“Linh à, làm ơn đừng giận em nữa mà.”

Dai như đỉa, cứ đều đặn mười giây một lần, Hoàng lại “thét” lên đầy thảm thiết như vậy đấy. Tôi không thể nhớ chính xác đây đã là lần thứ bao nhiêu Hoàng nói như vậy mà chỉ có thể khẳng định sự phiền phức của thằng nhóc ấy khiến cho đầu tôi như sắp nổ tung ra vậy.

“Còn em làm ơn để chị yên.”

Gạt tay Hoàng ra khỏi người mình, tôi phải thừa nhận rằng sáng sớm ngày ra vô tình bắt gặp nó trên đường là cực, cực kì xui xẻo. Tôi đang đi đứng rất tử tế, tự nhiên Hoàng ở đâu lao ra đâm rầm cả xe vào người tôi rồi lải nhải như vậy từ nãy tới giờ.

“Hu hu, chị có đánh có chửi gì em cũng được, nhưng đừng lạnh lùng với em như thế. Em đau lòng lắm Linh à.”

Nhất quyết không chịu buông tha cho tôi, Hoàng bắt đầu đổi sang giọng cho giống mấy bộ phim tình cảm sướt mướt được chiếu trên tivi. Thật là bực mình quá thể! Dù là như vậy, nhưng tôi không thể chối bỏ được sự thật là mình còn đang giận Hoàng. Hừ, cứ nghĩ đến việc tôi vừa rời khỏi trường thi đã vội vã lao vào bệnh viện thăm nó, để rồi bị nó lôi đi xềnh xệch vì một người khác, tôi lại bực mình không tả được. Phận làm em mà nó dám đối xử với tôi như vậy cơ đấy, đúng là không thể tha thứ mà!

“Em tránh ra đi, chị đi có việc bây giờ.”

“Không. Chừng nào chị nói là chị hết giận em rồi thì em mới tránh.”

“Chị hết giận em rồi.”

“Không thật lòng.”

“Vậy đưa túi cam kia đây rồi chị hết giận.”

Tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào túi cam đang treo lủng lẳng ở xe Hoàng, thứ thu hút sự chú ý của tôi từ nãy đến giờ không phải là Hoàng mà chính là loại trái cây đó. Ngơ ngác nhìn xuống xe mình, Hoàng tỏ vẻ khổ sở khi từ chối:

“Ầy, cái này không được, em đi thăm người ốm đó. Chị thích thì tối em mua bánh mang qua cho chị nha.”

“…Em đi thăm mẹ Ly à?”

Mất một chút thời gian để suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng lên tiếng hỏi, mặc dù bản thân mình cho rằng ý nghĩ đó không có cơ sở là bao. Đột nhiên tôi nghĩ đến mẹ Ly khi nghe Hoàng nói vậy thôi. Hy vọng thằng nhóc sẽ không hiểu lầm rằng tôi vẫn còn để bụng ra mặt vì chuyện ở bệnh viện hôm trước.

Vậy mà trái với dự đoán của tôi, Hoàng thản nhiên gật đầu thừa nhận:

“Vâng.”

“_”

“Hôm nay em không phải tập mà.”

“Ừ, thế thôi em đi đi.”

“Vâng.”

“…Khoan!” – Tôi kéo áo Hoàng lại khi thằng bé vừa tra chìa khóa vào xe – “Hay là…chị đi cùng em nhé.”

.

.

.

Tôi cùng Hoàng đi đến bệnh viện 108, nơi này gần nhà anh Dương nên tôi lại thoáng nghĩ tới anh ấy, và cả Ly. Nếu Ly cũng vào Hồ Chí Minh thì ai sẽ chăm sóc cho mẹ nó? Bởi dù có bố ở bên, nhưng công việc lúc nào cũng khiến ông bận rộn, đâu thể lúc nào cũng túc trực trong bệnh viện.

“Chị còn nhớ mẹ Ly nằm ở đâu không?” – Hoàng cầm túi cam đi về phía tôi sau khi gửi xe, cách nó gọi “mẹ Ly” nghe thân thiết và thản nhiên kỳ lạ.

“Có, chị vào đây cũng hai lần rồi mà.”

Tôi gật đầu, vội đuổi theo Hoàng. Ngay khi bước vào bên trong, mùi thuốc sát trùng đã sộc lên mũi, tuy không làm tôi khó chịu nhưng vẫn khiến tôi thấy như muốn bệnh. Đó là một trong những lí do mà từ lâu tôi đã gạch nghề bác sĩ ra khỏi danh sách những nghề đáng mơ ước của mình.

Lấy lý do tôi đi quá chậm, Hoàng ngừng lại đợi rồi kéo tay tôi đi tiếp. Có lẽ thằng bé vẫn nghĩ tôi không nhớ đường, nhưng lại không chịu thừa nhận khi nó hỏi. Tôi hơi phì cười trước dáng vẻ giả vờ làm người lớn của Hoàng. Thật ra tôi nhớ rất rõ, mẹ của Ly nằm ở phòng số 8, khoa điều trị ung thư.

Khi đến nơi, hình ảnh gầy gò của mẹ Ly hiện lên trong mắt chúng tôi. Người đàn bà nằm trên giường hơi khép mắt, nước da tái nhợt và gò má nhô cao vì gầy ốm. Bà mặc bộ quần áo màu xanh biển, tóc vấn gọn ra sau gáy, tuy nằm trên giường bệnh nhưng lại cho người ta nhìn thấy vẻ thanh thản nhẹ nhàng, không giống như một người đang bị bệnh tật dày vò.

“Cháu chào cô.” – Hoàng nhanh tay đặt túi cam lên chiếc tủ kê sát giường, rồi thu dọn những hộp thức ăn có từ trước đó vào một chiếc bao nilon đặt sẵn dưới gầm tủ. Xong xuôi, nó quay sang tôi, lúc này đang ngẩn ra khi thấy Hoàng làm mọi thứ một cách nhanh chóng và quen thuộc – “Hôm nay cháu đưa cả chị Linh đến nữa.”

Mẹ của Ly vừa nghe thấy tên tôi liền cố gắng ngồi dậy. Bà lộ ra vẻ vui mừng khi nhìn thấy tôi, dù tôi chưa kịp mở miệng chào.

“Linh hả con?”

“Cháu…cháu chào cô…”

Tôi vẫn đứng ngây ra, lắp bắp cất giọng chào hỏi trong khi Hoàng thì đã nhanh tay đỡ mẹ Ly ngồi dậy và dựng thẳng gối dậy cho bà tựa lưng. Tại sao đến giờ khi đối diện với mẹ Ly, tôi vẫn cảm thấy thiếu tự nhiên đến vậy nhỉ? Hoàng thì khác hẳn tôi, chẳng rõ từ khi nào nó đã thân quen với người đàn bà này đến vậy.

“Con lại đây ngồi này.”

“Vâng…”

Tôi bối rối bước lại gần và ngồi xuống giường cạnh mẹ Ly, vẫn chẳng biết nên bắt đầu câu chuyện sao cho tự nhiên nhất có thể. Đối với người đàn bà trước mặt, tôi vừa cảm thấy thương, vừa cảm thấy giận,… chính vì vậy mà bản thân tôi chẳng thể xác định được mình nên đối diện với bà ra sao.

“Hoàng nó vẫn vào thăm cô thường xuyên mà, vậy nên con không phải ngại đâu.”

Mẹ Ly vừa dứt lời, tôi ngay lập tức đánh mắt sang phía Hoàng, chỉ tiếc là thằng bé đã kịp thời lảng tránh cái nhìn của tôi. Mẹ Ly vừa nói là thường xuyên? Đã từ bao giờ, Hoàng trở nên thân thiết với mẹ con Ly như vậy? Và chẳng phải thằng nhóc đó trước giờ nhiều lời lắm sao, vậy sao chuyện này tôi chưa một lần được nghe Hoàng nhắc tới?

“Phải rồi, cô ơi, cô đã uống thuốc chưa?” – Hoàng cố tình phớt lời vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của tôi, nó ngồi xuống mép giường bên kia, hỏi mẹ Ly bằng giọng thân thiết.

“Cô uống rồi, mà con bắt đầu giống Ly, cứ hay phải nhắc cô từng chút rồi đấy” – Mẹ của Ly bật cười, ánh mắt dành cho Hoàng cũng vô cùng ấm áp. Giữa lúc tôi cảm thấy mình như người thừa vì không thể xen vào bầu không khí thân thiết kia thì bà đột ngột chuyển hướng câu chuyện – “Linh, mẹ con vẫn khỏe chứ?”

“Ơ, dạ…”

Tôi hơi ngước lên nhìn mẹ Ly. Bà có đôi mắt phẳng lặng và dịu dàng đến mức khi nhìn thẳng vào, tôi đột nhiên thấy lòng chùng xuống. Có phải vì vậy mà bố chọn ở bên bà ấy chứ không phải mẹ tôi, vì bố cho rằng người phụ nữ sắc sảo và mạnh mẽ có thể chịu đựng những tổn thương tốt hơn? Và cũng vì vậy, nên mẹ tôi để cho một phút ích kỷ dằn vặt mẹ cả đời, đến cuối cùng lại phải chọn cách buông tay. Nếu nói yêu một người là chấp nhận phần thua thiệt, thì tôi hiểu mẹ mình đã thua đến trắng tay cho bố, và cho cả mẹ của Ly rồi.

“Cháu vẫn còn trách cô đúng không, Linh?” – Người đàn bà ngồi trước mặt tôi hơi cúi đầu, trên môi vẽ ra một nụ cười buồn đầy phức tạp. Có lẽ bởi vì biểu hiện của tôi lúc này, không ghét bỏ nhưng cũng không niềm nở, khiến cho đôi mắt bà tràn ngập một nỗi day dứt.

“Không đâu ạ.” – Tôi lắc đầu, thời gian của người đàn bà ấy cũng không còn bao nhiêu nữa, cứ xem như, quyết định của tôi là vì bố mà buông bỏ chút giận hờn còn sót lại - “Nếu cháu trách cô thì sao lại đến đây thăm cô chứ?”

Lần này, đến lượt tôi nhận ra Hoàng đang nhìn mình chăm chú, như thể nó cũng đang chờ đợi câu trả lời của tôi như mẹ Ly. Và sau khi thấy tôi lắc đầu, dường như Hoàng vừa mỉm cười nhẹ nhõm? Có thể tôi lầm, nhưng tôi cảm nhận được Hoàng rất lo lắng cho người đàn bà này.

“Để cháu bóc cam cho cô nhé.” – Tôi đứng dậy mở túi cam, lấy ra hai quả, đang loay hoay để tìm đĩa thì hai quả cam trên tay tôi đã bị Hoàng giật lấy.

“Chị để em làm cho.”

“Chị làm cũng được mà.”

“Thôi lại bẩn tay đấy, mà cô Phương cũng chỉ thích cam cắt để nguyên vỏ thôi.”

“Sao em biết?”

“Thì…”

“Ly bảo với Hoàng như thế phải không?” – Mẹ Ly có lẽ không đợi được hai đứa chúng tôi tranh nhau việc bóc cam, đành phải lên tiếng giải thích – “Cô đã nói không nên, vậy mà con bé còn làm phiền Hoàng. Linh biết không, Ly nhờ Hoàng đến đây mỗi ngày đấy. Cô hiểu tính khí của Ly, chắc nó đã dặn Hoàng rất nhiều việc phải nhớ, phải làm.”

“Dạ, không có gì phiền đâu, cháu đã hứa với Ly rồi mà.” – Tôi nhận ra Hoàng lúng túng thấy rõ khi mẹ Ly đột nhiên kể với tôi mọi việc. Để tránh nhìn tôi, thằng bé cứ cố loay hoay với chồng đĩa trong tủ.

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi mù mờ, nhưng cũng có cảm giác sáng tỏ về lý do Hoàng trở nên thân thiết với mẹ Ly. Tôi hiểu ra, trong khoảng thời gian này, giữa Hoàng và Ly đã diễn ra chuyện gì đó mà thằng bé cố tình giấu nhẹm, không chịu nói cho tôi và cho cả nhóm biết. Nhưng dù là chủ ý của ai đi nữa, thì việc giữ bí mật càng khiến cho tôi phải suy nghĩ về mối quan hệ của cả hai người. Bởi đâu phải tự nhiên, Hoàng chuyển cách xưng hô từ “bà Ly” đầy hậm hực sang thành “Ly” như thế, dù gì Ly cũng bằng tuổi tôi kia mà.

“Can I call you my own, and can I call you my lover

Call you my one and only girl

Can I call you my everything, call you my baby

You’re the only one who runs my world.”

Chuông điện thoại của Hoàng vang lên, dù thằng bé đã chỉnh cho âm vực rất nhỏ nhưng tôi vẫn nhận ra giai điệu bài “Call you mine” của Jeff Bernat. Thật lạ, trước đây, Hoàng luôn thích những nhạc chuông sôi động, mang chút âm hưởng rock, nhưng nhạc chuông hiện tại của Hoàng lại là chorus của một bài hát rất nhẹ nhàng.

Hoàng dừng hẳn việc cắt cam để lôi điện thoại ra, sau khi nhìn vào màn hình, nó thoáng đưa ánh mắt về phía tôi với mẹ Ly, biểu hiện như thăm dò.

“Ly đang gọi ạ.”

Tôi cố gắng ra hiệu cho Hoàng, muốn thằng bé đừng nói với Ly rằng tôi đã cùng đến thăm mẹ Ly. Với những định kiến từ trước, có thể Ly sẽ quy việc tôi làm ra một ý định không hay nào đó.

“Hoàng, con ra ngoài nghe điện thoại của Ly đi, cô có chuyện muốn nói với Linh một chút.” – Dường như đã bắt gặp cái lắc đầu kín đáo của tôi, mẹ Ly liền đề nghị với Hoàng, thằng bé hẳn sẽ rất khó xử nếu phải nói dối về việc tôi đến ngay trước mặt bà.

“Vâng.” – Hoàng hơi chần chừ một chút rồi cũng đi ra ngoài. Tôi chỉ kịp nghe thằng bé trả lời một tiếng ‘Ly!’ với cái điện thoại, chẳng mấy chốc đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu.

Tôi nén tiếng thở dài, cảm thấy hơi ngột ngạt khi một lần nữa Hoảng bỏ tôi lại với mẹ Ly. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa, kể cả lí do tự nhiên cùng Hoàng vào thăm bệnh, tôi cũng không thể hiểu được. Chỉ là tôi cảm thấy thắc mắc, cũng như có chút không an lòng khi Ly đi Hồ Chí Minh và để người mẹ bệnh tật của mình ở lại đây. Nhưng khi vào đến đây và thấy Hoàng chăm sóc mẹ Ly tận tình như vậy, tôi cũng đã phần nào hiểu được lí do.

“Con biết lí do Ly đi Hồ Chí Minh phải không?”

“Dạ có.” – Tôi khẽ đáp, cảm thấy hơi ngạc nhiên khi bà lại hỏi tôi về chuyện của Ly.

“Cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày này, nhưng không biết…cô có thể đợi đến khi bộ phim quay xong không nữa.”

Câu nói của bà khiến cho cuộc hội thoại giữa chúng tôi lại rơi vào một khoảng lặng. Tôi chỉ biết nhìn mẹ Ly, trong khi đó thì bà lại dõi mắt ra bầu trời xanh lơ phía bên ngoài cửa sổ. Tôi dường như có thể hiểu được tâm trạng của bà trong lúc này, dù chỉ là một ít. Bản thân tôi nghĩ bất kì người mẹ nào cũng đều mong chờ đến ngày con cái mình thành công, đạt được ước mơ của mình.

“Cô đừng nói thế…” – Tôi rụt rè lên tiếng – “Nhất định…cô sẽ chờ được ngày Ly nổi tiếng mà.”

“Con biết không, ngay từ bé Ly đã đam mê diễn xuất. Dù rằng cô đã hướng nó theo ngành y, nhưng nó vẫn một mực đi theo đam mê của mình, và nói rằng nó sẽ thành công. Thật may khi cô đã không cố chấp và thuận theo ước mơ của nó.”

Tôi thoáng cười khi chợt nhận ra giữa chúng tôi cũng có một điểm chung: rất cố chấp trong việc theo đuổi đam mê của mình. Nhưng đến cuối cùng vẫn là Ly hơn tôi khi mà nó đã theo đuổi được những gì mình mong muốn chứ không bỏ cuộc vào phút cuối như tôi. Tôi ghen tỵ, thật sự ghen tỵ với Ly về điểm ấy. Ước mơ của tôi cũng chính đáng mà, vậy mà tại sao…

“Linh à, con cũng phải cố gắng đạt được ước mơ của mình đấy nhé.”

“…Vâng.”

Tôi ngoan ngoãn trả lời, giọng điệu cảm kích trước lời dặn dò của mẹ Ly nhưng trong thâm tâm tôi vẫn không khỏi thất vọng về mình. Cố gắng gì cơ chứ, tôi đã từ bỏ, đã hoàn toàn từ bỏ rồi. Tôi chẳng thể trách ai được cả, dù rằng có nhiều tác động bên ngoài ảnh hưởng đến sự lựa chọn của tôi, nhưng quyết định vẫn do chính bản thân tôi đưa ra thôi mà.

“Cô tự hào về Ly lắm phải không ạ?” – Tôi hỏi, cố gắng giấu đi sự ghen tỵ của mình.

“Phải rồi, Ly nó vốn trưởng thành từ sớm, nên cô hầu như không phải lo lắng nhiều về nó.” – Mẹ Ly cười tươi, đôi mắt sáng lấp lánh khi nghĩ đến con gái mình – “Mọi việc trong nhà, đến những việc sửa chữa của con trai, nó cũng đều có thể tự mình làm được. Con biết không, bệnh của cô trở nặng khi Ly mới mười sáu tuổi, con bé vừa đi học, đi làm thêm lại còn phải vào bệnh viện chăm sóc cho cô nhưng nó chưa bao giờ than vãn. Cô thật sự rất bất ngờ và hạnh phúc khi nhìn thấy Ly chững chạc hơn mỗi ngày, con bé đã cho cô rất nhiều nghị lực, cô chịu đựng được căn bệnh này đến hôm nay cũng nhờ vào sự kiên định của nó.”

“…Vâng.”

Tôi lại một lần nữa miễn cưỡng gật đầu, dù rằng trong thâm tâm cảm thấy không thoải mái, nhưng khi lắng nghe giọng điệu cũng như nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của mẹ Ly, tôi lại chẳng đành lòng cắt ngang hay phản đối lại câu chuyện của bà. Mà phản đói cái gì cơ chứ? Mẹ Ly nói đúng, Ly thật sự rất giỏi mà, tôi có khó chịu thì cũng là do ghen tỵ với nó mà thôi.

Tôi sẽ phải cố gắng bao nhiêu để mẹ có thể tự hào về tôi như mẹ Ly hiện tại đây?

Dường như nhận ra sự không thoải mái của tôi, mẹ Ly bèn nói:

“Mai sau khi làm mẹ rồi con sẽ hiểu, bất cứ người mẹ nào cũng đều cảm thấy tự hào khi nhắc đến con mình.”

Tôi tròn xoe mắt nhìn mẹ Ly, cảm thấy bất ngờ bà như thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy. Mẹ tôi cũng sẽ tự hào về tôi sao? Tôi chẳng bằng được một phần của Ly, mới hôm trước thôi tôi còn nhõng nhẽo như trẻ con đòi mẹ ngủ cùng mình. Vậy thì có gì để mẹ tự hào về tôi cơ chứ?

“Thật ạ?” – Tôi hỏi lại, giọng không giấu nổi sự nghi ngờ, và cả mong đợi.

“Ừ, dù con có lựa chọn sao, cô tin là mẹ con cũng sẽ ủng hộ quyết định mà con đã chọn.”

Đột nhiên, mẹ Ly cúi gập người rồi ho một tràng khản đặc. Tôi hốt hoảng nhìn bà liên tục dùng tay vỗ vào ngực, có lẽ động tác đó giúp cho bà hô hấp dễ dàng hơn. Phải rồi, tôi suýt chút nữa đã quên đi bệnh tình của mẹ Ly bởi bà luôn tỏ ra bình thản từ lúc chúng tôi vừa đến đây.

“Cô sao rồi?” – Tôi ngập ngừng đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng bà, lo lắng hỏi.

“Không sao, thỉnh thoảng cô lại ho như thế này, chắc vì mấy hôm nay trở trời thôi.”

“Cháu rót nước cho cô uống nhé.” – Tôi vội tìm chiếc cốc thì nhận ra, nước trong chai nhựa lớn đặt ở đầu tủ đã hết sạch.

“Linh, ở bên ngoài họ có đặt bình nước đấy.”

“Vâng, để cháu ra đó, nhưng cô phải nằm xuống nghỉ trước đã, cháu sẽ quay lại nhanh thôi.” - Sau khi đỡ mẹ của Ly nằm xuống giường, tôi ôm cái chai nhựa ra ngoài để hứng nước, tự hỏi sao mãi mà Hoàng vẫn chưa quay vào.

Tôi phải đi mất một đoạn mới tìm thấy bình nước của bệnh viện, trong lúc chờ cho nước đổ đầy vào trong chai, tôi đột nhiên nghe thấy giọng Hoàng. Thì ra thằng bé chạy đến tận đây để trả lời cuộc gọi của Ly.

“Yên tâm đi, cô Phương vẫn ổn mà.”

“…”

“Biết rồi, có phải là trẻ con đâu mà cứ dặn đi dặn lại thế.”

“…”

“Gọi bằng gì thì quan trọng lắm sao, Ly cũng có hơn tôi bao nhiêu tuổi đâu?”

“…”

“Được rồi, nghe này.”

“…”

“Tôi đã hứa thì sẽ chăm sóc cho cô Phương thật tốt, vậy nên…hãy tự chăm sóc tốt cho mình ấy, hiểu chưa?”

“…”

Tôi không biết ở đầu dây bên kia Ly trả lời Hoàng như thế nào, nhưng bản thân tôi thì gần như á khẩu. Tôi cứ ôm lấy chai nước, đứng phỗng ra nhớ lại những lời Hoàng vừa mới nói. Trước giờ, tôi chưa từng thấy thằng bé tỏ ra dịu dàng hay quan tâm gì đến Ly. Thậm chí, đã có lúc tôi đinh ninh rằng Hoàng rất ghét đứa em cùng cha khác mẹ của mình, và mọi người trong nhóm cũng thường bảo hai đứa là oan gia từ kiếp trước đấy thôi. Nó luôn tìm mọi cách trêu chọc Ly, nhiều khi rất quá đáng, vậy mà bây giờ, thằng bé lại dành cho Ly sự quan tâm không giấu giếm như vậy.

Cảm giác lạ lẫm cứ bủa vây trong tâm trí, tôi không ghen tị với Ly vì điều này, chỉ cảm thấy thật tò mò. Giữa lúc tôi đang phân vân có nên hỏi Hoàng cho rõ hay không thì đã chạm mặt khi Hoàng toan quay trở lại phòng bệnh số 8.

“Linh, sao cả chị cũng ra đây?”

“Chị ra lấy thêm nước cho mẹ Ly.”

Đầu tiên, Hoàng nhìn tôi ngạc nhiên, sau đó, tôi đọc thấy trong mắt nó có vài tia nghi ngờ, dù tôi đã cố hướng sự chú ý của Hoàng lên chiếc chai nhựa trên tay mình. Có lẽ, Hoàng đang nghĩ tôi lấy cớ ra ngoài để nghe lén cuộc điện thoại đây mà. Từ bao giờ, tôi lại trở nên không đáng tin đến thế T.T

“Có thôi nhìn chị không, chị không cố nghe lén hai đứa, được chưa?”

“Ơ, em đã nói gì đâu.”

“Không cần nói, nhìn mặt em chị biết.”

“Chị giận em à, nghe giọng chị kìa.”

“Chị không rỗi hơi như vậy, chị đem nước vào cho mẹ Ly đây.”

Tôi chề môi với Hoàng, trước khi quay đi, tôi còn kịp đập cái cốc giấy lên đầu nó, mặc cho thằng bé yếu ớt kháng cự.

“Linh, đợi em đã.” – Dù nghe thấy Hoàng gọi với theo từ đằng sau, tôi vẫn không có ý định đi chậm lại. Vừa rồi, khi Hoàng nhìn tôi bằng vẻ không tin tưởng, thật sự, tôi cảm thấy có chút hụt hẫng.

“Lúc nãy, chị…có nghe thấy mấy câu sau cùng mà em nói không?” - Hoàng chẳng tốn nhiều thời gian để đuổi kịp tôi. Tuy hiện giờ cả hai đang đi song song, nhưng Hoàng không dám nhìn thẳng vào tôi mà chỉ ấp úng hỏi.

“Vậy là em có cho rằng chị nghe lén?”

“Không phải thế, chỉ là…”

“Em sợ chị nghe rồi biết em quan tâm Ly như thế nào thôi, phải không? Đồ…chết vì gái.” – Tôi vung tay đập cái cốc lên đầu Hoàng thêm lần nữa, thế cho cân. Rồi không để cho thằng bé có cơ hội giải thích, tôi ôm chai nước đi thẳng một mạch, bởi nhìn vẻ mặt méo xệch của Hoàng lúc này, tôi sợ nó sẽ lôi tôi lại mà tra hỏi mất thôi.

“Chị đứng lại, nói vậy…chị nghe thấy hết thật sao, Linh?!”

.

.

.

“Em có gì để nói với chị không?”

Tôi ngồi sau xe Hoàng, dùng ngón tay gõ lộp cộp lên đằng sau chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ của nó. Cả hai chúng tôi chỉ mới rời khỏi bệnh viện chừng mười lăm phút. Sau khi chào mẹ Ly, tôi còn phải đợi Hoàng thu dọn vỏ cam và rửa lại đĩa. Thằng bé làm mọi thứ liến thoắng, không quên hứa sẽ quay lại sau khi chở tôi về nhà.

“Chuyện không giống như chị nghĩ đâu mà.” – Hoàng hơi lắc đầu, vì ngồi sau nên tôi không thể nhìn thấy gương mặt của Hoàng lúc này, nhưng thằng bé để lộ sự bối rối qua giọng nói rất rõ ràng.

“Chị chẳng nghĩ gì cả, chậc, hình như S.I.U cũng không biết chuyện này.”

“Kìa Linh, chị nỡ đe dọa em thế sao? T.T”

“Không, chị chỉ tò mò thôi, em biết đấy, khi tò mò chị hay đi hỏi anh Khánh…” – Tôi cố tình nhấn nhá tên của trưởng nhóm, Hoàng rất nể anh Khánh mà, nếu cả anh cũng hỏi thì thằng bé chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài nói thật.

“Được rồi được rồi, em sẽ kể, nhưng chị phải hứa là không được nói lại với mọi người trong nhóm, kể cả anh Dương.” – Cuối cùng, Hoàng cũng phất cờ trắng, chỉ tội thằng bé không thể nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tôi từ phía sau. Tôi không cho rằng mình quá đáng đâu, ai bảo ban nãy Hoàng không chịu tin lời tôi chứ.

“Ừ, ừ… Được rồi.”

“Haizz, em thừa nhận là em th…”

“Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ

Có thể nào quay ngược thời gian

Mà sao bao vết thương vẫn chưa lành vấn vương

Gửi đợi chờ vào hư vô”

Hoàng vẫn chưa kịp kết thúc câu nói thì điện thoại của tôi lại rung lên, là bố tôi gọi tới. Tôi tạm tha cho Hoàng, vội nhấn trả lời.

“Bố_”

“Linh à, con về nhà ngay đi! Mẹ con ra sân bay rồi.”

Tin nhắn khẩn cấp của bố thật sự như sét đánh ngang tai tôi. Tôi gần như hoàn toàn mất cảm giác và phương hướng sau câu nói gấp gáp của bố. Mẹ tôi ra sân bay rồi. Mẹ vẫn quyết định đi sang Nhật và đành lòng bỏ tôi ở lại hay sao?

Tôi hốt hoảng giục Hoàng đèo mình về nhà, mất bình tĩnh đến độ gắt lên khi Hoàng cứ luôn miệng hỏi xem chuyện gì xảy ra. Tại sao mẹ có thể làm như vậy cơ chứ? Mới tối hôm trước mẹ nói rằng sẽ suy nghĩ lại về chuyện này cơ mà, sao mẹ có thể lừa tôi như thế? Tôi không muốn xa mẹ, không muốn một chút nào. Tại sao chỉ vì chuyện tình cảm của đời trước mà mẹ có thể nhẫn tâm bỏ tôi lại Việt Nam mà đi đến một nơi khác? Tôi không tin đâu, bố chỉ đang đùa tôi thôi mà, mẹ tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Vừa tới cổng, Hoàng còn chưa kịp dừng xe thì tôi đã ngay lập tức nhảy phắt xuống mà chạy thẳng vào nhà. Tôi muốn lớn tiếng gọi mẹ, nhưng chẳng rõ vì sao nó cứ mắc nghẹn ở cổ, chẳng thể thoát ra thành câu.

Tôi thấy bố đang ngồi trên ghế sofa. Thấy tôi về, ông ngước lên nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự xót xa, và cả ân hận. Tôi vẫn nhìn quanh nhà để tìm mẹ. Mẹ ở bếp, trong phòng, trên sân thượng, hay đi chợ rồi đây?

“Bố, mẹ con đâu?”

Sau một hồi tìm kiếm vô vọng khắp ba tầng và tất cả các phòng, tôi chạy vội xuống phòng khách, đứng đối diện với bố. Tôi nhìn ông, nói rành rọt từng tiếng một như thể đề nghị bố chấm dứt trò đùa này đi, vì với tôi, nó không vui một chút nào hết.

“Mẹ con đi rồi.”

“Mẹ con đi đâu được chứ?”

“Linh, đây là thư mẹ để lại cho con.”

Đưa một tờ giây gấp làm tư ra trước mặt tôi, bố nói với giọng điệu thăm dò. Tôi vẫn nhìn ông, vẫn thiết tha hy vọng rằng ông chỉ đang lừa tôi mà thôi. Nhưng sau khi đưa lá thư cho tôi, bố đã vội quay mặt đi, như thể ông không đủ tự tin để nhìn thẳng vào mắt tôi vậy?

Run run mở lá thư ra đọc, tôi gần như vỡ òa khi nhận ra nét chữ quen thuộc của mẹ mình.

“Con gái yêu của mẹ.

Mẹ xin lỗi, rất xin lỗi con vì đã đi bất ngờ như vậy. Có lẽ quyết định này sẽ khiến con giận mẹ, nhưng mẹ nghĩ rằng đây sẽ là giải pháp tốt nhất cho con. Con có thể cho rằng mẹ trốn tránh sự thật, nhưng mẹ phải qua Nhật. Ở tuổi này thì đã quá muộn để có thể bắt đầu lại từ đầu, cũng chẳng thể chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ, nhưng ít ra mẹ có thể chọn cho mình một cuộc sống thanh thản hơn và cũng không phải mang cảm giác ganh tỵ khi thấy người đàn ông mà mình yêu hạnh phúc bên một người khác. Mẹ không muốn làm cho bố con khó xử, bởi lẽ mẹ biết người đàn bà ấy không còn sống được bao lâu nữa. Mẹ nghĩ con nên biết chuyện này và mẹ cũng mong con sẽ không còn oán hận gì bà ta nữa, được chứ Linh? Vậy nên mẹ phải đi, mẹ đã vay mượn chồng người ta cả một đời người, vậy thì những ngày cuối đời của bà ta, mẹ nghĩ rằng mình nên trả lại.

Mẹ cũng rất hy vọng con sẽ theo mẹ qua Nhật, bất cứ người mẹ nào cũng mong muốn được ở bên và chăm sóc cho con của mình mà. Nhưng mẹ nhận ra rằng con đã lớn rồi, con đã hiểu chuyện và có thể tự chăm sóc cho bản thân mình, mẹ đâu thể theo con cả đời được, phải không? Và quan trọng, như lời con nói, người con yêu ở Việt Nam, cuộc sống của con là ở đây. Như vậy thì sao mẹ nỡ bắt con phải theo mẹ sang Nhật cơ chứ?

Mẹ đã ích kỷ một lần và đã sai lầm, mẹ không muốn một lần nữa lặp lại sai lầm với con, người mẹ yêu thương nhất trên đời này. Con có lựa chọn của con, có con đường mà con muốn đi. Lựa chọn của con là ở bên Dương chứ không phải theo mẹ sang Nhật, Linh ạ. Mẹ không muốn một ngày sẽ phải thấy con ân hận về điều đấy. Mẹ biết, trái tim con từ lâu đã lựa chọn rồi, chỉ là con không muốn làm mẹ buồn mà thôi. Con đừng bao giờ lo lắng bởi điều đấy, vì cho dù con có lựa chọn gì, có quyết định ra sao, mẹ vẫn luôn yêu thương và cảm thấy tự hào về con.

Con có thể tự chăm lo cho bản thân và cho cả bố, phải không?

Mẹ yêu con nhiều lắm.”

“Mẹ…Mẹ ơi…”

Tôi khóc nấc lên, mấp máy gọi mẹ bằng giọng khản đặc. Bố không có đùa, mẹ tôi đi thật rồi. Mẹ ác lắm, sao có thể bỏ tôi lại như thế? Mẹ không để tôi chào tạm biệt mẹ hay sao chứ?

“Linh, con đi đâu?”

Bố kéo tay tôi lại khi tôi toan chạy ra khỏi nhà. Tôi quay lại nhìn ông, gương mặt vẫn ướt nhòe nước mắt.

“Con ra sân bay tìm mẹ.”

“Mẹ con đi được một tiếng rồi, giờ con đuổi theo cũng không kịp đâu.”

“Tại sao bố không giữ mẹ lại?” – Tôi gần như hét đến lạc cả giọng trước sự ngăn cản của bố.

“Linh_”

“Bố chỉ muốn mẹ con nhanh chóng rời khỏi đây thôi, phải không?”

Tôi vùng ra, chạy vội ra khỏi nhà để bắt taxi ra sân bay, bỏ mặc tiếng gọi thống thiết của bố phía sau, cũng như Hoàng còn đang đứng ngó vào trong nhà đầy vẻ tò mò. Lúc này tôi không còn muốn quan tâm đến gì nữa, tôi chỉ muốn giữ được mẹ tôi ở lại mà thôi. Ít ra, tôi cũng phải gặp mẹ một lần trước khi mẹ đi.

Ngồi trên xe, tôi luôn miệng giục anh tài xế đi nhanh hơn, mặc cho anh ấy đã nói rằng đã đi với vận tốc tối đa được cho phép rồi. Nếu mà tôi biết đường đến sân bay Nội Bài thì tôi đã tự đi chứ chẳng phải ngồi phía sau xe mà lo lắng đến dường này nữa. Cắn chặt môi, tôi hy vọng điều đó sẽ ít nhiều giúp tôi tỉnh táo trong giờ phút này để khỏi phải làm những việc không hay ho nữa. Chiếc điện thoại trong tay tôi vẫn đang được bấm liên tục, bất chấp việc tổng đài báo số điện thoại mẹ tôi lúc này không liên lạc được. Hôm nọ thì là anh Dương, đến hôm nay thì là mẹ,… tại sao cả hai người cứ khiến tôi trở nên ân hận vì không thể theo kịp bọn họ cơ chứ?

Mẹ ơi!

Tôi chỉ biết gọi mẹ trong vô thức, chẳng rõ đã bao nhiêu lần rồi nữa. Tôi vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống không có mẹ ở bên mình mà, tại sao mẹ có thể cảm tính mà cho rằng tôi có thể? Cứ cho là tôi trẻ con, tôi không trưởng thành đi,… nhưng tôi vẫn muốn giữ mẹ ở lại bên mình. Tôi sợ cái cảm giác này, cảm giác mất đi người mà mình yêu thương nhất. Đau đớn, ngột ngạt và cả day dứt nữa. Liệu đây có phải là cảm giác của mẹ khi bà đặt bút kí vào tờ đơn li hôn hay không?

Bản thân tôi đã sai rồi, tại sao tôi chỉ biết để ý đến cảm nhận của mình mà hoàn toàn quên đi cảm nhận của mẹ cơ chứ? Dù rằng tôi nói sẽ đi theo mẹ, nhưng mọi hành động của tôi đều như ngầm cầu xin mẹ được ở lại Việt Nam. Tôi chỉ biết là tôi đau khi rời xa nơi này, rời xa bố, rời xa bạn bè, rời xa anh Dương,… tôi nào biết được mẹ cũng đau nhiều lắm. Và có lẽ mẹ cũng hy vọng được níu giữ lại, từ một người không phải là tôi. Dù mẹ đã nói rằng sẽ để tôi ở lại, nhưng nỗi đau mất đi bố đã đau đớn lắm rồi, rời xa tôi nữa, mẹ biết phải làm sao?

Taxi dừng lại, tôi chạy vội vào trong sân bay, có cảm giác bị choáng ngợp bởi dòng người đông đúc nơi đây. Đâu đâu cũng là người thế này, tôi làm sao có thể tìm được mẹ? Tôi vừa khóc vừa chạy quanh sân bay, cảm giác hệt như những ngày còn bé bị lạc mẹ giữa khu hội chợ. Ngày đấy tôi đã tìm được mẹ, đã òa khóc vui sướng khi được mẹ ôm chặt vào lòng, liệu ngày hôm nay tôi còn có được may mắn như thế hay không?

Sự hy vọng của tôi dần dần bốc hơi theo thời gian. Nãy giờ tôi chỉ biết chạy đi tìm mẹ như một con ngốc mà hoàn toàn không biết rằng mẹ tôi đi giờ nào, chuyến bay số bao nhiêu, và tệ hơn là liệu mẹ tôi đã khởi hành hay chưa? Ngồi sụp xuống băng ghế, tôi nhận ra bản thân mình thật tệ hại biết bao. Hóa ra mẹ tôi đã âm thầm chuẩn bị tất cả mọi chuyện từ mấy ngày trước, sự ra đi ngày hôm nay không phải là đột xuất gì cả. Vậy mà tôi không biết, cũng chẳng mảy may nghi ngờ. Tôi là con kiểu gì vậy?

Trong những ngày mẹ tôi đau khổ nhất, tôi hết lo chuyện thi đại học, lại lo chuyện của anh Dương. Sao tôi không bao giờ để tâm đến những giọt nước mắt của mẹ? Sao tôi không chịu để tâm đến những đồ dùng cá nhân của mẹ trong nhà ngày một vơi đi? Thậm chí trong những ngày mẹ tôi buồn bã và cô đơn nhất, đến một câu nói đơn giản “Con yêu mẹ” tôi cũng chưa bao giờ có thể nói ra được. Trước giờ tôi cứ nghĩ rằng mình yêu mẹ, quan tâm đến mẹ nhiều lắm, nhưng thật ra tôi đâu làm được gì cơ chứ.

Thời gian dần trôi đi, nhưng tôi vẫn ngồi thần người ra đó, mặc cho dòng người trong sân bay ngày một thưa dần. Những nụ cười rạng rỡ của những người hồi hương, hay những giọt nước mắt của những gia đình có người thân đi xa,… đều như những vị khách lạc đường trong đầu tôi vậy. Tôi nhìn bọn họ lãnh đạm, nhưng vẫn không thể không trông mong trong phút chốc sẽ bắt gặt dáng người quen thuộc của mẹ tôi lẫn đâu đó trong những con người xa lạ kia. Tôi vẫn ngồi đây để đợi mẹ đấy thôi. Biết đâu mẹ tôi sẽ vì tôi mà nghĩ lại quay về nhà, hoặc ít ra mẹ sẽ ra xem tôi có đến tiễn bà hay không. Lúc đấy nhất định tôi sẽ giữ mẹ lại, tôi sẽ không bao giờ để cho mẹ đi nữa.

“Chị.”

Tôi ngoái lại nhìn khi nhận ra một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai mình. Là Hoàng. Tôi không biết vì sao Hoàng lại có mặt ở đây nữa. Nó ra sân bay có việc riêng, hay là đi theo tôi?

“Chị ngồi đây lâu lắm rồi đấy.” – Hoàng tiếp tục nói, khi thấy tôi ngập ngừng mãi không thể nói thành câu.

“Em…đi theo chị à?”

“Em lo cho chị.” – Hoàng nói rồi chìa tay ra trước mặt tôi – “Muộn rồi, mình về thôi.”

“Không.” – Tôi bướng bỉnh lắc đầu, lờ đi bàn tay của Hoàng – “Chị đợi mẹ. Em về trước đi.”

Hoàng rụt tay lại. Nó nhìn tôi một lúc lâu, dường như đang cố nén tiếng thở dài. Hoàng ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ giọng dỗ dành:

“Chị ngồi gần hai tiếng rồi. Giờ này có lẽ mẹ chị…”

“Không đâu. Mẹ chị biết chị đến tiễn bà mà.”

“Linh, nghe em này!” – Hoàng xoay người tôi đối diện với nó. Đôi kính áp tròng của Hoàng dường như chẳng thể làm mất đi một chút chân thật nào từ ánh mắt nó – “Mẹ chị đã đi lúc chị không có nhà, chính vì bà không muốn nhìn thấy chị thế này. Bà sợ sẽ không thể đi nếu như gặp chị và nhìn thấy chị khóc nên mới âm thầm ra đi như thế, chị hiểu chứ?”

Tôi òa khóc trước lời nói của Hoàng. Tôi biết chứ, tôi có phải con ngốc đâu mà không nhìn ra điều đấy cho được. Kể từ khi đọc được lá thư mẹ để lại, tôi đã hiểu được lí do của mẹ rồi. Nhưng tôi vẫn cố chấp, vẫn ảo tưởng và hy vọng có thể nhìn thấy mẹ thêm một lần nữa. Để mẹ ra đi như vậy, tôi làm sao có thể an lòng cơ chứ?

“Mình về nhé chị.”

Để tôi khóc thêm một lúc nữa, Hoàng cuối cùng vẫn phải lên tiếng để kéo tôi về. Không còn hơi sức cãi lại Hoàng nữa, tôi chỉ biết gật đầu rồi đứng dậy đi theo nó. Ngồi sau xe Hoàng, tôi cứ chốc chốc lại ngước lên nhìn trời, thầm nhủ sẽ may mắn nhìn thấy máy bay của mẹ đi ngang qua. Mẹ đi rồi, anh Dương cũng chẳng ở đây, những ngày tới đây tôi biết phải làm sao?

Nghĩ đến anh, tôi vô thức lấy điện thoại ra và nhấn gọi. Tôi cần anh ở bên mình lúc này biết bao. Anh là lí do quan trọng nhất khiến tôi muốn ở lại Việt Nam này, anh cũng là lí do khiến tôi không thể theo mẹ sang Nhật Bản. Vậy mà trong lúc này, anh đang làm gì mà không ở bên tôi? Anh vào Hồ Chí Minh đã mấy ngày rồi mà đến một cuộc điện thoại hay một tin nhắn hỏi thăm cũng không có?

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Tôi nhếch miệng cười, cảm giác mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy. Những ngày qua tôi đã gọi cho anh không biết bao cuộc điện thoại, vậy mà đến tận bây giờ anh vẫn không thèm mở máy. Anh bận đến như vậy hay sao? Quan tâm đến tôi một chút trong lúc này cũng khó khăn với anh đến như vậy?

Anh có biết tôi cần anh đến thế nào không cơ chứ?

Tôi cất điện thoại, vẫn không khỏi cảm thấy tủi thân. Ước gì giờ này tôi có mẹ ở bên. Mẹ sẽ không bao giờ khiến tôi lo lắng và chờ đợi mỏi mòn đến như vậy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play