Ra khỏi phủ Hiền Bình quận vương đi về phía đông, chính là nơi náo nhiệt nhất của đường Tây Thủy, nơi đó tửu lầu san sát, cửa hàng hai bên đường trải khắp từ đông sang tây tới tận Khai Thịnh Tỉnh. Việt Đô Nam Vu là mảnh đất trù phú nổi tiếng thiên hạ, toàn bộ nhà cửa đều có luật quy định, tất cả đều do sở Kinh Cơ quản lý, xây dựng trông vô cùng khí thế, khiến đám thương gia thiên hạ phải khâm phục vạn phần.

Mặc dù Nam Vu và Bắc Vu chiến tranh liên miên mấy năm nay, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc giao thương làm ăn buôn bán của hai nước với nhau. Khắp các đường phố ở Việt Đô chỗ nào cũng thấy hàng hóa của Bắc Vu, thậm chí còn có rất nhiều những món ăn vặt mang hương vị đặc trưng của Bắc Vu. Khi hai nước giao ước hòa bình, thậm chí còn cử các đoàn sứ giả sang trao đổi giao lưu, vài người Bắc Vu yêu thích phong cảnh Nam Vu, đã di cư tới đây. Nghe tương truyền rằng chưởng quỹ quán trọ Đông Lâm lớn nhất ở Việt Đô là người di cư từ Bắc Vu tới.

Ánh nắng mặt trời càng lúc càng gay gắt, Thanh Thu đã thay bộ đồ dài trong thiện phòng bằng một bộ màu xanh nhạt dệt từ tơ sống. Dù là như thế, nhưng đi cả nửa ngày trời cũng cảm thấy khát nước và mệt, từ đường Tây Thủy đến chỗ chuyên bán đồ khô sau con hẻm, còn phải đi thêm một đoạn đường nữa, nàng bỗng có chút hối hận vì không để người khác làm thay. Đột nhiên phía trước phấp phới một lá cờ viết chữ Trà rất lớn, Thanh Thu bỗng thấy miệng ứa đầy nước bọt, nàng bước nhanh đi thẳng vào trà quán. Chủ quán là một nữ tử hơn ba mươi tuổi, thấy Thanh Thu vào vội vàng đứng dậy mời chào: “Thanh Thu đến rồi đấy à”.

Người Việt Đô từ lâu có thói quen uống trà, ăn điểm tâm, trong trà quán nhỏ chỉ hai, ba bàn có khách ngồi. Tiểu nhị giúp việc cho chủ quán cầm bình thanh hoa[1] đi vòng qua một bàn, đến rót cho nàng chén trà xanh trước, rồi lại nhanh nhẹn đi lấy điểm tâm, Thanh Thu mỉm cười hỏi: “Nương tử Triệu gia, tiểu nhị này được chứ”.

[1] Bình thanh hoa: Loại bình sứ có hoa văn màu xanh trên nền trắng.

“Người do quản gia Thanh Thu giới thiệu, đương nhiên là được. Đúng rồi Thanh Thu, ta đang định đến phủ quận vương tìm cô, tối nay rảnh không?” Nương tử Triệu gia tỏ vẻ thần thần bí bí.

Thanh Thu thầm than trong lòng, nàng đã đoán ra điều mà nương tử Triệu gia kia muốn nói nhất định là điều nàng không muốn nghe, nàng bất lực thở dài nói: “Có việc gì vậy?”.

“Cô giới thiệu cho ta một người làm tốt, ta cũng nên báo đáp lại cô. Hay là, ta làm mai cho cô nhé, được không?”

Thanh Thu lập tức im lặng không đáp, nương tử Triệu gia thở dài, khuyên nhủ: “Thanh Thu, đừng trách ta lắm chuyện, con gái phải có gia đình mới được, cả đời chỉ lần này…”.

Cả đời… Thanh Thu dường như đã nhìn thấy cảnh tượng mình cô đơn không nơi nương tựa khi về già, trong lòng nhất thời có chút hoang mang. Nàng không phải không nghĩ tới những chuyện đó, nhưng nhân duyên mà, chỉ e là đời này chẳng thể cầu, nếu số phận đã an bài thì cuối cùng cũng sẽ đến, còn không thì không nên ép buộc. Hơn nữa bảo nàng phải gặp mấy gã nam tử vô dụng dơ dáy kia, miễn cho nàng đi, nàng thà sống cô độc cả đời tới già còn hơn.

“À, ta vừa nhớ ra trong phủ đang đợi ta mang đồ về chế biến nữa.”

Cái cớ này thật vô dụng, nương tử Triệu gia túm lấy vạt áo nàng: “Cô định gạt ai, cô là quản gia, những việc đó đâu đến lượt cô đụng tay. Nhà Lâm công tử kia làm nghề nhuộm vải, buổi tối mượn chỗ này của ta, cô lén tới liếc qua một cái, được hay không do cô quyết định, thế là ổn chứ gì?”.

Lâm công tử, không phải muốn nói tới Lâm gia ở thành Đông chứ? Nàng vẫn còn nhớ Lâm gia có ba con trai, người huynh trưởng và huynh thứ kẻ nào cũng phong lưu đa tình, thi nhau nạp thiếp. Người con thứ ba không phong lưu, nhưng lại là một con mọt sách, trông dáng vẻ ngốc nghếch, nương tử Triệu gia định làm mai cho nàng với ai trong ba người kia nàng đều không muốn.

“Thím Triệu…”, vẻ mặt nàng khó xử, không nghĩ ra được cái cớ nào thích hợp hơn để từ chối ý tốt của người hàng xóm cũ này.

Hai người bên này còn đang co co kéo kéo, một nam tử vận cẩm bào ngồi bàn bên cạnh chứng kiến cảnh này từ đầu tới cuối, không nhịn được liền phì cười thành tiếng. Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để hai người họ nghe thấy. Thanh Thu khựng lại, mặt thoắt ửng hồng, nhẽ ra hôm nay nàng phải nên xem giờ trước khi ra khỏi cửa mới phải.

Nam tử vận cẩm bào quay đầu lại, vẻ mặt vẫn đọng ý cười. Nương tử Triệu gia nhìn hắn đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, tướng mạo người này cũng được coi là đàng hoàng, chỉ có đôi mắt đào hoa và nụ cười không nghiêm túc kia là khiến người ta ghét thôi.

Thanh Thu lạnh lùng “hừ” một tiếng, lại nhớ ra là do mình và nương tử nhà họ Triệu kia đứng sau lưng người ta lôi lôi kéo kéo, chứ người ta cũng chẳng cố ý nghe lén, nàng đành giật lấy vạt áo của mình, vội vội vàng vàng rời khỏi quán.

Nương tử Triệu gia nghĩ đến việc tối này còn chưa định xong, bất giác tức giận trừng mắt lườm nam tử mặc cẩm bào một cái, sau đó chạy qua tiếp khách ở bàn khác.

Nam tử mặc cẩm bào uống một hơi cạn chén trà, đặt mấy đồng bạc lẻ xuống bàn, đứng dậy định đi, đột nhiên có thứ gì đó dưới đất thu hút ánh mắt hắn. Khóe miệng cong lên, hắn khom lưng cúi xuống nhặt nhét vào tay áo, lặng lẽ rời quán.

Buổi tối, Thanh Thu đích thân đưa người mang canh ếch tới Xuân Lê viện, nhị phu nhân của phủ quận vương dung mạo hơn người, đây là sự thật, nếu không sao có thể làm Như phu nhân[2] duy nhất trong vương phủ chứ. Đôi mắt đó của nàng ta, dưới ánh đèn thật giống như sẽ bắt mất hồn của người khác vậy, Thanh Thu thân là nữ nhi mà còn chẳng rời được mắt. Nàng dặn dò Ngưng Vũ dâng canh ếch lên, còn mình thì giải thích một lượt vì sao muộn thế này mới có canh đưa tới.

[2] Như phu nhân: Cách gọi nữ tử thời xưa, còn có nghĩa là thiếp. Như phu nhân vốn là ái phi của Lưu Bang, sau này thành danh từ thay thế cho tiểu thiếp.

Nhị phu nhân chỉ khẽ mỉm cười, “Quản gia Thanh Thu, ngươi nói năng thận trọng như thế, có phải sáng nay Lục Châu đã nói những lời khó nghe không? Đừng để bụng, nha đầu đó mồm miệng chua ngoa, toàn gây họa cho ta. Haizz, mấy hôm nay, ta thấy buồn bực trong lòng, muốn ăn thứ gì thanh đạm, nên mong quản gia Thanh Thu lưu tâm giúp”.

“Nhị phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ dặn họ.” Thanh Thu liếc mắt nhìn quanh phòng một lượt, không thấy tiểu quận chúa, lòng thoáng thất vọng. Nàng rất thích tiểu quận chúa mới sáu tuổi ấy, nó cũng thường chạy tới thiện phòng tìm nàng để chơi đùa, thỉnh thoảng cao hứng, Thanh Thu sẽ làm riêng cho cô bé vài món điểm tâm.

Nàng vừa lơ đễnh, nhị phu nhân đột nhiên chuyển đề tài nói sang chuyện khác, “Phải rồi, mấy hôm trước có một người họ hàng của ta vừa vào phủ, ngẫu nhiên gặp quản gia Thanh Thu, khen ngợi không ngớt lời. Hắn vừa vào Xuân vi[3], mùa thu sẽ tới Thanh Hà nhậm chức, cũng là kẻ có tiền đồ, không biết ngươi có đồng ý cùng hắn tới Thanh Hà không?”.

[3] Xuân vi: Là kỳ thi mùa xuân do bộ Lễ tổ chức.

Thanh Thu nhất thời chưa kịp định thần, xưa nay mọi người đều nói nhị phu nhân là người không dễ gần, bề ngoài dịu dàng yếu đuối, thực ra rất khó đối phó, đến quận vương phi cũng chẳng biết phải làm thế nào với nàng ta. Nhưng hôm nay nhị phu nhân lại đột nhiên quan tâm tới hôn sự của một bà cô già như nàng, khiến Thanh Thu không khỏi thất kinh, có điều lại không thể từ chối thẳng thừng, đành cười cho có lệ, đáp: “Đa tạ nhị phu nhân, chỉ là Thanh Thu dung mạo xấu xí, tuổi tác lại cao, sao xứng với người họ hàng cao quý của nhị phu nhân”.

“Quản gia Thanh Thu thật khiêm tốn, dung mạo của ngươi, làm một trù nương thật thiệt thòi…”

Thực ra tướng mạo của nàng không quá xuất chúng, không mê hoặc bằng nhị phu nhân, không thanh tú bằng tiểu thư, thậm chi không còn ở độ tuổi thanh xuân khiến người ta vừa gặp đã khó quên như Lục Châu. Nàng là nữ tử lỡ thì mà, ai bảo đấy chính là quy định ở Nam Vu, nếu như ở Bắc Vu, số nữ tử hơn hai mươi mới xuất giá mặc dù không nhiều, nhưng cũng không hiếm như ở Nam Vu. Mười chín chưa gả đã hiếm thấy, đây còn những hai mươi hai, rõ ràng như được đóng dấu “không ai thèm”.

Cho dù là vậy, nàng cũng không dám nhận lời đề nghị của nhị phu nhân, chỉ đành thoái thác. Tối nay quận vương chưa đến Xuân Lê viện, nhị phu nhân đang đợi tới sốt ruột sốt gan, nên chẳng còn bụng dạ đâu mà miễn cưỡng nàng, đành cho nàng về.

Ngưng Vũ cầm đèn lồng cùng nàng chầm chậm quay về. Vương phủ thật lớn, rẽ hết lần này tới lần khác, giống như mê cung không có đường ra, tiếng dế kêu đồng hành cùng hai người suốt dọc đường. Tiểu nha đầu rốt cuộc cũng không nhịn nổi buột miệng hỏi: “Thanh Thu tỷ tỷ, nhị phu nhân sao lại tốt bụng như thế? Nhưng người mà nhị phu nhân vừa nhắc đến, bọn muội đã gặp rồi, trước kia thường xuyên tới phủ, tướng mạo cũng không tệ đâu, tỷ tỷ không thích ư?”.

“Sao thế được, giờ chỉ có người chê ta, đâu đến lượt ta chê người, chỉ là…”

“Ai dám chê tỷ? Tỷ đâu phải xấu xí gì, nếu không mấy quản gia khác trong phủ cũng đâu quanh quẩn nhòm ngó tỷ. Hừ, đám người bọn họ, sao không soi nước tiểu nhìn lại mình đi.”

Những nô tài lấy vợ sinh con trong vương phủ rất nhiều, gả cho loại người ấy, sinh con ra cũng lại làm nô tài cho người ta thôi. Hơn nữa, toàn các lão nhân, chẳng qua nghĩ nàng dễ bắt nạt, lợi dụng cái danh thê thiếp để làm nhục nàng thôi. Thanh Thu sầm mặt lại: “Những lời lẽ thô tục như thế, muội học ở đâu ra?”.

Ngưng Vũ lè lưỡi, rồi lại thở dài: “Nếu có Hàm Yên ở đây thì tốt, Hàm Yên có thể đoán trúng được tám chín phần”.

“Hai đứa bớt nói lăng nhăng sau lưng người khác đi, cẩn thận không lại rước họa vào thân.”

Thực ra nhị phu nhân nghĩ gì, ít nhiều Thanh Thu cũng hiểu, mấy hôm trước, quận vương phi đã nhắc đến việc này rồi. Nhưng người mà quận vương phi đề cập tới là một vị hàn lâm trong viện hàn lâm gần đây vừa mất vợ, hơn nữa còn nói thác là ý của thừa tướng phu nhân, muốn ướm hỏi ý nàng.

Tại sao gần đây đại nương là nàng liên tục được người ta mai mối như thế, thực ra không phải gặp may gì cả, mà hoàn toàn là vì vào một ngày trong tháng trước, Hiền Bình quận vương trong lúc dùng cơm luôn miệng khen món gà Tam Hoàng ngon, đột nhiên nảy ra ý định muốn gặp người đầu bếp làm món ăn này. Chẳng may món đó là do Thanh Thu cao hứng làm trong lúc buồn chân buồn tay, đành miễn cưỡng đi gặp chủ nhân. Hằng ngày quận vương cùng quận vương phi thường dùng cơm ở Lâm Thúy các, hôm ấy thời tiết lại mát mẻ, nên rời sang Đông Hoa sảnh. Quận vương phi thấy một nữ tử yêu kiều tiến lên cầu kiến, khóe mắt phải bỗng giật liên hồi báo điềm chẳng lành, lập tức nảy ra ý định tống khứ trù nương nổi danh này đi.

A hoàn đẹp như hoa như ngọc trong phủ không phải không có, quận vương phi không nên bỏ qua cho những nha đầu đó mà làm khó một đầu bếp như nàng. Chỉ bởi vì hồi Thanh Thu mới vào phủ, quận vương nhìn nàng nhiều hơn, từ khi ấy như có cái gai mọc lên trong lòng vương phi rồi. Canh cá lư rau rút rất ngon, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó quận vương đột nhiên cảm thấy không chỉ canh nàng nấu ngon, mà người nàng cũng ngon thì phải làm thế nào?

Quận vương phi cũng không muốn vô duyên vô cớ đuổi người, làm vậy chỉ càng khiến mọi người biết rằng bà hẹp hòi, hơn nữa lão quản gia lại hết lòng bảo vệ nữ tử này. Khi biết quản gia của mình đã hai mươi hai tuổi, là một gái già mất vị hôn phu nên quá lứa lỡ thì, bà bèn để ý mấy ngày nay tìm một người phù hợp, khéo léo nhắc nhở Thanh Thu, nào ngờ nàng lại thoái thác không muốn nhắc đến chuyện ấy. Quận vương phi trong lòng không vui, lẽ nào cô ta chê làm vợ kế sẽ hỏng thân phận của mình? Sao cô ta chẳng chịu ra ngoài mà nghe ngóng, Khổng hàn lâm trong hàn lâm viện là người có tài nổi tiếng của triều đình, những tiểu thư khuê các đang tuổi cập kê muốn tới làm điền phòng[4] cho y không phải một nghìn thì cũng tám trăm. Nhưng rồi bà nghĩ lại, đây chỉ là một nha đầu ngốc trong thiện phòng, tướng mạo xinh đẹp nhưng chỉ là một đầu bếp, e rằng chẳng biết chữ. Có lẽ đến Khổng hàn lâm là ai cũng không biết, không chừng sẽ làm lỡ mối lương duyên, để hôm khác bảo lão quản gia khuyên giải, nói cho nàng biết bà cũng vì muốn tốt cho nàng thôi.

[4] Điền phòng: Chỉ những cô gái lấy người đàn ông chết vợ.

Thanh Thu đương nhiên biết Khổng hàn lâm là ai, nàng đã từng có duyên gặp người này, khi ấy Khổng hàn lâm còn chưa là hàn lâm, chỉ là một tú tài tên Khổng Lương Niên, đương nhiên lúc ấy tài danh đã vang xa. Khi đó nàng thường cùng tiểu tử nhà họ Cao ra ngoài chơi, tiểu tử họ Cao rất thích cô gái giống như búp bê sứ này, thường đưa đi khoe khắp nơi, có chuyện gì vui cũng không quên Thanh Thu, có lần đi tham dự hội thơ gì đó, Thanh Thu đã gặp Khổng Lương Niên lần đầu tiên ở đấy.

Sau này khi tin tiểu tử họ Cao tử trận truyền về, khi người nhà họ Cao bỏ mặc nàng không thăm không hỏi, Khổng Lương Niên mấy lần tới gặp với danh nghĩa bạn bè, đều bị Thanh Thu từ chối. Người chết đèn tắt, Cao gia và nàng sớm đã chẳng còn quan hệ gì nữa, nàng không muốn gặp bất kỳ người nào có liên quan tới nhà họ Cao.

Thanh Thu đột nhiên thấy phiền muộn trong lòng, sao nàng lại nhớ tới những chuyện xa xôi như thế? Nghĩ tới hành động mấy ngày gần đây của quận vương phi và nhị phu nhân thật khiến người ta chán ghét. Việc xuất giá kia, nàng đã sớm nghĩ thông từ lâu, ở tuổi của nàng mà còn có thể gặp được người tốt, thì thật là việc cầu còn chẳng được. Cả ngày chỉ ở trong thiện phòng, muốn gặp người tốt về cơ bản là không có khả năng, nên nàng cũng từ bỏ ý định lấy chồng, chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, tích cóp tiền dưỡng lão, cuộc đời này vậy là được rồi.

Hôm nay vừa qua buổi trưa, Vệ quản gia cho gọi nàng tới, nói là quận vương phủ tổ chức dạ tiệc tiếp đón khách quý từ phương Bắc tới, hơn nữa còn muốn mượn mấy nha đầu của thiện phòng đến đó phục vụ. Xem ra thế tử tối nay còn muốn chơi suốt đêm, Thanh Thu nghe xong chau mày mãi, người của thiện phòng nội phủ không nhiều, sao có thể đủ đây? Thế tử này đúng là có bản lĩnh hành hạ người khác.

Nàng lắc đầu thở dài, “Cháu hỏi này Vệ thúc, thế tử bao giờ sẽ chuyển ra khỏi vương phủ?”.

Vệ quản gia ở trong vương phủ đã lâu, là một người nghiêm túc, nghe nàng hỏi bèn đáp: “Người là chủ nhân, thích ở đâu sẽ ở đấy, cháu quan tâm làm gì?”.

“Chẳng phải cháu đang nghĩ cho những người như chúng ta sao? Một ngày thế tử còn chưa đi thì chúng ta còn phải hầu hạ. Lão Lưu ở phòng thu chi từ lâu đã nhìn cháu không thuận mắt rồi, hôm trước còn nói thiện phòng chúng cháu tiêu pha quá nhiều, cứ như muốn nói chỗ bạc ấy đều rơi vào túi cháu cả vậy.”

Hễ nhắc đến chuyện này là nỗi bực tức trong lòng Thanh Thu trào dâng, xấp giấy thực đơn mà thế tử đích thân viết kia tạm thời chặn được cái mồm của lão Lưu, nhưng tự dưng phải chịu oan ức khiến nàng không nhịn nổi.

“Giờ đây thế tử rất được ân sủng, có thể hầu hạ người là vinh hạnh của chúng ta, cháu cũng lớn rồi không còn là trẻ con nữa, thật chẳng sáng suốt gì cả.” Vệ quản gia lắc đầu, nói tới không còn trẻ con, khiến ông lại nhớ ra một việc quan trọng, “Nghe nói nhị phu nhân nhắc tới việc làm mai cho cháu?”.

“Dạ.” Thanh Thu bĩu môi.

“Bên quận vương phi còn đang đợi cháu trả lời, hai vị này đem hôn sự của cháu ra mà đấu đá tranh giành, đối với cháu rất bất lợi.”

Thanh Thu chỉ điềm đạm cười, xem ra đều là người khôn ngoan, quận vương phi và nhị phu nhân từ trước tới nay vẫn không hòa hợp, người này muốn về đông người kia lại muốn về tây. Nàng thờ ơ hất bím tóc sau lưng, “Cháu không sợ, cùng lắm cháu nghỉ việc, cháu có bán thân đâu”.

“Nghỉ việc rồi cuộc sống sau này của cháu sẽ thế nào?”

“Cháu mở một phường làm đậu phụ.”

Nói tới phường đậu phụ, Thanh Thu ngửa mặt lên trời, nàng đã nghe ngóng cả rồi, chỉ nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề. Nghe nói trong hẻm nhà họ Lâm có một mỹ nhân hết thời bán đậu phụ được người ta gọi là Tây Thi đậu phụ. Nếu nàng cũng đi bán đậu phụ, thì không chỉ là Tây Thi đậu phụ, mà có lẽ phải là Tiên nữ đậu phụ ấy chứ?

“Mau mau vứt cái suy nghĩ ấy cho ta, cháu muốn ta tức chết phải không? Khó khăn lắm mới giành được công việc này cho cháu, cháu để tâm vào chút được không hả?”

“Cháu còn chưa chuẩn bị xong, làm sao để tâm đây?” Trước mặt Vệ quản gia, hiếm khi nàng nổi hứng ngang tàng, thấy ông lại sắp bắt đầu thuyết giáo, nàng đành nói: “Được rồi được rồi, nhưng cháu phải nói trước, không có ai ép, cháu sẽ làm tiếp, nếu hai vị chủ nhân kia dùng hôn sự để ép cháu đi, thì thúc không được trách cháu đấy”.

Vệ quản gia trong lòng bực bội vì tiếc rèn sắt không thành thép, bèn đuổi nàng đi, “Đi đi, chuẩn bị dạ yến cho tốt, người của thiện phòng tiền viện tối nay cũng sang giúp, cháu mau đi chuẩn bị đi”.

Vệ Minh ngồi vắt chân trong thư phòng, đang suy tính xem phải ứng phó với đám người Bắc Vu thế nào. Một trận thành danh ở biên ải, hắn nên là cái đinh trong mắt, cái rằm trong thịt của đám người Bắc Vu mới phải. Không biết tại sao hoàng thượng lại muốn bố trí để hắn tiếp xúc nhiều hơn với người đến từ Bắc Vu, lẽ nào quan lại bộ Lễ bất tài thế sao? Sau khi hồi kinh quay cuồng với các loại tửu yến lớn nhỏ, bù đắp cho mấy năm chay tịnh khổ sở ngoài biên ải, nhưng ngày nào cũng nghe tiếng đàn ca, nâng cốc chúc tụng mãi cũng chán, sau tối nay, hắn định sẽ sống những ngày thật yên tĩnh.

Vệ quản gia đến thư phòng cầu kiến thế tử. Những tướng sĩ tận trung tận trách bên cạnh thế tử đều là những người được khổ luyện nhiều năm ngoài chiến trường. Dù đã về kinh thành, nhưng những người này vẫn rất nghiêm túc đanh thép, trong phủ ít người dám tiếp cận. Vệ quản gia cung kính xin ý kiến của thế tử về các việc liên quan tới phủ đệ mới. Nơi hoàng thượng tặng là ở ngoại ô gần thành Việt Đô, đã chuẩn bị xây dựng từ trước khi có tin chiến thắng từ biên ải chuyển về, nay sắp hoàn thành, chẳng bao lâu nữa có thể chuyển tới ở.

Vệ Minh thoáng nghĩ, chuyển đi chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi, chi bằng chuyển sớm để được sống những ngày yên tĩnh. Nhưng cũng phải giải thích cho phụ vương và mẫu thân rõ, mấy năm xa nhà, giờ vừa trở về, không nghĩ đến việc hầu hạ phụng dưỡng cha mẹ, thì ít nhiều cũng có phần bất hiếu.

Sau cùng hắn dặn: “Mấy năm ta không ở nhà, trong phủ có nhiều người mới, cảm thấy không quen, nếu chuyển tới nơi ở mới, phải mang vài người cũ qua đó”.

“Vâng, thưa thế tử.”

“Ngoài ra, tìm cho ta một đầu bếp phù hợp.” Hắn nghĩ một lát rồi bổ sung, “Nhớ kỹ, phải nhanh nhẹn chăm chỉ một chút”.

Vệ tổng quản gật đầu ghi nhớ, lòng thầm nghĩ phải làm thật tốt mấy việc này mới được. Nghe ý của quận vương thì, hoàng thượng cũng biết thế tử chinh chiến ngoài biên ải nhiều năm, tới nay vẫn chưa lấy vợ, nên mới ban tặng phủ đệ, để thế tử có thể sớm thành gia lập thất. Trước mắt hai nước sắp đàm phán hòa bình, chuyện này, dù trì hoãn tới đâu, cũng không thể để lỡ nữa.

Tối nay khắp trong ngoài thiện phòng đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng. Nghe nói khách tham dự đều là khách quý, lão quản gia đưa mười bộ đồ dành cho a hoàn tiền sảnh tới. Mấy đầu bếp của thiện phòng tiền viện được cử đến để nghe theo sự sắp xếp của Thanh Thu. Khung cảnh náo nhiệt này trước kia không phải không có, chỉ là Thanh Thu nhìn thấy nhiều người thường chóng mặt, bảo thím béo chọn mấy a hoàn vừa mắt của thiện phòng ra tiền sảnh, phân công các món nóng nguội rán xào cho mấy đầu bếp xong, cả buổi chiều trôi qua trong sự bận rộn.

Ngưng Vũ và Hàm Yên lại rất hào hứng, bởi vì y phục của a hoàn hầu hạ nơi tiền sảnh là loại váy áo màu hồng cánh sen với viền xanh ngọc, hằng ngày nhìn đám a hoàn đó đi lại thướt tha, hai người bọn họ ngưỡng mộ vô cùng.

Đến giờ Dậu ba khắc, Thanh Thu ngồi giám sát trong bếp, nhìn các đầu bếp thổi lửa xào nấu, ồn ào cả nửa ngày, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một lúc, thì Ngưng Vũ bưng đồ ra tiền sảnh quay lại, nói trong bữa tiệc hôm nay mời cả Tuyết Chỉ đại gia[5] của trường phái Xuân Thủy, không khí trong bếp bỗng hỗn loạn. Tuyết Chỉ đại gia ấy à, đấy chính là người vang danh khắp thiên hạ với khúc Lưu Vân chấn động, không ai không biết.

[5] Đại gia: Từ chỉ chuyên gia, bậc thầy hoặc người nổi tiếng trong một lĩnh vực nào đó.

Thanh Thu đang định quay về phòng nghỉ ngơi, nhưng nghe đến bốn từ “trường phái Xuân Thủy”, nàng thoáng dừng bước. Nghĩ thế nào nàng đi vào gian bếp phía sau, vội vàng tết tóc hai bím, mặc bộ váy màu hồng cánh sen lên, tiện tay bê một đĩa, lặng lẽ đi về phía tiền sảnh. Trăng treo giữa trời, chiếu sáng mọi con đường trong phủ, những dải hành lang bị bóng cành cây nhánh hoa hắt lên bỗng dưng trông rất xa lạ. Thanh Thu bước rất chậm, hơn một năm sống trong phủ quận vương, nàng thường chỉ ở trong thiện phòng, rất ít khi dạo quanh phủ, tối nay, nàng cảm thấy hình như mình đi không đúng đường lắm.

Đến hồ nước, Thanh Thu thấp thoáng nghe thấy tiếng đàn, có lẽ nàng không đi sai, nhưng lại dường như đã sai. Tiếng đàn mơ hồ đó vọng ra từ sau một bức tường, nhất định là tiếng đàn của Tuyết Chỉ đại gia, nhưng nàng không tìm được đường để đi vòng ra phía trước bức tường ấy, đành đứng ngẩn ngơ ở trên cầu. Nếu đã không thể qua đó, cũng chính là ý trời, vậy thì đành đứng đây nghe thôi, nhắm mắt lắng nghe, miễn cưỡng nhận ra người chơi đàn đang gảy một cổ khúc vui vẻ Lộng My, có lẽ tâm trạng người chơi đàn đang vô cùng khoan khoái.

Thanh Thu khẽ “haizz” một tiếng, âm thanh vừa dứt, đột nhiên có mấy tiếng kêu kinh hãi vang lên, hình như ở chính đường xảy ra biến cố, có người thét, “Bảo vệ vương gia, có thích khách!”.

Bóng mấy người nhanh như làn khói vội lướt vào từ phía đông của họa đường, trong bóng tối không nhìn rõ ai. Thanh Thu vừa nghe có thích khách, chẳng còn tâm trạng đâu mà ở lại nữa, hoảng hốt định quay về, chỉ mong tai họa này đừng liên lụy tới mình.

Ai ngờ ghét của nào trời trao của ấy, nàng còn chưa rẽ xuống chân cầu, thì phía sau có người đuổi kịp, Thanh Thu chỉ cảm thấy mình bị nhấc bổng, rồi bị đưa theo nhảy lên mái che hành lang, một con dao sắc lẹm đặt trên cổ, giọng của gã nam tử thô lỗ vang lên: “Không ai được lại gần, còn bước tiếp ta sẽ giết ả!”.

Một đám thị vệ trong vương phủ cầm theo đèn đuốc sáng trưng chạy lại, dàn hàng vây chặt lấy thủy tạ này. Mấy người đuổi theo gã áo đen bắt cóc con tin cũng nhảy lên, dẫn đầu chính là thế tử Vệ Minh, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi thật to gan, tự ý xông vào vương phủ, giờ còn dám dùng tỳ nữ để uy hiếp ta, không cảm thấy nực cười sao?”.

Gã áo đen chẳng qua là “có bệnh thì vái tứ phương”, bị truy sát đến phát hoảng, tiện tay ôm đại một người hắn ta gặp. Giờ nhìn lại người mà mình đang bắt cóc, thân mặc trang phục dành cho hạ nhân, hắn ta bất giác lẩm bẩm chửi rủa, rồi nói ngang: “Đường đường là Hiền Bình vương thế tử, đương nhiên không coi cái mạng hèn của bọn nô tỳ ra gì. Cũng phải, người chết dưới tay ngươi ngoài biên cương không phải một vạn thì cũng tám ngàn, trăm triệu tướng sĩ tử trận ngoài sa trường kia cũng coi như bị ngươi hại. Đương nhiên ngươi chẳng thèm bận tâm, nhưng ta thì khác, khi chết có kẻ đi cùng, coi như cũng đáng!”.

Hắn ta cảm thấy toàn thân tỳ nữ đang run lẩy bẩy, lòng càng phiền muộn, nhích lưỡi dao về phía trước ép: “Muốn sống thêm vài năm, mau cầu cứu chủ nhân nhà ngươi đi, kêu đi, mau!”.

Lúc đầu Thanh Thu thấy cổ mình lạnh, sau mới thấy đau, nàng run rẩy kêu lên một tiếng: “Cứu mạng!”.

Nàng đang hối hận muốn chết, sợ muốn chết. Nghìn lần không nên, vạn lần không nên, không nên vì nhất thời hiếu kỳ, đến đây nghe Tuyết Chỉ đại gia gì gì đó chơi đàn. Lúc này không chỉ vết thương ở cổ đau, mà một cánh tay còn bị bẻ quặt ra phía sau, Thanh Thu không chỉ muốn gào lên xin cứu mạng mà còn muốn nhảy xuống dưới. Vết thương ở cổ e rằng không nông, nàng cảm giác như từng giọt máu chảy xuống cổ áo, ướt đẫm bên áo phải, xong rồi, xong rồi, cái mạng nhỏ của nàng sắp tiêu rồi…

Trong lúc hoảng loạn nàng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt không rõ là vui hay giận của Vệ Minh. Đột nhiên nàng nhớ ra một việc: Lẽ nào vì nàng mong thế tử sớm chuyển khỏi đây, nên mới gặp báo ứng?

Vệ Minh chắp tay phía sau, nhưng trong bóng tối dùng ám hiệu sai người chuẩn bị cung tên, xem có thể nhân lúc sở hở mà bắn hạ hắn ta không, cứu được nô tỳ bị bắt làm con tin thì tốt, có điều phải trông vào vận may của nàng ta thôi. Đúng lúc này, truyền tới một giọng nữ, khiến vòng vây phía sau đám thị vệ vương phủ xáo động. Người mới tới dường như rất có địa vị, mọi người tự động nhường đường, một bóng hình thướt tha tiến vào vòng vây dưới sự bảo vệ của vài hộ vệ. Vệ Minh có chút thắc mắc, khách khứa trong phủ lúc này đang được các cao thủ bảo vệ ở chính đường, nữ tử này tại sao lại xông tới nơi nguy hiểm?

“Thì ra là Tuyết Chỉ đại gia, khách quý hãy mau rời khỏi đây, nếu không để xảy ra họa gì ngoài ý muốn, ta cũng khó ăn nói với chủ nhân của Thiên phủ.”

“Thế tử nói gì vậy, người này vì ta mà đến đã kinh động tới quý phủ rồi.” Không hổ là đẹp nổi danh thiên hạ, giọng nói của nàng ta trong vắt như tiếng chim vàng anh, lời lẽ không giống người thường, Thanh Thu chỉ thấy đầu mình ong ong, lòng đau khổ, thậm chí còn vô thức cúi gằm đầu xuống, sợ người ta nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này.

“Ồ? Thì ra cô nương quen với người này?”

“Không coi là quen, hắn xông vào Thiên phủ, suốt dọc đường từ Liễu Châu xuống phía nam, hắn theo ta rất lâu rồi. Tối nay tới làm loạn trong tiệc mời của thế tử, trong lòng Tuyết Chỉ cảm thấy rất áy náy.” Tuyết Chỉ khẽ nói với người bên cạnh vài câu, sau đó nói với Vệ Minh: “Thế tử yên tâm, nhất định không để quý phủ phải chịu bất kỳ tổn thất gì”.

Nam tử bên cạnh nàng ta chắc là hộ vệ tùy tùng, khuôn mặt dài già dặn, nhìn bộ dạng thân thủ chắc không tồi, nếu không Tuyết Chỉ sẽ không chắc chắn như thế. Vệ Minh đoán chủ nhân Thiên phủ không yên tâm, nên phái cao thủ đi theo, vậy chẳng phải là coi thường bản lĩnh của người ở phủ hắn sao. Ngay sau đó Vệ Minh khẽ mỉm cười, không đi xem người đó giải cứu nô tỳ trong phủ bằng cách nào, chỉ đợi thời cơ tốt nhất để cứu người.

Họ đứng đây đối đáp, khiến kẻ bắt cóc áo đen kia nổi giận, hắn ta đi theo tới tận đây, nhưng vì bên cạnh Tuyết Chỉ lúc nào cũng có cao thủ bảo vệ, đợi mãi tối nay mới gặp dịp nàng ta ra ngoài dự tiệc, lại chỉ mang theo vài tùy tùng, bèn lặng lẽ lẻn vào vương phủ. Vốn định xong việc sẽ cao chạy xa bay rời khỏi Việt Đô, ai ngờ vừa nhảy vào tiền sảnh, bị Vệ Minh nhìn thấy hành tung, truy kích tới tận đây. Trong lòng hắn ta phẫn nộ, nhưng ngoài mặt lại phá lên cười: “Không sai, Tuyết Chỉ đại gia dung mạo xinh đẹp, từ lâu ta đã muốn chiếm được mỹ nhân, chỉ tiếc rằng bên cạnh nàng quá nhiều cao thủ. Xem ra giờ ta lại thất thế rồi, chi bằng ta coi nữ tử này là nàng, thân mật ngay tại đây, nàng thấy thế nào?”.

Nói xong, hắn ta buông tay trái đang túm chặt cánh tay của Thanh Thu ra, túm lấy cằm nàng khiến mặt Thanh Thu phải ngửa ra. Dưới ánh sáng của đèn đuốc, mọi người đều nhìn rất rõ, thì ra nàng nô tỳ này của vương phủ dung mạo không tầm thường chút nào. Có lẽ Tuyết Chỉ đại gia vừa xấu hổ vừa tức giận, nên tức tối hét lên: “Không được!”.

Gã áo đen chỉ muốn nhân cơ hội này khiến nàng ta phải xấu hổ, ra sức xé áo Thanh Thu. Hắn ta túm lấy một bên cổ áo mà giật, tiếng lụa rách vang lên, chiếc váy rách thành hai nửa rơi xuống. Mọi người đều cho rằng nữ tử kia sắp phơi bày thân thể thanh xuân trước mặt họ. Ai ngờ chiếc váy màu hồng cánh sen rơi xuống, bên trong lại là một bộ trang phục nghiêm chỉnh màu nâu, phía dưới còn quấn chiếc tạp dề màu trắng, nếu nhìn kỹ, trên tạp dề dính khá nhiều dầu mỡ.

Gã áo đen kia sao có thể ngờ tới tình huống này, đang định xé nữa thì từ khoảng rừng cách đó không xa thấp thoáng tiếng tiêu kéo dài, tiếng xé gió của mũi tên rít lên, sượt qua mặt Thanh Thu, đột ngột đâm thẳng vào mắt kẻ áo đen. Lực mũi tên lao mạnh đến nỗi khiến kẻ đó phải ngửa người về phía sau, rơi khỏi mái hiên, tiếp đấy là tiếng con dao sắc nhọn bên tay phải rớt xuống, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Thanh Thu vốn đang tự thầm an ủi mình rằng, mất chút máu thôi mà, còn sống là tốt rồi, bất ngờ khi mũi tên lao vút tới, đâm vào người gã áo đen, máu của kẻ đó bắn hết lên tóc nàng.

Trên đầu, trên người Thanh Thu toàn là máu, cơ thể nàng mềm nhũn rơi xuống the gã áo đen kia, trước khi hôn mê nàng chỉ có một suy nghĩ, ai bắn tên mà chuẩn thế nhỉ?

Nhìn thấy khuôn mặt đó, Vệ Minh đã nhận ra ngay đấy là trù nương mình gặp sáng nay, trong lòng thoáng nghi hoặc, đầu bếp không nên xuất hiện ở đây, mà lại vừa khéo bị bắt làm con tin, liệu có gian tình không? Nhiều năm đóng quân ở biên cương, hắn đã quen suy nghĩ mọi việc theo chiều hướng xấu, nếu trong phủ có người cấu kết với kẻ gian bên ngoài, việc này không phải không có khả năng. Nhưng khi thấy nữ tử đó sắp rơi khỏi mái hiên, hắn vẫn phóng tới đón lấy thân thể mềm nhũn ấy. Thấy người trong lòng mình đã bất tỉnh, vết thương trên cổ nàng không phải là giả, Vệ Minh vội giao Thanh Thu cho thủ lĩnh hộ vệ, gọi đại phu tới trị thương.

Thi thể của gã áo đen đã được đưa đi, quan khách cùng quận vương trên tiền đường đang đợi hắn tới giải thích. Vệ Minh thở dài, nhưng thấy Tuyết Chỉ đại gia vẫn đang đứng nguyên tại chỗ. Nàng ta vốn sống ở Bắc Vu, lần này tới Nam Vu mang một ý nghĩa sâu xa khác, đây là mở đầu tốt đẹp cho tiến trình đàm phán hòa bình giữa hai nước Nam – Bắc. Chuyện xảy ra tối nay không ai ngờ tới, chẳng ai biết thích khách kia từ đâu mà ra, nếu tối nay Tuyết Chỉ đại gia gặp chuyện không may ở Hiền Bình quận vương phủ, thì phủ của hắn phải giải thích tất cả chuyện này thế nào đây? E là trăm miệng cũng khó biện bạch được. Hơn nữa chuyện này lại xảy ra đúng lúc hai nước tiến hành đàm phán hòa bình, vậy là có kẻ cố ý phá hoại hay là tư thủ, trong nháy mắt Vệ Minh nghĩ ra trăm ngàn khả năng. Quan hệ giữa Tuyết Chỉ đại gia và Thiên phủ rất thân thiết, Thiên phủ lại là nơi có thế lực ảnh hưởng tới triều đình Bắc Vu nhất, những chuyện này đều không thể không đề phòng.

Hắn đi tới trước mặt Tuyết Chỉ, vị khách quý này rõ ràng có tâm sự, sững sờ đứng mãi nơi đầu cầu. Hộ vệ của Thiên phủ bên cạnh nàng ta mặt đang tối sầm lại, cứ như ai nấy đều nợ bạc gã vậy. Vệ Minh suy nghĩ, rồi mở miệng nói: “Tuyết Chỉ đại gia có lẽ quá thất kinh, mời về tiền đường nghỉ ngơi, ta sẽ giúp cô nương bớt sợ hãi”.

“Đa tạ thế tử, nói cho cùng vẫn là Tuyết Chỉ sai, để nô tỳ của quý phủ phải sợ hãi.” Vẻ mặt nàng ta áy náy liên tiếp xin lỗi, còn nhận hết trách nhiệm về mình, Vệ Minh cũng không tiện nói nhiều. Nhưng hình như Tuyết Chỉ đại gia có lời muốn hỏi: “Cô nương vừa rồi, thật sự là nô bộc trong phủ sao? Nàng ta… không giống”.

Ánh mắt Vệ Minh trầm hẳn xuống, hắn vốn đang nghĩ tới chuyện này, giờ người ta hỏi ngay tại đây, hắn đành gọi quản gia tới chất vấn: “Người bị thương là a hoàn của phòng nào?”.

Lão quản gia cúi người đáp: “Bẩm thế tử, cô ấy không phải a hoàn, Thanh Thu là quản gia của thiện phòng trong vương phủ ta. Tối nay đông người, nô tài ở tiền sảnh không ứng phó hết được bèn để người của thiện phòng giúp một nay, mang thức ăn lên, ai ngờ lại xảy ra chuyện này”.

“Thanh Thu? Quản gia thiện phòng?” Sắc mặt Tuyết Chỉ không biết tại sao lại trắng bệch ra.

Lão quản gia nhìn thế tử một cái, thấy hắn không nói gì, bèn đáp: “Vâng”.

Tuyết Chỉ đột nhiên giơ hai tay lên ngắm nghía. Nàng ta là cầm sư nổi danh khắp thiên hạ, đôi tay của nàng ta đương nhiên cao quý vô cùng. Ngón dài thon mảnh như bạch ngọc không tỳ vết, dưới ánh trăng vằng vặc vàng thêm mê hoặc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đôi tay ấy.

Nhưng chủ nhân của đôi tay lại hơi… bất thường, khẽ hỏi: “Nàng ta… chỉ là một đầu bếp?”.

Dường như vì trù nương đó mà Tuyết Chỉ nghĩ đến việc bản thân mình sẽ có ngày không có ai nấu cơm, nhưng nếu đôi tay này mà vào bếp, mọi người đều thấy đáng tiếc.

Vệ Minh chỉ lạnh lùng đứng bên quan sát, thấy đối phương chau đôi mày liễu, yếu ớt, dường như đang nghĩ đến chuyện đau buồn, bộ dạng tâm sự ngổn ngang đó của nàng ta khiến người khác khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play