Tư Thu viên
không lớn, mà tâm tư của mấy người bọn họ cũng chẳng đặt nặng vào việc
ngắm cảnh, huống hồ hoa quế trong vườn đã rụng cả rồi, giờ chỉ còn lá,
Nhiễm Hương các cũng chỉ có tên là Nhiễm Hương mà thôi.
Thanh
Thu đang nghĩ bây giờ thân phận của nàng rốt cuộc là gì? Theo lý thì
nàng là nhân vật chính, nói rằng tổ chức sinh thần cho nàng, nhưng Tuyết Chỉ chỉ cầm tay Huống Linh Ngọc đi phía trước, nói chuyện về nhạc lý,
nói về những kiến thức mà nàng ta có được khi chu du bên ngoài. Trong
mắt Tuyết Chỉ, thân phận của Huống Linh Ngọc còn tôn quý hơn nàng, nàng
chẳng qua chỉ là nhờ phúc của Linh Ngọc tiểu thư, nên mới có cơ hội đến
đây mà thôi.
Tô Diệu thở dài, “Nếu không phải vì muội thì ta đã không tới, không khí này đưa Họa My ra ngoài chơi cũng rất tuyệt”.
“Khổng phu tử hôm nay không đi cùng tỷ sao?”
Tô Diệu
đỏ mặt, “Người ta đâu phải ngày nào cũng rảnh, đúng rồi Thanh Thu, hôm
nay nhìn muội trang điểm rất xinh, chắc hẳn thế tử không nỡ để muội đi
đâu”.
“Tô Diệu tỷ tỷ, tỷ cũng biết đấy, người ta con gái mười tám, càng lớn càng xinh
đẹp, muội thì khác, muội càng thay đổi càng xấu, giờ thì vừa xấu vừa
già”, Thanh Thu sờ mặt mình nói với giọng cảm khái vô cùng, nếu có thể,
nàng thật sự muốn trở lại hồi còn nhỏ, lúc ấy ai cũng khen nàng xinh
đẹp.
“Lạ nhỉ, thế tử sao lại thích một nữ tử vừa già vừa xấu như muội, xem ra ta phải thông báo với tất cả tiểu thư trong thành Việt Đô này, sau này khi ra
ngoài phải trang điểm cho trông càng già càng xấu mới được.”
Hai
người cười nói vui vẻ vô cùng, Tuyết Chỉ đi phía trước không kìm được
“xì” một tiếng, tiếp tục nói với Huống Linh Ngọc, “Giỏi hay không là do
mình, tiểu thư Linh Ngọc thông tuệ như thế, cầm nghệ nhất định sẽ giỏi
thôi”.
Huống Linh Ngọc ngượng ngùng đáp: “Muội chỉ muốn được bằng một phần mười của tỷ là đủ rồi”.
Mấy
người họ đều hiểu về đàn, ngồi cùng nhau chắc chắn không tẻ nhạt, đến
tận khi ăn cơm cũng còn bàn luận về sự tranh chấp giữa các trường phái
hiện nay. Phần nhiều là Tuyết Chỉ nói, Linh Ngọc biết rất ít về những
chuyện này, chăm chú lắng nghe thỉnh thoảng có đặt câu hỏi, Thanh Thu và Tô Diệu chỉ ngồi bên cạnh quan sát cách bài trí của Nhiễm Hương các.
Cho đến
khi Tuyết Chỉ cho người mang lên một tờ bài thuốc bí truyền, nói là mấy
năm trước ngẫu nhiên có được cách điều chế Ngọc Cơ Thanh ở đô thành gần
biên ải. Thứ này có tác dụng gìn giữ tuổi xuân, là một loại linh dược
khó kiếm, là thánh phẩm mà tất cả các cô gái trong nhân gian này đều
mong có được, hôm nay ta tặng lại cho Thanh Thu làm quà sinh thần.
Thanh
Thu cầm tờ giấy đã ngả vàng đó không biết nên nói gì cho phải, thầm
nghĩ, quả nhiên bữa tiệc này chẳng tốt đẹp gì. Tuyết Chỉ muốn chế nhạo
dung nhan của nàng đã xuống cấp, đến lúc phải bảo dưỡng cho tốt rồi. Lẽ
nào nàng ta ít tuổi hơn nàng nhiều lắm ư?
Thanh
Thu trong lòng không phục, muốn nói thứ này muội cứ giữ thì tốt hơn,
nhưng thấy làn da Tuyết Chỉ mịn màng như ngọc, nếu đem hai người ra so
với nhau, thì đúng là mình phải đa tạ người ta mới phải.
Tuyết
Chỉ thấy sắc mặt nàng không được ổn lắm, mỉm cười, “Thanh Thu tỷ tỷ nhan sắc ngời ngời, đương nhiên không cần dùng đến cái này, có điều hai năm
nay tỷ thường xuyên phải vào bếp, da tay cũng kém đi. Người chơi đàn,
thứ quý nhất chẳng phải là đôi tay mình ư, vì vậy muội tặng tỷ Ngọc Cơ
Thanh, là món quà thiết thực nhất rồi nhỉ?”.
Thanh
Thu nghe những lời dịu dàng quan tâm của nàng ta, gật đầu đáp: “Thế thì
ta phải cảm ơn muội thật, bắt muội mở tiệc chúc mừng sinh thần, lại còn
hao tâm tổn trí tìm cho ta món quà tốt thế này, Tuyết Chỉ muội muội, mấy năm không gặp, quả nhiên muội đã trưởng thành lên nhiều”.
“Mấy năm không gặp, muội vẫn luôn nhớ đến những ngày cùng học đàn với tỷ, Thanh Thu tỷ tỷ, tỷ còn nhớ không?”
Những
ngày tháng ấy là quãng thời gian bình yên nhất trong cuộc đời Thanh Thu, nàng có cha mẹ, bằng hữu. Ngày ngày được bầu bạn với tiếng đàn mà nàng
yêu thích nhất, còn cả Bình ca ca thương yêu nàng từ nhỏ, cuộc sống đầy
đủ, có thể nói là không sầu không lo, sao có thể quên được.
Đương
nhiên ngày ấy nàng và Tuyết Chỉ thật sự thân thiết, không giống bây giờ
một tiếng gọi tỷ tỷ của nàng ta khiến Thanh Thu khó chịu cả nửa ngày.
Đệ tử
của Ngũ Liễu tiên sinh rất đông, tôn trọng tiền bối, những môn đệ mới
vào thường do những học trò lâu năm kèm cặp. Năm đó khi Tuyết Chỉ mới
đến học đàn, tuổi còn nhỏ mà đã xinh đẹp khác thường, vô số người muốn
kèm cặp nàng ta nhưng nàng ta lại chỉ thích Thanh Thu, ngày nào cũng
theo sau Thanh Thu.
Trong
nhà, Thanh Thu không có huynh đệ tỷ muội, đột nhiên có thêm một cái đuôi cứ quấn lấy mình, mở miệng ra là gọi “Thanh Thu tỷ tỷ”. Trong lòng nàng vui thích vô cùng, nên cũng yêu quý Tuyết Chỉ, nhất thời xa lánh vị hôn phu nhỏ tuổi của mình, khiến Cao Hoằng Bình khó chịu tiểu quỷ không
biết từ đâu mà xuất hiện kia vô cùng.
Thanh
Thu đi đâu, Tuyết Chỉ bèn theo đấy, Cao Hoằng Bình cũng theo sát bên
cạnh Thu Thu của mình. Cứ thế ba người thành một nhóm rất lâu, lâu đến
mức Thanh Thu còn cho rằng, cuộc sống vui vẻ này sẽ không bao giờ kết
thúc.
Chuyện
nàng không muốn nhắc đến nhất, là những chuyện liên quan tới Tuyết Chỉ,
nên lập tức trầm giọng đáp: “Trước kia là bao lâu? Con người càng cao
tuổi càng quên nhiều, chuyện mấy ngày trước chưa chắc đã nhớ được, chứ
nói gì đến mấy năm”.
“Chỉ cần cầm nghệ không quên là được, nhớ khi đó chúng ta thường cùng tấu đàn,
tỷ và muội phối hợp rất ăn ý. Chi bằng hôm nay chúng ta hợp tấu lần nữa, bản Thu Phong Từ, tỷ thấy thế nào?”. Tuyết Chỉ nói xong không
đợi Thanh Thu trả lời, đã lệnh cho người mang đàn tới, quay sang nói với Huống Linh Ngọc: “Chắc Linh Ngọc tiểu thư không biết, cầm nghệ của
Thanh Thu tỷ tỷ cao hơn ta nhiều, khúc Thu Phong Từtỷ ấy đàn luôn được sư phụ ta khen không ai bì kịp”.
Thanh
Thu vẫn ngồi ngay ngắn bất động, nhìn nụ cười xinh đẹp của Tuyết Chỉ,
chỉ cảm thấy rất xa lạ, đây có còn là Tuyết Chỉ ngày xưa không?
Cổ cầm
từ trước tới nay chỉ hợp tấu với tiêu và tỳ bà, nhưng tuổi trẻ tính tình bồng bột, mang đàn cổ ra hợp tấu cùng nhau. Hai người hợp tấu mà chỉ
như một người chơi, sự ăn ý của họ khiến tiếng đàn mượt mà như nước chảy mây trôi, du dương vang xa khỏi bức tường cao của học viện.
Tuyết Chỉ ngồi sau bệ đỡ đàn chầm chậm gảy vài dây để thử âm, nhưng mắt lại nhìn Thanh Thu, có ý khiêu khích.
Thu Phong Từ sao? Đã lâu rồi Thanh Thu không chơi khúc này, đôi tay của nàng giờ chỉ linh hoạt khi nấu ăn, nhưng thấy bộ dạng của Tuyết Chỉ bất giác phẫn nộ.
Nàng
thầm nghĩ, ta đâu có ý tranh giành nam tử của cô, nhưng cô cứ quấn lấy
ta không chịu tha, cây ngay không sợ chết đứng, ta sợ cô chắc? Chủ mẫu
tương lai của Thiên phủ Bắc Vu thì sao, đại gia cầm nghệ vang danh khắp
thiên hạ thì sao, thì có thể bắt nạt ức hiếp người khác thế này chắc?
Khúc Thu Phong Từ này vô cùng thương cảm, Thanh Thu đã lâu không đàn, phải chơi đến hai đoạn
mới bắt đầu quen tay. Nàng sớm biết hôm nay chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng phải chơi cho hết khúc đàn này mới rút lui sớm được, thế là nàng tập
trung toàn tâm toàn ý vào tiếng đàn.
Ngũ Liễu tiên sinh từng nói, khi nàng chơi khúc này, không ai bì kịp, Tuyết Chỉ
đã dừng lại từ khi nào nàng cũng không biết. Khúc đàn chơi xong, âm vang của nó vẫn còn du dương trong không trung. Tiếng đàn động lòng như thế, Huống Linh Ngọc vô cùng khâm phục, muốn mời Thanh Thu chơi lại nhưng Tô Diệu đã khẽ giật gấu áo nàng ta, hai người rời khỏi Nhiễm Hương các.
Không
biết từ lúc nào, đến tỳ nữ đứng đợi hầu trong tiểu các cũng đã lui ra,
Tuyết Chỉ khẽ vỗ vào bệ đỡ đàn không nói gì, ánh mắt nhìn Thanh Thu có
oán, có hận, còn phảng phất cả sự hưng phấn.
Thu Phong Từ âm điệu bi thương, tâm trạng Thanh Thu lại uể oải, nên nàng không để ý tới ánh mắt Tuyết Chỉ, càng chẳng có tâm trạng mà tiếp tục đùa cợt với nàng ta, không kìm được lên tiếng trước: “Giờ chỉ còn lại hai ta, cô muốn
nói gì thì mau nói ra đi”.
“Thanh Thu tỷ tỷ…”
Tiếng tỷ tỷ này hôm nay nàng ta đã gọi không biết bao nhiêu lần, Thanh Thu cũng
không muốn nghe thêm nữa. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình và Tuyết Chỉ có
khả năng trở lại thân thiết như xưa, đối với việc năm lần bảy lượt nhất
định phải nói chuyện với nàng của Tuyết Chỉ khiến nàng vô cùng khó chịu.
Thanh
Thu không khách khí đáp: “Mong Tuyết Chỉ đại gia nhớ một điều, đừng bao
giờ gọi ta là tỷ tỷ nữa, nếu không ta sẽ không kìm được mà bỏ đi đấy”.
Tuyết Chỉ cười buồn, “Thôi được, Thanh Thu, cô muốn thế nào mới buông tha cho ta?”.
“Nực
cười, giờ cô đã nổi danh thiên hạ, tiếng tăm lẫy lừng, sắp được gả vào
Thiên phủ hưởng vinh hoa phú quý, ta đã làm gì khiến cô cho rằng ta
ngáng đường cô?”
“Tiếng
tăm? Nếu ta nổi danh thế, sao lại phải vào ở Tư Thu viên này? Còn nhớ
không, chính viên tử này được xây dựng để chờ ngày cô và chàng thành
thân, ta sống ở đây không ngày nào thấy yên ổn. Đến ngay cả cái tên của
viên tử này cũng khiến ta khó chịu, ngày đêm giày vò ta”, giọng nàng ta
như đang run rẩy.
Muốn giữ nàng lại, chỉ là vì muốn nói những chuyện chẳng liên quan này ư? Thanh
Thu có chút băn khoăn, thầm nghĩ, cô sống có tốt hay không, chẳng liên
quan gì tới ta cả, sống không yên ổn thì đổi nơi khác, trong thành Việt
Đô có phải thiếu viên tử đâu, lẽ nào cô không có tiền?
Thực ra
cách tốt nhất bây giờ là việc đàm phán hòa bình mau mau kết thúc, Ninh
Tư Bình sớm đón Tuyết Chỉ về Bắc Vu, mọi người không còn phải tranh chấp gì nữa, tốt biết bao.
Nhưng
việc hệ trọng này không đến lượt Thanh Thu quyết định, nàng thản nhiên
đáp: “Thì ra cô vì cái này mà lo lắng, nhưng ta cũng chẳng có cách nào.
Dù sao viên tử này ta cũng chưa ở ngày nào, giờ viên tử đã đổi chủ, tên
nó là gì, ai ở trong này, đều không liên quan tới ta. Phải nhớ, bây giờ
cô mới là nữ chủ nhân của nó”.
Ai ngờ Tuyết Chỉ nghe xong những lời này, đột nhiên mặt biến sắc: “Cô đang cười nhạo ta sao?”.
Tuyết
Chỉ nghĩ tới cảnh mấy hôm nay ngay cả đến mặt Ninh Tư Bình nàng ta cũng
ít gặp, căn bản chẳng phải nữ chủ nhân gì cả, bất giác nổi giận. Sau đó
lại khẽ nhếch mép cười, vẻ mặt như chợt hiểu: “Chẳng qua cô oán hận ta
cướp mất Bình ca ca phải không?”.
Tuyết
Chỉ luôn suy đoán xem Ninh Tư Bình đã gặp Thanh Thu chưa, giờ nàng ta đã hiểu, chắc chắn hai người họ gặp nhau rồi. Thanh Thu nhất định biết
được Ninh Tư Bình là ai, nếu không việc viên tử này có tên là Tư Thu
cũng chẳng có gì khác thường. Thanh Thu về lý sẽ không hiểu tại sao nàng ta lại buồn bực vì cái tên, nhưng nhìn bộ dạng điềm tĩnh của Thanh Thu, rõ ràng đã biết nguyên do.
“Oán
hận?” Câu nói này từ đâu mà có? Thanh Thu suy nghĩ, nàng chỉ oán hận ông trời đã bắt nàng phải sống cô độc quá sớm, không được ngày ngày sống
bên người thân, oán hận không được phát tài gì đó, nàng đã bao giờ oán
hận nữ tử này chưa?
Cái gì
mà Bình ca ca, hồi nhỏ thì gọi thân mật thế, nhưng giờ nghe thật sởn da
gà? “Ta hận cô? Thôi tha cho ta đi, ta đâu có sức mà đi hận người khác,
cho dù có những chuyện không vui, cũng là chuyện đã qua rồi, giờ nhắc
lại vô nghĩa.”
Tuyết
Chỉ lại cho rằng mình đã nói trúng tâm tư của nàng, thấy nàng không né
tránh, tự lẩm nhẩm nói tiếp: “Đương nhiên cô hận ta vô cùng, không, cô
ngưỡng mộ ta thì đúng hơn, vì vậy, cô không chịu được khi thấy ta sống
tốt…”.
“Đủ rồi! Nếu cô còn nói năng kỳ quặc như thế, ta nghĩ mình không muốn nghe tiếp
nữa.” Thanh Thu chỉ cảm thấy thật phục Tuyết Chỉ, phục sự tự cho mình là đúng của nàng ta, rốt cuộc là ai không cho ai được sống yên ổn đây?
“Không, cô để ta nói, cô không muốn biết những chuyện xảy ra sau khi ta rời Việt Đô ư?”
Người
khác đều chỉ biết rằng Tuyết Chỉ học thành tài khi chưa tới tuổi cập kê, sau đó chu du khắp các nước, chỉ vì một khúc nhạc mà thành danh trong
thiên hạ. Nhưng không hề biết rằng, năm đó nàng ta rời khỏi Việt Đô, là
bỏ nhà đi theo người trong lòng.
Chiến sự ở biên cương vô cùng căng thẳng, người trong thiên hạ ai ai cũng buồn
phiền. Tuyết Chỉ lo cho Cao Hoằng Bình ở nơi biên ải xa xôi, chẳng thiết ăn uống. Cuối cùng khiến chú thím lo lắng, nhớ ra hai năm nữa là đứa
cháu gái của mình đã đến tuổi cập kê mà còn chưa đính hôn, bèn ra sức
tìm chồng cho nàng ta.
Cũng may đứa cháu gái của họ xinh đẹp mỹ miều, gả cho một người tốt không phải
chuyện khó khăn gì. Nhưng đối với Tuyết Chỉ mà nói đấy là việc tồi tệ
nhất, trái tim nàng ta đã đi theo người nào đó ra ngoài biên ải, nên
chẳng vừa mắt ai cả. Đang đỏ mắt mong người đó sớm trở về, thì tin xấu
đã truyền tới, y lại chết trận ngoài biên ải.
Thời
gian đó Thanh Thu liên tiếp bị đả kích bởi những tin buồn khiến cả thể
xác lẫn tinh thần nàng đờ đẫn. Vừa làm tang cha xong, Thanh Thu còn chưa biết sau này sống ra sao, việc Tuyết Chỉ lén rời khỏi nhà thúc thúc,
nàng hoàn toàn không biết. Chỉ đoán chừng Tuyết Chỉ đi đâu, sau này vì
sao lại cùng Ninh Tư Bình đã chết quay về, đấy là chuyện của họ, cũng có lẽ hai người bọn họ đã hẹn nhau trước, chỉ mình nàng không biết mà
thôi.
Hai lần
gặp Ninh Tư Bình, Thanh Thu đều không hỏi rốt cuộc chuyện ngày ấy là thế nào, nàng đã vạch rõ ranh giới giữa mình và y. Nàng coi người khi xưa
thật sự đã chết ngoài biên ải, tốt biết bao, nàng tỏ ra rằng mình không
muốn nghe, đến hỏi cũng chẳng thèm.
Cô không muốn biết những chuyện xảy ra sau khi ta rời thành Việt Đô ư?
Thanh
Thu bình tĩnh lắc đầu, nhưng cho dù nàng nói rằng không muốn, Tuyết Chỉ
cũng phải nói tiếp: “Thời gian đầu khi rời khỏi Việt Đô, ta sợ thúc thúc đuổi theo, nên trốn ở Biện thành một thời gian, làm việc vặt cho một
phường thêu thùa. Đến mùa xuân năm thứ hai thì lên đường, ngồi xe suốt
cả tháng trời mới tới núi Vọng Xuyên, đây là ranh giới giữa hai nước. Đa phần là núi non hoang dã, rất ít người, nghe nói những tướng sĩ chết
trận đều được chôn ở đây. Ta không biết phải đi đâu để tìm mộ của Bình
ca ca, đành loanh quanh gần núi Vọng Xuyên. Ta luôn nghĩ, chàng mặc dù
đã chết, nhưng linh hồn chắc chắn vẫn còn ở đây, ít ra ta còn được ở bên chàng”.
Ánh nắng mặt trời ấm áp đầu đông chiếu vào Nhiễm Hương các, nghe giọng nói trầm
thấp của Tuyết Chỉ, Thanh Thu lại cảm thấy ớn lạnh. Thì ra, ngày ấy
Tuyết Chỉ cũng không hề biết rằng Bình ca ca chưa chết.
Nàng
càng lúc càng khâm phục Tuyết Chỉ, yêu một người, lại có thể yêu tới mức ấy, biết rõ y đã chết trận nơi sa trường, vẫn không quản ngại ngàn dặm
xa xôi, chỉ vì muốn được ở cùng y. Khi ấy Tuyết Chỉ vẫn còn nhỏ lại xinh đẹp, nàng ta không sợ ư?
Tuyết
Chỉ đột nhiên dừng lại không kể nữa, quay đầu nhìn Thanh Thu một cái:
“Lần này ta quay về, nhìn thấy cô nghèo túng đi làm trù nương cho nhà
người ta, trong lòng rất thoải mái. Thì ra, không phải chỉ có mình ta
chịu khổ, mà cô sống cũng chẳng dễ dàng gì. Núi Vọng Xuyên khắp nơi
hoang vắng, số tiền ta mang theo vốn không đủ, không biết đã lưu lạc ở
đấy bao lâu. Có những lúc không chịu nổi khổ sở, thậm chí đã nghĩ, thế
cũng tốt, cuối cùng Bình ca ca cũng chịu tới đón ta đi theo chàng rồi”.
“Sau này thì sao?”
“Ta
chẳng có sở trường gì, chỉ biết chơi đàn, còn có thể làm gì chứ? Đành
dựa vào gánh hát Vân Thường đi khắp nơi ca múa cho đám vương công quý
tộc cho qua ngày, làm cầm sư mưu sinh, sau này, mới dần dần có chút danh tiếng.”
Nói đến
đây, lòng Tuyết Chỉ xót xa, cuộc sống như thế chẳng dễ dàng gì khiến mỗi lần nhìn thấy Tô Diệu, nàng ta liền liên tưởng tới cuộc sống của mình
khi xưa. Thấp kém và nhẫn nhịn, thậm chí muốn thở cũng không dám, sự khổ sở của nàng ta chẳng ai biết.
Thanh
Thu im lặng, nàng cũng đang nghĩ đến Tô Diệu, ba người họ là đồng môn,
nhưng số phận mỗi người lại khác nhau, ai cũng có nỗi khổ chẳng thể nói
thành lời.
Sắc mặt Tuyết Chỉ bỗng sáng lên, mỉm cười nói tiếp: “Sau đó nữa thì ta đến Trần Đô Bắc Vu và gặp lại, gặp lại chàng…”.
Chàng ở
đây chính là chỉ Ninh Tư Bình sao? Thấy nàng ta bắt đầu nói tới vấn đề
mấu chốt, Thanh Thu nín thở, nhưng Tuyết Chỉ lại không tiếp tục đề tài
này nữa, mà đột nhiên hỏi nàng: “Có phải cô cho rằng ta quá ngốc? Lại
làm những việc như thế?”.
Nàng ta
còn chưa kể đã gặp Ninh Tư Bình thế nào mà, Thanh Thu ngẩn người đáp:
“Sao có thể chứ, cũng coi như đã được toại nguyện”.
“Còn cô? Cô mới là vị hôn thê của chàng, tại sao cô chẳng quan tâm gì thế? Khi
tin chàng chết trận truyền về, thậm chí cô còn chẳng rơi một giọt nước
mắt!”
Thanh
Thu cũng thấy có phần hổ thẹn, khi ấy đúng là nàng chẳng rơi giọt nước
mắt nào cả, một là vì phụ thân sức khỏe không tốt, hai là tiểu tử họ Cao làm việc gì cũng chẳng bao giờ suy trước tính sau, khóc vì loại người
ấy, không đáng. Cũng vì thế mà người nhà họ Cao thấy bất mãn, sau này
chuyển nhà đi nơi khác cũng chẳng nói tiếng nào.
Nhưng
Tuyết Chỉ dựa vào đâu mà trách cứ nàng? Thanh Thu chau mày, nói qua nói
lại, lại nói về nàng? Vô hình trung vì mấy lời của nàng ta mà khơi dậy
những chuyện cũ đã nhiều năm không nghĩ đến. Nàng định nói gì đó, nhưng
lại cố gắng nhẫn nhịn, chuyện đã qua nhắc lại cũng vô ích.
Thấy
nàng không đáp, Tuyết Chỉ truy hỏi: “Cô thật quá vô tình, những gì Bình
ca ca đối với cô, e rằng cô đã quên sạch từ lâu rồi nhỉ?”.
“Y có
một tri kỷ có tình có nghĩa như cô là đủ rồi, không cần phải lãng phí
nước mắt lãng phí tâm tư của ta nữa.” Mắt Thanh Thu bùng lên lửa giận,
nhưng trên mặt vẫn cố giữ nụ cười như có như không: “Vừa rồi chẳng phải
nói, bảo cô đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa, giờ thêm một yêu cầu, đừng nói về
điều gì mà Bình ca ca đối tốt với ta nữa, ta thấy buồn nôn lắm”.
Giờ đến
lượt Tuyết Chỉ kinh hãi không thôi, nhất thời chẳng nói được câu nào,
một lúc lâu sau mới hỏi: “Tại sao, cô hận ta thì cũng không nói làm gì,
tại sao hận Bình ca ca?”.
“Phải cần ta nói ra sao?” Thanh Thu đột nhiên học được khẩu khí của người nào đó, “Ta thật sự không muốn ra biên ải, không muốn rời xa Việt Đô, không muốn
rời xa hai người, chỉ là không thể không đi. Về phần Thu Thu, ta thật sự không biết phải mở miệng nói với nàng ấy thế nào, ta sợ nàng ấy sẽ
không tha thứ cho mình”.
Người
gọi nàng là Thu Thu, chỉ có tiểu tử họ Cao. Tuyết Chỉ trong nháy mắt
nghĩ đến tình cảnh ngày hôm ấy, sắc mặt vô cùng quái dị hỏi: “Cô nghe
thấy ư?”.
Thanh Thu gật đầu, chuyện này nàng luôn muốn né tránh không nghĩ đến, cũng chẳng nhắc đến với bất kỳ ai.
Ngày hôm đó nàng chẳng qua vô tình rời khỏi học viện sớm, khi quay lại lấy đồ,
mới thấy cảnh tượng ấy bên ngoài tường của cẩm viện.
Lúc nhìn thấy họ nàng còn buồn bực, sao hai con người vẫn luôn bất hòa đó lại
đứng đấy thì thầm với nhau. Chẳng đợi nàng nghe rõ, đã thấy Tuyết Chỉ ôm chầm lấy Cao Hoằng Bình.
“Đừng
đi, muội không muốn huynh đi, cho dù cả đời này huynh không thèm nhìn
muội lấy một cái, không nói chuyện với muội. Cho dù huynh thành thân và
sinh con với Thanh Thu tỷ tỷ, muội chỉ cần nhìn huynh là đủ rồi!”
Rốt cuộc thì Tuyết Chỉ đã yêu Cao Hoằng Bình từ khi nào? Trong khoảng thời gian
rất dài, Thanh Thu luôn suy nghĩ vấn đề này. Hôm ấy nàng lẳng lặng rút
lui, nhớ ra y đã có một thời gian khá dài tâm trạng khác thường, không
biết là vì mâu thuẫn không thể không đi biên ải, hay là vì… Tuyết Chỉ.
Bất luận là vì ai, thì cũng không nên nhắc tới nữa, hôm nay là sinh thần của
nàng mà chẳng hề vui vẻ. Thanh Thu nghĩ mình cũng tận nghĩa tận tình
rồi, nàng nhìn ra ngoài cửa, không biết Tô Diệu và Linh Ngọc tiểu thư đã đi đâu, mãi không quay lại, miệng thì nói: “Cô bảo ta hận y cũng được,
hận cô cũng được, dù sao ta cũng cầu xin cô, đừng đến làm phiền ta nữa,
được không?”.
Tuyết
Chỉ cúi gằm đầu, túm chặt gấu áo, trực giác mách bảo nàng ta rằng Thanh
Thu chỉ nhìn thấy cảnh mình ôm Bình ca ca, chứ không thấy cảnh sau đó
nàng ta bị y đẩy ngã xuống đất trông vô cùng nhếch nhác. Mắt nàng ta ánh lên những tia sáng tinh quái, nhưng không ngẩng đầu, giọng nói hết sức
dịu dàng và có chút hối lỗi, “Là ta không tốt, ta thật không ngờ…”.
“Được
rồi, đừng nói cái gì tốt với không tốt nữa, ta chỉ cầu xin cô sau này
hãy buông tha cho ta, đừng túm chặt lấy ta không thả nữa. Cô xem, hôm
nay việc đã đến mức này, mọi người đều rất tốt, ta thật lòng chúc phúc
cho Ninh tông chủ mãi mãi bền chặt đồng lòng đến đầu bạc răng long!”
Thanh
Thu nói xong bèn bỏ đi tìm hai người Tô Diệu và tiểu thư Huống Linh
Ngọc, thì bị Tuyết Chỉ chặn đường, túm chặt lấy cánh tay nàng, nghiêm
túc hỏi: “Cô sớm đã không còn nhớ nhung gì tới Bình ca ca nữa thật
sao?”.
Thanh Thu cảm thấy bất lực, nàng nhớ hay không chẳng quan trọng, tại sao Tuyết Chỉ lại cố chấp nói mãi đề tài vô vị này?
“Đúng là thế, ta nhớ hình như chẳng bao lâu nữa cô sẽ thành thân, có gì mà không yên tâm. Có thể bỏ ta ra được chưa?”
“Câu hỏi cuối cùng.” Tuyết Chỉ vẫn túm chặt Thanh Thu không buông, “Ta biết thế
tử có ý với cô, vậy cô thì sao, cô cũng chung tình với thế tử ư? Nếu cô
sớm tìm được phu quân, thì ta cũng yên tâm hơn”.
Có lẽ
việc chung thân đại sự của nàng cũng khiến Tuyết Chỉ mệt mỏi lo lắng
chăng? Thanh Thu lạnh lùng hừ một tiếng, Tuyết Chỉ không yên tâm về
nàng, nếu như thế, nàng ta nên đi tìm Ninh Tư Bình bàn bạc mới đúng chứ, lẽ nào nàng phải lập tức gả cho ai đó Tuyết Chỉ mới yên tâm?
Thanh Thu lạnh lùng đáp: “Việc này không cần đại gia phải lo”.
“Không, cô hãy nói cho ta biết, xin cô đấy.”
“Được,
vậy ta cho cô biết, thế tử thật lòng với ta, đương nhiên ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý với chàng. Hai chúng tôi tâm đầu ý hợp, cả đời này sẽ không
bao giờ rời xa.” Nàng nói một hơi, Tuyết Chỉ cũng chầm chậm bỏ tay khỏi
cánh tay nàng, khẽ nói: “Chỉ mong cô nhớ những gì mình nói”.
Thanh
Thu không buồn nói qua nói lại với Tuyết Chỉ nữa, quay người ra khỏi
Nhiễm Hương các. Vừa bước chân ra khỏi bậc cửa thì ngẩn người ra, bên
ngoài không biết từ bao giờ đã tập trung một đám người, nghe hết những
gì họ vừa nói.
Trong số đám người ấy, Thanh Thu biết hai người, lại là hai người có liên quan tới nội dung mà vừa rồi nàng và Tuyết Chỉ nói.
Ninh Tư
Bình ngồi dựa vào ghế tựa có đệm mềm, bốn cận vệ mặc áo bông vẫn khiêng
chiếc ghế đó, rõ ràng sợ kinh động đến cuộc nói chuyện của hai người,
chắc đã đứng lâu lắm rồi.
Vệ Minh
lại đứng chắp tay sau lưng, khoác bộ cẩm bào xanh sẫm, bên trên thêu
từng đám từng đám vân mây bằng chỉ bạc. Không biết dùng chất liệu gì,
những sợi chỉ màu bạc ấy lấp ló trong lớp vải gấm, chói sáng làm người
ta hoa mắt.
Thì ra
sáng sớm hắn ra khỏi phủ là để đến Tư Thu viên, không biết hắn tới đây
làm gì, rõ ràng không phải vì việc công. Vệ Minh đã nghe được bao nhiêu?
Thanh
Thu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng hít một hơi thật sâu, quay
đầu nhìn Tuyết Chỉ vẫn đang đứng bên trong, thấy nàng ta đứng đó chẳng
hề có chút lúng túng nào. Trong số này chỉ có nàng thân phận thấp kém,
đành nhìn thế tử và Ninh Tư Bình hành lễ: “Thanh Thu bái kiến thế tử,
bái kiến Ninh tông chủ”.
Đương nhiên Tuyết Chỉ không vô duyên vô cớ kéo nàng ở lại để nói chuyện, rồi kể những chuyện xưa cho nàng nghe, khúc Thu Phong Từđã khiến Ninh Tư Bình tìm đến. Ai mới là người thật lòng thật dạ với y,
lại ép Thanh Thu phải tỏ ra tuyệt tình, thật đúng là khổ nhục kế.
Làm khó
bọn họ phải lẳng lặng tìm đến, mấy nam tử cao lớn thậm chí đứng bên
ngoài nghe trộm mà cũng không đỏ mặt. Thanh Thu nghĩ rồi lại nghĩ, dường như vừa rồi mình chẳng nói gì không thỏa đáng cả, thậm chí những lời
nhạy cảm như thân phận của Ninh Tư Bình nàng cũng không nhắc tới.
Bất giác vô cùng khâm phục Tuyết Chỉ, chẳng trách đối phương không kể tới đoạn
nàng ta và Ninh Tư Bình trùng phùng, thì ra đã sớm lên kế hoạch cả rồi.
Tuyết
Chỉ đi ra ngoài Nhiễm Hương các, ánh mặt trời chiếu thẳng vào khiến nàng ta phải nheo mắt lại, thấy Vệ Minh liền khẽ nhún mình hành lễ: “Thì ra
thế tử đã đến rồi, chắc là không yên tâm để một mình Thanh Thu tới đây,
vậy lúc này đã yên tâm chưa?”.
Nàng ta
nói đầy ám chỉ, những lời đó còn có ý tranh công nữa. Cũng phải, nếu
không nhờ nàng ta, Vệ Minh cũng sẽ không nghe được những lời toàn tâm
toàn ý của Thanh Thu, mấy từ như “không bao giờ rời xa” ấy của nàng.
Muốn một người mà đi một bước cũng phải suy nghĩ cả nửa ngày trời, vô cùng thận
trọng như Thanh Thu, nói ra những lời như thế, e rằng không biết phải
đợi tới bao giờ. Cho dù trong lòng có tình cảm, nàng cũng sẽ nhấn mạnh
mình quyết không làm thiếp, chứ không bao giờ nói ra những lời rùng mình như dùng chân tình đổi lấy chân tình.
Hắn
phỏng đoán lúc này lòng Thanh Thu nhất định vô cùng bối rối, nên nở một
nụ cười tươi rói đáp: “Đúng, giờ đã dùng cơm xong rồi, Tuyết Chỉ đại gia cũng nên trả lại người cho ta mới phải”.
Nói xong Vệ Minh đi lên phía trước cầm tay Thanh Thu, nhận ra nàng đang cúi gằm
mặt nhìn xuống đất, có vẻ rất bất ổn chứ không phải là bất an, nhìn bộ
dạng thì đúng là bị dọa thật rồi.
Hôm nay
hắn bị Tống Củng kéo tới Tư Thu viên, Tống Củng không thể thường xuyên
qua phủ thế tử gặp giai nhân. Hôm nay đặc biệt đến Tư Thu viên để “vô
tình” gặp phải Linh Ngọc, sau đó mấy người bọn họ nghe thấy tiếng đàn mà tìm tới. Tống Củng đi nửa đường gặp được Huống Linh Ngọc lúc ấy đang bị Tô Diệu kéo ra ngoài, thế là chỉ còn lại hai người Ninh Tư Bình và Vệ
Minh thôi.
Khi tới
ngoài Nhiễm Hương các, tiếng đàn đã ngừng từ lâu, đúng lúc Tuyết Chỉ kể
đến đoạn vì sao nàng ta rời thành Việt Đô, nghe thấy những lời chân tình mà Tuyết Chỉ dành cho vị “Bình ca ca” kia, lòng đầy tương tư. Ánh mắt
của Vệ Minh và đám cận vệ không kìm được liếc nhìn Ninh Tư Bình một cái, thầm nghĩ vị Tuyết Chỉ đại gia này nguy rồi, sắp được gả vào Thiên phủ, lại bị vị hôn phu biết được chuyện tình trước đây, thật đúng là bất
hạnh.
Sắc mặt
Ninh Tư Bình đương nhiên rất xấu, nhưng hoàn toàn không tức giận vì nghe thấy việc vị hôn thê của mình từng yêu thương một người khác. Người
khác mà nàng ta nhắc đến kia, đương nhiên y rất rõ, y không thể ghen
tuông với chính bản thân mình được.
Y giận
vì ý đồ của Tuyết Chỉ khi nói ra những điều đó với Thanh Thu, cũng lo
lắng rằng hai người sẽ nhắc đến thân phận của mình. Vệ Minh đứng ngay
cạnh y, nếu không cẩn thận để hắn biết được những chuyện này thật phiền
phức.
Càng như vậy thì lòng càng phiền loạn, Ninh Tư Bình vừa muốn lập tức xông vào
chấm dứt cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng lại nhẫn nhịn vì muốn nghe
tiếp, y muốn nghe xem Thanh Thu sẽ nói gì. Chỉ nghe một lúc, mà sắc mặt
Ninh Tư Bình thay đổi mấy lần, đau lòng cảm khái hối hận xấu hổ tất cả
những cảm xúc ấy đan xen lẫn lộn.
Đột
nhiên Ninh Tư Bình hiểu ra vì sao lần này y trở lại, Thanh Thu lại lạnh
lùng vô tình với mình như thế, thậm chí còn quyết liệt không muốn gặp y
dù chỉ một lần. Có lẽ vì cảnh mà nàng bắt gặp nhiều năm trước, y muốn
giải thích cho nàng rõ, chỉ là liệu có nói rõ được thật không thôi?
Có cơn
gió thổi qua, khiến tà áo bọn họ đều phấp phới, Tuyết Chỉ khẽ đi đến
cạnh Ninh Tư Bình, quan tâm hỏi: “Hôm nay có đỡ hơn không, thời tiết đẹp lại có nắng, nhưng chỉ có một lúc buổi trưa này thôi, lát nữa sẽ nổi
gió, chàng giờ không thể ra gió được, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi thì tốt hơn”.
Những
lời này thật điềm tĩnh biết bao, vẻ mặt tự nhiên làm sao, trong tình
huống như vậy mà còn làm bộ như chẳng có chuyện gì, thật khiến người ta
khâm phục. Vệ Minh biết Ninh Tư Bình bị thương trước ngực, chuyện hôm
nay không khiến y phải tức giận tới mức vết thương nứt toác, tâm trạng
tổn hại chứ? Chuyện đàm phán hòa bình không thể kéo dài hơn nữa, y càng
sớm khỏe ngày nào thì việc đàm phán càng sớm kết thúc ngày ấy.
Thanh
Thu khẽ run run hàng mi lén liếc Ninh Tư Bình một cái, y ngồi dựa vào
ghế mềm, từ đầu tới cuối chẳng nói chẳng rằng. Hai mắt nhắm hờ như toàn
thân không còn chút sức lực nào cả, đôi tay để trong tay áo, nghe những
lời Tuyết Chỉ vừa nói mà vẫn ngồi im bất động. Cho tới khi Tô Diệu và
mấy người kia quay lại, Vệ Minh liền lên tiếng cáo từ, y mới nhấc tay
lên khum lại: “Thế tử đi từ từ, không tiễn không tiễn”.
Đôi mắt
đó lóe lên những tia u ám, khiến Thanh Thu nhìn mà bất an, người này giờ đã thay đổi quá nhiều. Vừa rồi nàng nói không còn nhớ tới việc và người của ngày xưa, không phải là đối phó với Tuyết Chỉ, mà thật sự không còn nhớ tới người đã chết nữa, chỉ mong y nghe thấy, đừng tới tìm nàng nữa.
Tiệc tàn người tan, Tuyết Chỉ tiễn họ một đoạn, biết Ninh Tư Bình vẫn ở Nhiễm
Hương các, nàng ta quay về gặp y. Như nàng ta vừa nói, ánh nắng ấm áp đã tắt, mây mù che phủ, sắc trời ảm đạm, khiến trong Nhiễm Hương các cũng
có phần lạnh lẽo âm u.
Hai
người chẳng có gì để nói, Tuyết Chỉ ngồi xuống trước bệ đỡ đàn của mình, làm như chưa xảy ra chuyện gì, nói: “Cũng không có việc gì, thiếp đàn
cho chàng nghe, được không?”.
“Cho tới tận giờ này hôm nay, ta mới biết nàng giỏi như thế, cũng phải, có thể
sống sót ở núi Vọng Xuyên, lại thành danh thiên hạ, thì không phải hạng
bất tài.” Y vừa mở miệng là buông lời lạnh lùng, hoàn toàn không chút
niệm tình, “Nàng cũng chẳng cần đàn gì cả, về mặt này nàng kém hơn Thanh Thu nhiều”.
Tuyết
Chỉ ngẩng phắt đầu lên, dường như không tin Ninh Tư Bình tuyệt tình tới
mức này, rồi đột nhiên nàng ta cười một tiếng: “Đương nhiên, thiếp làm
gì đều không thể bì được với vị trí của cô ta trong lòng chàng, hai
người đã gặp nhau rồi, phải không?”.
“Lẽ nào ta không nên gặp nàng ấy?”
“Nên,
người mà chàng nên gặp nhất là cô ta! Không sai, thiếp sớm đã biết rằng, lần này chàng trở về đều là vì cô ta, gì mà đàm phán hòa bình, gì mà
đón vị hôn thê là thiếp chứ, đều giả cả, tất cả đều là vì cô ta.”
Từ nhỏ
nàng ta đã khổ luyện cầm nghệ, nhưng chẳng có được nổi một lời khen của
sư phụ. Giờ nàng ta đã có danh có lợi, được người trong khắp thiên hạ
ngưỡng mộ, nhưng người mà Tuyết Chỉ quan tâm nhất vẫn không chịu thừa
nhận nàng ta. Cảm xúc trong lòng đã không còn là hận nữa, mà là sự thất
vọng vô bờ, có điều Tuyết Chỉ quyết không chịu thua.
“Nhưng
chắc chàng không ngờ nhỉ, cô ta đã thay lòng, chàng thấy rồi đấy, giờ
bên cạnh người ta là một nam nhân xuất chúng như thế tử, một anh hùng
hào kiệt thẳng thắn rộng lượng, dù đã gặp thì sao nào?”
“Thế tử thật lòng với ta, đương nhiên ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý với chàng.
Hai chúng tôi tâm đầu ý hợp, cả đời này sẽ không bao giờ rời xa.”
Câu này
Ninh Tư Bình đứng ngoài cửa nghe rất rõ ràng, y không tin cũng không
được. Y nhìn Tuyết Chỉ lạnh lùng hỏi: “Nàng làm những việc này thì có
lợi gì cho mình?”.
“Có lợi
gì ư?” Nàng ta cười đầy thê lương, nước mắt không kìm được tuôn rơi lã
chã: “Thiếp chỉ muốn chàng nghe thấy những lời ấy rồi, sẽ hết hy vọng,
nhớ tới thiếp một chút, thiếp đối với chàng cũng toàn tâm toàn ý, không
bao giờ rời xa”.
Hôm đó
khi Ninh Tư Bình nói muốn thành thân với Tuyết Chỉ, nàng ta đã cảm thấy
lời này không thật. Thậm chí Tuyết Chỉ còn nghĩ rằng cứ giữ y cả đời như thế chưa chắc đã là không may mắn. Cả đời đều được nhìn thấy y, giữ y
trong tim, nhưng Ninh Tư Bình lại không cần, còn lợi dụng tấm lòng của
nàng ta.
Những
giọt nước mắt ấy chẳng có tác dụng gì với y, Ninh Tư Bình dùng một bàn
tay đỡ lấy đầu, im lặng hồi lâu mới nói: “Đã bao lầu rồi ta chưa được
nghe thấy tiếng đàn của nàng ấy?”.
Sau khi y rời xa Việt Đô nơi mình sống từ nhỏ đến lớn, sau khi giả chết nơi biên
ải tới Bắc Vu nhận lấy thiên mệnh của mình. Ninh Tư Bình mới chỉ rời xa
Thanh Thu có sáu năm, vậy mà như thể đã rời xa cả một đời.
Con
người sống trên thế gian này, lại có bao nhiêu là việc bất đắc dĩ như
vậy, nếu y không về lần này, trong trái tim chỉ mãi mãi nhớ tới nàng ở
nơi xa, thì có lẽ y sẽ không đau khổ như thế.
Tuyết
Chỉ cho rằng Ninh Tư Bình nghe thấy tiếng lòng của mình, sẽ để tâm tới
tình cảm mà nàng ta đã bỏ ra. Ai ngờ y chẳng buồn để ý, ngược lại còn
nhớ tới tiếng đàn của Thanh Thu, cùng lúc nàng ta đau lòng rơi nước mắt y còn bồi thêm một đao nữa, quả thật vô tình tới cùng cực.
Tuyết
Chỉ đang định hỏi y tại sao khi trước lại hứng một đao của thích khách
thay mình, thì thấy Ninh Tư Bình vốn vì bị thương nặng tới mức không thể cử động được, lúc này từ từ đứng dậy, đi tới trước bệ đỡ đàn, khẽ gảy
vào dây đàn. Vừa rồi Thanh Thu đã ngồi trước cây đàn này gảy khúc Thu Phong Từ đã bao năm nàng chưa gảy, Tuyết Chỉ vẫn nhớ được ca từ ấy: Gió thu mát, trăng thu sáng, lá rơi tản mát, chim tránh rét bay về, tương
tư tương kiến biết ngày nào, lúc này đêm nay khổ vì tình…
Ninh Tư
Bình quay lại như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tuyết Chỉ, khẽ
cười: “Cho dù thế nào, hôm nay vẫn phải cảm ơn nàng, ta đã biết được
Thanh Thu năm lần bảy lượt vô tình với ta như vậy, là vì lý do ấy”.
Nói rồi y vỗ tay gọi bốn cận vệ vẫn đứng bên ngoài vào, Ninh Tư Bình ngồi xuống
ghế, bộ dạng yếu ớt vì bị thương để mặc chúng khiêng về nghỉ ngơi. Tuyết Chỉ đứng ngẩn ra cả nửa ngày, lẩm bẩm: “Không thể nào… rõ ràng chàng đỡ cho ta một đao, vết thương nặng còn chưa khỏi…”.
Cuối cùng Tuyết Chỉ hiểu ra, chẳng qua nàng ta tình nguyện nghĩ chuyện ấy là thật mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT