Tống Củng có ý khác nên đã tìm cách theo Vệ Minh cùng hồi phủ, vừa bước vào cửa đã
làm bộ như chưa từng đến đây bao giờ, khen chỗ này đá đẹp, nói chỗ kia
khóm trúc xinh, rõ ràng đang tìm chuyện để nói.
Thực ra
phủ thế tử vẫn là phủ thế tử, đình đài lầu các như cũ, Tống Củng chẳng
qua muốn kéo dài thời gian ở bên Linh Ngọc tiểu thư. Huống Linh Ngọc
định tránh về phòng, nhưng Tiểu Liên lẳng lặng chỉ chỉ vào Thanh Thu và
thế tử, mấp máy môi không thành tiếng nói hai từ “Vương phi”, khiến nàng ta do dự không dám bỏ đi.
Vệ Minh
vẫn đang nghĩ tới những lời mà hắn nghe thấy ở Tư Thu viên, không thể
không nói, câu cuối cùng của Thanh Thu khiến hắn vô cùng đắc ý, có thể
gọi là vui sướng ngập lòng.
Nhưng
hắn còn để ý tới một chuyện nữa, đấy chính là vị hôn phu đã chết của
Thanh Thu, Vệ Minh đoán biết quan hệ giữa Thanh Thu và Tuyết Chỉ từ lâu
không phải là mối quan hệ quen biết thông thường, nhưng không ngờ lại
như vậy. Thanh Thu, có đúng như nàng vừa nói rằng nàng đã không còn nhớ
nhung gì người ta nữa, hay chính vị hôn phu đó mà nàng không chịu lấy
ai?
Chẳng
qua mới hai mươi ba tuổi, dung mạo phẩm hạnh đều hơn người, từ xưa tới
nay phong tục ở Nam Vu đã vậy, cho dù khó tìm được một người ưng ý nhưng đâu đến nỗi phải ở vậy kéo dài tới bây giờ.
Đột
nhiên nhớ ra trước kia trong quận vương phủ, từng thấy Thanh Thu nửa
đêm, một mình mang Lục Ỷ ra chơi. Đấy là vật đính ước của nàng và người
đó, cũng là thứ quý giá nhất mà nàng có. Nếu không có tình, thì tại sao
còn giữ tới bây giờ?
Vừa nghĩ đến việc Thanh Thu vì lý do ấy mà giữ mình bao nhiêu năm như thế, trong lòng Vệ Minh lại ngập tràn phiền muộn. Có lẽ nàng từ chối hắn không
phải vì việc danh phận chưa định như nàng đã nói, mà căn bản nàng chẳng
rung động trước hắn chăng? Cũng có thể những gì mà Thanh Thu nói với
Tuyết Chỉ ngày hôm nay, toàn tâm toàn ý không rời xa, chẳng qua là để
đối phó với Tuyết Chỉ mà thôi.
Không
phải không có khả năng, Vệ Minh cũng được coi là người từng trải mấy
chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chẳng qua chỉ vì một câu nói đơn giản của nàng mà khiến hắn tưởng thật, vui sướng cả nửa ngày, hắn còn là chính
mình không?
Thanh
Thu tâm trạng cũng bất ổn, né tránh ánh mắt sáng rực của thế tử, đồng
thời nàng đang nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Những lời đã nói nàng không thể thu lại, nàng thật không ngờ lại đúng lúc để thế tử nghe
thấy. Chỉ có điều như thế, hắn nhất định sẽ cho rằng cuối cùng nàng đã
bày tỏ tấm chân tình, không bao giờ rời xa hắn nữa, chắc Vệ Minh hài
lòng lắm nhỉ?
Nam tử
trên thế gian này đều giống nhau, chẳng qua chỉ muốn tùy ý giẫm đạp trái tim người con gái dâng lên cho mình mà thôi. Thanh Thu vô cùng bất an,
điều khiến nàng bất an không chỉ có thế, nàng cẩn thận nghĩ lại xem mình đã nói những gì. Tuyết Chỉ có chuẩn bị còn nàng là vô ý, ngộ nhỡ để lộ
thân phận thật của Ninh Tư Bình, không phải nàng lo lắng cho y, mà là
cảm thấy việc này vẫn không nên để người khác biết thì hơn.
Ba người bị Tống Củng gắng sức lôi đi một vòng khắp phủ, ngắm cảnh xung quanh,
tới tận giờ cơm tối. Tống Củng đương nhiên ở lại dùng cơm, lúc này thì
hắn lại tỏ ra như người thân thuộc, nghiễm nhiên thay Vệ Minh làm chủ,
bày tiệc rượu nói là muốn chúc mừng Thanh Thu, thực ra đang mượn cơ hội
để ở lại thêm lát nữa.
Sinh
thần năm nay khiến người ta phiền muộn, Thanh Thu chỉ mong nó nhanh
nhanh kết thúc, còn không bằng khi nàng cô độc một thân một mình chẳng
ai thăm hỏi. Cùng lắm thì nàng qua chỗ dì Lưu Hoa ăn bữa cơm là xong,
đâu giống bây giờ, Tống Củng đường đường là công tử của phủ thừa tướng, ỷ lớn bắt nạt bé, không ngừng dùng đủ mọi lời lẽ chọc vui nàng, chén rượu trước mặt Thanh Thu hình như lúc nào cũng đầy.
Rượu là
gì? Phật gia kỵ rượu, bởi vì rượu sẽ khiến tâm tính của người ta loạn.
Thông thường khi một nam tử mời nữ tử uống rượu, thì đều là có ý xấu cả.
Tống
Củng đương nhiên không thể có ý xấu gì với Thanh Thu, mà là muốn tác
thành cho chuyện tốt của Vệ Minh. Theo hắn thấy, người vốn rất đa tình
như Vệ huynh ở biên cương đã lâu, mấy chuyện phong nguyệt cũng giảm đi
ít nhiều, giờ chỉ nhắm trúng một nha đầu nhưng lại để bên cạnh chứ không động đến, huynh đệ tốt như hắn cũng lo lắng thay cho Vệ huynh. Nhân dịp sinh thần của Thanh Thu, hắn mời rượu nàng liên tục, đương nhiên cũng
không quên cười nói với Huống Linh Ngọc.
Thanh
Thu từ trước đến nay không uống rượu bao giờ, làm sao chống đỡ nổi sự cố ý của Tống Củng, mới uống vài chén đã gục, mê man không biết trời đất
gì nữa. Thấy nàng say sớm như thế, Vệ Minh gọi a hoàn đưa nàng về phòng, còn mình vẫn ngồi im bất động.
Tống
Củng liên tục nheo mày nháy mắt ra hiệu cho hắn cứ mặc kệ mình, nên làm
gì thì cứ đi làm đi, bị Vệ Minh lạnh lùng lườm lại một cái. Tống Củng
muốn nói chuyện thêm với Huống Linh Ngọc một lát nữa, nhưng Huống Linh
Ngọc cũng không ở lại lâu, sau đó cùng Tiểu Liên về Thưởng Thu uyển.
Bản thân Vệ Minh biết lúc này rồi mà còn so đo việc trước kia Thanh Thu từng
đính hôn thì thật nực cười. Sống trên thế gian này, việc không nên làm
nhất là so đo với người đã chết. Cho dù trái tim nàng từng thuộc về
người khác, thì đấy cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Tống
Củng muốn làm gì hắn hiểu rõ, từ bao giờ chuyện này cũng phải cần người
khác giúp thế? Hơn nữa trong tình huống này mà chiếm đoạt Thanh Thu,
chẳng ý nghĩa gì. Nhưng nếu quay về phòng mình, nhớ tới khuôn mặt đỏ
bừng của Thanh Thu khi nàng được dìu về phòng, thật khiến người ta không kìm được lòng thương, không kìm được ý muốn tới thăm.
Phòng
của Thanh Thu vốn là một căn phòng nhỏ, trước kia bố trí cho nàng ở đây
là vì rất gần phòng hắn. Từ khi nàng chuyển vào, cũng không thay đổi
cách bày biện bên trong, có điều dù gì vẫn là nữ tử, rèm giường màu xanh nhạt được nàng thay bằng một tấm rèm sa mờ mờ, bên trên còn thêu hoa
nhưng không biết hoa gì, nhìn bóng người mờ ảo bên trong, không khỏi
khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Vệ Minh
vén rèm hoa lên, cúi người xuống nhìn nàng, ánh nến xuyên qua màn trướng chiếu lên cơ thể duyên dáng của nàng. Một chiếc áo nhỏ màu xanh thêu
hoa mẫu đơn, phối với chiếc quần bằng lụa màu xanh nhạt. Tấm chăn mỏng
không an phận đắp vội trên người Thanh Thu, nàng còn quấn nó thành một
đống giữa đùi và eo, cái giường lộn xộn nhưng lại hấp dẫn người ta vô
cùng.
Tiểu nha đầu hầu nàng đi ngủ xong, thấy thế tử vào phòng bèn biết ý rút lui. Đầu óc Thanh Thu quay cuồng tất nhiên là chẳng biết gì, cảm giác hỗn loạn
chóng mặt, không biết phải làm sao cho dễ chịu. Nàng đổi tư thế mấy lần
rồi mà vẫn không thoải mái, chẳng biết mình đang ở đâu, lúc này hơi men
bốc lên, mới ngủ thiếp đi. Thanh Thu định gọi người mang trà giải rượu
vào, nhưng cố gắng mãi mà không thốt ra được nửa lời.
Ống sưởi của Giám Thiên các hôm nay nóng hơn bình thường, tâm trạng Vệ Minh rối
bời, muốn giơ tay ôm nàng vào lòng, nhưng lại cố gắng kiềm chế.
Vừa rồi
khi Tống Củng mải mê chuốc rượu cho nàng, hắn không lên tiếng, nhưng Vệ
Minh không có ý nghĩ xấu xa như Tống Củng, mà ấp ủ một ý định khác.
Người ta đều bảo say rượu sẽ nói thật lòng, bình thường Thanh Thu rất
thận trọng, nếu hắn hỏi có phải nàng chưa từng quên người xưa không,
nhất định nàng sẽ nổi giận, hoặc sẽ lạnh lùng không đáp.
Đợi lát
nữa nếu có thể nhân lúc nàng nửa mê nửa tỉnh hỏi rõ những gì cần hỏi,
nàng sẽ giúp hắn giải tỏa được những nghi ngờ trong lòng. Nhưng không
ngờ nàng chẳng có chút tửu lượng nào, nhìn Thanh Thu say mềm không còn
biết gì nữa, Vệ Minh thở dài, bộ dạng này thì còn có thể hỏi không?
Hắn lại
không nỡ bỏ đi, đành ngồi bên giường cầm bàn tay nàng, nghĩ cách làm sao cho nàng tỉnh lại một lúc, cũng không cần quá tỉnh táo, có thể nói
chuyện là được rồi. Thanh Thu thì như tỉnh như không, nheo mắt nhìn hắn
một cái, cũng chẳng biết có nhìn rõ là ai không, nhấc cánh tay để lộ hơn nửa lên gối đầu, khiến áo trong cũng bị kéo theo. Khuôn mặt ửng đỏ vô
cùng quyến rũ, đôi môi hồng hé cười, cứ như chuẩn bị chìm vào giấc mộng
đẹp.
Nến, mỹ
nhân, say rượu, nhìn một lúc mà hơi men trong cơ thể Vệ Minh bốc cao, rõ ràng hắn chỉ uống rất ít, có lẽ tình cảnh này mới là nguyên nhân khiến
hắn say. Thanh Thu khi say rượu càng nhìn càng đẹp, không chỗ nào là
không mê hoặc khiến hắn muốn tiến lại gần hơn lại gần hơn nữa…
Như thể
hôn vào đôi môi nhỏ, vuốt ve bàn tay nàng chẳng có gì đáng ngại, hắn có
phải chưa từng làm đâu. Thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, bất giác Vệ Minh
đưa tay lên lau, ở đó ướt rịn, chẳng trách lại không ngoan như thế. Tối
nay đúng là nóng hơn, giúp nàng ngủ dễ chịu một chút cũng là việc nên
làm. Tay Vệ Minh chạm vào phần eo mềm mại của Thanh Thu, chỉ dừng lại
một chút rồi nhẹ nhàng tháo thắt lưng, chỉ cần một chút thôi, phong cảnh yêu kiều mà hắn muốn thấy sẽ bày ra trước mắt, rất… đẹp.
Chỉ nhìn thấy cảnh đẹp đó mà không làm gì cả, dường như không phải tác phong của Vệ Minh, hắn là một nam tử bình thường. Hai năm gần đây mặc dù đã
nghiêm khắc với bản thân rất nhiều, nhưng cảm giác tuyệt vời thúc giục
hắn phủ người xuống, khẽ chạm vào nàng.
Chiếm cứ phần mềm mại trắng như bông trước ngực mà hắn vẫn thèm muốn kia, hay là hôn lên đôi môi hồng xinh thơm ngát của nàng. Vệ Minh không nhớ nổi
những việc mà mình đã làm qua lớp áo váy gần thủy tạ lần trước, lần này
hắn có thể làm lại một lượt mà không gặp trở ngại gì rồi.
Rèm hoa
của giường đã được thả xuống, ngăn cách ánh nến yếu ớt bên ngoài, trong
rèm càng thêm u tối, Vệ Minh rốt cuộc đã nghĩ thông một chuyện, giường
này còn tốt hơn là đặt mình lên phiến đá nhiều…
Thanh
Thu bị cảm giác khao khát khó nén được kia đánh thức một phần sự tỉnh
táo, trong lúc mê loạn nàng chỉ biết bên cạnh mình có người, nhưng mí
mắt nặng trình trịch không sao mở ra nổi. Trong bóng tối không nhìn rõ
ai là người đã khiến nàng vừa tê dại vừa dễ chịu thế này. Thanh Thu mơ
hồ hỏi một câu: “Ai…”.
Gian
phòng trong tĩnh mịch, Vệ Minh ngẩng đầu lên khỏi vị trí mềm mại như mây trước ngực nàng, trong đôi mắt đen láy lộ ra những tia sáng sắc bén,
hắn trầm giọng hỏi: “Nàng nghĩ là ai?”.
Làm gì
có người chứ, rõ ràng là tiếng gió, Thanh Thu nghĩ nhất định đấy là gió, nếu không sao nàng lại có cảm giác lành lạnh. Nàng muốn kéo chăn lên,
nhưng cánh tay mệt mỏi bị trói chặt không nhấc nổi, mơ mơ màng màng
không biết lẩm bẩm câu gì. Vệ Minh dính chặt lấy nàng, khoảng cách gần
như không thể gần hơn vậy mà còn không nghe rõ. Không nghe thấy điều mà
mình muốn nghe, bất giác hắn buồn bã khẽ thở dài, nhưng vẫn không chịu
dừng tay.
Cảm giác tê dại khiến Thanh Thu không sao yên giấc, nàng khẽ rên lên theo từng
động tác của hắn. Nàng muốn biết rõ vì sao cả cơ thể mình đều run rẩy
như thế, thậm chí đến đầu ngón chân cũng khẽ run lên không ngừng. Cảm
giác vui sướng từ trước tới nay chưa từng có đang giày vò nàng, vừa muốn khao khát có nhiều hơn nữa, lại vừa muốn đẩy thứ đang đè nặng trên
người mình ra để tỉnh táo trở lại.
Ngay sau đó nàng bị người ta ôm dậy, Thanh Thu đang định cố gắng mở mắt ra thì
lại bị cái ôm siết chặt tới mức đầu ngửa ra sau, nàng khẽ kêu lên một
tiếng. Cuối cùng cũng dần dần tỉnh hẳn, dần dần nhận ra người đang ôm
chặt mình kia là thế tử! Nàng tỉnh dậy trong tình cảnh thế nào, trong
bức rèm buông xung quanh thấp thoáng mùi của dục vọng, quần áo trên
người nàng đã bị cởi sạch, chỉ có chiếc áo lót sau khi cởi ra còn vướng ở hai cổ tay, giống như trói tay nàng, Thanh Thu toàn thân bất lực dựa
vào lòng hắn.
Nàng vừa xấu hổ vừa ấm ức quay đầu đi, chỉ lặng lẽ bất lực phản kháng, nhưng vẫn bị trêu chọc đến mức thở gấp không dứt được. Cuối cùng Vệ Minh cũng rời khỏi ngực Thanh Thu, hôn thẳng lên môi nàng. Giống như một đốm lửa, mỗi nụ hôn đều khiến cơ thể nàng bị thiêu đốt, thắp lên muôn vàn đốm lửa
khác, đầu lưỡi của hắn lướt qua từng điểm trên môi nàng, cánh tay dùng
sức như muốn nàng gãy ra thành từng khúc.
Đây
chính là mùi của nam tử ư? Thanh Thu vô thức để mặc bàn tay của Vệ Minh
tự do khám phá. Mỗi lần hắn chạm đến, nàng đều phát ra tiếng rên không
thể kiềm chế, thật quá xấu hổ, nhưng nàng không thể khống chế nổi bản
thân. Cơ thể và trái tim dường như không còn là của nàng nữa, là của
hắn.
Lúc này
Vệ Minh đã khống chế toàn bộ con người nàng, ngay cả khi hắn bế nàng nằm xuống, chỉ hơi rời xa nàng một chút, cơ thể của Thanh Thu cũng không
chịu nghe lời mà cong lên muốn được gần hắn hơn.
Cuối
cùng Vệ Minh cũng đã nhấm nháp đủ mật ngọt trên người nàng, hắn đặt nàng xuống, toàn thân áp sát lấy nàng, cảm thấy người phía dưới mình như một đống lửa… Những tiếng kêu ngân nga kiều diễm của nàng như mời gọi hắn
giữ lấy, làm sao hắn chống đỡ nổi đây? Vệ Minh hưởng thụ niềm hoan ái
mang lại bởi sắc dục đượm nồng…
Có lẽ Vệ Minh đã dùng sức quá mạnh, cũng có thể vì đây là lần đầu tiên Thanh Thu làm việc này, nàng chỉ cảm thấy kinh hãi, đau đớn. Men rượu trong người nàng lập tức giảm đi tới bảy phần, vừa rồi vì động tình mà rịn mồ hôi,
bây giờ lại nước mắt nghẹn ngào. Cho dù Vệ Minh cúi xuống nhẹ nhàng dỗ
dành thế nào, cũng không sao ngăn được nước mắt nàng chảy ra.
Tên đã
bắn ra rồi sao có thể rút lại? Nước mắt nàng chảy ra bao nhiêu, Vệ Minh
dịu dàng hôn hết bấy nhiêu, đầu lưỡi còn dạo một vòng quanh tai nàng,
khiến Thanh Thu vừa buồn vừa mềm nhũn cả người… Cho đến khi nàng phục
hồi tâm trạng, thích ứng được với Vệ Minh, hắn mới đưa nàng cùng lên Vu
Sơn, thả sức mây mưa[1].
[1]
Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường du ngoạn tại vùng đất Cao Đài, cạnh đầm Vân Mộng. Một hôm trong lúc mệt mỏi, nhà vua nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn, trong giấc mộng, ngài mơ thấy mình ân ái với một thiếu nữ
tuyệt sắc, khi nhà vua hỏi nàng từ đâu đến, thì nàng nói rằng mình là
thần nữ Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường. Một danh sĩ thời đó đã làm một
bài phú để nói về điển tích Sở Tương Vương ân ái cùng thần nữ Vu Sơn. Từ đó từ “Vu Sơn”, “mây mưa” có ý chỉ việc ân ái, giao hoan của nam nữ.
Không
biết giờ đã là canh mấy, Vệ Minh vẫn chưa ngủ, hắn khẽ hôn lên môi Thanh Thu lúc này đã say giấc, rồi cầm một chiếc khăn nhẹ nhàng lau hết mồ
hôi trên người nàng, suy nghĩ về những chuyện có thể xảy ra sau đêm nay.
Nói chưa từng nghĩ tới việc biến nàng thành người của hắn là nói dối, chỉ có
điều hôm nay là sinh thần của nàng, còn chưa tặng nàng món quà nào, mà
lại khiến nàng mệt. Ngoài cảm giác thỏa mãn ra còn có cả sự hối hận, với tính cách của Thanh Thu, sáng mai tỉnh dậy sẽ ấm ức, nếu nàng khóc thì
hắn phải làm sao? Trước mắt còn chưa cho nàng một thân phận rõ ràng,
trong phủ khắp nơi toàn những kẻ thừa hơi rỗi chuyện, bên phủ quận vương cũng đang chờ hắn quyết định. Chắc sáng sớm mai ra ngoài giải quyết
công vụ, Vệ Minh nên đến phủ quận vương trước mới được.
Bên
ngoài tiếng chim hót líu lo, còn cả tiếng nói chuyện của bọn tiểu a
hoàn, họ cho rằng đã nói bé hết sức, vậy mà Thanh Thu vẫn nghe thấy rất
rõ ràng: “Thế tử nói thế thật ư? Ta thấy Thanh Thu cô nương sau này nhất định sẽ được phong làm phu nhân”.
“Ừm, bao giờ thế tử mới chịu nhìn ta một cái…”
“Đừng có mơ, bao nhiêu tỷ tỷ như thế, khi đến lượt chúng ta, thì cũng tới lúc phải rời phủ rồi.”
Vô cùng
ngưỡng mộ và nuối tiếc, như thể thật sự có chuyện thế tử sẽ lần lượt
sủng ái từng người vậy. Thanh Thu không dám mở mắt ra, mặt trời đã lên
cao, nàng dù mệt dù thiếu ngủ tới đâu cũng ngủ đủ rồi.
Nàng
không dám mở mắt, vì sợ vừa mở mắt ra lại nhìn thấy người mà mình chẳng
thể đối diện, sau đêm qua, tất cả đều đã khác, trái tim nàng, thân thể
nàng, từ nay về sau đều đã khác.
Đột nhiên, hàng lông mi run rẩy, rơi xuống những giọt ngọc trắng muốt, lặng lẽ ngấm vào trong chiếc gối vuông bọc gấm.
Chuyện
mà nàng sợ, cuối cùng cũng xảy ra. Bị người ta dị nghị nàng có thể coi
như không nghe thấy, thực tế nàng cũng không hay nghe thấy, cuộc sống
thế này qua được ngày nào hay ngày ấy.
Nếu nàng muốn đường đường chính chính ở bên thế tử, thì phải đối mặt với phu thê quận vương, đặc biệt là quận vương phi, người luôn có khúc mắc với
nàng. Thời gian đầu vì muốn ngăn nàng tiếp cận quận vương, giờ lại phải
tiếp nhận nàng làm… con dâu? Bà ta sẽ coi nàng như kẻ đê tiện như cỏ
rác, chà đạp nàng, biết nàng không muốn làm thiếp, bà ta dùng chuyện này để khiến nàng phải buồn, phải khóc.
Thanh
Thu cũng chẳng còn nhớ đã từng dõng dạc nói với thế tử rằng mình không
muốn làm thiếp vào ngày nào nữa. Lúc ấy nàng vẫn còn mong hắn tôn trọng
nàng một chút, sẽ bất đắc dĩ mà tha cho nàng. Thanh danh và danh dự của
nàng đã chẳng còn lại bao nhiêu, ít nhất nàng vẫn còn giữ được phòng
tuyến cuối cùng, trong sạch hay không trong sạch mình nàng biết. Không
ngờ chỉ trong một đêm, tất cả đều đã thay đổi.
Không
biết từ bao giờ, lại là Hồng Ngọc đích thân vào hầu hạ Thanh Thu, chuẩn
bị nước sạch, quần áo mới, rửa mặt chải đầu cho nàng. Thanh Thu nhếch
miệng, xem ra phủ quận vương đã biết từ lâu rồi, nàng khẽ nhắm mắt lại,
lòng càng thêm hỗn loạn. Hồng Ngọc làm xong phận sự của mình, không rời
đi ngay, lẳng lặng đứng đợi nàng lấy lại tinh thần, rồi mới nói: “Thanh
Thu cô nương, vương phi cho người tới dặn khi nào cô nương dậy thì đến
phủ quận vương một chuyến”.
Thanh
Thu từ khi ra khỏi giường chẳng nói chẳng rằng, nàng ngẩn ngơ nhìn cách
ăn vận của mình trong gương, cách trang điểm mới, phấn phủ khá dày. Cách trang điểm kỹ càng thế này, có một ưu điểm đó là có thể giấu được những vệt nước mắt.
Tại sao
lại khóc? Nàng không biết, có lẽ là vì đã làm chuyện ấy trong lúc hồ đồ
nửa tỉnh nửa mê, nên không cam tâm, còn cả sự hoảng hốt đối với tương
lai mù mịt sắp tới.
Thấy
không, vừa mới dậy, còn chưa gặp mặt thế tử, người giày vò nàng suốt đêm qua, đã phải đối phó với lời truyền gọi của quận vương phi. Quận vương
phi cuối cùng cũng quyết định không vờ vịt xem nhẹ chuyện này nữa rồi
sao? Lòng nàng chua xót, từ lâu đã mong quận vương phi gọi nàng đến,
mắng mỏ nàng một hồi rồi đuổi nàng đi, ai ngờ ngày này đến quá muộn, lại là sau đêm qua. Lúc này tâm sự ngổn ngang, Thanh Thu chỉ muốn đóng cửa
trong phòng chẳng gặp ai, nhưng không thể không nghe lệnh, nàng đành
gắng gượng ra khỏi phủ với cơ thể vẫn còn đau nhức.
Một
chiếc kiệu nhỏ đợi nàng ở cửa ngách, theo quy định của phủ quận vương
thì thế này là khá ưu đãi nàng rồi. Chắc đây là cách quận vương phi tỏ
thái độ của mình, một kiểu thừa nhận, nghe nói nữ tử một khi về làm
thiếp chỉ có thể đi cửa ngách vào phủ, dâng trà cho mọi người, cả đời
này không có địa vị gì cả, không tự do, về sau cho dù có sinh được con
trai, cũng chẳng được quyền nuôi dưỡng.
Nhị phu
nhân chẳng phải như thế sao, hằng ngày nhìn thì ra ra vào vào như một
phu nhân, trong phủ cũng đường hoàng hống hách, nhưng khi ra ngoài không được đi cửa lớn. Nếu không phải vì quận vương phi không thích nàng ta,
dẫn đến cũng không thích Vệ Vi tiểu thư, thì e rằng đến gặp mặt con gái
mình, nhị phu nhân cũng chẳng được tự do như thế.
Nàng vịn vào chiếc kiệu đứng bên cạnh nó hồi lâu, khóc không được cười cũng
chẳng xong, có nên đi hay không? Đến để nghe người ta sắp đặt?
Không,
mấy năm nay chẳng ai quan tâm hỏi han nàng, nên tính cách cũng hoang dã
đi không ít, có sự quật cường không chấp nhận số mệnh, lãng phí tháng
năm cho tới tận bây giờ, Thanh Thu cũng chẳng ngại phải tiếp tục sống cô độc tới già.
Hồng
Ngọc đỡ tay nàng lên kiệu, khi thả rèm kiệu xuống có nói một câu, “Nghe
người tới truyền lệnh nói, thế tử từ sáng sớm đã đến phủ quận vương gặp
quận vương và quận vương phi. Hình như còn có cả tranh chấp, nhưng cũng
đừng lo lắng quá”.
Chẳng
mấy khi Hồng Ngọc nói ra những lời an ủi người ta như vậy, trông bộ dạng của nàng giống lo lắng ư? Thanh Thu thoáng nở một nụ cười ngẩn ngơ,
nàng còn vốn tưởng người ở phủ thế tử truyền tin tức về, không ngờ lại
là đích thân thế tử đi. Vệ Minh đến đó sẽ nói những gì? Tranh chấp, là
vì việc nhập phòng hay là danh phận của thiếp mà tranh chấp?
Thật làm khó cho thế tử quá, làm khó cho hắn vì mới sáng ra đã chạy đi tranh
chấp cho nàng một danh phận mà nàng thấy thật sỉ nhục khi phải nhận.
Không phải nàng muốn tự coi thường mình, không dám nghĩ đến việc thế tử
lấy về làm thiếp, mà chuyện tốt đó, chẳng đến lượt nàng. Còn về chuyện
trong lúc động tình mà nàng nghe được tối qua, chắc là hắn nói cho xong
vậy thôi.
Vệ Minh
sáng sớm đã đến phủ quận vương thông báo cho cha mẹ mình biết không lâu
nữa hắn sẽ lấy Thanh Thu về, phu thê Hiền Bình quận vương vô cùng kinh
ngạc, đặc biệt là quận vương phi. Trước kia bà có ý để con trai cưới
Linh Ngọc, khi ấy hắn nói đang bận việc đàm phán giữa hai nước, thân
mang trọng trách nên không thể phân tâm, muốn để lui lại một thời gian
hẵng nói, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?
Bà vẫn
luôn chú ý đến Thanh Thu, nên lập tức nói: “Không được, không được, cô
ta thân phận thấp kém, sao xứng với quận vương phủ.”
Quận
vương phi giận quá thành hồ đồ rồi, từ nhỏ con trai bà đã có chính kiến, không chuyện nào Vệ Minh muốn làm mà không được. Nếu hắn cố chấp muốn
lấy Thanh Thu, còn bà cứ chống lại, chỉ e rằng hắn sẽ làm thật, đành đổi giọng hòa hoãn: “Ý ta là, thân phận đó của cô ta không xứng với con”.
Quận
vương ngồi bên cạnh nghĩ một lúc mới nhớ ra, đây là một đầu bếp trước
kia ở phủ của ông, cười hì hì nói: “Ta và con trai giống nhau, thích
người có tài nghệ”.
Lời nói
vô cùng đắc ý, quận vương phi tức tới mức không thốt nên lời. Thanh Thu
kia chẳng qua chỉ biết nấu vài món ăn, tướng mạo cũng chẳng phải quá
xinh đẹp đoan trang gì, làm sao đủ bản lĩnh mê muội khiến Vệ Minh sáng
sớm đã phải chạy đến đây, nói muốn lấy cô ta làm thiếp. Nếu để con trai
bà lấy một nữ tử như vậy, không khiến toàn thành Việt Đô này cười chê
mới lạ.
Hai cha
con nhìn nhau cười, quận vương phi dịu giọng: “Vương gia, Minh nhi sau
này sẽ kế thừa tước vị, hôn sự của nó sao có thể tùy tiện quyết định như thế. Nếu chỉ là nạp phòng cho Thanh Thu hoặc cưới cô ta về làm thiếp
đương nhiên thiếp không có ý kiến gì, chỉ có điều mấy hôm trước chuyện
Khang tướng quân có tới tìm, ông quên rồi sao?”.
Quận
vương thấy cũng phải, liền vỗ vai con trai, nói: “Con muốn con bé đó thì nạp phòng cho nó ở cạnh mình, việc này dễ mà. Đợi vài ngày nữa sau khi
hôn sự quyết định xong, muốn lấy vợ nạp thiếp đều do con, thỏa sức tận
hưởng mọi phúc phận của con người cũng được”.
Vệ Minh thầm chau mày, nhưng bề ngoài vẫn rất điềm đạm hỏi: “Hôn sự của con, sao con không biết?”.
“Có điều là Uy Vũ tướng quân mấy hôm trước có tới thăm phủ ta, nhắc đến việc mình có một cô con gái, mới qua tuổi bích ngọc[2], rất hợp với con, có ý muốn kết thông gia với nhà ta. Ha, nghe ông ta
nói, chúng ta mới biết con gái của Khang tướng quân đã từng gặp con một
lần, coi là có duyên.”
[2] Tuổi bích ngọc: Tuổi cập kê.
Vệ Minh
nghe nói họ Khang, cũng nhớ tới chuyện gặp phải ở miếu Quan Đế, liền kể
lại sự việc ngày hôm đấy một lượt: “Lúc ấy đâu chỉ có mình Khang tiểu
thư, nếu thế cũng coi là duyên phận, thì chẳng phải con có duyên với
từng người trong bọn họ sao”.
Quận
vương phi cười vui vẻ, “Đương nhiên là duyên phận rồi, gia thế các cô
gái ấy đều không tệ, dù con thích cô nào cũng được, vương phủ chúng ta
cao quý vinh hiển, họ chẳng ước được gả vào nhà chúng ta ấy chứ. Mẹ
biết, con không thích Linh Ngọc, là tại mẹ đã sắp xếp không thỏa đáng,
con cứ tự ý chọn một cô trong số đó. Thế này đi, mẹ cho người mang tranh của những nữ tử ở độ tuổi phù hợp trong thành tới cho con, chắc chắn sẽ có người con vừa ý”.
Giọng Vệ Minh đanh lại nhắc nhở bà, “Mẫu thân, hôm nay con đến chính là vì việc
này, không phiền mẫu thân phải bận lòng, chỉ một mình Thanh Thu là đủ
rồi”.
Đối với
Vệ Minh mà nói, việc lấy vợ từ xưa tới nay, vẫn là việc của riêng hắn,
chỉ có người hắn muốn lấy, chứ không có người khiến hắn phải lấy. Cũng
giống như thời niên thiếu khi Vệ Minh bỏ nhà đi tới biên ải xa xôi vậy,
tất cả mọi chuyện đều do mình hắn định đoạt.
Có điều
dục tốc bất đạt, cha mẹ không đồng ý cũng trong dự liệu của hắn, hôm nay chỉ là thông báo, bên phía Thanh Thu còn phải an ủi. Chuyện trong cung
hôm qua cũng chưa giải quyết xong, dồn lại sang hôm nay, hắn chỉ mong có thể sớm về phủ.
Thanh Thu ngồi kiệu nhỏ đi thẳng một mạch không nghỉ tới phủ quận vương, quận vương phi gặp nàng ở Tú An đường.
Lâu ngày không gặp, quận vương phi vẫn rất phong thái, váy vóc thêu chỉ vàng vô
cùng quý phái, ngọc bội đeo đầy người, cộng thêm khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng, trông bà vẫn xuân sắc như ngày nàng rời đi.
Trong
phòng một đám đầy tớ đứng quanh đợi hầu, không ai dám thở mạnh, lão quản gia quỳ giữa phòng, chẳng biết vì chuyện gì mà bị mắng mỏ. Thanh Thu
thở dài quỳ xuống bên cạnh, làm thế này chắc là để cho nàng thấy đây?
Quận
vương phi khẽ giơ tay lên, đại a hoàn đứng bên cạnh lập tức bưng chén
trà thơm vừa pha đến. Bà chầm chậm nhấp một ngụm, rồi gọi Thanh Thu đứng dậy, tiện thể cũng miễn cho lão quản gia khỏi quỳ. Lúc này gọi nàng đến là muốn nàng nhìn rõ thân phận của mình, cho nàng làm thiếp thất cũng
đã quá tốt rồi. Một nữ tử lỡ thì như thế, có người muốn lấy là mừng lắm
rồi, đừng mơ mộng vọng tưởng gì cả, tưởng nhất thời được sủng ái mà đòi
những thứ không nên đòi.
Những
lúc thế này quận vương đương nhiên không có mặt, ông hẹn mấy bằng hữu đi săn. Vừa mới đầu đông, động vật chim muông thứ nào nấp được thì nấp,
chạy được thì chạy rồi. Săn thú? Có mà săn sắc thì còn nghe được.
Quận
vương phi không suy nghĩ đến chuyện này nữa, liếc mắt nhìn Thanh Thu,
nhìn nàng chằm chằm đánh giá một hồi, cách trang điểm này cũng coi như
phù hợp. Bà nghĩ đến xuất thân trước kia của nàng cũng không tệ, suy
nghĩ cân nhắc một lúc mới mở miệng: “Hôm nay thân thể không tiện, ngồi
đi”.
Nhìn
nàng thân thể không tiện, nhưng cũng không cần chỉ ra trước mặt mọi
người chứ? Thanh Thu nhìn chiếc ghế đặt sau mình, đáp một tiếng, “Vâng,
vương phi”.
Nàng
chầm chậm ngồi xuống, chỉ cảm thấy toàn thân bất an, căn phòng này khiến người ta bị áp lực, nàng cụp mắt, đến lão quản gia cũng không dám nhìn
thêm cái nào.
Quận
vương phi định nói gì đó, nhìn đám người hầu trước mặt, đành tạm thời
cho họ lui ra, chỉ giữ lại một mình Thanh Thu trong phòng.
Thanh
Thu bình tĩnh đối mặt với quận vương phi, lão quản gia lúc chuẩn bị lui
ra có nhìn nàng một cái, có lo lắng, có thương xót. Nàng có thể đoán
được ông đang nghĩ gì, nhưng đây là việc riêng của nàng, mọi chuyện nàng phải tự gánh chịu.
“Ta nghe nói tối qua thế tử qua đêm ở phòng ngươi?” Quận vương phi cũng không
nghĩ là chỉ sau một đêm, con trai bà bị chập dây thần kinh nào rồi, sao
cứ nhất quyết đòi lấy cô ta.
Đây rõ ràng là cố tình hỏi, Thanh Thu có chút khó chịu, đầu cúi càng thấp hơn.
Quận
vương phi uống trà rồi lại từ từ lên tiếng: “Người đừng nghĩ nhiều, con
trai ta từ trước tới nay là người trọng tình, không dễ dàng nạp phòng,
mãi mới thấy nó để mắt đến ngươi, đương nhiên ta phải hỏi chứ. Từ nhỏ nó đã sống trong nhung lụa, mấy năm trước đột nhiên muốn ra biên ải tòng
quân, ở đó khổ sở sao bì được với kinh thành, không ngờ lại lập công, là mẫu thân như ta, đương nhiên vui mừng còn không kịp”.
Thanh
Thu ngồi nghe bà nhàn nhã kể lại những chuyện thú vị của Vệ Minh khi còn niên thiếu, trong lòng có chút buồn cười, quận vương phi không giống
như những phu nhân làm bộ làm tịch, nói những chuyện này chẳng qua là để nàng biết, con trai là của bà, không ai có thể trái ý bà.
“Ta vẫn
luôn mong phòng nó có thêm người để chăm sóc, mấy tiểu nha đầu kia căn
bản chẳng hiểu chuyện. Ngươi không giống chúng, Thanh Thu, ta hiểu rõ về ngươi, giờ Vệ Minh đã có ngươi chăm sóc, ta rất yên tâm.”
Bà một
tiếng lại nhắc người trong phòng, hai tiếng lại nhắc nạp phòng, Thanh
Thu chỉ cúi đầu im lặng. Quả nhiên, vấn đề của nàng căn bản chẳng là gì, người ta chỉ coi nàng là phận “người trong phòng” của hắn mà thôi.
“Ta nghe nói trước kia gia đình ngươi cũng khá giả, là a hoàn hầu hạ bên cạnh thế tử thật quá ấm ức cho ngươi.”
Quận
vương phi thoáng trầm ngâm giống như nuối tiếc, nói tiếp: “Nhưng Vệ Minh vẫn chưa lấy vợ, cho dù nó muốn đối xử tử tế với ngươi, thì cũng phải
đợi nó thành thân rồi ngươi mới có thể xuất giá. Ngươi cũng biết quy
định trong phủ quận vương là thế, ngươi ở trong phủ này làm việc cũng
không phải một ngày hai ngày, quy định đạo lý gì ta không cần phải nói
nữa. Mấy hôm tới ta sẽ hỏi vương gia, nhận lời với Vệ Minh, cân nhắc cho ngươi danh phận trắc phu nhân. Sau này khi nó đã chính thức thành thân, nạp ngươi làm thiếp, rồi đến khi nó kế thừa tước vị, ngươi tìm cho Vệ
Minh một người nữa, sẽ lập làm trắc phu nhân”
Ban tước vị thật to quá nhỉ, Thanh Thu ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy quận vương
phi đang nheo mắt đợi nàng trả lời, nàng nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Ý của
vương phi nô tỳ hiểu, chỉ là Thanh Thu không muốn làm thiếp”.
“Ngươi phải nghĩ cho kỹ, đừng học nhị phu nhân kia, kẻo khiến người ta chê cười.”
Nhị phu
nhân lén sai Lục Châu đi lôi kéo Thanh Thu, quận vương phi biết rõ nhưng không thèm nói gì. Trước kia để nàng ta vào phủ đã không sợ trở thành
phu nhân rồi tác oai tác quái, nếu không tại sao đến tận giờ nàng ta vẫn chỉ là nhị phu nhân, mà không được làm trắc phu nhân, đều là do thủ
đoạn của quận vương phi. Bà muốn nàng ta cả đời này không nở mày nở mặt
được, danh phận chưa có được nên ám ảnh cho tới tận bây giờ, trở thành
nỗi đau trong lòng nhị phu nhân, nên nàng ta rất hận quận vương phi.
“Xin vương phi yên tâm, cho dù là nạp phòng hay sau này lập trắc phu nhân, nô tỳ cũng không nhận.”
Quận
vương phi thoáng giận, bà đã ra tay bố thí mà Thanh Thu còn chống lại,
nên lạnh lùng hừ một tiếng, “Nói xem, thế nào ngươi mới chịu nhận?”.
Thanh
Thu vẻ mặt đầy lạnh lùng, đáp: “Hồi nô tỳ còn làm đầu bếp trong phủ,
cũng có người tới cầu thân với nô tỳ, nhưng hễ là người muốn cưới nô tỳ
về làm thiếp đều bị đuổi đi cả, Thanh Thu không màng điều gì, chỉ không
muốn chung phu quân với người khác mà thôi”.
Những
lời này quả có chút đại nghịch bất đạo, đắc tội cả với quận vương phi,
bà giận tới mức suýt thì ném vỡ chén trà: “Sao, có phải ngươi cho rằng
bây giờ Vệ Minh sủng ái ngươi, nên vọng tưởng nó sẽ lấy mình về làm
chính thê? Không phải ngươi đã quá coi trọng mình đấy chứ, phải biết
thân biết phận, những kẻ ấy sao có thể so sánh với con trai ta?”.
Thân
phận của nàng, ha, phải, thân phận của nàng thấp kém, vì vậy vị hôn phu
đã chết rồi sống lại của nàng mới muốn nàng đi theo y với danh nghĩa là
vợ của người khác, tới Bắc Vu đã có Tuyết Chỉ làm phu nhân của y. Giờ
đến thế tử sau khi chiếm đoạt nàng xong, nàng cũng phải đợi hắn lấy vợ
rồi mới có thể vào cửa làm lẽ. Thật tốt, danh phận đó địa vị đó, mai mối cưới hỏi đàng hoàng, đầu bạc răng long đều là của người khác, không có
phần của nàng.
Từng lời từng lời của quận vương phi đều khiến Thanh Thu tổn thương, làm cho
nàng không thể ngồi yên liền đứng thẳng dậy đáp: “Vương phi sai rồi, cho dù là chính thê, Thanh Thu cũng không cần. Khi ấy nô tỳ đến phủ thế tử
là vương phi cho phép, Thanh Thu cũng đã hỏi thế tử bao giờ có thể cho
mình đi. Bây giờ rất đúng lúc, cũng may nô tỳ còn chưa bán thân cho quý
phủ, chỉ cần một câu của vương phi là được”.
“Được!”
Quận vương phi vừa nói xong từ “được”, đột nhiên lại nghĩ ra không thỏa
đáng, lúc này nếu đuổi nàng đi, e rằng Vệ Minh sẽ trở mặt hận mình, bà
lập tức cười nhạt nói: “Khoan, lúc này ta để ngươi đi, Minh nhi chắc
chắn không nghe, Thanh Thu, ngươi muốn gây chuyện chia rẽ để Minh nhi
coi ta là kẻ ác, thủ đoạn hay lắm, dã tâm lắm!”.
Quận
vương phi càng nghĩ càng thấy đúng, chính thế, có thể mê hoặc con trai
bà tới mức mất lý trí thì thủ đoạn nhất định phải cao siêu. Thật không
nhận ra, nữ tử tên Thanh Thu này dã tâm cũng chẳng kém nhị phu nhân là
bao. Lúc này đuổi đi không được, giữ lại cũng chẳng xong, về phía con
trai, bà cũng phải nhanh chóng chấm dứt suy nghĩ vô lý này của nó, trong phủ cũng không thể để tin tức truyền ra.
Nghĩ đến đây ngực bà đau nhói, sớm biết có ngày hôm nay thì bà đã định việc hôn
sự cho Minh nhi rồi. Có thể đuổi Thanh Thu đi là tốt nhất, ai bảo cô ta
không biết tốt xấu, cho cô ta làm trắc phu nhân còn từ chối.
Thanh
Thu cảm thấy mình nói gì cũng sai cả, nàng đành bất lực đáp: “Vương phi
yên tâm, nô tỳ hiểu ý của bà, lúc nào đi nô tỳ tự có tính toán, quyết
không li gián tình cảm mẹ con của vương phi và thế tử, khi cần, mong
vương phi giúp đỡ”.
“Được,
ngươi phải nhớ những gì hôm nay đã nói, nếu để ta biết ngươi về tố khổ
với Vệ Minh, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi!” Quận vương phi nghĩ
ngợi một lát rồi lại dặn, “Hai tùy tùng bên ngoài là đi theo ngươi tới?
Hôm nay về phải nói thế nào với Minh nhi ngươi nên nghĩ cho kỹ”.
“Về phần thế tử, nô tỳ sẽ không nói gì cả, mong vương phi tha cho lão quản gia,
chuyện của Thanh Thu không liên quan tới họ.” Nàng vẫn còn nhớ, bóng lão quản gia quỳ khi nàng bước vào, cả đời hầu hạ trong phủ quận vương, vất vả công lao thôi chẳng nói, ít nhất thì gần đây quận vương và quận
vương phi đã miễn cho ông phải quỳ, nàng không thể để ông vì mình mà
liên lụy.
Nói bao
nhiêu lâu như vậy, đúng là phí lời, quận vương phi gạt phắt ý định ban
đầu sai người mang vòng ngọc châu báu đồ nữ trang ban tặng cho nàng,
nhắm mắt xua tay bảo nàng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT