Trấn Vân
Thủy nằm ở phía đông thành Vân Châu, có khoảng một trăm hộ dân, nơi đây
là gần Châu Thành nhất, chỉ cách một đoạn đường và một con sông nhỏ. Năm mới vừa bắt đầu, vạn vật như được hồi sinh, trong một tiểu viện gần bờ
sông thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng lừa kêu, trên cửa vẫn còn dán một
tờ cáo thị màu đỏ rất to: Ba ngày nữa phường Đậu phụ sẽ khai trương.
Tiểu
trấn chính là như vậy, không có những cửa hiệu bán chuyên biệt một thứ
đồ, vì trấn Vân Thủy cách thành Vân Châu quá gần, gần đến mức các bà các mẹ muốn mua kim chỉ dầu mỡ đều đến các phố lớn của thành Vân Châu để
mua, rất ít khi mua ở các cửa hàng trong trấn. Ở đây mà mở cửa tiệm đa
phần là vì trong nhà có phòng trống, bỏ ra chút tiền vốn mở một chỗ buôn bán, giết thời gian.
Thanh
Thu từng thấy lừa, nàng rất thích thú và tò mò trước những tiếng kêu kỳ
quái mà chúng phát ra. Trước kia nàng luôn nói muốn mở một phường đậu
phụ, hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được, mặc dù nàng biết đậu phụ làm từ đậu tương, những miếng đậu mềm mềm trăng trắng đó chủ yếu phải dựa
vào sức kéo của con lừa mới thành. Nhưng khi thật sự đối mặt với loài
vật bốn chân kia, nàng vẫn phải lùi lại.
“Tiểu Tứ ca, con lừa này sẽ không cắn người chứ?”
Nam tử đứng cạnh nàng cười hiền hậu: “Muội yên tâm đi, chưa bao giờ nó cắn ai, rất nghe lời”.
“Vậy… nó làm việc thế nào?”
“À, đeo
dây thừng vào cổ nó, quấn một vòng, để nó kéo cho máy xay đậu quay là
được.” Tiểu Tứ vỗ lên con lừa, rồi lại nói: “Nếu muội sợ thật, thì cứ để thằng nhóc phụ việc làm, muội chỉ cần lo bán đậu phụ thôi”.
Nói thì
nói vậy, nhưng Thanh Thu vẫn không yên tâm, nàng dùng ánh mắt vô cùng
sùng bái nhìn nhìn con lừa, trông nó gầy yếu thế kia không biết kéo được mấy vòng.
“Hay là cho nó ăn nhiều một chút, muội thấy nó gầy tới mức gió thổi cũng ngã.”
“Thanh
Thu, muội yên tâm, thứ mà ta mang đến chắc chắn là thứ tốt nhất, trông
nó tuy gầy nhưng rất khỏe đấy.” Tiểu Tứ lại dỡ vài bao đậu tương ở trên
xe xuống, cùng thằng nhóc phụ việc bê vào xếp ở bên trong, xoa tay nói:
“Được rồi, mấy hôm nữa muội có thể khai trương được rồi”.
“Đa tạ Tiểu Tứ ca.”
“Khách sáo gì chứ, sau này chúng ta là hàng xóm, mẹ ta bảo tối muội sang nhà ăn cơm.”
Thanh Thu cũng không khách khí: “Ồ, muội biết rồi”.
Tiễn
Tiểu Tứ đi rồi, Thanh Thu lại đến hậu viện nhìn căn phòng nhỏ, thằng
nhóc phụ việc chăm chỉ nhanh nhẹn đang quét dọn trong sân. Nàng nhìn con lừa một lúc, một kẻ thì chưa biết mình đã được đổi chủ, người còn lại
thì không biết nên đối xử với nô bộc của mình thế nào. Nàng nghĩ một hồi sau đó cầm một nắm cỏ ném tới trước mặt con lừa, dùng giọng điệu hết
sức “bề trên” nói: “Chăm chỉ làm việc đi, nếu làm tốt, ta sẽ dắt ngươi
ra đồng ăn cỏ xanh”.
Làm đậu
phụ đòi hỏi phải có tay nghề, từ trước tới nay Thanh Thu chỉ dùng đậu
phụ để chế biến các món, dùng đậu phụ chứ chưa đích thân làm đậu phụ từ
đậu tương bao giờ. Nhưng cậu bé phụ việc trong viện này lại có kỹ năng
ấy, nhà cậu ta trước kia vốn mở phường đậu phụ, chỉ bởi vì người cha ham cờ bạc khiến gia cảnh lụn bại còn làm cho người mẹ vốn bệnh tật của cậu ta tức mà chết, bất đắc dĩ mới phải ra ngoài làm thuê.
Trong
tiểu viện có một cái cửa nhỏ, ra khỏi cửa là nhìn thấy dòng sông. Mùa
xuân ở Nam quốc tới sớm, đến rằm những rặng liễu ở đây đã ra lá non, mấy trận tuyết lớn trước Tết dường như thúc cho không khí mùa xuân thêm rộn rã. Cỏ xuân đâm chồi nảy lộc, chưa tới hai ngày mà đã xanh rì hai bên
bờ sông. Thanh Thu đứng ở đó, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người nàng,
cảm giác dễ chịu không thể diễn tả bằng lời.
Nhớ lại
ngày nàng rời Vân Châu tuyết còn đang rơi, dù giờ đây đang được ánh nắng mặt trời tưới trên người, nhưng Thanh Thu vẫn không kìm được khẽ rùng
mình một cái. Nếu không phải gặp được phu thê Tiểu Tứ ca trên đường đi
mua hàng Tết về nhà, không chừng nàng đã chết cóng trên đường rồi.
Chỉ dùng một mánh khóe vặt vãnh, Thanh Thu đã thoát khỏi sự giám sát của Bạch Lộ và Lưu Tam Nhi thành công. Thứ mà nàng dùng không phải độc dược, cùng
lắm cũng chỉ khiến bụng dạ của bọn họ khó chịu một lúc. Thanh Thu không
dám ở lại trong thành, dù tuyết đang rơi, nàng vẫn phải vội vàng rời đi.
Quán trọ Tây Thành ở phía tây, Thanh Thu lại bắt đầu đi từ phía đông thành, bên
ngoài cửa thành tuyết dày đặc. Nàng không nhìn rõ phương hướng, từ đông
đi ngược về phía tây phải mất tầm nửa ngày đường, lại bị ngăn cách bởi
một con sông. Đang lúc không biết phải làm sao thì gặp được phu thê Tiểu Tứ, thấy nàng một thân một mình đứng trong tuyết lạnh, quả thật đáng
thương, bèn kéo nàng về.
Thanh
Thu vốn như con chim sợ cành cong, sao dám lên xe của họ, thủ đoạn của
Bạch Lộ nàng từng chứng kiến, đừng nói tới vợ của Tiểu Tứ, mà ngay cả
Tiểu Tứ tráng kiện thật thà kia cũng có thể do Bạch Lộ cải trang mà
thành, giờ đuổi theo để bắt nàng về.
Nhưng
chưa đợi nàng lắc đầu từ chối, thì người đã mềm nhũn ngã xuống đất, phu
thê Tiểu Tứ thấy thế bèn đưa nàng về nhà trước. Cũng may ở trấn Vân Thủy này cũng có đại phu, sau khi được chữa trị bệnh tình của nàng cũng
không còn đáng lo ngại nữa, có lẽ do gần đây kiệt sức, tâm trạng lại bất an nên mới thành ra vậy, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.
Đợi chỗ
cỏ này cao hơn một chút là có thể cho con lừa ra đây ăn. Thanh Thu nhìn
xung quanh, cởi miếng vải hoa vẫn quấn quanh đầu xuống, thả tóc ngang
vai. Khi rời khỏi thành Vân Châu, nàng vẫn ăn vận giống như một phu
nhân, không ngoài mục đích gì khác, chỉ vì muốn thuận tiện thôi. Nàng
không muốn bị người khác hỏi nguyên nhân tại sao bây giờ vẫn chưa kết
hôn, lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ như thế này. Nàng chỉ nói là đã xuất
giá, nhưng sau khi tướng công mất được ba năm thì nhà chồng đuổi đi.
Trước
khi đi khỏi nhà chồng thì ở đâu? Và định đi đâu? Nàng không nói rõ, cũng chẳng ai ép hỏi. Tiểu Tứ ca có một bà mẹ già, cũng là người ở vậy nuôi
con đến giờ, nên rất đồng cảm trước tình cảnh của Thanh Thu. Bà cứ khăng khăng đòi giữ nàng lại ăn Tết, khi ấy Thanh Thu cũng nghĩ, lang thang
mãi không mục đích đi về phía đông như thế này, vậy chi bằng ở lại đây
mở một phường đậu phụ mà nàng ao ước đã lâu còn hơn. Nhà đã có, cạnh nhà Tiểu Tứ có một tiểu viện, nhân lực cũng có, Thụy Lân và Tiểu Tứ ca, còn vài người họ hàng chưa có công ăn việc làm, giờ mọi việc đã xong, chỉ
đợi ngày khai trương bán hàng.
Dòng
nước lững lờ trôi khiến Thanh Thu nhớ tới Đông Giang Thủy bên ngoài
thành Việt Đô, con sông này liệu có phải là một nhánh của Đông Giang
Thủy không? Cuối cùng nó sẽ chảy xuôi về phía đông hợp dòng với Đông
Giang Thủy rồi đổ ra biển không bao giờ quay lại nữa.
Tâm tư
nàng cũng theo đó mà bay tít về tận thành Việt Đô xa xôi, thực ra từ đây đi tới kinh thành, ngồi xe cũng chỉ mất hai ba ngày đường, nếu cưỡi
ngựa có khi chỉ mất chưa đến hai ngày, rất gần.
Thanh
Thu không biết rời khỏi phủ thế tử nàng có nhẹ nhõm đi nhiều không, mấy
ngày trước khi bị người của Ninh Tư Bình theo sát, nàng chẳng có tâm
trạng mà suy nghĩ về vấn đề này. Giờ mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa,
nàng phải suy nghĩ thật kỹ. Cảm giác nặng nề trong lòng hoàn toàn không
biến mất, cảnh tượng mà Thanh Thu nhìn thấy ở Đông Hoàng Lâm vẫn đè nặng trong tim nàng, thế tử và tiểu thư họ Khang kia liệu có thành thân hay
không?
Nàng
không để lại lời nào lẳng lặng bỏ đi, có lẽ thế tử sẽ vô cùng tức giận?
Nhưng nàng lại nghĩ đến những tâm sự bao lâu nay vô duyên vô cớ mình
phải gánh chịu, là vì đâu cơ chứ? Thất thân, cũng đánh mất luôn trái tim mình, liên tục suy đoán về việc liệu thế tử có lấy nàng không, trong
tim Vệ Minh nàng ở vị trí nào.
Nàng ra
đi, thật sự không phải vì những ánh mắt và cách đối xử lạnh lùng của đám người hầu trong phủ. Mà là nàng phát hiện rằng càng ngày mình càng quan tâm tới thế tử, càng thế này càng sợ ngày mất hắn sẽ đến gần. Nhẩm tính ngày, nàng mới rời khỏi phủ thế tử được một thời gian, sao cảm giác như đã một năm rồi nhỉ?
Trấn Vân Thủy cách thành Vân Châu không xa, nên thỉnh thoảng nàng cũng nghe được ít tin tức, ví dụ như quán trọ Tây Thành trong thành Vân Châu đã bị
niêm phong, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong kinh cho người
tới bắt bớ. Có ai đó đang tìm kiếm nàng sao? Khả năng này khiến Thanh
Thu hoảng sợ, không thể nào, đến tận bây giờ Bạch Lộ vẫn chưa đuổi tới,
có lẽ sẽ không ai tìm nàng nữa. Chẳng ai ngờ được rằng nàng đang ở một
nơi rất gần Vân Châu, vừa không phải ở trong nội thành Vân Châu, cũng
chẳng chạy đi đâu xa, có lẽ đây là nơi an toàn nhất.
Tin tức
khác nữa mà nàng nghe được chính là không lâu nữa đoàn sứ giả Bắc Vu sẽ
rời khỏi kinh thành về nước. Nghe nói Tuyết Chỉ đại gia, người chuẩn bị
được gả vào Thiên phủ trong lúc bất cẩn đã bị thương ở tay, có khả năng
không thể chơi được đàn nữa…
Thụy Lân năm nay mười một tuổi, khi Tiểu Tứ đưa nó đến, Thanh Thu trợn mắt lắc
đầu, luôn miệng nói: “Không được không được, nhỏ quá, nó có thể làm được không?”
Chính
thiếu niên nhỏ gầy này đã chăm lo mọi công việc trong tiểu viện, cậu ta
cố gắng làm tốt mỗi việc mình được giao, chỉ mong bà chủ Thanh Thu giữ
mình lại.
Thụy Lân tìm một vòng trong viện tử, đến bên con sông nhỏ, bất ngờ khi nhìn thấy bà chủ của mình. Dường như Thanh Thu đang có tâm sự nghĩ không thông
suốt được, mái tóc dài thả ngang vai khẽ lay động. Mặc dù nàng nói mình
là quả phụ, nhưng chẳng hề giống những quả phụ khác trong trấn. Thụy Lân từng đi học, nên trong mắt cậu ta, bà chủ có dáng vẻ của những người
trong Kinh Thi, mặt mày thanh tú, đoan trang dịu dàng.
“Bà chủ Thu, bà Tứ ca gọi về ăn cơm rồi.” Bà Tứ mà Thụy Lân gọi ở đây chính là mẹ của Tiểu Tứ ca.
Thanh
Thu vẫn tự nhận tướng công của mình họ Vệ, nhưng lại không cho phép mọi
người gọi mình là Vệ nương tử. Thụy Lân đành phải gọi nàng là bà chủ
Thu, Thanh Thu ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý, gọi thế này có vẻ hay hơn
gọi chưởng quỹ Thu, cũng xứng với nghề làm đậu phụ của nàng.
Thanh
Thu quay người, lại thở dài lần nữa, Thụy Lân điểm nào cũng tốt, chỉ có
điều là tuổi hơi nhỏ một chút, mới mười một tuổi, nếu không… Nếu không
còn có thể thế nào? Nàng đâu phải tới đây để tìm nam tử, hơn nữa người
ta tuổi còn nhỏ thế mà đã có nghề trong tay, còn phải nuôi cả gia đình.
Nghe nói trong nhà còn có em gái, người cha không ra gì kia của cậu ta
đúng là nghiệp chướng.
Thanh Thu quấn tóc lên, vừa đi vừa nói: “Thụy Lân, cậu cũng đến ăn cùng đi”.
“Tôi không đến đâu, cơm còn thừa hôm qua đủ để ăn rồi.”
Cơm khô
như thế lại chẳng có thức ăn, thì sao nuốt được? Nhưng Thanh Thu biết
cậu ta muốn tự mình ăn cơm để dành lại một ít mang về cho cô em gái
trong trấn. Nàng có phần buồn bã, liền vào bếp, nhìn quanh, đồ đạc vẫn
còn khá đầy đủ, mấy hôm nay Thụy Lân tự nấu tự ăn, rồi thu dọn rất sạch
sẽ, có điều thức ăn còn ít, ngoài mấy quả trứng và ít cơm thừa, chẳng
còn gì cả.
Thanh
Thu ngày nào cũng ăn cơm ở nhà Tiểu Tứ ca, chỉ chăm chăm ăn cho no bụng, đã mấy ngày nay không vào bếp. Hôm nay nàng nổi hứng, dặn Thụy Lân nhóm bếp, tìm mấy quả trứng gà đập vào bát đánh tan, cho thêm dầu vào đảo
qua, rồi đổ cơm nguội vào nồi rang cùng trứng gà, bỏ thêm muối và gia
vị, mùi cơm rang thơm nức mũi bay khắp bếp.
Suốt quá trình nàng nấu, Thụy Lân đều thấy hết, cho đến khi Thanh Thu đi rồi mới nhận ra nàng rang cơm cho mình ăn, trong lòng vô cùng cảm động, cái
xẻng xào trong tay nàng sinh động hơn hẳn, sao nàng làm được như thế?
Thanh
Thu vừa đi vừa chau mày ngửi mùi thức ăn trên người mình, dường như mùi
dầu mỡ quá nặng. Buổi chiều khi ra phố mua đồ, nàng nhất định phải nhớ
mua ít vải thô về may quần áo dùng khi vào bếp.
Ba hôm
sau, cửa hàng đậu phụ thứ hai của trấn Vân Thủy chính thức khai trương,
chủ cửa hàng là một quả phụ từ nơi khác đến, sự kiện này cũng không phải chuyện quá ầm ĩ ở đây. Mấy ngày đầu mới khai trương, phường đậu phụ lúc nào cũng nườm nượp người qua lại, các bà các cô đều tới xem, mua miếng
đậu phụ về nhà làm cơm. Ai cũng khen bà chủ Thu chỉn chu, làm ăn buôn
bán cũng mát tay, khách mua đậu phụ còn được tặng đậu tương, cả tào phớ, sáng sớm mà được ăn bát tào phớ mát lạnh, thật dễ chịu vô cùng.
Gà gáy
ba tiếng, Thanh Thu choàng tỉnh, nàng vén rèm nhìn ra ngoài, trời vừa
hửng sáng, nàng cũng chưa vội dậy mà ôm chăn ngồi trên giường rất lâu.
Bản thân muốn ngủ thêm cũng không được, nàng lại mơ quay về phủ thế tử,
đi hết chỗ này tới chỗ khác, từng cảnh tượng hiện ra trong đầu nàng y
như thật, nhưng nàng chẳng gặp bất kỳ ai.
Trong
một tháng nay, Thanh Thu đã mơ giấc mộng này mấy lần rồi, thời gian đầu
nàng còn vỗ mặt tự mắng mình, đòi đi bằng được, giờ lại như thể không
sống thiếu hắn vậy, thế này chẳng phải rất thấp hèn hay sao? Mấy hôm sau nàng không còn gặp giấc mơ này nữa lại có chút nhớ nhung. Đêm yên tĩnh
lại bỗng nhớ nhung, nhớ nhung tới không sao chịu được. Có lẽ chỉ ở trong mơ, nàng mới có thể có được chút an ủi.
Tới khi
tiếng Thụy Lân quét dọn vang lên, nàng mới từ từ ngồi dậy, vươn vai một
cái rồi mặc quần áo vào, vấn tóc, trang điểm nhẹ nhàng mở cửa bước ra.
Ánh mắt trời rực rỡ khiến nàng chói mắt, Thanh Thu nheo mắt đi lại trong viện mấy vòng mới tỉnh ngủ hẳn.
Thụy Lân rất tận tụy với công việc, quay sang chào nàng: “Chào bà chủ Thu”.
Mỗi lần
nhìn bộ dạng nửa người lớn nửa trẻ con của cậu ra nàng lại muốn cười,
nhưng nghĩ tới việc phải mở cửa bán hàng nàng lại cười không nổi: “Xay
xong đậu hôm nay chưa?”.
“Rồi ạ.”
Bán đậu
phụ thật sự chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, đậu phụ chính là đậu phụ,
xào xào nấu nấu cũng chỉ là một món ăn, người ta không thể ngày nào cũng ăn đậu. Cửa hàng này của Thanh Thu trừ buổi sáng một chút ra, về cơ bản cả ngày rất vắng khách, thì ra bán đậu phụ kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng gì.
Nàng
ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Sau này đừng làm nhiều như thế nữa, giờ
người ta mua ít, hằng ngày còn thừa nhiều như vậy, ngày nào chúng ta
cũng ăn đậu phụ mà còn không ăn hết.”
“Vâng.”
Thanh
Thu không chịu được cảnh nhàn rỗi, cả ngày nàng đều nghĩ cách chế biến
các món ăn với hương vị khác nhau từ đậu phụ, chỉ lợi cho cả nhà Tiểu Tứ ca. Thanh Thu cảm tạ ơn cứu mạng của hai phu thê nhà họ, mỗi lần làm
được món nào mới, nàng đều mang qua cho họ nếm thử.
Người ta thường nói, trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, Thanh Thu tự nhận mình là quả phụ nhằm muốn thuận tiện khi làm ăn, nhưng không ngờ cũng không
ít phiền phức. Nàng là người từ nơi khác đến, sau khi ở lại trấn này,
đầu tiên mọi người chỉ quan sát, sau lại cảm thấy nữ tử này diện mạo
cũng không tệ lại tốt tính, hoàn toàn có thể đón nhận nàng. Thậm chí còn coi nàng như người bản địa, nữ nhân mà, đương nhiên phải được gả về đây mới thật sự được coi là người ở đây.
Thường
xuyên có bà mối tới tiểu viện, khen ngợi nhà trai lên tận trời, Thanh
Thu chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại rót thêm trà cho đối
phương, cuối cùng nàng mới nói, vì phu quân đã mất của mình, kiếp này
không muốn tái giá nữa. Nhiều hơn nữa thì giữ người ta ở lại dùng cơm,
tặng mấy miếng đậu phụ, nàng có đủ bản lĩnh để bịt miệng những bà mai
lắm lời ấy. Dần dần những cuộc viếng thăm mai mối lại trở thành tới nhà
nàng xin ăn, không còn nhắc gì đến việc làm mai cho nàng nữa.
Quả phụ
tái giá thì cũng chỉ lấy được những nam tử mất vợ, trấn Vân Thủy nhỏ xíu như thế lấy đâu ra mà lắm người mất vợ được, nên người có thể phù hợp
với Thanh Thu không nhiều. Thật sự không nhiều, tính đi tính lại cũng
chỉ một bàn tay, trong đó có nhà họ Hồng cách phường đậu phụ của Thanh
Thu ba hộ.
Hồng Bắc Hiền của nhà họ Hồng là người có học, mọi người trong tiểu trấn tôn
trọng gọi là Hồng tiên sinh. Nhà họ Hồng cũng có gia sản, y học vài năm
thì lên kinh thi nhưng không đỗ, bèn quay về tiểu trấn sống cạnh các con và bà vợ già. Mấy năm trước, vợ y đã mất, tới giờ vẫn chưa lấy ai, từ
sau khi Thanh Thu đến đây, mở một phường đậu phụ cách nhà của y không
xa. Với dung mạo của Thanh Thu, Hồng Bắc Hiền mới bắt đầu có ý định tái
giá, mời bà mối đến mấy lần nhưng đều không có kết quả.
Y nghĩ
mãi mà không hiểu, Hồng gia là nhà có danh tiếng ở tiểu trấn, nhà cao
cửa rộng nhìn rõ ràng khác biệt hẳn với các nhà xung quanh. Mặc dù là ở
tiểu trấn, nhưng điều kiện còn tốt hơn những nhà bình thường ở thành Vân Châu. Trong nhà lại có người hầu, nàng gã về nhà này sẽ làm phu nhân,
từ sau khi có ý định tái giá, những người muốn được gả vào Hồng gia cũng không ít.
Cho tới
tận tháng Ba sắc xuân cũng đã nhạt, Thanh Thu vẫn chưa thể thở phào nhẹ
nhõm, nàng không rảnh rỗi để nghĩ tới việc xuất giá, chỉ trông coi gian
hàng này nàng đã thỏa mãn lắm rồi. Hơn nữa Hồng Bắc Hiền kia đúng là một con mọt sách chính cống, đột nhiên gặp nhau ngoài phố, Thanh Thu thì
chẳng thấy thế nào, còn y lại lúng túng lùi lại mấy bước khiến nàng vô
cùng bối rối. Thỉnh thoảng ban ngày hoặc buổi tối y chơi đàn, khúc nhạc
mà Hồng Bắc Hiền chơi chỉ có một ý, đó là trong lòng đang nhớ nhung một
nữ tử, cầu không được nên trăn trở.
Trong
trấn Vân Thủy vài người có thể nghe ra tâm tư ấy, lâu dần đến những
người không liên quan khi tới mua đậu phụ cũng nói hộ Hồng Bắc Hiền mấy
câu. Họ vô cùng ca tụng hành động nho nhã ôm mộng trong lòng của y. Mỗi
lần đến tiết mục này, Thanh Thu đều ở lì trong nhà không ra ngoài, lấy
cỏ trêu con lừa khiến nó cũng sốt ruột, không ngừng kêu lên, tiếng trước dài hơn tiếng sau, át cả tiếng đàn vọng tới từ phía tây truyền tới.
“Dì Thu, đừng trêu nó nữa, nhìn nó đáng thương quá.” Người nói là Thụy Phương,
em gái của Thụy Lân, cô bé mới đến phường đậu phụ, thường thắc mắc tại
sao bà chủ Thu lại giày vò con lừa chăm chỉ như thế.
Thanh
Thu cười xoa đầu Thụy Phương, để mặc cô bé rút cỏ cho lừa ăn, lòng thầm
nghĩ nếu không làm như vậy thì sao chịu đựng nổi, thể nào cũng lao sang
nhà họ Hồng kia đập vỡ cây đàn để không phải nghe âm thanh mà nó phát ra nữa. Hồng Bắc Hiền này nhất định là biết nàng, biết đây là cách tốt
nhất để giày vò nàng, còn đau khổ hơn cả việc lừa không ăn được cỏ, nàng thà nghe tiếng lừa kêu còn hơn.
Người
cha nghiện cờ bạc của Thụy Lân là Thụy Liêm sau khi khiến vợ tức chết đã hối hận, quyết tâm bỏ cờ bạc. Ông ta đưa con gái tới tìm con trai để
chịu tội, diễn vở kịch cha con trùng phùng nước mắt nước mũi ròng ròng
ngay trong tiểu viện của Thanh Thu, khiến Thanh Thu cũng rơi không ít
nước mắt.
Thụy
Phương mới chín tuổi nhưng cũng nhanh nhẹn và hiểu chuyện giống hệt anh
trai, làm cho Thanh Thu mềm lòng liền giữ cô bé ở lại phường đậu phụ.
Chỉ có điều Thụy Liêm thì không thể ở lại, đành một mình tìm đường tới
thành Vân Châu, thứ nhất giữ ông ta lại không tiện, thứ hai phường đậu
phụ bé tí thế kia không đủ sức nuôi nhiều người.
Hai anh
em Thụy Lân, Thụy Phương một người chăm chỉ, một người đáng yêu, cuộc
sống của Thanh Thu vì vậy không quá cô đơn, Thụy Phương còn nhỏ chẳng
cao hơn cái bếp lò là bao, nhưng rất hào hứng với việc nấu ăn. Một hôm
nàng hỏi nguyên nhân, mới biết có lần ca ca mang về cho cô bé một ít cơm rang. Nó cảm thấy rất ngon nên mới có sở thích ấy, sau này muốn học nấu ăn. Rồi khi biết món cơm rang đó do Thanh Thu làm, cô bé càng hào hứng, lẽo đẽo theo nàng mọi lúc mọi nơi, cuối cùng cũng có ngày làm được món
cơm rang có mùi vị tương tự.
Thanh
Thu cười xong lại thấy buồn, cô bé khi ấy nhất định là đang rất đói. Ai
cũng bảo ăn khổ sống khổ, sau này sẽ thành người tài, nhưng… khi con
người ta phải chịu khổ, chẳng ai còn nghĩ gì đến việc làm người tài giỏi nữa, cả đời chỉ cần không khổ không đau không oán là đủ rồi.
Đợi mãi
tiếng đàn mới dứt, xem ra hôm nay Hồng Bắc Hiền quyết định chỉ giày vò
nàng thế này thôi. Thanh Thu đang định làm vài món ngon để an ủi bản
thân mình, thì cô con gái thứ hai nhà họ Lưu bán hoa quả trong tiểu trấn ào tới như cơn gió gọi nàng: “Bà chủ Thu, mẹ của muội nói tối nay mời
tỷ qua nhà một lát”.
Con gái
lớn nhà họ Lưu ngày mai sẽ xuất giá, nghe nói gả cho con trai quản gia
của một hộ thương gia ở thành Vân Châu. Nói là quản gia nhưng chủ nhân
thường xuyên không ở Vân Châu, nghe nói ở kinh thành, nên việc làm ăn ở
Vân Châu đều do quản gia phụ trách, nhà họ Lưu vẫn luôn cho rằng mình đã tìm được một chỗ tốt để gả con nên rất đắc ý.
Ngày mai bên nhà trai sẽ từ Vân Châu đến đón dâu, hôm nay nhà Tiểu Xảo mời người tới sắp xếp phòng, nhưng giờ Thanh Thu với thân phận là quả phụ, giúp
gì được? Nàng có phần do dự: “Nhị Xảo, việc này… chuyện xếp phòng nào
đến lượt người có thân phận như ta làm, mẹ của muội hồ đồ rồi ư?”.
Nhị Xảo
che miệng cười đáp: “Mẹ muội già thì già chứ chưa hồ đồ, chính là muốn
bà chủ Thanh Thu dạy tỷ tỷ của muội nấu món canh Ngọc Dung. Mẹ nói ngày
mai tỷ tỷ xuất giá, ba ngày sau phải nấu cho nhà chồng để làm tròn bổn
phận con dâu, nhất định phải có vài món tủ mới được. Còn nghe nói lão
phu nhân nhà đó không thích canh ngọt, nghĩ đi nghĩ lại, thấy món canh
Ngọc Dung của Thu chưởng quỹ vẫn thích hợp nhất”.
“Canh
Ngọc Dung?” Thanh Thu cười khổ, có hôm nàng dùng đậu phụ non nấu một bát canh, hôm ấy có bà cụ đến nếm khen ngon, hỏi tên món ăn là gì, nàng nói đại một cái tên, không ngờ bà cụ lại nhớ thế.
“Thu chưởng quỹ, tay nghề của tỷ ở trấn Vân Thủy này ai chẳng biết, nhà muội không cần tỷ phải chân truyền[1], chỉ cần bảo qua loa là được.”
[1] Truyền lại học thuật hoặc kỹ năng tinh túy của một người hay một phái nào đó.
Nhị[2] Xảo tính tình thoải mái, trẻ con người lớn trong trấn đều quý cô bé. Thanh Thu mỉm cười, cô bé và tỷ tỷ Nhị[3] Xảo của mình tính cách không giống nhau. Tỷ tỷ Nhị Xảo rất biết giữ thân
phận, cảm thấy được gả vào nhà chồng ở Vân Châu quả thật không dễ, cho
nên việc gì cũng hết sức thận trọng. Nàng ấy ghi nhớ mọi sở thích của kẻ trên người dưới trong nhà chồng, thận trọng thế này xuất giá còn thú vị gì nữa?
[2] Nhị này là chỉ thứ tự, nhất nhị.
[3] Còn nhị này có nghĩa là nhụy, nhị hoa.
Nhưng
đấy là tân nương, sợ gả vào nhà người ta rồi, không được người ta yêu
thương cũng là chuyện hết sức bình thường. Chỉ một món canh đậu phụ mà
thôi, đối với Thanh Thu đấy là chuyện nhỏ, nhưng đối với Nhị Xảo thì lại là chuyện lớn, cũng phải, nàng nên đi một chuyến xem sao.
Nhà Nhị
Xảo ở phía đông của trấn Vân Thủy, ngày mai có hỷ sự, nên trong nhà
người ra người vào tấp nập. Thanh Thu nhìn thấy mà vô cùng ngưỡng mộ, cả đời này nàng đừng mong lấy ai nữa, với thân phận quả phụ, còn sống rất
nhàn tản ở trấn Vân Thủy, gặp ai họ cũng chào một câu “Bà chủ Thu”, nàng chỉ còn biết an ủi bản thân thế là mãn nguyện rồi.
Thanh
Thu coi đây là chuyện đáng vui, còn Nhị Xảo kia lại quá căng thẳng, nàng ấy không nhớ được các bước, xem ra càng để ý lại càng dễ xảy ra sai
sót. Tới tận nửa đêm nhà họ Lưu mới cho nàng về, họ có ý cho người tiễn
nhưng Thanh Thu từ chối. Tiểu trấn chỉ rộng có chừng này, đi vào bước là tới nhà, tối nay trăng sáng xem ra ngày mai xuất giá đúng là ngày tốt.
Men theo bờ sông, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống mặt nước, Thanh Thu đột nhiên
nhớ tới Lục Ỷ, nhớ cây đàn của nàng, hoặc giả không cần phải là Lục Ỷ
thì chỉ cần một cây đàn là đủ, cả đời này nàng chỉ làm tốt được hai
việc, một là chơi đàn, hai là nấu ăn. Ở đây ngày nào cũng làm đậu phụ,
nhưng chơi đàn thì không được rồi.
Lúc sắp
về đến nhà, Thanh Thu đột nhiên nhìn thấy một bóng người dưới tán cây,
trong tiếng nước sông chảy lững lờ đột nhiên vang lên âm thanh: “Bà chủ
Thu…”
Thanh
Thu xém chút nữa thì vấp ngã, không lẽ là ma nước? Nàng vẫn nhát gan như thế, chỗ này cách cửa sau của phường đậu phụ không xa, đang định nhấc
chân bỏ chạy thì nghe bóng người cao lớn đó run run lên tiếng: “Bà chủ
Thu, đừng sợ, ta là Hồng Bắc Hiền”.
Thì ra là y? Thanh Thu đứng sát vào một bên tránh: “Hồng tiên sinh? Nửa đêm canh ba ngài đứng đây làm gì?”.
“Cô ra
ngoài mãi không về, ta không yên tâm…” Hồng Bắc Hiền bước ra từ dưới
bóng cây, trong lòng ôm một cây đàn. Thanh Thu không khách khí nhìn nó
chằm chằm, đi lên vài bước rồi quay lại: “Hồng tiên sinh thích chơi đàn
đến thế sao?”.
“Đâu có, đâu có, chỉ là sở thích.”
Nàng không nhịn được hỏi: “Ngài học mấy năm rồi?”.
Hồng Bắc Hiền bình tĩnh hơn, đáp: “Hồi nhỏ cha có đưa ta tới chỗ Ngũ Liễu tiên sinh học hai năm, cũng coi như được toại nguyện”.
Thời đó
Ngũ Liễu tiên sinh thu nhận đệ tử rộng rãi, mỗi năm nhận vào không ít,
nhìn tuổi của y chắc chẳng lớn hơn Thanh Thu là bao. Hai người mặc dù là đồng môn nhưng lại chưa từng gặp mặt, hơn nữa Hồng Bắc Hiền xem trọng
việc thi cử công danh, học đàn chỉ là thú vui, biết chút ít là được,
Thanh Thu đương nhiên không nghe nói tới y bao giờ.
“Vừa hay ta cũng biết chơi đàn, hôm nay trăng đẹp, để ta tấu một khúc, mong Hồng tiên sinh chỉ bảo thêm.”
Hồng Bắc Hiền rất vui mừng, y biết mà, con mắt nhìn người của y không sai, Thanh Thu còn biết chơi cả đàn. Hồng Bắc Hiền lập tức có cảm giác như gặp
được tri âm[4], miệng lắp bắp nói: “Thì ra là Thanh Thu… bà
chủ Thu cũng biết chơi đàn, hay quá hay quá, từ nay về sau chúng ta cùng trao đổi, những người biết chơi đàn hiểu đàn trong trấn này không
nhiều, ta, ta thật sự rất vui”.
[4]
Tri âm: Bá Nha đánh đàn, khi chơi đến đoạn miêu tả núi cao, Chung Tử Kỳ
ngồi bên cạnh nói: “Ôi núi cao như Thái Sơn”, khi Bá Nha đàn đến khúc
miêu tả nước chảy, Tử Kỳ liền nói: “Ôi nước chảy cuồn cuộn như sông”.
Sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha không đàn nữa, ông cho rằng không ai hiểu
được tiếng đàn của mình bằng Tử Kỳ. Sau này chữ “tri âm” dùng để chỉ
người hiểu được sở trường của mình.
Hồng Bắc Hiền đưa đàn cho Thanh Thu, rồi lại nói: “Chỗ này không bàn không ghế,
chi bằng tới nhà ta… ý của ta là trong viện nhà ta rất yên tĩnh”.
Thanh
Thu nhận lấy cây đàn, nhìn xung quanh, đi đến bên gốc cây gần bờ sông
ngồi xuống xếp bằng chân, đặt cây đàn lên đầu gối rồi nói: “Ở đây là
được rồi, chơi đàn xong ta còn phải về nhà nữa”.
Biết rõ
giờ không phải lúc, nàng nhẽ ra nên quay về nhà, nhưng vừa chạm vào cây
đàn, Thanh Thu liền quên mất mình đang ở đâu. Sau khi thử âm nàng liền
tấu khúc Lưu Thủy Ngâm,từ đoạn Lưu Thủy thứ tám trở
đi. Ý tứ trong khúc này rất rõ ràng, tin rằng sau khúc nhạc này, Hồng
Bắc Hiền không còn dùng tiếng đàn để giày vò nàng nữa. Thanh Thu cũng
không phải ngày ngày ở lì trong phòng nghe tiếng lừa kêu.
Giờ đã
nửa đêm, không gian yên tĩnh, hòa vào dòng chảy nhẹ nhàng của sông là
những âm thanh ngân nga, du dương vui tai, khiến Hồng Bắc Hiền nghe mà
như si như ngốc. Mặc dù cầm nghệ của y không cao nhưng không phải người
không biết thưởng thức, khả năng của Thanh Thu y sao có thể bì kịp, điều đáng tiếc duy nhất ở đây chính là âm thanh của cây đàn này hơi kém.
Lúc này
ánh trăng chiếu xuống một màu trắng bạc, Thanh Thu mặc dù áo vải váy thô ngồi dưới tán cây nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất thanh cao
của mình. Trong lòng Hồng Bắc Hiền vô thức cảm thấy có chút hổ thẹn, y
vốn định mượn tiếng đàn để sau này có cớ qua lại với nàng, ngẫm ra thấy
mới mình thật mơ mộng hão huyền, nên bái nàng làm sư phụ thì đúng hơn.
Khúc
nhạc kết thúc, Thanh Thu cũng đỡ cơn nghiền, nàng sớm đã quên mục đích
ban đầu định khiến Hồng Bắc Hiền biết khó mà rút lui, liền chân thành
cảm ơn y: “Khúc đàn tấu đêm nay quả đã tận hứng, phải đa tạ Hồng tiên
sinh đã cho mượn đàn, khuya rồi, về nghỉ đi thôi”.
Nàng
không để ý tới sắc mặt của Hồng Bắc Hiền, vẻ mặt lưỡng lự lưu luyến sờ
cây đàn, nàng đứng dậy trả đàn cho y, mang tâm trạng vô cùng vui vẻ bước về nhà, trong lòng thầm nghĩ nhất định sẽ tiết kiệm đủ tiền để mua một
cây đàn về chơi mới được.
Cùng
trong buổi tối ngày hôm ấy, phủ thế tử để đèn sáng thâu đêm. Sau khi
Hồng Ngọc và Thanh Thư bị đuổi về quận vương phủ, việc trong phủ không
ai chăm lo, thế tử lại thường xuyên ở bên ngoài, đến Tết cũng không về.
Quận vương phi hết cách, đành sai Vệ quản gia đến chăm lo phủ thế tử, và ở lại luôn bên đó.
Vệ quản
gia là ai chứ, đó là người họ hàng từng yêu thương Thanh Thu cô nương
nhất. Quản gia Thanh Thư và Hồng Ngọc đều vì đắc tội với nàng mà bị đuổi đi, vì vậy Vệ quản gia nói gì, mọi người đều nghe theo răm rắp, không
kẻ nào dám chống đối. Sau đó vì quận vương phi lâm bệnh nên thế tử mới
hồi kinh, nhìn thấy Vệ quản gia, cũng không phản ứng gì. Thế là từ đó
công việc trong phủ thế tử chính thức được giao lại cho Vệ quản gia chăm lo. Sáng sớm hôm sau thế tử lại lên đường sớm,Vệ quản gia mới nói một
câu, toàn bộ mọi người trong phủ đều thức đêm chuẩn bị hành lý cho thế
tử.
Quận
vương phi đổ bệnh vào tháng Giêng, trước kia khi Thanh Thu chưa đi thì
bà giả bệnh, không ngờ lần này lại bệnh thật. Lần đầu đổ bệnh là sau khi Huống Linh Ngọc xuất giá, chỉ vì một câu nịnh hót thờ ơ của nhị phu
nhân: “Hôn sự của Linh Ngọc tiểu thư đã tổ chức xong rồi, sẽ đến lượt
thế tử, vương phi thật vất vả”.
Chỉ một
câu nói khiến quận vương phi còn chưa kịp được “vất vả” đã ngất xỉu, khi mời đại phu tới khám bệnh, đúng là có bệnh thật, đau ngực đau đầu nên
ngất, phải tĩnh dưỡng một thời gian dài. Nhị phu nhân vì chuyện đó mà bị cấm túc, chính thức bị quận vương lạnh nhạt.
Vệ Minh
được hoàng thượng sủng ái, nên người đã sai thái y đứng đầu Thái y viện
tới phủ quận vương, để chăm lo cho bệnh tình của vương phi. Hắn cũng bị
triệu về kinh, từ sau hôm vội vội vàng vàng tới Vân Châu xong cũng không về ăn Tết, quay về thăm mẫu thân bị ốm cũng chẳng ở nhà được bao ngày,
nói trong triều có việc, phải đi tuần tra khắp nơi, suốt ba tháng đầu
hầu như không về qua nhà.
Vệ Minh
mang ý chỉ của hoàng thượng bên mình nên quận vương và quận vương phi
không dám nói gì. Nghe nói hiện tại việc của hắn cũng sắp hoàn thành,
nhưng Vệ Minh vẫn không chịu ở lại kinh thành, cố chấp muốn tới Vân
Châu, bởi vì Thanh Thu đã mất tích ở chính nơi đấy.
Khi Hiền Bình quận vương và quận vương phi nhận được thư do Vệ quản gia gửi về,
họ đang ngủ, biết tin con trai chuẩn bị hành lý suốt đêm sắp lên đường,
vội vàng đến thẳng phủ thế tử. Ngồi trên xe ngựa, ngực quận vương phi
đau nhói, lo lắng đến mức rớt nước mắt: “Vương gia, người nói xem Minh
nhi phải làm thế nào?”.
Quận
vương trong lòng thầm nghĩ, đây chẳng phải thằng con trai do bà nuôi dạy hay sao, sao lại hỏi ta phải làm thế nào? Nhìn vương phi khổ sở, ông
chỉ còn biết an ủi: “Minh nhi lớn rồi, đương nhiên phải biết làm thế
nào, có những việc nếu nó đã quyết, nàng hà tất phải làm trái ý? Cứ lấy, haizz, việc của Thanh Thu ra làm ví dụ, nàng chê cô ta nhưng Minh nhi
lại thích, cùng lắm thì nàng ghét bỏ cô ta, hà tất phải ép cô ta bỏ
đi?”.
“Thiếp
đâu ngờ cô ta mới chịu chút ấm ức đã bỏ đi chứ?” Quận vương phi oan uổng muốn chết, bà còn chưa kịp lên mặt với nữ tử đó, nhưng con trai rõ ràng đã đổ hết trách nhiệm lên đầu bà. Ai chẳng biết chính quận vương phi hạ lệnh mọi người phải giấu Thanh Thu, lạnh nhạt với Thanh Thu, nên người
ta mới rời bỏ phủ thế tử.
Bên
ngoài Thanh Thư nghe thấy hết, trong lòng cũng vô cùng hối hận, ông
chẳng có ý kiến gì về việc sau này ai sẽ là chủ mẫu. Khi ấy Thanh Thư
vốn nghĩ chuyện này chẳng có gì to tát, nếu biết Thanh Thu cô nương tính cách cứng rắn như vậy, thì có cho mười cái gan ông cũng không dám đắc
tội với nàng.
Giờ
trong kinh thành không còn những lời đồn thổi về hôn sự của thế tử nữa,
mặc dù tiểu thư họ Khang chưa thành thân, nhưng hoàng thượng đã hạ chỉ
ban hôn cho đệ đệ nhỏ tuổi nhất của mình là Nam Hoài Vương rồi. Khang
Tùng Nhị sắp trở thành thập thất vương phi tương lai, thoắt cái trở
thành người trong hoàng thất. Không còn là cô cháu với Khang quý phi mà
lại là chị em đồng hao, người nhà họ Khang rất bất ngờ nhưng cũng không
dám lên tiếng.
Quận
vương phi sớm đã từ bỏ ý định kết thân với nhà họ Khang, giờ được thế
này lại càng đỡ phiền. Bà cũng không còn dám tùy tiện sắp xếp hôn sự cho Vệ Minh nữa, mấy lần triệu hắn về hỏi xem hắn có dự định gì, Vệ Minh
chỉ né tránh không trả lời.
Hai
người đến phủ thế tử, Vệ Minh ra đón, lấy làm ngạc nhiên hỏi: “Phụ
vương, mẫu thân, sao đêm hôm khuya khoắt cha mẹ lại tới đây?”.
Quận vương phi chưa nói đã khóc: “Minh nhi, con muốn đi đâu?”.
Vệ Minh trầm ngâm không đáp, chuyến đi này nửa vì việc công nửa vì việc tư, nhưng hắn không có ý định né tránh cha mẹ.
Quận
vương phi nhìn quận vương, hy vọng ông sẽ lên tiếng nói câu gì đó. Quận
vương khẽ ho một tiếng: “Ta biết con có việc quan trọng phải làm, vì vậy tối nay mới đến gặp con, để tránh con đỡ mất công sáng sớm phải qua phủ cáo từ”.
“Lần này con đi, bao giờ sẽ về?” Quận vương phi không muốn giả làm mẹ hiền gì
nữa, bà hỏi thẳng hắn: “Có phải lại muốn đi tìm Thanh Thu không, chưa
tìm được thì không về phải không?”.
Vệ Minh
không đáp, mà kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân chuyện gì cũng đổ lên đầu Thanh
Thu, không chừng Nam Vu vong quốc rồi mẫu thân cũng định nói là tại nàng ư?”.
Lời vừa
nói ra, đến quận vương cũng phải lớn tiếng trách mắng hắn đại nghịch bất đạo. Quận vương phi trong lòng vừa đau khổ vừa giận, bà đâu có ý đó,
liền hỏi: “Được, con nói đi, rốt cuộc tại sao con lại mê mệt con bé đó
đến thế, rốt cuộc con thích nó ở điểm nào?”.
Thích
Thanh Thu ở điểm nào? Vệ Minh không trả lời ngay, hình như chưa bao giờ
hắn nghiêm túc suy nghĩ về việc mình thích nàng ở điểm nào. Thời gian
đầu, nàng chỉ là quản gia của thiện phòng, không chỉ mẫu thân hắn thấy
khó hiểu, mà e rằng chẳng ai có thể hiểu được.
“Con
nghĩ, chỉ bởi vì nàng là chính nàng, không phải người khác. Ai quy định
nàng phải dung mạo phi phàm, tài hoa hơn người thì mới được. Nếu vì dung mạo tài hoa mà muốn ở bên nàng, thì ngược lại người ta cũng chỉ nhắm
vào gia thế chứ không phải con người con. Mẫu thân, người luôn coi
thường Thanh Thu, cảm thấy nàng tham vinh hoa phú quý nên mới ở bên con, cha mẹ tưởng rằng nàng chỉ là một trù nương thôi phải không? Sai rồi,
cầm nghệ của Thanh Thu còn cao hơn vị Tuyết Chỉ đại gia kia nhiều, chỉ
là chưa bao giờ nàng để lộ chuyện ấy ra ngoài. Nàng hoàn toàn không màng nổi tiếng thiên hạ, cũng không màng tất cả những thứ mà con cho nàng…”
Nói tới
đây, Vệ Minh không kìm được bỗng trở nên trầm mặc, ngừng một lúc mới nói tiếp: “Con chỉ biết nếu đời này không tìm được nàng, không được bầu bạn cùng nàng, con không thể sống yên được”.
Nói xong những lời đó, quận vương và quận vương phi mỗi người đều có suy nghĩ
riêng của mình, quận vương lên tiếng: “Không thể nói thế được, lẽ nào
chỉ vì một câu không thể sống yên mà con hoàn toàn quên đi nhân hiếu
trung nghĩa? Chuyện gì cũng có cách giải quyết, lần này con muốn đi
đâu?”.
Vệ Minh
nói đến Vân Châu trước, quận vương lại hỏi: “Thanh Thu mặc dù mất tích ở Vân Châu, nhưng con không thể cứ chờ ở Vân Châu cả đời được”.
“Con
muốn ở lại đó một thời gian, công chuyện ở đấy con cũng phải xử lý,
hoàng thượng lần này phái đi khá nhiều người, nên con cũng nhàn rỗi.”
Vệ Minh
nói chắc như đinh đóng cột, mấy tháng nay hắn mải lo đối phó với những
âm mưu của Bắc Vu. Hắn còn nhớ đêm giao thừa đi khắp thành Vân Châu tìm
người, mặc dù Thanh Thu có khả năng đã rời khỏi Vân Châu, nhưng Vệ Minh
vẫn hy vọng có thể tìm thấy nàng ở một góc nào đấy. Không phải vì Ninh
Tư Bình, Thanh Thu sao mất tích được? Khi đó hắn không thể làm gì y, chỉ dồn tâm sức vào việc tìm kiếm, Ninh Tư Bình thân ở Bắc Vu xa xôi chắc
cũng không vui vẻ gì.
Rốt cuộc thì Thanh Thu đã đi đâu? Nghe Ninh Tư Bình nói, ngày mà nàng bỏ đi trời vẫn còn tuyết rơi, nhất định nàng không đi xa được. Đường cái chỉ có
một, hắn đã từng phái người thuận theo đường cái mà tìm rất xa, dọc
đường tra xét kỹ càng, nhưng chẳng có chút tin tức nào,
“Con còn nhớ phải thực hiện mệnh lệnh của hoàng thượng là được rồi, chuyện gì
cũng nên thận trọng.” Quận vương vừa nói xong, quận vương phi bèn tiếp
lời: “Chuyện này người yên tâm, người tưởng con trai thiếp cũng giống
người sao? Nói ra kể cũng lạ, sao Minh Nhi thì chung tình như thế, mà
cha nó lại không được một phần?”.
Quận vương cười ha hả, quay sang dặn dò Vệ Minh: “Cha mẹ đến phủ, con cũng đừng trách Vệ quản gia, đừng đuổi ông ấy đi”.
“Đang
yên đang lành đuổi ông ấy đi làm gì, trong phủ không thể một ngày không
ai quản, giao cho ông ấy con rất yên tâm, sẽ có ngày con đưa Thanh Thu
quay về.”
Quận vương phi cố nén bi thương: “Con hễ đi là đi một mạch không về, ta không yên tâm…”.
Thanh
Thư không nhịn được nữa, đi lên trước quỳ xuống đất, “Nô tài nguyện đi
cùng thế tử, đi theo hầu hạ ngài, mong thế tử đồng ý”.
Mặc dù
làm quản gia ở phủ quận vương không bị lạnh nhạt, nhưng từ nhỏ ông đã
theo chăm sóc Vệ Minh, lòng vẫn luôn muốn được quay về phủ thế tử, nhưng không có cơ hội, giờ Thanh Thư muốn lấy công chuộc tội, xin thế tử tha
thứ.
Khi ấy
Vệ Minh đuổi ông và Hồng Ngọc đi cũng là vì tức giận nhất thời, đến nhìn hắn cũng chẳng muốn nhìn họ thêm một cái. Lúc này thấy Thanh Thư một
lòng một dạ, bèn bước một bước lên trước, tiện thể kéo ông đứng dậy,
cười mắng: “Chẳng qua mới ba tháng, ông ở phủ quận vương ăn uống béo
tròn thế này, không muốn sống yên ổn mà lại một mực theo ta chịu khổ
ư?”.
Thanh Thư mắt đỏ hoe: “Cho dù có phải ra biên ải đánh trận nô tài cũng muốn đi theo thế tử, không bao giờ hối hận”.
Vệ Minh cười ngất: “Được rồi, đang yên đang lành đánh trận gì chứ, nói cho ông biết, ông đánh không nổi đâu”.
Một câu
nói khơi dậy tâm tư của quận vương và quận vương phi, họ nghĩ đến mấy
năm trước Vệ Minh chiến đấu ngoài biên ải, phu thê hai người họ ở nhà lo lắng sợ hãi. Bản thân chỉ có một đứa con trai, nhưng lại thường xuyên
có chủ kiến không giống người bình thường. So với việc mấy năm trước hắn ngang ngạnh đòi đầu quân đánh trận, thì việc Vệ Minh đòi cưới một trù
nương làm vợ quả thật là chuyện chẳng to tát gì.
Nghĩ tới đây, quận vương phi vừa giận vừa hối hận, sớm biết thế này, bà đừng nên bận tâm tới việc của hắn, để mặc con trai muốn lấy ai thì lấy, không
chừng bây giờ đã được làm bà nội rồi cũng nên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT