diễn viên kịch là Lê Viên đệ tử.
Kiểu sở
thích như thế không phải người thường nào cũng có, mặc dù Thanh Thu
chẳng nhỏ hơn nhị phu nhân mấy tuổi, nhưng nàng thấy vô cùng khó hiểu,
chỉ cảm thấy nhị phu nhân đang già vờ cố làm ra vẻ, không dễ đối phó
chút nào. Nghe những lời dị nghị bàn tán của mọi người trong bếp, Thanh
Thu bất giác thấy bực bội, rốt cuộc nàng vẫn là một cô nương chưa xuất
giá, không tiện lên tiếng ngăn mọi người bàn tán về chuyện này. Nàng bèn kêu thím béo bắt đầu đưa cơm tới các phòng, còn mình thì quay người đi
ra khỏi bếp. Loáng thoáng nghe thấy có người hỏi sau lưng: “Nhưng quận
vương đang ở chỗ nhị phu nhân, bữa sáng có đưa đến Xuân Lê viện không?”.
“Đương nhiên không rồi, quy định trong phủ bao năm nay, bình thường khi dùng bữa, quận vương tất sẽ dùng cùng quận vương phi…”
Thanh Thu
lắc đầu liên tục, người của thiện phòng càng ngày càng thích bàn tán
chuyện thị phi. Đang định quay về phòng ngủ một lúc, thì suýt nữa đụng
phải một người, nàng còn chưa sợ tới mức hét thành tiếng, người kia đã
kinh hãi giật mình lùi về phía sau. Nữ tử đứng không vững nên ngã nhào
ra đất, ngẩng đầu nhìn nàng, càng kinh sợ hơn, mắt đã rơm rớm nước:
“Quản gia Thanh Thu…”.
Nếu nói Lục Châu vừa rồi là người khó nhằn nhất vương phủ thì nữ tử này lại là người dễ bắt nạt nhất trong phủ.
Thanh Thu thở dài, giơ tay đỡ nha đầu nhát gan đó dậy, “Tiểu Liên, không sao chứ?”.
“Không sao,
đa tạ quản gia Thanh Thu, muội vào trong đây.” Tiểu Liên cúi đầu nhanh
nhẹn chui tọt vào bếp, một âm thanh lí nhí vọng ra, “Thím béo, cháu đến
lấy cơm cho tiểu thư”.
Thực ra mỗi
bữa thiện phòng đều bố trí người đưa cơm đến từng phòng, nhưng luôn có
một vài người thích đến ra oai chỉ trỏ một phen, giống như Lục Châu vừa
rồi. Tiểu Liên là nha đầu hầu hạ tiểu thư Huống Linh Ngọc, sinh ra đã
mang số bị người ta ức hiếp. Huống Linh Ngọc là họ hàng của quận vương
phi, ốm yếu quanh năm, thường xuyên ở lại quận vương phủ dưỡng bệnh,
chẳng khác gì đại tiểu thư trong phủ. Có lẽ vì chủ nhân yếu thế nên nô
tài lại càng yếu thế hơn, hai chủ tớ họ cứ như trẻ mồ côi không nơi
nương tựa, ngoài tới chỗ quận vương phi thỉnh an ra, thường chỉ ở trong
viện của mình. Còn được quận vương phi khen là khuê các mẫu mực, không
giống những nữ tử khác, không hiểu sao lại gặp gỡ nam tử, hàm ý muốn nói tới việc nhị phu nhân gặp Hiền Bình vương là có mục đích ý đồ từ trước, là hành vi có tính toán.
Những gia
đình giàu sang phú quý, có tiền có thế, không tránh khỏi việc tranh
giành ghen tuông. Quận vương mặc dù không giống những nam tử bình thường khác, gặp ai vừa mắt là rước về phủ liền, nhưng những chuyện ong bướm
trêu hoa ghẹo nguyệt cũng chẳng ít. Lục Châu và vài a hoàn có nhan sắc
khác đều mang trong mình tham vọng riêng, mơ tưởng ngày nào đó được quận vương thu nạp, chẳng phải sẽ hưởng vinh hoa phú quý trọn đời hay sao? A hoàn của những gia tộc lớn là gì, là đồ chơi của các gia gia, nhưng
cũng có thể sẽ là phu nhân tương lai. Đương kim hoàng thượng chẳng phải
cũng sắc phong cho cung nữ từng được sủng hạnh qua làm phi tần đấy sao?
Tập tục như thế đã có từ lâu, a hoàn trong quận vương phủ còn sợ không có tiền đồ ư?
Nghĩ đến Lục Châu, Thanh Thu cảm thấy toàn thân khó chịu, cũng may nàng chỉ là một
đầu bếp, phạm vi hoạt động hằng ngày chỉ trong thiện phòng, thân phận
cao quý hơn những kẻ hạ nhân bán thân vào phủ rất nhiều nhưng nói cho
cùng làm việc cho vương phủ, vẫn phải cúi thấp đầu.
Gần trưa,
nàng vẫn còn đang đối chiếu sổ sách với phòng thu chi của vương phủ,
tháng này bội chi, đôi mắt ti hí của lão già phòng thu chi mở to hết cỡ, giống như muốn nuốt chửng nàng vậy, “Khoản này do thế tử dùng, ngươi
định bịp ai, gia huấn của Hiền Bình quận vương phủ chúng ta ngươi biết
là gì không?”.
Đầu Thanh
Thu bắt đầu đau nhức, trong phủ này, nơi đầu tiên nàng không muốn đến
chính là phòng khách, nơi thứ hai là phòng thu chi. Nếu như xin từ chức
quản gia xong mà có thể không phải đến chỗ này, nàng sẽ lập tức đi tìm
lão quản gia. Nhưng trong phòng thu chi có bạc, nàng ở đây dù làm đầu
bếp hay quản gia, thì đều phải đến lĩnh bổng lộc, mỗi tháng ít nhất một
lần, không thể tránh được.
Nàng khẽ khàng thốt ra mấy chữ, “Cần kiệm mới giữ được nhà”.
Cần kiệm giữ nhà cái mông ấy! Mấy ngày thế tử về, chỉ riêng chi phí cho việc ăn uống đã tiêu không ít, cần kiệm chỗ nào. Thanh Thu thầm mong lão quận vương
có thể nhảy ra khỏi quan tài, nhanh chóng ngăn chặn hành vi của tên tán
gia bại sản kia, cũng có nghĩa là giúp mấy kẻ người dưới như nàng bớt
phải chịu tội thay.
“Rất tốt, ta đây chứng kiến thế tử khôn lớn trưởng thành, sao người có thể tiêu pha
như thế được, nhất định là quản gia ngươi có ý định bớt xén tiền bạc, cố ý khai man. Ta nói cho ngươi biết, Thanh Thu, lão quản gia rất kỳ vọng
vào ngươi, sao ngươi không biết quý trọng cơ hội này?”
Lời nặng ý
sâu như thế… Dụng tâm đau khổ như thế…, haizz, thấy cái mũ tham quan sắp chụp xuống đầu mình, Thanh Thu nhàn nhã nói: “Nếu ông không tin, mời
xem cái này”.
Nàng lấy từ
dưới quyển sổ thu chi ra một xấp giấy có hoa văn li ti, đưa cho lão già
phòng thu chi từ từ xem: “Đây là thực đơn hằng ngày do chính tay thế tử
đặt, ta đã lưu hết lại đây, ông xem đi, nét bút mềm mại nhưng cương
nghị, phóng khoáng phong lưu”. Nói xong Thanh Thu vén rèm trúc đi ra.
Đùa chắc, nếu nàng không đi mua ếch về, không biết bên phòng nhị phu
nhân còn nói những gì nữa. Loáng thoáng nghe thấy trong phòng thu chi
lão già ấy đang hất đổ thứ gì đó. Nàng giẫm lên bóng những khóm hoa trên đất mà khẽ cười thành tiếng, con quỷ keo kiệt này giữ tiền của vương
phủ như giữ tiền mua quan tài cho mình vậy. Lần này xem bản lĩnh của ông ta lớn tới mức nào để kìm hãm thế tử. Ông ta thường nói mình là lão
nhân, hi vọng ông ta có thể ngăn được uy lực nhăm nhăm muốn nhảy khỏi
quan tài của lão quận vương.
Thực ra thế
tử có tiêu nhiều tới đâu cũng chẳng tới lượt ông ta lo. Đấy là tiền
thưởng từ hoàng cung, nghe nói trong kho có hẳn một phòng riêng để đồ
được ban thưởng của hắn. Thế tử có tiêu hoang cả đời cũng không hết, lại thêm điền sản được phong ở ngoại ô gần kinh thành của vương phủ, dù sao cũng không thể hết trong ngày một ngày hai được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT