Trong thành
Việt Đô không thiếu những chuyện mới mẻ, mùa hạ mà sấm chớp ầm ĩ, mấy
trận mưa lớn cũng đáng để mọi người vào trà quán đầu phố ngồi bàn tán,
cả chuyện ý chỉ mà trong cung vừa ban bố. Hiền Bình Quận Vương thế tử
mấy hôm trước lập công lớn, hoàng thượng vui mừng thưởng rất hậu.
Thưởng
gì? Đương nhiên là một thứ quý giá không thể quý hơn, khiến người ta vui mừng không kịp, đấy chính là phong thưởng cho vị thê tử mới cưới của
thế tử. Theo lý mà nói thì cô gái may mắn ấy khi vào kiến giá hoàng
thượng, rất vừa mắt người, nên liền được phong làm thế tử phi, còn đứa
bé chưa ra đời sẽ là người kế tục tước vị của thế tử.
Thế tử
phi! Cho dù hồi đó tiểu thư họ Khang có được gả cho Vệ Minh, nếu chưa
được hoàng thượng phong thưởng thì cũng không thể gọi là thế tử phi. Chỉ có những gia đình liên hôn với vương phủ, cũng là vương phủ có tước vị, thì khi gả con gái cho Vệ Minh mới được gọi là thế tử phi.
Hôn sự
của Vệ Minh luôn được mọi người chú ý, giờ hắn trở về không còn là người độc thân nữa, lại sắp có con rồi, khiến đám thiếu nữ trong kinh thành
tan nát trái tim, lệ rơi ướt khăn tay.
Đối mặt với những ân sủng này, Thanh Thu như đang nằm mơ vậy, nàng chỉ sợ lát nữa sẽ tỉnh lại.
Hôm đó
khi vừa vào thành Việt Đô, bèn phụng chỉ theo Vệ Minh vào cung gặp thánh thượng. Nàng đang rất bối rối, mặc dù hai người đã thành thân ở Vân
Châu, nhưng rốt cuộc có được chấp nhận hay không lại là chuyện khác.
Suốt dọc đường Thanh Thu cứ nghĩ mãi đến việc quận vương phi sẽ nhìn
mình bằng ánh mắt soi mói. Đột nhiên tất cả mọi vấn đề được giải quyết,
trong phút chốc nàng biến thành thế tử phi, từ nay không cần lo Vệ Minh
bị ép lấy chính thê khác về thay chỗ mình nữa, sao lại có chuyện may mắn như thế chứ?
Nhìn bộ
dạng bình thản của Vệ Minh, nàng biết chuyện này có liên quan tới hắn,
rất có khả năng là thế tử đã cầu xin hoàng thượng chuyện này từ lâu. Vệ
Minh biết nàng đang lo lắng điều gì, nên mới lặng lẽ lo liệu mọi chuyện, Thanh Thu chỉ còn biết khấu đầu tạ ân, nhưng thật sự không biết nên tạ
ơn ai.
Lễ tiết
trong cung đã nhiều lại rườm rà, Thanh Thu với thói quen cứ thỉnh thoảng lại ăn chút gì đó, ở trong cung nửa ngày nàng đói tới hoa mắt chóng
mặt. Mãi hoàng thượng mới chịu thả người, nàng định lao lên xe bổ sung
thể lực, nhưng lại bị một nữ quan chặn lại, nói là có lời mời từ cung
Minh Hoa.
Sau đó
Thanh Thu mới biết cung Minh Hoa là nơi ở của tiểu thư họ Khang khi vào
làm cung phi. Hiện giờ nàng ta là là Lệ quý nhân, cùng cô mẫu quý phi
của mình sống trong Minh Hoa cung, khi nghe tin Vệ Minh vào cung, Khang
Tùng Nhị liền muốn gặp nam nhân mà mình vẫn giấu kỹ trong tim.
Vệ Minh
đương nhiên không chịu đi, lấy cớ ái thê không khỏe nên từ chối luôn,
trong đầu Thanh Thu lúc này chỉ nghĩ đến đồ ăn, sau khi lên xe nhét đầy
đồ ăn vào bụng, cơn buồn ngủ liền trồi dậy. Từ cửa cung đến phủ quận
vương chỉ một quãng đường ngắn ngủi, nhưng nàng đã ngủ mê mệt chẳng biết gì, ngay cả khi Vệ Minh bế nàng về phòng thế nào Thanh Thu cũng không
nhớ.
Quận
vương và quận vương phi đương nhiên nhận được tin từ lâu, dù trong lòng
bất mãn nhưng cũng chẳng thể nói “không” với hoàng thượng, bọn họ không
thể kháng chỉ. Quận vương phi chỉ còn biết thở dài, hoàng thượng quyết
định như thế chắc chắn là do Vệ Minh đã có lời trước. Tốt xấu gì cô ta
cũng là thế tử phi do hoàng thượng đích thân phong tặng.
Nhưng
bọn họ đợi trước cửa qua cả giờ Ngọ mà vẫn chưa thấy hai người về, rốt
cuộc đến cuối cùng cả nhà họ cũng đợi được con dâu mới vào bái kiến cha
mẹ chồng. Mặc dù nàng đang mang thai, nhưng vẫn phải khấu đầu bái lạy
liệt tổ liệt tông nhà họ Vệ. Quận vương và quận vương phi vô cùng bất
mãn trước việc hai người chưa được sự đồng ý của cha mẹ đã tự ý thành
thân ở bên ngoài, nhưng nếu không phải Vệ Minh “tiền trảm hậu tấu”, thì
sao họ có thể thành thân suôn sẻ được.
Giờ có
nói gì cũng đã quá muộn, ai bảo Vệ Minh là người có chính kiến, ngay
quận vương phi cũng chẳng biết phải làm gì với hắn. Bà dù không hài lòng với Thanh Thu tới đâu, nhưng nể mặt nàng đang mang thai đứa cháu của
bà, nên vẫn miễn cho nàng rất nhiều lễ nghĩa.
Ngay cả
khi Vệ Minh nói sẽ không về sống ở phủ quận vương, mà cùng Thanh Thu
quay về phủ thế tử, bà cũng gật đầu đồng ý. Điều kiện là trước khi trong cung chính thức tổ chức lễ tấn phong cho nàng, Thanh Thu phải học xong
mọi lễ nghĩa phép tắc. Còn phải tham gia yến tiệc chúc mừng, để đám phu
nhân trong kinh thành chấp nhận nàng.
Tình
hình này tốt hơn nhiều so với viễn cảnh Thanh Thu vẽ ra trên đường đi.
Còn về việc sắc phong, yến tiệc, những việc đó chẳng thể làm khó nàng,
tránh được sẽ tránh, dù sao thì bây giờ cũng chẳng ai dám ép nàng nửa.
Vệ quản
gia vì chuyện này mà kích động nước mắt ròng ròng, hiện giờ ông đang làm quản gia ở phủ thế tử. Sớm biết chuyện hôm nay thế tử và Thanh Thu sẽ
hồi kinh, lại nghe nói hai người đã tự ý thành thân ở bên ngoài, ông sợ
Thanh Thu sẽ không qua được cửa của phủ quận vương, không ngờ trong nháy mắt, nàng lại biến thành thế tử phi.
Khi thế
tử và Thanh Thu từ phủ quận vương quay về, nhìn thấy thế tử thương yêu
Thanh Thu, chỉ thiếu nước nâng niu trên tay nữa thôi, Vệ quản gia liên
tục lấy tay áo lau nước mắt, cảm động vô cùng. Thanh Thu chẳng khác gì
con gái ông, giờ lại thành thế tử phi, bà vợ già của ông nếu biết được, e là sẽ khóc mãi không ngừng.
Không
khí oi bức của mùa hè dần dần qua đi, tiết trời trở nên mát mẻ hơn,
Thanh Thu cũng ngày một nặng nề. Họ hàng thân thích xa gần ba năm nàng
không liên hệ giờ lại tìm tới tận nơi, tiếp cận lấy lòng thế tử phi sắp
tới ngày lâm bồn, nhưng bị Vệ Minh lấy cớ nói rằng Thanh Thu không khỏe
để thoái thác, chỉ cho Tô Diệu vào phủ thăm hỏi.
Đối với
những người họ hàng tìm đến ấy, Thanh Thu cũng không còn oán trách họ
nữa. Trước kia nàng không mang bộ dạng đáng thương của đứa trẻ mồ côi
tới tìm họ nhờ vả, nếu như nàng không vào phủ quận vương làm, thì sớm
muộn gì nàng cũng sẽ tìm đến nhà một người họ hàng xa để nương tựa, mong người ta cứu tế. Chỉ là nàng không muốn tiếp cận họ, nàng ngại phải làm thế.
Tô Diệu
đã chính thức thành thân với Khổng Lương Niên. Vốn thừa tướng cũng không đồng ý cho môn đệ của mình lấy một quả phụ, dựa vào điều kiện của Khổng Lương Niên, y xứng với một thiên kim tiểu thư hơn, nhưng Khổng Lương
Niên muốn hôn sự này nên thừa tướng cũng đành thuận theo y. Sau khi
thành thân với Tô Diệu, Khổng Lương Niên đối xử với Họa My như con gái
ruột, mặc dù không được đến Bắc Vu, nhưng y cũng chẳng coi trọng công
danh lợi lộc, một nhà ba người sống rất vui vẻ.
Thanh
Thu mặc dù cơ thể nặng nề nên được miễn bỏ rất nhiều lễ tiết, nhưng quận vương phi vẫn chưa tha cho nàng. Bà thường xuyên đến phủ thế tử để uốn
nắn hành động cũng như lời nói của nàng, chỉ cảm thấy Thanh Thu từ đầu
tới chân chẳng có chỗ nào phù hợp với tiêu chuẩn của một quý phu nhân,
phải cải tổ lại hết. Y phục bà đưa tới đều là loại váy dài ống tay rộng, thêu chỉ vàng, nhưng Thanh Thu không mặc được, bụng nàng ngày một to.
Quần áo mới may không kịp, huống hồ cách ăn vận của các quý phu nhân lại không hợp với nàng.
Quận
vương phi vô cùng đau đầu, việc đầu tiên bà quay về phủ quận vương là
gọi Hồng Ngọc tới bóp đầu cho mình, rồi lẩm bẩm cả nửa ngày: “Cả ngày
chỉ biết ăn ăn và ăn, lẽ nào cô ta không sợ đi không nổi ư?”
Hồng Ngọc cười đáp: “Thế tử phi ăn đưọc là chuyện tốt, sau này sinh con ra sẽ khỏe mạnh”.
“Hồi ta
như nó đâu có ăn nhiều vậy, Minh nhi vẫn khỏe mạnh thông minh, ta sợ nó
béo quá không dám ra ngoài gặp người khác. Đến lúc ấy tiệc đầy tháng đứa bé, xem cô ta tiếp đón khách khứa thế nào!”
Thanh
Thu đâu nghĩ xa xôi như thế nàng đang tận hưởng tất cả những món ngon mà mình có thể nghĩ ra. Có Thụy Phương ở đây, không lo không có người nấu
cho nàng, thỉnh thoảng Huống Linh Ngọc cũng qua đàn cho nàng nghe mấy
khúc. Lần nào nàng ta cũng nói Thanh Thu béo quá rồi, lấy gương mà soi,
hình như bụng nàng to quá, toàn thịt là thịt, cũng định tiết chế nhưng
khi đói thì không nghĩ được gì nữa.
“Trên
đời này không có thứ gì là không thể ăn được. Cháu cần ghi nhớ lúc nấu
phải điều chỉnh được ngọn lửa, nêm nếm gia vị vừa phải, như thế món ăn
làm ra mới ngon. Nếu không bảo cháu làm cá, tay gấu đuôi hươu môi tinh
tinh, cháu nấu cho nó đen xì thì ai đám động vào.”
“Vâng, cháu nhớ rồi. Bà chủ Thu… dì Thu, hôm qua món bánh ngọt cháu làm có ngon không?”
“Thụy
Phương của chúng ta giỏi lắm, nhỏ thế này mà đã biết làm điểm tâm rồi,
hơn nữa còn rất ngon, tiểu quận chúa ở phủ quận vương thích lắm. Có điều Thụy Phương, cháu định học tiếp thật ư? Các tiểu thư trong thành Việt
Đô không thích làm mấy việc này đâu, nào nào, dì Thu sẽ kêu người dạy
cháu thêu thùa may vá, học những thứ ấy mới đúng, bao giờ rãnh rỗi thì
xuống bếp làm chơi thôi. Cháu đừng giống dì, làm một đầu bếp khiến người khác coi thường.”
Thanh
Thu dùng giọng điệu nhẹ nhàng để dụ dỗ Thụy Phương, nàng không muốn nó
quá say mê việc nấu nướng, dù sao nó cũng còn nhỏ, phải chơi nhiều học
nhiều mới đúng.
“Dì Thu, tại sao làm đầu bếp người ta lại coi thường, vừa có cơm ăn vừa kiếm
được tiền, hơn nữa cháu vốn có phải tiểu thư gì đâu.”
“Nói thế cũng không sai, nhưng… tóm lại bao giờ lớn cháu sẽ hiểu.” Chủ yếu là
cha của Thụy Phương cũng đã đến Việt Đô, dưới sự giúp đỡ của Vệ Minh,
ông bắt đầu có công việc buôn bán riêng, nhìn tình hình này chỉ tầm sang năm là sẽ đón anh em họ về, tiếp tục làm thiếu gia tiểu thư thôi.
Thụy Phương nói như bà cụ non: “Dì Thu, năm nay cháu chín tuổi rồi”.
Thanh
Thu đang cười vui vẻ, đột nhiên “ai nha” một tiếng, quận vương phi thót
tim, suýt nữa thì kêu ré lên. Thụy Phương hỏi: “Có phải em bé trong
bụng, lại đạp dì không?”.
Bên
trong vọng ra tiếng bụng sôi ùng ục, Thụy Phương nói tiếp: “Nhất định là dì nói chuyện với cháu lâu quá nên khát rồi, em bé đòi uống nước”.
“Nó nhỏ
như thế thì hiểu gì? Thụy Phương, cháu còn bé mà đã biết quan tâm người
khác, nếu ta sinh được một đứa con gái thì tốt, nhất định nó sẽ hiểu
biết ngoan ngoãn như cháu.”
“Nhưng quận vương phi luôn nói đó là một bé trai, sau này sẽ kế thừa tước vị, làm rạng rỡ tổ tông.”
Giọng Thanh Thu có chút không vui: “Ta lại chỉ muốn sinh một đứa con gái”.
Quận vương phi nghe xong thì nổi nóng, phải cố gắng kiềm chế lắm mới không lao vào.
Kế thừa
tước vị? Thanh Thu đâu dám nghĩ như thế, quận vương phi đến giờ vẫn chưa chính thức chấp nhận nàng, bản thân lại không thể từ chối không gặp,
sau này chưa biết chừng xảy ra chuyện gì cũng nên. Thời gian đầu khi hồi kinh, bộ dạng nén giận của quận vương phi Thanh Thu còn nhớ rất rõ,
nhưng vì nàng đang bụng mang dạ chửa nên tạm thời không phát ra mà thôi.
Vì vậy
khi nghe những lời của Thụy Phương, nàng chỉ còn biết thở dài, rồi lại
vỗ vào lưng, thật không ngờ nữ tử mang thai lại khó chịu thế này.
Nàng nhắc lại lần nữa: “Con ở trong bụng ta, nhất định nghe lời ta thì là con gái!”.
“Ừm hừ.” Có tiếng vang lên ở bên ngoài, vừa nghe Thanh Thu đã nhận ra đây là
quận vương phi không vui. Nàng thất kinh nhảy khỏi giường, xém chút nữa
thì ngã, vội vàng hành lễ: “Bái kiến vương phi”.
“Cô giờ
nặng nề, đừng hành lễ nữa, ngồi đi.” Bà khoát tay, Thụy Phương vội lui
ra, tiểu nha đầu rất biết ý, thấy quận vương phi đến đây liền tự biết
mình không còn việc gì làm nữa.
“Thanh Thu không dám.”
“Cô
không dám? Vậy tại sao ta lại nghe thấy cô nói muốn sinh một đứa con gái nhỉ? Đừng nói những lời xúi quẩy đó, coi như không phải vì bọn ta, cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ!” Quận vương phi không kìm được những
lời oán thán: “Thật không biết tại sao Minh nhi khăng khăng cứ phải lấy
cô…”.
Thật
không biết tại sao Minh nhi nhất định cứ phải lấy cô! Quận vương phi lấy câu đấy làm mở đầu, ngay sau đó là một loạt những lời giáo huấn, đều
nhắc nhở nàng phải biết giữ bổn phận, làm tốt vai trò thế tử phi.
Thanh
Thu cúi đầu im lặng, tình cảnh này cứ cách mấy hôm lại diễn ra một lần,
quận vương phi thỉnh thoảng tới phủ thế tử thăm nàng, nói là quan tâm,
nhưng không khác gì hành hạ. Có điều thường xuyên bị Vệ Minh “vô tình”
xuất hiện cắt ngang, chỉ cần hắn xuất hiện, quận vương phi không thể nói tiếp được nữa.
Dù gì
thì nàng cũng là thế tử phi được hoàng thượng phong tặng, không cần phải chịu ấm ức, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, hy vọng lần này quận
vương phi sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện của mình.
Quận
vương phi không nhận ra sắc mặc có vẻ không ổn của nàng, lại bắt đầu
trình tự hằng ngày của mình. Đầu tiên là hỏi mấy hôm nay nàng làm gì,
sau đó bắt đầu chỉ trích, nói thế nào mới thích hợp, làm thế nào mới trở nên xuất chúng, chỉ hy vọng sau này Thanh Thu có thể xứng đáng với thân phận tôn quý của một thế tử phi.
Quận
vương phi nói rất say sưa, chỉ có Hồng Ngọc phát hiện ra sắc mặt Thanh
Thu càng lúc nàng nhợt nhạt, mấy lần ra hiệu nhưng bà đều không nhận
thấy.
“… Cô
phải nhớ, trước mặt người khác tuyệt đối không được để lộ ra suy nghĩ
thật của mình. Dù là tức giận tới đâu, cũng phải dùng lý trí để duy trì
phong độ, nếu để thất sủng…”
Thanh Thu không nhớ tại sao từ chuyện sinh con lại nói tới chuyện thất sủng, nên ngẩn ngơ tiếp lời bà: “Thất sủng?”.
Quận
vương phi nhớ tới cuộc tranh luận sinh trai hay gái với nàng vừa rồi,
điểm đạm đáp: “Nếu cô cứ muốn sinh con gái, thì đương nhiên sẽ có ngày
bị thất sủng. Việc không thể sinh cho phu quân một đứa con trai để kế
thừa hương hỏa, thì phải có đức hạnh một chút, đón thiếp thất vào phủ,
rất nhiều người muốn sinh con trai cho Minh nhi”.
Thanh
Thu nghe xong không chỉ đau lòng mà toàn thân cũng thấy đau nhức, trong
cái giá rét tháng Mười hai mà nàng đau tới mức vã mồ hôi. Nàng nói muốn
sinh con gái, chẳng qua là muốn chống đối quận vương phi, ai biết nàng
sẽ sinh trai hay gái. Cũng có thể nàng luôn nhấn mạnh muốn sinh một cô
con gái là vì trong lòng nàng thật sự sợ hãi, sợ rằng một khi nàng sinh
con gái thật, thì nàng khó tránh khỏi cảnh phải đối diện với mấy “muội
muội” khác trong phủ.
Thanh
Thu nghĩ đến ngày này năm ngoái cũng là ngày rất lạnh, nàng đang một
thân một mình trên đường, vì chạy khỏi phủ thế tử, bỏ đi thật xa. Lẽ nào đời này nàng còn phải diễn lại màn kịch ấy một lần nữa?
“Cô có phải… khó chịu ở đâu ư?” Quận vương phi cuối cùng đã nhận thấy sắc mặt nhợt nhạt của nàng.
Thanh
Thu đã đau tới mức phản ứng trở nên chậm chạp, bất giác “á” lên một
tiếng. Hồng Ngọc lao tới đỡ lấy cơ thể như nhũn ra của nàng, vội gọi:
“Vương phi, thế tử phi hình như sắp sinh rồi!”.
“Không phải hình như, nhất định là sắp sinh rồi, mau, mau gọi người chuẩn bị!”
Quận
vương phi không màng tới những lời mình vừa giáo huấn Thanh Thu rằng
trước mặt người khác phải giữ hình tượng, bà nhảy lên đỡ một bên của
Thanh Thu, miệng liên tục gọi người, nhất thời cả phủ thế tử hỗn loạn.
Phạm
nương tử dẫn theo bốn bà đỡ vào Giám Thiên các, những người này đã được
triệu vào phủ từ lâu, chỉ chờ đến ngày này thôi. Bọn họ vội vàng hành lễ với quận vương phi, bà liền khoát tay: “Nhanh lên, mặc kệ ta”.
Thanh
Thu được đỡ vào Đông các, ở đó đã sắp xếp xong xuôi, gần đây nàng chuyển vào nơi này, bởi vì đây sẽ là phòng nàng sinh. Vệ Minh rất bất bình,
tối nào hắn cũng phải qua đây ngủ. Sau khi bốn bà đỡ đi vào phòng, cửa
bị khóa chặt, tất cả mọi người đứng đợi bên ngoài, chỉ có a hoàn mới
được vào trong phụ giúp bà đỡ mà thôi.
Vệ Minh
nhận được tin vội vàng quay về, thậm chí còn mang theo ngự y trong cung
tới, quận vương cũng nhanh chóng đến phủ thế tử, mở miệng hỏi: “Sinh
chưa?”.
“Vừa mới đau, ta…” Bà nhìn Vệ Minh một cái, có chút lo lắng, chỉ sợ nếu xảy ra chuyện gì thì tội của bà thật quá lớn.
Vệ Minh
thoáng nhìn cũng nhận ra sự lo âu trong mắt mẫu thân, nhưng hắn không có thời gian đôi co nữa. Vì không thể vào trong, hắn đành đi đi lại lại
bên ngoài Đông các, trong Giám Thiên các không ai dám nói chuyện, chỉ
nghe thấy tiếng kêu đau của Thanh Thu vọng ra, thật khiến người ta bất
an lo lắng. Căn phòng có hệ thống sưởi dưới đất, cả người Vệ Minh toát
đầy mồ hôi, chỉ muốn xông vào.
Hơn ba canh giờ trôi qua, đột nhiên có tiếng trẻ con khóc ré lên, Vệ Minh lao tới trước cửa Đông các, nhưng không được vào.
Một lúc sau, cửa mới mở, hai a hoàn bước ra không chúc mừng vội, đầu tiên treo một
cây cung gỗ nhỏ được làm tinh xảo ở bên trái cửa.Mọi người vừa nhìn là
hiểu ngay, nàng đã sinh con trai, những lời chúc mừng, những kẻ muốn
nhận thưởng đều nhao nhao chạy tới trước mặt ba vị chủ nhân. Quận vương
vừa cười vừa phát hồng bao cho: “Đã chuẩn bị từ trước rồi, nào, ai cũng
có phần, cầm lấy”.
Quận
vương phi miệng lẩm bẩm gì đó, lúc này bà mới thấy yên tâm, vịn vào Hồng Ngọc đang định ngồi xuống, thì lại thấy hai a hoàn kia treo một chiếc
khăn tay màu phấn hồng ở bên phải cửa, điều này cho thấy nàng còn sinh
cả con gái!
Một trái một phải, một cung tên một khăn tay, quận vương phi còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt định thần nhìn kỹ lại, Vệ Minh vội hỏi: “Nói mau, rốt
cuộc là con trai hay con gái?”.
Cửa
phòng bật mở, hai bà đỡ mỗi người bế một đứa trẻ theo sau Phạm nương tử
bước ra ngoài. Phạm nương tử dập đầu báo hỷ: “Chúc mừng quận vương, quận vương phi và thế tử, mẫu tử bình an, thế tử phi sinh một trai một gái,
là thai long phượng!”.
Một trai một gái! Đây đúng là niềm vui lớn. Vệ Minh hằng ngày vẫn điềm tĩnh đĩnh đạc, giờ vui tới bất thường. Hắn muốn bế con, nhưng lại không biết phải bế thế nào, chứ đừng nói cùng lúc bế cả hai đứa, Quận vương phi đẩy hắn sang một bên, thành thạo bế một đứa, quận vương cũng học cách của bà bế đứa còn lại.
Hai đứa
càng nhìn càng đáng yêu, quận vương cảm thấy cháu trai giống mình, còn
quận vương phi lại thấy cháu gái nét nào cũng giống mình. Vệ Minh muốn
vào thăm Thanh Thu, nhưng phải đợi đám a hoàn thu dọn xong trong phòng
mới được vào, chỉ biết lúc này nàng rất mệt, ngoài ra không có gì đáng
ngại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thanh
Thu cố gắng để không ngủ thiếp đi, đợi Vệ Minh được vào thăm, câu đầu
tiên nàng hỏi là: “Thật sự sẽ không đưa chúng đi mất chứ?”.
Đến nàng cũng không tin một lúc mình lại sinh hai đứa, chẳng trách mấy tháng
mang thai nàng ăn nhiều như thế, nàng còn tưởng mình sẽ sinh ra một con
quỷ tham ăn. Vừa rồi Thanh Thu mới nhìn chúng được một cái đã bị các bà
đỡ bế ra cho mọi người nhìn, lúc này vẫn đang lo quận vương phi đột
nhiên trở mặt bế con của nàng đi mất.
Vệ Minh
đâu biết nàng đang lo lắng điều gì, dịu dàng an ủi: “Sớm đã chuẩn bị
phòng cho chúng rồi, nàng quên à? Phụ vương rất thích hai đứa trẻ, mẫu
thân cũng thế, giờ đang ở ngoài cả, hai đứa đều rất ngoan”.
Hắn nói
xong lại cười: “Vốn chỉ định mời một nhũ mẫu, nhưng không ngờ lần này
lại sinh đôi, giờ trời đã tối, để sáng sớm mai ta cho người đi tìm thêm
một nhũ mẫu nữa”.
Thanh Thu yên tâm: “Cũng được”.
Vệ Minh nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, cảm thấy có nhìn cả đời cũng không đủ: “Thanh Thu, thật vất vả cho nàng quá”.
Thanh
Thu chun mũi, “Đúng là mệt thật, không ngờ khi chúng khóc nhìn lại xấu
thế, nhưng như vậy cũng tốt, càng lớn chúng sẽ càng đẹp hơn”.
Chưa nói được mấy câu, Thanh Thu đã buồn ngủ ríu cả mắt, nàng ngáp dài một cái,
ậm ừ nói không rõ: “Mặc kệ, như thế cũng đáng rồi, ít ra sẽ không bị
thất sủng, nhớ lát nữa bế con vào cho thiếp nhìn chúng”.
“Những chuyện đó không còn quan trọng nữa, tóm lại… thiếp phải ngủ một giấc…”
Thanh
Thu nặng nề chìm vào giấc ngủ, Vệ Minh không yên tâm nên ngồi lại bên
giường, nhớ lần đầu gặp nàng, hắn bất giác mỉm cười, hình như lúc ấy
nàng cũng đang ngủ.
Trong
cung phái ngự y đến kiểm tra cho hai đứa trẻ mới sinh một lượt, rồi hồi
cung bẩm báo. Quận vương phi và quận vương quyết định tạm thời chuyển
đến phủ thế tử ở một thời gian, ngày nào cũng đi từ phủ quận vương đến
thật mất thời gian, mà hai người họ thì lúc nào cũng muốn nhìn cháu trai cháu gái.
Phu thê
quận vương đã bàn tới chuyện mở tiệc đầy tháng, quận vương phi vẫn chưa
từ bỏ ý định cải tạo Thanh Thu thành một thế tử phi xứng đáng với Vệ
Minh, thậm chí còn vội vàng sốt sắng bảo Hồng Ngọc và Thanh Thư thảo
danh sách khách mời. Bà đã quên mất rằng mình nhận lời nhị phu nhân buổi tối tới chơi, cầm bình rượu kéo tay Vệ quản gia cùng uống…
Tất cả
những việc này, Thanh Thu hoàn toàn không biết, tay nàng bị Vệ Minh nắm
chặt, dù trong mơ nàng cũng thấy vô cùng hạnh phúc.
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT