Thanh Thu
không biết mình đã ngủ thiếp đi bao lâu, chỉ cảm thấy cơ thể đang rung
lắc dữ dội, nàng bỗng nhớ lại người mà nàng nhìn thấy trước khi ngất đi
cùng những việc mà cô ta đã làm, đột nhiên vô cùng hoảng sợ.
Trong
nháy mắt Thanh Thu hoàn toàn tỉnh táo, nàng cố gắng ngồi dậy, tấm chăn
đắp trên người tuột xuống theo động tác của mình. Sau khi định thần lại, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc vang lên bên ngoài, Thanh Thu kinh ngạc khi nhận ra mình vẫn đang ngồi trên xe ngựa, chỉ là chiếc xe này
rất lớn, không hề có cảm giác bức bối, mặc dù ngoài ô cửa sổ nhỏ xíu ra, thì không có bất kỳ một kẽ hở nào khác, đến gió cũng khó mà lùa vào.
Nàng đang nằm trên một tấm thảm nhung có hoa văn kỳ lạ, có gối mềm và
bàn án cố định, chỉ điều đó thôi cũng cho thấy chủ nhân chiếc xe này
thật biết cách hưởng thụ, nhưng chủ nhân của nó là ai nhỉ?
Trong
khoang xe không có người, Thanh Thu vừa định ngó ra ngoài xem ai là phu
xe, tay chạm vào vách xe như chạm vào thứ gì đó lạnh buốt, rõ ràng được
làm bằng sắt. Nàng khẽ sững người, dùng tay đẩy cửa xe ở phía trước, nếu không mở được thì nàng chắc chắn bị giam trong chiếc lồng sắt di động
này rồi.
Cửa xe
đột nhiên bị mở từ bên ngoài, một người khom lưng bước vào mang theo cả
hơi lạnh, khiến Thanh Thu bất giác rùng mình. Nàng vội liếc thấy ngoài
trời tuyết đang rơi, rồi rụt tay về chằm chằm nhìn người vừa xuất hiện,
đối phương quay người đóng cửa xe lại, cởi chiếc áo khoác lông dày bên
ngoài ra, thì ra là một tiểu nha đầu tết tóc bím, mặc váy màu xanh. Tiểu nha đầu nhìn nàng mỉm cười, ôm chiếc chăn gấm bên cạnh lên định đắp cho Thanh Thu, rồi nói: “Ta ở ngoài nghe thấy có tiếng động liền biết cô
nương đã tỉnh, nào, mau đắp vào kẻo lạnh”.
Thanh
Thu giơ tay ngăn hành động của cô ta lại, lùi về phía sau, nàng từ nhỏ
tới lớn đều sống ở Việt Đô, đây là lần đầu tiên đi xa tới vậy, nàng ngủ
mê mệt không biết gì, khi tỉnh dậy sao có thể không hỏi cho rõ ràng. Nha đầu kia không được xinh xắn cho lắm, sắc mặt có phần vàng vọt, khiến
người ta không muốn nhìn lâu, rốt cuộc cô ta là ai?
“Cô là ai?”
Nha đầu
mặt vàng thấy Thanh Thu phòng bị như vậy đành bỏ chăn xuống, nửa ngồi
nửa quỳ đáp: “Cô nương không cần phải sợ, ta đã nói, chúng ta từng gặp
nhau rồi”.
Câu này
nghe quen quen, Thanh Thu bỗng nhớ ra khuôn mặt giống hệt mình đó, còn
cả chuyện trước lúc bị hôn mê, nàng khẽ mấp máy môi sửng sốt, một lúc
lâu sau mới do dự hỏi: “Cô là… Bạch nương tử?”.
“Không
sai, sau này nhớ gọi tên của ta, Bạch Lộ”. Bạch Lộ trong lúc nói chuyện
tay vẫn không dừng lại, lấy từ trong chiếc hòm bên cạnh xe ra một ít
thực phẩm và nước đưa cho Thanh Thu, nhưng nàng lại nhíu mày.
Bạch Lộ? Còn có sau này nữa sao? Thanh Thu nhìn vào khuôn mặt với làn da vàng
ủng của cô ta, nàng không muốn sống cùng nữ tử này, đáp: “Ta đang ở
đâu?”.
“Cô nương chẳng phải muốn tới Thuận Châu ư, chúng ta đang trên đường đi Thuận Châu”.
“Ta nhớ cô nhắc tới tông chủ, vậy là Ninh Tư Bình bảo cô đến? Ngài ấy muốn làm gì?”
Bạch Lộ
nghe nàng không hề lễ độ mà gọi thẳng tên của tông chủ nhà mình ra, thầm nghĩ nữ tử này quả thật to gan, rồi cô ta gật đầu đáp: “Tông chủ sợ cô
nương một mình lên đường gặp bất trắc, mới bảo hai người bọn tôi đi
theo. Phu xe bên ngoài cô nương cũng gặp rồi, cứ gọi hắn là Lưu Tam Nhi
là được”.
Lưu Tam
Nhi nghe tên thôi cũng biết là nam tử, lại đi cùng Bạch Lộ, nàng đã gặp
rồi, chắc chắn là bà mẹ chồng của Bạch nương tử mà thôi, giờ còn đang
đánh xe, xem ra lão phu nhân đó chính là hắn. Thanh Thu chỉ còn biết
thầm than mình quá nông cạn, những chuyện ly kỳ trên thế gian này quả
nhiên chẳng hiếm. Ninh Tư Bình làm sao lại biết nàng sẽ rời khỏi phủ thế tử?
Rõ ràng
là quá nửa đêm hai người bọn họ mới gặp nhau ở phủ thế tử, lẽ nào nỗi
buồn chán của nàng dễ dàng bị người ta nhìn thấy như vậy ư, khiến y đoán được rằng nàng sẽ dứt khoát bỏ đi? Nghĩ tới đây Thanh Thu đột nhiên
nói: “Đa tạ ý tốt của quý chủ nhân, phiền hai vị cho ta xuống chỗ này,
ta có thể tự đi được”.
“Thế sao được, Ninh tông chủ có lệnh, chúng tôi phải bảo vệ cô nương chu toàn trên đường đi”.
“Người của phủ thế tử đuổi đến đã bị cô hạ thuốc mê rồi, còn gì phải lo lắng nữa?”
“Không thể nói thế được, cô nương một thân một mình, phải có người hầu hạ”. Ninh tông chủ đã hạ lệnh, họ nghe lời nàng mới lạ.
Thanh
Thu biết có nói tiếp với cô ta cũng chỉ phí công vô ích, mặc dù bộ dạng
Bạch Lộ nhìn nhún nhường, nhưng chỉ cần khẽ động ngón tay thôi cũng đủ
khiến nàng ngất xỉu, làm thế nào đây? Cứ bị nhốt trong xe thế này, đưa
thẳng tới Thuận Châu ư? Ở đó điều gì đang đợi nàng?
Nàng im
lặng không nói, tính toán mọi đường đi nước bước trong đầu, Bạch Lộ nói
tiếp: “Cô nương yên tâm, chúng tôi chỉ đưa cô nương tới Thuận Châu thôi, đến đó sẽ quay về bẩm báo, sau này cô nương muốn đi đâu thì tùy”.
Nàng
mong là như thế thật, bất luận ra sao Thanh Thu đều không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Ninh Tư Bình cả. Đầu tiên y cho người dụ nàng tới
Thuận Châu, cải trang để theo sát bên nàng, vừa ra tay đã khiến mấy hảo
hán võ nghệ cao cường ngất xỉu. Đấy đều là những người trở về từ sa
trường, bình thường Thanh Thu nhìn họ thôi đã run rẩy, giờ chớp mắt bị
người ta quật ngã, chẳng phải cho thấy Bạch Lộ rất đáng sợ sao? Cô ta
lúc to lúc nhỏ, giờ lại đóng giả một cô nương nhỏ tuổi yếu ớt, thật
không sao phát hiện được sơ hở của cô ta, làm cho người ta khó hiểu.
Tuyết
bên ngoài chắc chắn rơi khá dày, tiếng bánh xe nặng nề lăn trên nền
tuyết khiến lòng người bất an. Thanh Thu nhìn khuôn mặt vàng vọt rất
thành khẩn của Bạch Lộ, chỉ còn biết cố nén những suy đoán của mình
xuống, nặn ra một nụ cười, hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”.
Bạch Lộ
xoa hai tay vào nhau, thoáng ngượng đáp: “Lo cô nương sẽ kinh sợ, nên ta dùng ninh thần hương, cô nương đã ngủ một ngày một đêm rồi”.
Ninh
thần hương? E rằng đó chính là thuốc mê, đám người Thiên phủ từ trên
xuống dưới đều sử dụng chiêu này. Mỗi lần Ninh Tư Bình đến gặp nàng đều
dùng thuốc mê với hai tiểu nha đầu, hôm nay người hầu của y cũng dùng
với nàng, thật đúng là một thủ đoạn hay. Thấy bộ dạng thiếu tự nhiên của Bạch Lộ, nàng chỉ còn biết thở dài: “Lần sau trước khi dùng hương, thì
hãy bàn bạc qua với ta”.
Bạch Lộ
cúi đầu vâng dạ, vị cô nương này là người thế nào với Ninh tông chủ, cô
ta không biết, nhưng nhất định là người rất quan trọng. Lần này Bạch Lộ
nhận lệnh lên đường, những lúc không cần thiết phải dùng mê hương thì cô ta sẽ thận trọng hầu hạ nàng, ngộ nhỡ đắc tội với nàng, sợ rằng tương
lại cũng không sống yên được.
Xe ngựa
đi chầm chậm, Thanh Thu dịch người về phía ô cửa sổ, muốn ngó ra xem
mình đang ở đâu, nhưng đập vào mắt nàng chỉ là một màu trắng mênh mông
mù mịt. Tất cả cây cối và toàn bộ mặt đất đều được phủ một lớp tuyết
trắng, nàng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời có
chút ngẩn ngơ. Dù thời tiết Nam Vu gần đây hơi bất thường, nhưng tuyết
cũng không thể rơi dày thế này được.
Thanh
Thu chầm chậm ngồi xuống, cầm áo khoác khoác lên người, đây là chiếc áo
nàng mang đi từ phủ thế tử, là thứ đồ duy nhất có liên quan tới Vệ Minh
mà nàng cầm theo. Y phục của thế tử màu sắc đều rất tươi sáng rõ ràng,
ít khi dùng đồ màu tối, chỉ có chiếc này là tối màu không quá bắt mắt,
hắn mặc một lần rồi bỏ đó. Thanh Thu bỗng thấy tủi thân, nàng cũng giống như chiếc áo này không phù hợp với hắn, đồng mệnh bị vứt bỏ như nó, giờ nàng chỉ vì tức giận trong lòng mà không quản giá rét bỏ đi, hắn sẽ
phản ứng ra sao?
Thanh
Thu hoàn toàn không biết lúc này thế tử Vệ Minh đang cho người đi tìm
nàng khắp nơi, càng không biết chiếc xe ngựa nàng đang ngồi hoàn toàn
không đi tới Thuận Châu, mà là về phía bắc.
Trước
khi trời tối, xe ngựa dừng lại nghỉ chân ở một tiểu trấn, dọc đường đi
tuyết cũng ngừng rơi, không còn ào ào thả những bông tuyết trắng xóa
xuống như thể không bao giờ có thể dừng lại nữa. Nhưng đường rất khó đi, rõ ràng là một cuộc hành trình gian nan.
Quán trọ Tây Thành tọa lạc gần cổng phía tây của thành Vân Châu, thương nhân qua lại vào thành, thứ đầu tiên mà họ nhìn thấy chính là tấm biển bốn chữ
“quán trọ Tây Thành”. Tiểu nhị không cần phải đứng ngoài cửa mời chào
khách những quán trọ ngày nào cũng rất đông.
Hôm này
đã là Hai mươi ba tháng Chạp, nhà nào nhà nấy đều chúng ông Công ông
Táo, qua hôm nay sẽ bắt đầu những ngày giáp Tết, nhưng chưởng quỹ của
quán trọ Tây Thành vẫn đang nhắc nhở người làm: “Tỉnh táo lên cho ta,
hầu hạ khách cho tốt, kẻ nào kẻ nấy đều chỉ muốn về nhà ngay, ta không
muốn về chắc? Ai bảo ông trời quá chiếu cố chúng ta nên khách cứ đến hết tốp này tới nhóm khác. Lời xui xẻo phải nói trước, ai làm tốt sẽ có
hồng bao, còn không làm tốt thì đừng trách năm nay kẻ đó phải ăn Tết
trong nước mắt!”.
Không ai dám nói gì, chẳng người nào muốn về nhà ăn Tết mà mặt mày ủ rũ buồn
thảm, hơn nữa nếu chăm chỉ còn có hồng bao mang về. Kẻ thính tai đã nghe thấy tiếng vó ngựa dừng trước cửa quán trọ, vội vàng chạy ra đón,
chưởng quỹ mặt mày hớn hở, lòng thầm nghĩ trận tuyết này rơi quả thật
đúng lúc, rất tốt cho việc làm ăn của ông, không ngờ gần Tết rồi mà công việc vẫn thuận lợi như thế này.
Hai con
ngựa kéo một cỗ xe màu đen, kiểu xe này thật hiếm khi thấy, kẻ ra đón
khách vội đặt ghế gỗ trước xe, đợi khách bước xuống. Cửa mở, đầu tiên là một tiểu a hoàn, thong dong giẫm lên ghế gỗ bước xuống, rồi quay lại đỡ người trên xe.
Đây nhất định là một quý nhân, tiểu nhị trông chờ nhìn về phía cửa xe, nhưng
người bước xuống lại là một nữ tử khoác áo lông dày, hoàn toàn chẳng
màng gì tới a hoàn kia. Nữ tử đó xuống xe rồi còn quay lại nhìn chằm
chằm vào phu xe một lúc, đợi a hoàn gọi hai tiếng “cô nương” mới quay
người vào quán trọ.
Thanh
Thu để mặc Bạch Lộ thương lượng với chưởng quỹ xem còn phòng nào trống
hay không, nàng ngồi im lặng một bên suy nghĩ. Lúc xuống xe nàng có nhìn qua người đánh xe Lưu Tam Nhi, hắn không cao lắm, râu để lún phún, nhìn có vẻ rất thật thà, Thanh Thu thật không ngờ đây là người đã cải trang
làm mẹ chồng của Bạch Lộ.
Đột
nhiên nghe thấy chưởng quỹ tâng bốc quán trọ Tây Thành là quán trọ lớn
nhất Vân Châu, Vân Châu là ở đâu? Đến Thuận Châu có cần phải qua đây
không? Nàng không dám khẳng định, qua chuyến đi này, Thanh Thu mới nhận
ra mình thật thiếu hiểu biết.
Phòng
thượng hạng đã chuẩn bị sẵn sàng, thật ra có bạc thì làm việc gì cũng
dễ, Thanh Thu nhìn Bạch Lộ giao một đĩnh bạc cho chưởng quỹ, bất giác sờ tới túi tiền trên người mình. Không ai lấy mất chúng nhân lúc nàng hôn
mê cả, thực ra trong đó cũng chỉ có vài tờ ngân phiếu, chắc không lọt
vào tầm mắt người Thiên phủ. Nhưng dù nàng có thoát được người của Thiên phủ, thì liệu có thể sống yên ổn được mấy ngày?
Bạch Lộ
thỉnh thoảng lại hỏi ý kiến nàng, ăn gì, uống gì, có muốn vào xe ngựa
lấy đồ đạc cá nhân không. Thanh Thu không hiểu cô ta đóng kịch quá đạt,
hay bản thân nàng không chấp nhận nổi sự thật rằng mình đang bị người
khác điều khiển. Thanh Thu chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, chẳng muốn nói
nhiều, dùng ít cơm canh rồi lấy cớ không khỏe đi nghỉ sớm.
Lưu Tam
Nhi là phu xe, ngủ ở phòng của quán trọ, Bạch Lộ thân là a hoàn, đương
nhiê ngủ cùng phòng với Thanh Thu. Nói dễ nghe thì là để tiện hầu hạ
nàng mọi lúc mọi nơi, nói khó nghe một chút, chính là giám sát.
Có lẽ
Thanh Thu đã ngủ quá nhiều, nên giờ nàng không thấy buồn ngủ nữa. Những
suy nghĩ vụn vặt cứ luẩn quẩn trong đầu nàng, chẳng ý nghĩ nào là không
liên quan tới Vệ Minh. Hắn có tiếp tục phái người đi tìm nàng không, hay hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn, hắn đang bắt đầu chuẩn bị cho đại lễ
thành thân của mình ư?
Buổi tối hôm tới Đông Hoàng Lâm, Thanh Thu đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, và đúng
là nàng phải quay về trong thất vọng. Không phải bởi thế tử gặp tiểu thư họ Khang ở trong lều, mà nàng không muốn trút thêm gánh nặng lên thứ
tình cảm vốn đã khổ sở của mình. Người ta hứa hôn, thành thân đều rất dễ dàng, tại sao tới lượt nàng lại khó khăn như thế? Xem ra nàng không có
duyên với cuộc sống yên bề gia thất, nàng ở lại đó bị người ta xem
thường thì còn ý nghĩa gì nữa?
Bên này
nàng nằm yên suy nghĩ, Bạch Lộ lại tưởng nàng đã ngủ, khẽ trở dậy ra
ngoài. Thanh Thu nhất thời cảm thấy căng thẳng, rốt cuộc cô ta định làm
gì?
Bạch Lộ
rón rén đi ra hậu viện của quán trọ, xe ngựa đang đỗ ở đấy, hai con ngựa đã được dắt vào chuồng, có người đứng trước xe, chính là phu xe Lưu Tam Nhi. Cô ta lạnh lùng hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ bảo ta ra đây
làm gì?”.
“Chẳng
phải vì vị cô nương kia ư?” Lưu Tam Nhi hất cằm, ý chỉ Thanh Thu đang
nằm trong phòng trên lầu của quán trọ, thở dài thườn thượt “Những lời
hai người nói trong xe ta nghe rất rõ, tại sao lại lừa cô nương ấy nói
rằng chúng ta đang tới thành Thuận Châu. Bây giờ mới đến Vân Châu, sớm
muộn gì cô nương ấy cũng biết đi sai đường, lúc đó phải làm sao?”.
Làm sao? Bạch Lộ chau mày, không phải cô ta chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng
giấu được lúc nào hay lúc ấy, không lẽ phải đi nói với Thanh Thu rằng,
Ninh tông chủ muốn đưa cô tới Bắc Vu?
Nhiệm vụ lần này do chính Ninh tông chủ trực tiếp giao, Lưu Tam Nhi mặc dù là
một tay lão luyện trong đội hộ vệ nhưng phải nghe lệnh cô ta, đâu đến
lượt hắn lên tiếng chất vấn ở đây. Bạch Lộ lập tức cười nhạt một tiếng:
“Sao, ngươi có cách gì à?”.
Lưu Tam
Nhi xoa hai tay hà hơi cho ấm, rồi đưa ra ý kiến: “Bạch cô nương chẳng
phải có mê hương ư, cứ cho cô nương đó hôn mê suốt dọc đường đi, vừa đỡ
lo lắng vừa an toàn”.
Dù trời
quang mây tạnh đường xá thuận lợi, thì muốn tới Bắc Vu cũng phải mất hơn một tháng, cứ dùng mê hương đối phó, không chết thì cũng tàn tật. Khi
vừa ra khỏi phòng, Bạch Lộ còn đang do dự, sợ bỏ lại Thanh Thu ở một
mình trong phòng, nhưng rốt cuộc vẫn không dùng mê dược, dùng với tần
suất dày quá cũng không tốt, dù gì giờ cũng đã nửa đêm Thanh Thu chắc
không thể chạy đi đâu được.
Nghe lời của Lưu Tam Nhi đột nhiên cô ta chẳng buồn khách khí nữa: “Thôi đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ta phải báo cáo với tông chủ thế nào chứ? Nếu
không còn chuyện gì nữa, ta về ngủ đây”.
Cô nói
xong định quay người bỏ đi, thì mắt Lưu Tam Nhi đảo nhanh, “Chờ đã, Bạch Lộ cô nương cũng không nghĩ đến cho bản thân mình ư?”.
Bạch Lộ dừng bước, quay đầu hỏi: “Ngươi có ý gì?”.
Sắc mặt
Lưu Tam Nhi lo âu đáp: “Không biết Bạch cô nương từng nghĩ chưa, bên
cạnh tông chủ còn có Tuyết đại gia, đấy mới chính là chủ mẫu của Thiên
phủ. Nếu sau này về để Tuyết đại gia biết hai người chúng ta hợp sức
giúp tông chủ mà sinh lòng thù hận với ta và ngươi, thì phải làm thế nào đây?”.
Từ xưa
tới nay chính thất vẫn là to nhất, cho dù có là thiếp thất được sủng ái
tới đâu, thì trước mặt chủ mẫu vẫn phải thấp hơn một cái đầu, lời của
Lưu Tam Nhi không phải không có lý. Bạch Lộ hoàn toàn không biết giữa
Thanh Thu và Ninh tông chủ rốt cuộc có chuyện gì, chỉ biết nữ tử này
hiện giờ là người được sủng ái nhất của thế tử sát thần ở Nam Vu. Thời
gian đầu khi biết nhiệm vụ của mình, cô ta còn tưởng Ninh tông chủ muốn
dùng nữ tử này để uy hiếp Vệ Minh. Dù gì nam nhân cũng rất để tâm những
chuyện như thế này.
Sau đó
Bạch Lộ phát hiện ra chuyện không phải như mình nghĩ, Ninh tông chủ tìm
đủ mọi cách để đưa Thanh Thu cô nương về Bắc Vu bình an, còn đặc biệt
dặn dò cô ta không trái ý nàng. Thanh Thu rốt cuộc là ai? Đầu bếp trong
phủ thế tử? Sủng thiếp của Vệ Minh? Hay là của Ninh tông chủ? Bạch Lộ
ngẫm nghĩ, cuối cùng đáp: “Tông chủ rất coi trọng Thanh Thu cô nương, ta và người trên đường hành sự thận trọng là được”.
Nói thì
nói thế nhưng trong lòng Bạch Lộ vẫn do dự, thầm nghĩ Lưu Tam Nhi chỉ là hộ vệ nhưng lại có thể nói ra được những lời như thế, thật không dễ
dàng: “Ngươi suy nghĩ rất chu đáo, là do vị cao nhân nào mớm lời thế?”.
“Khi ta
ra ngoài, Cung hộ vệ đã dặn dò, bản thân cũng đã suy nghĩ suốt dọc đường đi, không biết phải quyết định thế nào, nên mới tìm cô nương thương
lượng”. Còn cụ thể Cung hộ vệ dặn dò gì, chỉ có hắn mới biết.
Cung Hải luôn theo Tuyết Chỉ, điều này họ đều biết, nếu thật sự về tới Bắc Vu,
đừng nói tới việc đợi Ninh tông chủ thưởng, mà e rằng sẽ chẳng có kết
cục tốt đẹp gì. Bạch Lộ bực mình nói: “Thương lượng gì, không lẽ muốn
chúng ta giết cô nương ấy đi để vị chủ nhân kia vui lòng sao?”.
“Đương
nhiên không được, ta chỉ muốn người đừng giấu nữ tử kia mà nói rằng
chúng ta đang đi thành Thuận Châu. Cứ nói thẳng là Ninh tông chủ muốn cô nương ấy tới Bắc Vu, nếu cô nương ấy đồng ý, hà tất Ninh tông chủ phải
yêu cầu chúng ta dụ người ta đi về Thuận Châu, nhất định là biết đối
phương không đồng ý nên ngài mới làm thế. Nếu vừa nghe chúng ta nói
chuyện muốn đi tới Bắc Vu, mà cô nương ấy nhất định sẽ nghĩ cách tới Bắc Vu, thì chúng ta cũng chẳng cần phải đi cùng. Khi đó ai đi đường nấy,
về chỉ cần bẩm lại với tông chủ rằng theo lệnh của ngài nên không dám
làm căng với Thanh Thu cô nương”.
Những
lời của Lưu Tam Nhi khiến Bạch Lộ mềm lòng, nhưng cô ta vẫn không dám
hành sự lỗ mãng, “Không được, tông chủ vẫn sẽ trách phạt hai ta”.
“Hai hôm nay Bạch cô nương đều gửi tin tức về, giờ tuyết lớn đường xa không thể
đi lại, chúng ta chỉ cần nói không đợi kịp lệnh trên. Tính cách cô nương đó lại quật cường, trong lúc tranh cãi suýt nữa thì nguy hiểm tới tính
mạng, nên không nghĩ ngợi được gì nhiều”.
“Đây là ý ngu ngốc gì thế! Tông chủ là người dễ bị lừa ư!” Bạch Lộ biết thủ đoạn
của chủ nhân mình, cô ta sợ Ninh tông chủ quá coi trọng nữ tử này sẽ
đích thân tới điều tra, hoặc khi gặp Thanh Thu thì bọn họ sẽ bại lộ.
“Ha, chi bằng ngươi cứ đợi cô nương ấy biết rõ sự tình xong xem phản ứng thế
nào”. Dù sao hắn cũng có người đứng sau chống lưng, chuyện Cung hộ vệ
giao cho hắn phải tìm cách giải quyết thỏa đáng mới được.
“Hiện
giờ chỉ có thể làm cho tốt việc trước mắt, chuyện sau này để sau này
nói”. Bạch Lộ đột nhiên cảm thấy chóp mũi lành lạnh, tuyết lại bắt đầu
rơi, cô ta bất giác lẩm bẩm chửi khẽ một tiếng, chỉ mong đừng chết dí ở
đây không đi đâu được. Sắp Tết tới nơi rồi còn phải đội giá rét ra ngoài làm việc vô tích sự, lại còn là chuyện tiến thoái lưỡng nan, thật không biết phải làm gì với cô nương trong phòng nữa.
Khi cô
ta quay lại căn phòng trống không, Bạch Lộ hoảng sợ, đang định đi tìm
thì thấy Thanh Thu cầm nến đứng ngoài cửa phòng, sắc mặt điềm tĩnh hỏi:
“Cô sao thế?”.
“Không sao, cô nương đi đâu?”
“Chưởng
quỹ sai tiểu nhị mang bánh cúng ông Công ông Táo lên, ta nhớ ra hôm nay
là ngày Hai mươi ba tháng Chạp. Người quanh năm làm việc dưới bếp như
ta, nhất định phải xuống vái một vái mới phải, nên đi xuống bếp, Bạch Lộ cô nương, còn cô đi đâu?”
Bạch Lộ chẳng biết phải đáp thế nào “Ta… không ngủ được, ra ngoài xem sao, phải rồi, tuyết lại rơi”.
“Ừm, ta nghe tiểu nhị nói, nếu tuyết còn rơi nữa thì chúng ta sẽ không thể đi được”.
“Thật
ư?” Bạch Lộ trầm ngâm im lặng, cô ta không biết, trông vẻ ngoài thì non
nớt mà lúc nào cũng làm ra vẻ từng trải, thật không phù hợp. Bạch Lộ chỉ chăm chăm nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào, nếu ở lại đây vài ngày
thì không tránh khỏi việc nói cho Thanh Thu biết đây là Vân Châu, và họ
đang đi đâu.
Thanh
Thu quay lưng cười nhạt, vừa rồi nhân lúc Bạch Lộ ra ngoài, nàng đã
xuống dưới lầu một lát. Những khách trọ bị ông trời giam chân ở đây cũng khá nhiều, trong đại sảnh vẫn còn vài ba người đang tụ tập bàn bạc xem
khi nào thì lên đường.
Nghe nói đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, nàng phải thăm dò mãi
mới biết Vân Châu không phải nằm trên tuyến đường đi Thuận Châu như vẫn
tưởng tượng. Thuận Châu đi về hướng đông, Vân Châu lại ở hướng bắc, cho
dù định trốn người của phủ thế tử đuổi theo, cúng không đến nỗi phải
vòng sang tận phía bắc rồi lại vòng lại, vậy mà Bạch Lộ lại nói dối
không chớp mắt với nàng rằng họ đang đến Thuận Châu.
Tình thế lúc này rất nguy cấp, Thanh Thu chẳng quan tâm Ninh Tư Bình muốn làm
gì, phải làm sao để thoát khỏi hai người này mới là quan trọng nhất. Tối nay đang Tết ông Công ông Táo, nhưng nàng lại ở đây, ở cùng với một
người hoàn toàn xa lạ có tên Bạch Lộ, sự sắp xếp của ông trời thật khiến người ta bất ngờ.
Chưởng
quỹ của quán trọ Tây Thành cười tít cả mắt nhìn tuyết rơi đầy trời, lòng thầm cầu khấn ông trời hãy cứ tiếp tục cho tuyết rơi, việc làm ăn của
quán trọ cứ tốt đẹp như vậy cho tới tận năm sau. Lúc quay về người liền
thấy một nữ tử, chính là vị khách đến thuê phòng trong đêm trước, mặc dù giờ đang mặc áo vải bình thường, nhưng chỉ nhìn xe ngựa và hai kẻ nô
bộc đi theo thôi, cũng biết đây là người không thể coi thường. Hai hôm
nay người này đều ở trên phòng chữ Thiên, chưa bước chân xuống lầu, đến
hai kẻ hầu kia cũng hiếm khi xuất hiện.
“Vị
này…” Chưởng quỹ nhất thời không biết phải xưng hô thế nào, chỉ thấy
nàng tết tóc, rồi dùng trâm ngọc vấn lại, không giống nữ tử khuê các,
cũng không phải cách trang điểm ăn vận của các phu nhân, ông đành ậm ờ:
“Khách quan có chuyện gì ư?”.
Thanh Thu gật đầu, hơi ngượng ngùng nói “Ta có một việc, muốn làm phiền chưởng quỹ, không biết có tiện không?”.
“Xin cứ nói”.
“Ta muốn mượn bếp của quán trọ dùng một lát”. Nói xong Thanh Thu móc ra một ít
bạc lẻ đặt lên bàn, chưởng quỹ lại cho rằng nàng không ăn quen đồ của
quán trọ, muốn a hoàn mặt vàng hầu bên mình kia đích thân xuống bếp làm
vài món ngon, nên vội vàng nhận bạc, cười đáp: “Được được”.
Bạch Lộ
vẫn luôn cho rằng, nữ tử Nam Vu đều là những nữ tử không biết gì, mềm
yếu, lại thấy Thanh Thu hai hôm nay chỉ biết ở trong phòng than vắn thở
dài, chẳng thiết ra ngoài. Dần dần cô ta cũng nơi lỏng cảnh giác, chỉ
cần nàng an phận đợi tới ngày có thể khởi hành lên đường là xong.
Nhưng
hôm nay Bạch Lộ chỉ chạy ra ngoài xem bồ câu đưa thư có đến không, thế
mà quay về đã không thấy Thanh Thu đâu, bất giác luống cuống, đột nhiên
mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cảm giác như được trở về Bắc Vu, ăn
những món ăn hợp khẩu vị, lòng đầy kinh ngạc.
Hai ngày nay ăn đồ ăn của quán trọ sớm đã chán ngấy rồi, Bạch Lộ bèn ra khỏi
phòng thấy những người ở phòng khác cũng thò đầu ra nghe ngóng, rồi gọi
tiểu nhị tới hỏi xem mùi thơm từ đâu bay ra, có phải hôm nay đầu bếp đổi món không.
Tiểu nhị không ngờ lại bị mọi người hỏi như vậy, chỉ xoa đầu đáp: “Không phải
đầu bếp của bổn tiệm làm, là một vị khách đích thân xuống bếp nấu, không ngờ lại thơm như vậy”.
Mọi
người khen ngợi vài câu, biết là không có cơ hội nếm thử nên đều quay về phòng. Bạch Lộ đã biết phải tìm Thanh Thu ở đâu, đến cửa bếp vừa hay
gặp Lưu Tam Nhi, hai người nhìn nhau, hắn ngượng ngùng cười một tiếng:
“Bạch Lộ cô nương cũng đến rồi à?”.
Không
đợi họ vào, Thanh Thu đã bưng một khay đi ra, thấy hai người đang đứng ở cửa cũng không hề kinh ngạc, nàng thản nhiên nói: “Chẳng có việc gì
làm, ta xuống bếp làm mấy món, nếu hai vị không chê, thì đi theo ta”.
Bạch Lộ
không biết Thanh Thu nghĩ thế nào, mà lại bỏ phủ thế tử đi, và vì sao
không chịu tiếp nhận ý tốt của tông chủ. Mấy ngày liền nàng chẳng nói
chẳng rằng, đột nhiên xuống bếp, có điều cô ta nghĩ nàng vốn là một trù
nương, dường như việc nàng nấu ăn chẳng có gì là bất bình thường cả.
Giống như Bạch Lộ bình thường rất thích thay đổi cách cải trong, con
người ta thường rất tự đắc trước sở trường của mình, muốn được biểu diễn cho bản thân xem, cho người khác xem. Những món ăn này… lâu lắm rồi cô
ta chưa được nếm.
Thân
phận của Lưu Tam Nhi là phu xe, đương nhiên không có tư cách theo vào
phòng, hắn nhìn theo bóng hai nữ tử đi lên lầu, Thanh Thu dừng lại trên
cầu thang, nói: “Lát nữa ta sẽ nhờ Bạch Lộ cô nương mang cơm canh cho
ngươi”.
Không
ngờ Thanh Thu lại chu đáo thế, Lưu Tam Nhi đương nhiên cầu còn chẳng
được, hoàn toàn quên mất rằng mình vẫn luôn tìm cách để khiến nữ tử này
biến mất.
Ngược
lại với cảnh tuyết rơi đầy trời ở Vân Châu, thành Việt Đô lại nắng đẹp,
khắp nơi tràn ngập không khí đón Tết, đến Tư Thu viên cũng trang trí
lại, đón năm mới theo kiểu Nam Vu. Ninh Tư Bình vẫn như thường lệ không
tiếp khách, đến thế tử là người duy nhất mà trước kia y chịu gặp giờ
cũng từ chối. Y chỉ cùng vị hôn thê ở trong Tư Thu viên ung dung tự tại
qua ngày, đợi qua Tết lên đường về Bắc Vu.
Còn hai
người trong Tư Thu viên kia tình chàng ý thiếp thế nào thì sự suy đoán
của người ngoài hoàn toàn sai hết, hai người bọn họ chẳng hòa hợp, rõ
ràng tương kính như tân. Tuyết Chỉ đã quen vì Ninh Tư Bình mà cho đi quá nhiều, dù y có làm tổn thương nàng ta tới mức nào, Tuyết Chỉ cũng hoàn
toàn chẳng để ý. Ngược lại nàng ta còn cho rằng mình không tốt nên mới
khiến Ninh Tư Bình giận, suốt mấy ngày liền tìm đủ mọi cách lấy lòng y.
Ninh Tư
Bình chỉ muốn duy trì tình trạng như hiện giờ với Tuyết Chỉ cho tới khi
về Bắc Vu, vì vậy y cũng không tới mức tuyệt tình, nhưng cũng chẳng thể
thân thiện với nàng. Tuyết Chỉ mặc dù có thể ra vào phòng ngủ của Ninh
Tư Bình, nhưng lần nào cũng muốn khóc mà không ra nước mắt vì vẻ mặt
lạnh lùng của y.
Cung Hải âm thầm khuyên nhủ nàng ta, tỏ ý rằng nhất định sẽ không khiến Tuyết
Chỉ phải thất vọng. Mặc dù hắn luôn trầm mặc ít nói, nhưng lại vô cùng
trung thành với nàng ta, thậm chí từng vì Tuyết Chỉ mà nửa đêm lẻn vào
phủ thế tử trộm đàn. Tuyết Chỉ trong lòng thật ra vui mừng, nhưng ngoài
mặt lại làm như thể buồn bã, bộ dạng bất lực lặng lẽ đợi tin tốt truyền
về.
Hôm nay, nàng ta cảm thấy sắc mặt Cung Hải hơi khác lạ, nhưng không hỏi được gì, khi Tuyết Chỉ tới chỗ Ninh Tư Bình, làm mấy việc như bưng cơm đưa
thuốc, thì thấy y giam mình trong phòng. Ai gọi cũng không ra, chỉ nói
vết thương nơi ngực tái phát, kinh động cả thái y trong cung, Nam Đế còn sai người tới trực ở Tư Thu viên, có vấn đề gì phải báo về ngay.
Tuyết
Chỉ nắm chặt khăn tay, lòng thầm nghĩ, y căn bản không bị thương thì lấy đâu ra tái phát, nhất định lại có hành động gì đó không thể cho người
khác biết, nhưng lúc này thì có chuyện gì được?
Cung Hải tướng mạo thì không ra sao nhưng võ công lại rất khá, hắn là một trong
số những hộ vệ hiếm hoi thân cận bên Ninh Tư Bình. Hắn từng bảo vệ Tuyết Chỉ an toàn tới Nam Vu, một lòng một dạ với vị đại gia này. Khi Tuyết
Chỉ tìm Cung Hải để thăm dò xem đang có chuyện gì, mới biết hắn đã ra
ngoài, hơn nữa lại còn vừa đi, chỉ để lại cho nàng ta một mẩu tin có hai chữ, Vân Châu.
Tuyết
Chỉ vốn vẫn đang nghi ngờ việc Ninh Tư Bình giả vờ vết thương tái phát
vì Thanh Thu, nhìn cảnh đám người ùn ùn kéo tới thăm hỏi sức khỏe của
Ninh tông chủ, nàng ta lạnh lùng nhếch miệng cười. Đến bước này rồi, lẽ
nào Ninh Tư Bình vẫn còn muốn cướp nữ nhân khỏi tay Hiền Bình quận vương thế tử?
Tuyết
Chỉ không hề biết việc Thanh Thu đã rời khỏi phủ thế tử, khi nghe Cung
Hải nói tới Vân Châu, trái tim nàng ta liền thấy bình yên trở lại, chỉ
cần không phải là đi tìm Thanh Thu, thì Ninh Tư Bình có muốn đi Vân
Châu, Thủy Châu gì cũng mặc.
Đương
nhiên, nàng cũng từng nghe rất nhiều lời đồn đại liên quan tới hôn sự
của thế tử Vệ Minh, chỉ mong Vệ Minh nhanh chóng lấy Thanh Thu, làm
chính thê hay thiếp thất gì cũng được. Không phải vì Tuyết Chỉ tốt bụng
thật lòng muốn Thanh Thu tìm được chốn yên ổn, nhưng ít nhất thì nàng ta cũng không cần phải lo lắng việc Ninh Tư Bình tơ tưởng Thanh Thu nữa.
Nhưng
những gì Cung Hải nói, thật sự có đáng tin không? Phải hơn một tháng nữa mới về đến Bắc Vu, tới khi ấy nàng ta mới thật sự yên tâm.
Ninh Tư
Bình đem theo người sống chết đuổi tới Vân Châu, y không cho nghỉ thì
chẳng ai dám nghỉ. Con đường phủ đầy tuyết còn chưa tan khiến đi lại khó khăn, chỉ cần không cẩn thận sẽ trượt ngã ngựa. Hơn một ngày mới đi tới ngoại thành Vân Châu, trời đã tối mịt, hôm nay là Ba mươi Tết, cửa
thành đã đóng từ lâu, mấy người bọn họ đành bỏ ngựa lại, trèo tường
thành tìm đến quán trọ Tây Thành.
Trong
đại sảnh của quán trọ Tây Thành, Bạch Lộ và Lưu Tam Nhi đợi đã lâu, thời gian tông chủ nắm quyền ở Thiên phủ chưa lâu, nhìn vị tông chủ thân
hình yếu ớt nhưng tính cách vô cùng tàn độc trước mặt mà cảm thấy tim
mình run rẩy.
Bạch Lộ
hạ giọng kể lại tỉ mỉ những chuyện xảy ra ngày hôm ấy, chỉ là ăn một bữa cơm do Thanh Thu cô nương nấu, ăn xong bụng dạ khó chịu, không phát
hiện có độc gì trong đó. Sau khi hai người đau bụng cả nửa ngày trời mới phát hiện ra Thanh Thu cô nương đã biến mất. Bọn họ vội vàng đi tìm
khắp nơi, nhưng Vân Châu lớn thế này, đi tìm ở đâu đây, đợi chim đưa tin rồi lại chuyển tin về, thì đã mất đứt hai ngày.
Ngoài
cửa sổ thỉnh thoảng lại vọng vào tiếng pháo nổ đì đùng, Ninh Tư Bình có
cảm giác lửa bốc ngùn ngụt trong người, khiến cơ thể y nóng bừng bừng. Y cởi nút thắt của chiếc áo lông, cố nén giận hỏi: “Nói như vậy nàng ấy
đã biến mất ba ngày rồi?”.
“Vâng”.
Bạch Lộ run rẩy đáp, đúng thế, ba ngày rồi, tuyết bên ngoài vẫn chưa tan hết, nhưng Thanh Thu cô nương đã biến mất. Những nơi có thể tìm ở Vân
Châu họ đã tìm rồi, nhưng ai dám chắc nàng chưa rời khỏi Vân Châu chứ?
Trời cao đất rộng biết đi đâu tìm người đây? Ngộ nhỡ thân gái một mình
Thanh Thu ở bên ngoài gặp chuyện gì bất trắc, thì cô ta phải ăn nói với
tông chủ thế nào?
“Mấy hôm nay vì có tuyết rơi, trên các con đường đều bị đóng băng, đến chim đưa thư cũng tới muộn, thuộc hạ lực bất tòng tâm”.
Ninh Tư
Bình hít một hơi thật sâu: “Bạch Lộ, khi đi ta đã dặn ngươi thế nào? Đầu tiên ngươi để lộ thân phận của mình trước mặt người của phủ thế tử, giờ lại lạc mất Thanh Thu, còn nói gì mà lực bất tòng tâm?”.
Người
trong Thiên phủ phàm đã theo y tới Nam Vu, kẻ nào kẻ ấy đều là cao thủ.
Ninh Tư Bình suy đi tính lại mãi mới quyết định giao việc này cho Bạch
Lộ, thực sự chỉ hy vọng qua Tết khi quay về Bắc Vu, có thể được trùng
phùng với giai nhân, khi đó y sẽ khuyên nhủ để nàng hồi tâm chuyển ý.
Thanh Thu giờ không cần thế tử, lại cũng không muốn đến Bắc Vu, rốt cuộc nàng muốn gì?
Bạch Lộ
chỉ hận không có lỗ nào mà chui xuống, hai ngày nay bụng cô ta mới đỡ
đau một chút, nhưng nghe những lời này, toàn thân như bị rút hết sức
lực. Bạch Lộ quỳ sụp xuống đất: “Tông chủ, thuộc hạ làm việc không chu
toàn, xin tông chủ trách phạt!”.
Lưu Tam
Nhi cũng quỳ xuống theo, mắt lại nhìn về phía Cung Hải đứng sau tông
chủ, thầm nghĩ việc này không thể trách hắn, dù Thanh Thu kia có chạy
hay không thì cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết. Chỉ có thể nói
rằng người ta mạng lớn, nhưng việc để Thanh Thu chạy mất không thể đổ
lên người hắn, nếu không Lưu Tam Nhi sẽ tiết lộ người đứng sau mình.
Ninh Tư
Bình im lặng, Cung Hải đột nhiên bước lên trước một bước, nói: “Tông
chủ, hôm nay là đêm giao thừa, hãy tạm tha cho họ đã, hơn nữa tuyết trên đường còn chưa tan hết. Thanh Thu cô nương chỉ là một cô gái, không xe
không ngựa, có thể chạy được bao xa, nhất định vẫn ở trong thành Vân
Châu thôi”.
Nhắc đến việc tìm người, Bạch Lộ đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Tông chủ, sáng
sớm hôm nay, quan quân trong thành đột nhiên ra phố tuần tra, giống như
cũng đang tìm ai đó”.
Sao có
thể trùng hợp như thế, họ tìm người, quan quân cũng tìm người, lẽ nào
bọn họ cùng đi tìm một người? Ninh Tư Bình chau mày, nếu quan quân cũng
đang tìm Thanh Thu, thì nhất định đấy là người do Vệ Minh phái đi, sao
họ biết Thanh Thu đang ở Vân Châu?
Chỉ mong Thanh Thu vẫn còn ở thành Vân Châu! Ninh Tư Bình không mong nàng sẽ
ngoan ngoãn theo mình về Bắc Vu, nhưng để nàng một thân một mình lang
bạt khắp nơi, thật khiến y không sao yên tâm được. Việc đã tới nước này, Ninh Tư Bình đành dốc toàn tâm toàn lực đi tìm người ở thành Vân Châu,
vừa đứng dậy, đột nhiên như có trực giác, y khẽ quát: “Ai ở bên ngoài?”.
Cửa sổ
đột nhiên bị một lực mạnh từ bên ngoài đẩy bật ra, “bộp” một tiếng đập
vào tường bắn quay trở lại. Cứ như thế hai ba lần, giá lạnh ùa vào
phòng, cùng lúc ấy không biết nhà ai đốt đây pháo đầu tiên chúc mừng
khoảnh khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới. Tiếng đì đùng vang lên như sấm, bách tính toàn thành cũng bắt đầu nổ pháo theo, rất lâu sau, âm
thanh ấy vẫn chưa dừng lại.
Vệ Minh
đạp chân xuống, cơ thể đã nhẹ nhàng bay vào trong phòng, cùng với hai
sợi dây thừng có móc bạc “cách” một tiếng cắm trên thành cửa sổ, kéo một cái là cửa sổ đóng chắt lại, chặn những tiếng pháo nổ vang ở bên ngoài. Có lẽ Vệ Minh mang theo không ít thuộc hạ, không cần nhìn, Ninh Tư Bình cũng biết lúc này bên ngoài đã bị bao vây.
Chỉ là
không ai theo Vệ Minh vào trong, hắn nhìn khắp bốn người trong phòng một lượt, rồi nói: “Nghe nói vết thương của Ninh tông chủ tái phát, thì ra
lại chạy tới Vân Châu đón Tết, thật là cao hứng!”.
Bị người khác bóc mẽ vở kịch giả vờ bị thương, Ninh Tư Bình lại chẳng hề hoang
mang, khóe miệng còn nhếch lên cười, điềm đạm phản kích lại: “Đâu có,
thế tử chẳng phải cũng vậy sao? Xem ra sở thích của ta và ngài rất giống nhau”.
Đương nhiên, ngay cả nữ nhân mà họ cũng cùng thích một người, thật quả không phải sự giống nhau bình thường.
Ghế
trong phòng không nhiều, chỉ có hai chiếc, Vệ Minh kéo một chiếc ngồi
xuống, ra hiệu cho Ninh Tư Bình không cần cảnh giác, “Ngồi đi, ta chỉ
muốn nghe Ninh tông chủ giải thích thôi, tại sao lại cho người đi theo
Thanh Thu, còn khiến người của ta bị hôn mê, lại nữa, mấy người cướp
Thanh Thu đi giờ giấu ở đâu rồi?”.
Ninh Tư
Bình đương nhiên cũng không tỏ ra yếu thế, y vỗ tay đợi Cung Hải cùng
hai người kia lui ra mới kéo cái ghế còn lại ngồi xuống “Sao lại là
cướp? Thu Thu lần đầu tiên ra khỏi nhà, ta không yên tâm, đương nhiên
phải cho người đi theo bảo vệ nàng”.
Thu Thu? Vệ Minh trầm mặc trước cách gọi thân mật ấy một lát: “Ninh tông chủ sao biết nàng muốn bỏ đi?”.
“Ta không giống ai đó, đến trong lòng nữ nhân của mình nghĩ gì cũng không biết”.
Vệ Minh không giận mà còn bật cười: “Vậy ta phải hỏi lại Ninh tông chủ rồi, ngài biết trong lòng Thanh Thu đang nghĩ gì ư?”.
Khi hắn
biết nàng đang ở Vân Châu, đầu tiên Vệ Minh sai người truyền tin cho
thuộc hạ ở Vân Châu, để họ lưu ý hành tung của Thanh Thu, sau đó hắn vội vàng đi đường tắt tới đây. Con đường tắt này ít người qua lại, hơn nữa
tuyết dày còn chưa tan, vô cùng khó đi, đuổi đến được đây rồi thì người
của Ninh Tư Bình lại để lạc mất nàng! Vệ Minh cũng từng nghĩ đến vô số
các khả năng mà Thanh Thu bỏ đi, sợ nhất là Thanh Thu đi cùng Ninh Tư
Bình.
May mà
không phải, trong lúc vui mừng, hắn càng không hiểu tại sao Thanh Thu
lại muốn đi, chỉ vì sự thờ ơ khinh thường của bọn người dưới thôi ư?
“Thế tử hà tất phải tới hỏi ta, ngài chỉ cần dùng trái tim suy nghĩ một chút là hiểu thôi…”
Rõ ràng
là đến để tìm hành tung của Thanh Thu, và cũng ám chỉ rằng kẻ cầm đầu để lạc Thanh Thu chính là y, nhưng Vệ Minh lại đàm luận với Ninh Tư Bình
về tâm sự của nàng. Thật khiến người ta khó tin, hắn nhắm mắt suy nghĩ,
“Ta đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, chỉ có mấy tin đồn nhảm ấy thôi”.
Ninh Tư
Bình nói thẳng: “Tin đồn chưa chắc đã không phải là thật, thế tử là trụ
cột của nước nhà, hoàng đế của quý quốc vô cùng xem trọng ngài, hôn sự
của ngài nhất định sẽ do Nam đế quyết định. Nếu ta là Thu Thu, đương
nhiên cũng không ở lại để đợi xem ngài đón chính thê về rồi”.
Việc ban hôn chẳng qua là do nhà họ Khang tự ý tới cầu xin thánh thượng hạ chỉ,
nhưng không phải điều gì Khang gia muốn là sẽ được. Vệ Minh không lo
hoàng thượng hạ chỉ, nếu không sao người còn hỏi qua ý hắn. Có điều việc này thì liên quan gì đến Ninh Tư Bình? Khi tới Đông Hoàng Lâm đi săn,
mọi người chẳng qua chỉ nhắc đến thôi, Ninh Tư Bình lấy đâu ra tin tức
ấy?
“Là ngài đã nói với Thanh Thu chuyện này?”
Ninh Tư
Bình điềm đạm cười một cái, “Ta nói chưa chắc nàng đã tin, ta chỉ đưa
nàng tới để chính tai nàng nghe thấy, mắt nàng nhìn thấy mà thôi”.
Sau đó Ninh Tư Bình học bộ dạng của tiểu thư họ Khang yêu kiều gọi: “Thế tử…”.
Y là nam tử mà lại học cách nói của một cô nương vốn là một chuyện vô cùng nực
cười, nhưng Vệ Minh nghe xong mà lòng vô cùng đau khổ. Chuyện hắn và
Khang Tùng Nhị đêm khuya một mình trong trướng ở Đông Hoàng Lâm, không
ngờ lại bị kẻ dã tâm như Ninh Tư Bình lấy để lợi dụng. Mặc dù khi ấy hắn không có hành động gì thất thố, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến Thanh
Thu quyết định đoạn tình mà bỏ đi trong đêm.
Vệ Minh
bất lực đáp: “Ninh tông chủ thật là người có lòng dạ thâm sâu! Không
sai, Thanh Thu rời bỏ ta, giờ lưu lạc nơi đâu không rõ, vậy ngài đã toại nguyện chưa?”.
“Thế tử
nói xem?” Hai người bọn họ chẳng ai chịu nhún nhường trước đối phương,
trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, tiếng pháo bên ngoài đã dần lắng xuống.
Trong phòng không khí đặc quánh, Vệ Minh giờ đã biết Thanh Thu không nằm trong tay Ninh Tư Bình, nên cũng chẳng định lằng nhằng thêm với y:
“Đương nhiên ta sẽ cho người đi tìm Thanh Thu, thân phận của Ninh tông
chủ đặc biệt, vẫn nên tìm ở trong thành thì hơn”.
Vệ Minh
thật sự hết cách với Ninh Tư Bình, người này võ công cao cường thì không nói, nhưng hắn chẳng đoán được hành tung của y. Dù hoàng thượng biết
Ninh Tư Bình trước kia từng lớn lên ở Nam Vu, thì chắc chắn người cũng
cảm thấy, nếu để thiên hạ biết Nam Vu từng nuôi dưỡng người thừa kế của
Thiên phủ Bắc Vu, thì đây là chuyện vô cùng đáng hổ thẹn. Tuyệt đối
hoàng thượng sẽ không bố cáo thiên hạ, Vệ Minh dù có oán hận tới đâu
cũng phải nhẫn nhịn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT